Pha Lê Đường


Khương Lâm Tình nhìn động tác của anh: “Anh mê tiền như vậy, sao lại cam tâm làm nhân viên phục vụ ở đây?”“Tôi cam tâm sao? Tôi không có cam tâm.” Trì Cách cất tiền vào túi: “Không phải tôi đi trộm vặt rồi bị cô bắt đó sao.”“Bớt cợt nhả lại đi.

Tôi nói thật đấy, anh phải nghiêm chỉnh lại, nếu không tôi lo lắng tương lai anh sẽ bị cảnh sát bắt đi.”“Sợ quá đi.” Trì Cách qua loa nói: “May mà có cô.”*Đến chạng vạng tối, Hướng Bội liên lạc với Khương Lâm Tình, nói mua một túi thịt lớn, muốn đến căn hộ của Khương Lâm Tình để nấu lẩu.Bận rộn công việc xong xuôi, Khương Lâm Tình không đợi được đến sáu giờ, nói phải đi trước.Trì Cách, một nhân viên phục vụ quán cà phê không có buôn bán gì, ngồi ở quầy bar chơi game rất lâu.Anh nghiêng người dựa vào ghế, nghe được lời cô nói, ngồi ngay ngắn: “Đã nói bao tôi ba tháng ăn uống đi lại, bây giờ mới ngày đầu tiên, cô đã bạc tình bạc nghĩa rồi?”“Bạn tôi hẹn tôi đi ăn cơm, tối nay anh cứ ở một mình đi.” Mới ngày đầu tiên cô không thể đưa đàn ông về nhà, phải có một quá trình đào tạo, đào tạo thói quen bên cạnh có thêm một người.Cô gửi cho anh một bao lì xì: “Tôi đi trước đây.”Nhận bao lì xì, Trì Cách hết sức cung kính tiễn cô ra ngoài cửa, đang định đón xe cho cô.Cô nói: “Tôi đi tàu điện ngầm.”“Tại sao?”“Phải tiết kiệm tiền.”Anh mỉm cười: “Bởi vì tôi sao?”“Nuôi anh, gánh nặng rất lớn.” Nhưng dáng vẻ nghe lời của anh khiến cô rất vừa ý: “Tôi đi đây.”Khương Lâm Tình đi ra ngoài một đoạn, quay đầu lại.Trì Cách còn đứng ở cửa, nở nụ cười vô cảm với cô.Cô bắt đầu nảy sinh cảm giác kỳ diệu hoang đường, quá khứ của cô chưa bao giờ xuất hiện một người đàn ông như vậy.

Cô tưởng tượng cuộc sống gà bay chó sủa của mình và anh trong tương lai, cực kỳ mong đợi.*Hướng Bội đã sớm đứng ở ngoài cửa.


Cô ấy mua hải sản, thịt bò cuộn các thứ, đựng trong một túi mua sắm thật lớn, rồi treo lên khung cửa.Nhìn thấy Khương Lâm Tình, Hướng Bội cởi túi mua sắm xuống: “A, đã về rồi, tớ đói bụng muốn chết mất.”“Sao cậu không đợi ở nhà?” Khương Lâm Tình tìm chìa khóa: “Đứng lâu lắm rồi phải không?”Hướng Bội: “Trên lầu chỗ tớ bị rỉ nước, còn chưa sửa.

Đang dùng chậu để chứa nước, nhìn thôi đã thấy phiền.

Lúc con người ta gặp trắc trở, đánh rắm cũng có thể đánh trúng gót chân.

Trời ơi, đói quá, buổi trưa ở studio ngay cả một miếng cơm cũng chưa ăn.”Khương Lâm Tình: “Cậu tới studio à?”Hướng Bội: “Đúng vậy.


Studio đó tớ cũng có phần, tớ đến luyện tập là chuyện đương nhiên, hai người kia cũng không dám đuổi tớ.”Khương Lâm Tình mở khóa: “Cậu và người trong ban nhạc còn chưa làm hòa sao?”“Không phải là hoàn toàn không nói chuyện.

Chỉ là nhìn thấy thì không nhịn được nói lời châm chọc thôi.” Hướng Bội đi vào, tự mình mang đồ vào bếp: “Sau khi hai người bọn họ có bạn gái thì cũng ngoan ngoãn hơn, ngựa hoang nghỉ ngơi, không còn xông xáo hăng hái nữa.”Hai người đàn ông trong ban nhạc lớn hơn Hướng Bội 5 tuổi, đang là độ tuổi thành gia lập nghiệp.Khương Lâm Tình cùng đi vào phòng bếp: “Hướng Bội, tớ không rành về âm nhạc nhưng tớ biết cậu có ước mơ rất lớn đối với âm nhạc.

Vì ước mơ mà phấn đấu, tớ ủng hộ cậu.”Hướng Bội mỉm cười: “Cậu ủng hộ tớ vô điều kiện như vậy, tớ cảm thấy trước đây tớ ngăn cậu đi quán bar, thật quá hà khắc.”“Sau này tớ không đi nữa.

Quá ồn, lỗ tai nhức không chịu nổi.”“Nghĩ thông suốt rồi?”Khương Lâm Tình gật đầu.Hướng Bội lại hỏi: “Người đàn ông lần trước cậu nói đã thành công chưa, có làm biện pháp an toàn không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận