Pha Lê Đường


Chuông điện thoại của Khương Lâm Tình vang lên.Người đàn ông trung niên kia chính là Bành Dần.Khương Lâm Tình mỉm cười, đón nhận ánh mắt đánh giá của anh ta.Trong giờ làm việc, cô mặc trang phục đi làm, trang điểm nhẹ, áo sọc trắng-xanh, kết hợp với quần dài kaki.

Không quá nổi trội, cũng không phạm sai lầm.Bành Dần ngồi xuống.Khương Lâm Tình lễ phép nói: "Xin chào anh Bành.”Bành Dần khịt mũi: “Hương gỗ, hoa nhài, vỏ bưởi, điều chế thành mùi trái cây tươi mát.

Tôi đoán không sai chứ? Nước hoa cô dùng hôm nay.”"Anh Bành quả nhiên lợi hại.""Bạn dùng nước hoa.


Nhưng cô có hiểu nước hoa không?" Bành Dần có một đôi mắt dài dẹt, sắc bén như lá liễu.Các thương hiệu độc lập, nhất là những người dính đến nghệ thuật thường ôm rất nhiều cảm xúc, thanh cao, ỷ vào tài năng, coi tiền tài như mây bay."Cà phê Ireland của anh." Lại là nhân viên phục vụ cười xấu xa kia.Bành Dần ngửi mùi cà phê, thở dài: "Tôi thật sự rất thích tay nghề của cậu." Biểu cảm của anh ta giống như màu trong suốt được tô trên bức tranh sơn dầu.

Nhưng nhân viên phục vụ vừa đi, màu trong suốt đã bị nền xám đồ lên.Khương Lâm Tình giữ vững cả nghệ thuật và thương mại."Cái này phải xem cô có thể cân đối cả hai bên hay không." Trước khi đi, Bành Dần uống hết cà phê rồi lại đến quầy bar, nói chuyện vài câu với nhân viên phục vụ.Ly latte của Khương Lâm Tình từ nóng thành lạnh, cô không uống dù chỉ một ngụm.Bành Dần hà khắc như vậy cũng khen ngon.

Cô bỏ tiền ra, không nếm thử một chút thì đúng là phí.Nhân viên phục vụ đến dọn bàn, ánh mắt nhìn lướt qua cái ly còn đầy của cô.

Anh ta mỉm cười, thu lại cái ly rỗng của Bành Dần.Latte nóng mất đi nhiệt độ, cũng mất đi hương vị ban đầu.

Nhưng để không lãng phí, Khương Lâm Tình vẫn uống sạch.Cô đặt cốc xuống và đi đến quầy bar: "Thanh toán."Người đàn ông: “Chờ một chút, cà phê vừa pha xong, phải giao cho khách hàng khi còn nóng.”Ở đây chỉ có một nhân viên phục vụ, trong quán cũng không nhiều khách, một người là đủ.Nhưng anh lại đi đưa cà phê rất lâu, lúc vừa quay người thì bị một một khách hàng gọi lại.


Anh và người kia trò chuyện, thậm chí còn ngồi xuống.Khi anh đưa cà phê xong và quay lại, cô nói: “Anh cho tôi một địa chỉ đi, tôi gửi lại quần áo cho anh.”Ngày đó, sau khi trở về, cô đã giặt quần sạch sẽ, không ngờ có thể thật sự gặp lại anh."Đồ người khác từng mặc, tôi không cần." Người đàn ông mỉm cười xa cách, lại không hề khách sáo.Là anh không cần.*Khương Lâm Tình đặt mấy quyển sách nghệ thuật.

Trong giờ nghỉ, cô nhìn lướt qua nhóm chat của bạn học cấp ba.Dương Phi Thiệp đang thảo luận với mấy bạn cùng lớp về việc thuê nhà.Dương Phi Thiệp đang sống ở nhà bạn.

Anh ấy nói mình đã quyết định đặt chân ở thành phố này, cứ làm phiền bạn bè thì không tiện.Các bạn học trêu chọc anh ấy, nói anh ấy vừa về nước đã dung nhập vào vòng xoáy xã hội.Ngu Tuyết Hủy: [Cậu thuê một phòng hay hai phòng?]Dương Phi Thiệp: [Một phòng.]Ngu Tuyết Hủy: [Tớ có một người bạn làm môi giới, cậu hỏi thử một chút xem.]Dương Phi Thiệp: [Được.]Có người gửi xen một tin nhắn, chủ đề trò chuyện của mọi người lập tức thay đổi, chẳng bao lâu đã chuyển sang ăn nhậu chơi bời.Có một bạn nữ là người phóng khoáng, gửi tới một vài địa điểm check in của người nổi tiếng.Khương Lâm Tình đóng group chat lại, nhìn thấy khung chat của Hướng Bội nhảy lên: [Có ở nhà không?]Khương Lâm Tình: [Có.]Hướng Bội: [Tớ mang mấy hộp đồ ăn khuya đến nhà cậu.]Nói xong chưa tới mấy phút thì cô ấy đã tới, vừa vào cửa đã lập tức chửi ầm lên: “Hai tên đàn ông kia phiền quá, cực kỳ phiền.”Đồ ăn ngoài mà cô ấy mang tới luôn là thức ăn mặn.Khương Lâm Tình tới tủ lạnh, cầm lấy một bịch cải xanh: “Sao vậy?”Hướng Bội muốn hút thuốc lá nhưng nghĩ một hồi lại cất đi.

Vị giác trong miệng nhạt nhẽo, cô ấy đặt hộp thức ăn xuống, gắp một miếng lòng dính đầy ớt đỏ rồi bỏ vào miệng nhai, đầu lưỡi như bốc lửa khiến cô ấy vô cùng sảng khoái: “Tớ thấy một chương trình tạp kỹ về ban nhạc, muốn tham gia.


Hai người đàn ông chó kia không đồng ý.”Khương Lâm Tình rửa rau xanh: “Bọn họ nói thế nào?”"Nói bọn tớ không xuất thân chính quy, chắc chắn sẽ bị loại." Cuối cùng Hướng Bội vẫn lấy ra hộp thuốc lá, cắn điếu thuốc nhưng không tìm thấy bật lửa, chỉ có thể tiếp tục cắn: “Còn chưa đăng kí đã tự diệt chí khí, không có tiền đồ.

Dù sao cũng không thể hát ở quán bar cả đời.”"Có ca sĩ chính nào khác không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui