Pha Lê Đen


Vòng tay của tôi dần buông lơi. Tôi không muốn ôm Hiếu Thiên nữa vì trộm nghĩ đến Khắc Long. Không biết giờ này vắng tôi, hắn đang ở đâu, đang làm gì và có đang buồn, đang thất vọng hay không?
- Thôi! Em đi đây.
Tôi buông hẳn anh ra. Trong khi anh vẫn nắm lấy bàn tay tôi, như muốn níu giữ:
- Anh xin lỗi.
Tôi gạt bàn tay ấy ra. Và đáp, giọng nhẹ nhàng như đợt gió thoảng qua đôi môi bôi trát kỹ của tôi lúc này:
- Anh không có lỗi gì cả. Nếu có thì chỉ là ở em. Nếu anh vẫn cư xử như vậy… em sẽ giận thật đấy!
Mặc cho tôi cứ bước đi và ngoảnh mặt với anh, anh vẫn nói, nói trong vô vọng, giọng anh ứ nghẹn, có vẻ như, anh đã cố gắng chế ngự nó nhưng không thành.
- Anh mong một ngày em trở về! – Giọng anh trở nên trầm hẳn, hay tại vì khoảng cách giữa chúng tôi đã quá xa? - Anh đợi em…
Đi ngang qua Đan Quỳnh, nhỏ vẫn cố nép người sau cái cột điện với hy vọng tôi sẽ không nhìn thấy nhỏ. Nhưng giá mà nhỏ biết rằng… tôi đã nhận ra nhỏ từ ban nãy.
Tôi khẫng người lại, không nhìn sang nhỏ mà ánh mắt vẫn nhìn thẳng, đầu hơi nghênh lên.
- Cậu hiểu rồi đấy! Rốt cuộc trái tim của con người đó… thuộc về ai? Không phải là do tớ thích giành giật với cậu. – Tôi chậm rãi từng câu giống như súng pháo. Lâu lâu lại nhả đạn, chẳng biết đâu mà lường. Có điều, những vết đạn này chỉ nhằm vào trái tim bé nhỏ của Quỳnh thôi. – Chỉ là…tớ thích giày vò… giằng xé cái tâm hồn đẹp đẽ của anh ta thôi! Nhưng dù gì thì… như lời tớ đã nói, tớ sẽ không cản trở tình cảm của cậu… nhưng không có nghĩa là tớ có thể khiến con người đó yêu cậu.
Nói xong, tôi lại rảo bước. Nhưng lạ thay… lòng tôi vừa cảm thấy thật hả hê, nhưng cũng lại thoáng xót xa.

Bất giác, tôi nghiêng đầu, lén đưa mắt nhìn nhỏ. Nhỏ đứng sững, hệt như cây chết đứng. Có lẽ những lời nói của tôi đã làm cho nhỏ đau đớn đến mức không thể nào cử động, không thể nào gào lên mắng, ****** hay thậm chí là ú ớ lấy một tiếng.
Còn Hiếu Thiên, anh thẩn thờ lui về phía nhà trọ. Tôi thấy rõ đầu anh gục xuống và từng bước chân trở nên rất nặng nề. Nặng đến nỗi, tôi nghi ngờ anh vác theo hai cục chì dưới chân, cục chì ấy khắc chữ… “sầu tình” chăng?!
Điện thoại tôi bỗng chốc rung lên, một số điện thoại lạ hoắc.
- Alo! – Tôi nhấc máy lên không chút đề phòng, đầu dây bên kia chỉ là tiếng nhạc như muốn… lủng màng nhĩ.
Tôi nghe thấy nhi nhí tiếng một gã con trai mà chẳng rõ là ai.
Mãi đến tận 3,4 lần tôi mới định dạng được hắn ta đang bảo:
- Em là Minh Trúc phải không?
Tôi hét qua điện thoại:
- Đúng rồi! Ai thế?
Hắn cũng hét:
- Khắc Long đang say mèm ở Lâm Bar đây này! Em mau đến đi!
- Lâm Bar ở cái xó xỉnh nào? – Tôi cắn răng. Hình như chỗ này tôi chưa đến bao giờ thì phải.
- Em gọi taxi, bảo họ tới đó là được. Ai mà chẳng biết cái Bar này!
- Ok! Ok! Em đến ngay.
.
Đứng ngóng taxi mãi mà tôi chẳng thấy chiếc nào lộ diện. Số điện thoại của mấy hãng taxi cũng chẳng lưu trong máy nữa. Đứng một hồi cũng chồn chân, tôi ra ngoài đường lớn dù nó hơi xa một chút, sẽ mỏi chân lắm, nhưng chắc sẽ dễ bắt taxi hơn.
Đi được một đoạn thì mắt tôi bỗng nhíu lại vì đèn ô tô.
“A! Có taxi!”, tôi cười thầm rồi đứng chặn chiếc taxi đó lại.
- Cho tôi tới quán bar Lâm.
- Tránh đường! – Gã tài xế gằn lên.
- Cho tôi tới quán bar Lâm. – Tôi vẫn giùng giằng nhắc lại.
Gã ta doạ nạt:

