Pha Lê Đường


Bữa tối xong, mưa to đã tiến đến.Chiếc xe lao đi, đèn xe chiếu rọi vào màn mưa xám xịt.

Nhân gian như được xâu lại bằng những sợi chỉ mảnh.Tống Khiên hỏi: "Đêm nay có thể chứ?"Một tiếng nổ làm tinh thần hăng hái, đã nhiều lần.

Cô không cho phép mình lại trốn chạy: "Cảm ơn anh Tống đã cho tôi cơ hội chen hàng." Lời này cứ như cô một mình chiếm được hời vậy.Tống Khiên gác một tay lên bánh lái: "Đến nhà của tôi đi."Cô như bắt được cái gì: "Trước kia thì sao?""Khách sạn thuận tiện.""Vì sao đêm nay không đi nữa?" Khách sạn mới là cho trường hợp một đêm vui thích, quan hệ thoải mái."Khách sạn quá có mục đích." Tống Khiên nói: "Tới nhà của tôi, nếu em khẩn trương thì có thể đọc sách, nghe một bài hát hoặc chơi một vài trò chơi."Khương Lâm Tình thành tâm nói: "Cảm ơn anh Tống."*"Nhà" theo như lời Tống Khiên nói thì không phải là nơi thường ở.


Thậm chí nửa năm nay anh ta còn chưa đến nơi này.Khương Lâm Tình lại siết chặt túi xách lần nữa, xâu vào tay, lại buông ra.Tống Khiên tựa vào lan can thang máy, một tay đút túi: "Tôi hỏi em một câu nữa, em thật sự đồng ý à?"Cô gật đầu, tim lại theo ánh đèn tầng thang máy mà đập, thình thịch.Anh ta nghi ngờ lời của cô, cũng không vạch trần.

Ở bên cô, tò mò lấn át ham muốn của anh ta.Tới trước cửa, Tống Khiên ấn mật khẩu.Đèn khóa bật sáng, anh ta nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.Anh ta nghi hoặc, đẩy cửa đi vào.Không biết sao lại có một đám người, đang ngồi trên sô pha của anh ta ăn hạt dưa.

Nói chuyện rồi ca hát rất náo nhiệt.Tống Khiên cảm thấy trong đầu có sợi dây nhảy dựng, lập tức chuồn ra đóng cửa lại: "À, vào nhầm rồi."Khương Lâm Tình có hơi giật mình, không phải mật mã đúng rồi sao?"Lên ba tầng nữa đi." Anh ta làm như không có việc gì.Tới một gian phòng, anh ta lại ấn mật mã.Khóa cửa phát ra âm thanh từ chối vắng lặng.Tống Khiên lại bấm thử, mật mã lại sai.Đến lần thứ ba, anh ta cẩn thận, suy tư một hồi mới ấn một con số."Ding doong" cửa mở ra.Bên trong tối đen, không ai quấy rầy.Tống Khiên: "Vào đi, nơi này không thường ở, chỗ quản lý có cử người đúng giờ quét dọn."Khương Lâm Tình bước ra nửa bước: "Cần đổi giày không?" Cô mang cao gót cao bảy centimet mỏng nhọn.Anh ta không để ý: "Tùy ý đi." Nói xong, anh ta lấy dép lê trong tủ giày ra.Tiếng "lạch cạch" của chiếc giày cao gót kim loại chạm sàn nghe gợi cảm đến khó hiểu.Tống Khiên không khỏi cúi đầu.Váy của cô dài đến cẳng chân, lộ ra mắt cá chân trắng tuyết.


Cỡ giày tinh tế, anh ta cảm thấy có thể đặt toàn bộ chân cô vào tay mình.Dưới ánh nhìn chăm chú của anh ta, cô trượt chân, vừa lúc thay dép lê.Tống Khiên hỏi: "Em cần gì tiêu khiển không? Sách, trò chơi, TV hay là rượu?""Nghe theo anh sắp xếp."Anh ta cười nhẹ, hòa tan u tối trong mắt: "Bây giờ em còn lo lắng hơn cả tôi.""Ở đây có gì không?""Nếu em muốn thì gì cũng có." Tống Khiên thấy vết bẩn trên váy cô: "Vậy đi, em tắm trước.

Khăn tắm, áo choàng đều còn mới tinh.

Tôi xuống lầu chuẩn bị một ít tiêu khiển đều chỉnh tâm tình.""Anh Tống, anh đi một lúc rồi về ngay sao?""Ừ." Tống Khiên nửa đùa nửa thật nói: "Chắc em không phải một người sẽ mời tôi tắm uyên ương đấy chứ."Khương Lâm Tình bối rối..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận