- Thế này nè! – Hắn nổi quạu. - Cưng ngu quá!
Khắc Long giằng lấy cần câu trên tay tôi nhưng vì tự ái, tôi giật lại.
- Không cần! Em tự làm được rồi!
Hắn tỉnh queo:
- Ờ! Vậy thì cứ tự làm đi!
Tôi nhắm tịt hai mắt lại, tay cầm chặt cái cần câu rồi lấy hết bình tĩnh giật mạnh lên. Đó chỉ là một con cá nhỏ, chắc chỉ bằng bàn tay tôi thôi, nhưng sao mà nặng quá chừng! Con cá cùng sợi dây cước cứ thế quay vòng vòng trên không, mặc cho tôi cố làm cho nó “hạ cánh”.
Thấy vậy, hắn thở dài, bước lại, nắm lấy đôi bàn tay lóng ngóng của tôi lúc này. Hắn giật nhẹ cái cần, con cá nhờ thế cũng lao về phía chúng tôi và yên vị trong tay Khắc Long.
Bất giác, tôi thốt lên:
- May thật đấy!
Hắn trề môi rồi tủm tỉm cười, nhái lại cái câu ban nãy tôi nói:
- Không cần! Em tự làm được rồi!
Mặt căng phồng nỗi tức giận, tôi nhìn hắn bằng ánh mắt đỏ lựng. Khắc Long cũng nhận ra ngay rằng tôi đang tức, thế nên hắn vội “đánh trống lảng” ngay.
- Ấy chết! Người ta quên đổ nước vào xô này, em đi đổ vào đi!
Tôi lừ giọng:
- Có nước rồi mà! Bộ anh không thấy sao?
- Uả, vậy hả? – Hắn cười, vẻ dịu dàng chưa từng thấy. – Thế mà ban nãy anh không thấy. – Hắn lại quay sang tôi. – Chắc anh phải đi khám mắt rồi đấy nhờ?
Tôi nhún vai, biết thừa cái trò đổ nước đó, chỉ là cái cớ để làm tôi nguôi giận thôi. Một Khắc Long chưa từng biết nhường nhịn ai thế mà bây giờ lại cư xử như thế thì có lẽ bỏ qua cũng chẳng có gì sai, huống hồ chỉ là câu đùa giỡn vu vơ ấy.
Hiểu thế nhưng tôi lại hết hứng câu cá mất rồi. Tôi ngồi thừ trên ghế, mắt lơ đãng nhìn quanh.
- Này! Giận đấy à? – Hắn nhích vai tôi, giọng thủ thỉ.
Tôi lắc đầu, nhưng mặt làm nghiêm lắm.
- Không!
- Xạo quá đi cưng ơi! – Vừa nói hắn vừa vỗ vai tôi bồm bộp. - Anh lạ gì cưng nữa, giận thì nói giận coi nào!
- Ừ! Giận đấy! Vừa lòng nhỉ?
- Thôi mà! Đừng giận nữa, anh phải làm gì để cưng hết giận đây?
Thực ra thì tôi hết giận hắn từ ban nãy rồi, ai bảo hắn cứ thích nghĩ là tôi còn giận hắn cơ? Được đà, tôi vờ nói tiếp:
- Câu được 10 con cá thì không giận nữa.
- Ok! Ok! – Hắn xua tay. - 10 con chứ 100 con anh cũng câu được cả mà!
Tôi nhăn răng:
- Chỉ giỏi bốc phét!
- Bốc phét đâu mà bốc phét, để anh cho cưng thấy thế nào là “vua sát cá” .
Tôi châm biếm:
- “Vua sát cá” nghĩa là ăn nhiều cá chứ gì?
Hắn nhún vai cho qua:
- Cưng nghĩ thế cũng được.
Tôi cũng nhún vai, bắt chước y chang cái điệu bộ của hắn. Sau đó thì chỉ biết ngúng nguẩy cái ống hút trên tay, hớp ngụm sting hay nhặt mấy viên sỏi gần đó, quăng xuống hồ chọc ngoáy lũ cá.
- Em đừng ném đá nữa! Cá sợ đó!
- Thì sao chứ?
- Còn gì nữa! – Hắn cằn nhằn. - Anh không câu được 10 con thì đừng có hỏi.
Và tôi còn nghe thấy tiếng hắn lầm bầm nói tôi chơi xấu nữa kìa. Bực dọc, tôi “chơi” luôn cả đá tảng.
“Tùm!!!”
Hòn đá rớt làm nước văng mạnh lên, văng trúng cả Khắc Long nữa. Hắn trừng mắt:
- Cái gì đấy?
Tôi nghinh mặt:
- Có gì đâu!
Biết mình mắc tội lớn, tôi lò dò dạo dạo quanh hồ như một cách… đánh trống lảng.
Dạo này nói ra thì tôi cũng cảm thấy ở Khắc Long có một sự thay đổi gì đó, lạ lùng lắm. Giống như là hắn trầm đi, mà cũng chẳng phải là trầm, tôi lại dùng từ sai rồi! Phải nói là tươi ra thì đúng hơn. Hắn ít cau có hơn, ít lớn giọng hơn, thay vào đó, là nhẹ nhàng và quan tâm hơn.
Tôi đi được gần chục vòng, cũng là lúc Khắc Long tươi cười nhìn tôi:
- Hoàn thành!!!
Tôi bèn bước lại, lúi chúi đếm đếm.
Hắn khoác lấy vai tôi:
- Đủ mà! Không thiếu đâu mà lo! – Đoạn, hắn hãnh diện nói tiếp. – Thậm chí là vượt chỉ tiêu nữa ấy chứ. 12 con.
Đến đây, tôi không cần phải đếm nữa mà cười, nét tinh ranh lộ rõ.
- Hờ… Em bảo là 10 con, chứ ai nói anh câu 12 con làm gì? Bonus chắc?
Hắn nghiến răng, cố kìm nén sự tức giận lúc này. Nhưng rồi, như thể đã quay lại bản tính thật của mình, hắn gắt lên:
- Đừng có thấy được anh yêu mà quá đáng lên!
Tôi hơi sợ, nước mắt bỗng đâu trào ra hết. Hắn chẳng nói gì sai cả. Đúng là vậy. Thấy hắn có vẻ cưng chiều tôi, đôi khi, tôi lại được đà lấn tới. Không thiếu gì những lần hắn nằn nì tôi đi chơi, năn nỉ tôi đừng giận. Thậm chí đến cả đi mua sắm cho bản thân tôi, tôi còn đợi hắn dỗ ngọt nữa cơ mà! Tôi tệ lắm chăng?
- Xin lỗi.
- Cái gì?
- Xin lỗi.
- Cái gì?
- Em xin lỗi.
- Hừ…
Hắn quay lưng bỏ đi. Bất giác, tôi cảm thấy trống rỗng. Có một điều gì đó như vụt mất trong lòng tôi, hoảng loạn, tôi lao đến ôm chầm lấy hắn. Tôi cũng chẳng hiểu mình đang làm cái quái gì nữa. Tôi thừa nhận với bản thân mình rằng: TÔI KHÔNG YÊU HẮN. Nhưng tôi cũng thừa nhận rằng: khi đã có hắn, tôi không muốn mất hắn hay là… tôi không muốn mất đi cái ngân hàng của tôi?
- Thôi! Anh xin lỗi vì đã nổi nóng với cưng. Bây giờ tạt qua trường, anh cần lấy một số thứ từ đàn em. Sau đó sẽ đưa em đi chơi, đồng ý chứ?
Tôi không đáp mà chỉ gật nhẹ đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...