- Tông chết cô bây giờ!
Á à! Thái độ gì đây nhỉ? Sống dựa vào đồng lương của khách hàng mà dám ăn, dám nói như vậy cơ à? Ơ hơ hơ… liều, liều quá rồi đấy! Chán sống, chán sống quá rồi đấy! “Khách hàng là thượng đế!” – gã ta mù hay sao không đọc được dòng chữ to đùng đùng được gắn trước cửa taxi chứ?!
Mắt tôi trợn tròn, môi lại cong lên, giọng chát chúa như quả chanh lủng lẳng trên cây:
- Có tin tôi gọi về tổng đài công ty taxi của anh không hả?
Gã tài xế không thể tiến tới và hình như cũng chẳng thể lui. Mắt hắn cứ dáo dác hết đằng sau lại qua đằng trước. Cuối cùng như bị dồn vào thế bí, hắn hất hàm ra hiệu tôi lên xe:
- Nhanh!
Tôi thấy hắn như vậy, lại cố tình ra vẻ “cà rỡn”.
- Mẹ kiếp! Điếc đấy à?
Hắn càng hối thúc, tôi lại càng đi chậm, bàn tay miết lấy lớp vỏ xe, cho đến khi nhận ra chiếc xe bẩn vô cùng, tôi mới vội vàng rụt tay lại, phủi phủi rồi bắt đầu lên xe.
Chỉ đợi có thế, hắn phóng xe ù đi như trốn chạy ai đó. Có lẽ chỉ trong tích tắc, người ta chỉ còn thấy làn khói trắng ngun ngút phả ra từ chiếc xe taxi cùi đũi chứ chẳng còn thấy bóng dáng nó đâu nữa.
- Bar Lâm nhá! – Tôi hất mặt, nghinh giọng.
- Ok. – Hắn gật đầu. - Nhưng quý cô vui lòng đợi tôi “tẩu” đã. Bị bắt lại thì quý cô vui lòng cùng tôi về dinh thự mà làm osin đấy! - Giọng hắn ấm và trầm, không giống như Khắc Long, chẳng trầm mà cũng chẳng ấm tẹo nào cả.
Tôi nhún vai. Chẳng rõ hắn đang nói nhảm cái gì không biết. Đại khái thì có thể hiểu là hắn đang chạy trốn. Thế thôi! Hờ.
Mà chẳng hiểu Khắc Long giờ này thế nào nhỉ? – Sau ý nghĩ ấy, tôi đã tự nhận mình là kẻ có trực giác vô cùng nhạy. Bởi ngay sau đó, điện thoại tôi rung lên, màn hình hiện 2 chữ Khắc Long. Hắn đang gọi cho tôi.
Tôi cứ lần lữa mãi, không hiểu tôi có nên nhấc máy hay không. Có lẽ tôi đã hành động khác nếu không nhìn thấy tiệm vàng bạc, đá quý bên đường.
- Alo! Khắc Long đấy à?!

Trong một phút giây nào đó, tôi nghĩ hắn đã quên mất việc hắn phải phóng chiếc xe này đi thật nhanh. Vì… hắn cứ nhìn tôi chằm chằm.
Khẽ nhíu mày, tôi quay trở lại với tiếng ồn ào của quán bar.
- Anh có làm sao không?
Chỉ cần thoáng nghe giọng hắn thôi, là tôi có thể cảm nhận được mùi whisky đang quấn lấy cơ thể hắn.
- Anh… anh cần… cần… em…
- Được rồi. Em đến ngay.
Cúp máy xong, tôi mới quay sang xử tội gã tài xế quái đản.
- Này! Ban nãy… - Tôi đang cao giọng thì bỗng ngưng lại vì nhận ra… gương mặt này quen quá.
Nếu tôi không nhầm thì tôi đã gặp hắn ở đâu đó rồi. Thậm chí là ở một khoảng cách khá gần… vì tôi còn nhớ rõ vết sẹo dài nơi cổ của hắn mà. Đừng vội kết luận rằng tôi để ý hay soi mói này nọ. Chẳng là hắn có gương mặt thư sinh với mái tóc mềm và óng như lụa, ánh mắt dịu dàng, sống mũi cao và đặc biệt là đôi môi mỏng tanh quyến rũ tựa hồ muốn nuốt chửng người đối diện.
Tôi hơi nghiêng đầu, ánh mắt sâu thăm thẳm cứ thế xoáy vào đôi mắt phiêu lãng ấy.
Tôi buông giọng mềm mỏng, mềm tựa mái tóc màu bạch kim của hắn:
- Anh là…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui