Pha Lê Đen


…:::Cuộc Thi Hot Girl:::…
Ngày qua ngày, tôi cứ cặp kè bên Khắc Long với danh nghĩa là bạn gái hắn. Mỗi ngày, tủ đồ áo của tôi lại thêm đầy hơn, túi tiền của tôi cũng dày hơn, cuộc sống của tôi cứ như đang ở trên nhung lụa, tôi chưa bao giờ có đời sống vật chất đầy đủ hơn thế này.
Tuy vậy, “đời sống tinh thần” của tôi lại ngày càng lâm vào đường khốn, ngày nào mà tôi chẳng phải giả vờ cười tươi rói trước mặt Khắc Long, phải giả vờ âu yếm hắn như là đang âu yếm chính người mình yêu vậy, phải chịu sự lạnh nhạt, hời hợt của Hiếu Thiên và cả những người bạn ở xóm trọ của tôi nữa.
Tự cảm thấy mình không có lỗi gì trong chuyện này, tôi cũng chẳng thấy áy náy là mấy, mọi người đã không thích tôi thì tôi cũng chẳng còn có lý do gì để ở lại nơi này. Tôi quyết định chuyển nhà trọ, không ở lại nơi này nữa.
- Chào mọi người, hôm nay tôi sẽ đi khỏi nhà trọ này, sẽ không sống ở đây cùng các bạn nữa! – Tôi cúi đầu chào anh Thiên, Đan Quỳnh và Nhật Hạnh, ăn nói một cách vô cùng khách sáo.
- Sao cậu lại chuyển đi, ở đây không phải là rất tốt sao? – Đan Quỳnh khẽ nói, giọng có ý trách thầm nhưng tôi lại thấy rằng tôi đi chắc là nhỏ sẽ mừng lắm.
- Cũng đúng thôi, bây giờ người ta đã là bạn gái của một công tử nhà giàu rồi cơ mà, làm sao có thể đồng cam cộng khổ với bọn mình như ngày xưa… - Nhật Hạnh giở giọng mỉa mai, tôi nghe mà giận lắm nhưng cũng quyết không để lộ ra ngoài mặt.
- Anh cũng biết rằng sớm có ngày này nhưng không ngờ nó đến sớm vậy. Chào em, chúc em sống tốt! – Hiếu Thiên nói, cười nửa miệng rồi quay lưng bước đi, không thèm nhìn tôi đến một lần.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, chào mọi người một lần nữa:
- Thôi, tôi đi. Sớm chừng nào có lẽ tốt chừng đó.
Nói xong, tôi lẳng lặng bước đi, dù đã đi được một đoạn khá xa nhưng tôi vẫn còn nghe thấy tiếng nói văng vẳng của một ai đó:
- Đã đi thì đừng bao giờ quay lại nữa, sẽ có một ngày nó hối hận cho xem.
Tôi hiểu rằng họ đang nói về tôi, tất nhiên rằng tôi sẽ chẳng bao giờ quay lại cái nơi của một thời xuẩn ngốc ấy nữa. Làm sao tôi có thể tiếp tục chung sống với mấy con người chẳng còn xem tôi là bạn là bè nữa cơ chứ. Tôi chẳng cần họ, bây giờ tôi xinh đẹp, lại là bạn gái của Khắc Long nên cả khối kẻ muốn làm bạn với tôi ấy chứ, tôi không cần họ… một chút nào hết.
“ Để rồi xem, nhất định, tôi sẽ sống tốt hơn mọi người, nhất định tôi sẽ làm được!!!”
o-0-o
Tôi rời khỏi xóm trọ nghèo, điều này cũng hợp ý Khắc Long lắm vì hắn không muốn có bạn gái lại sống ở trong cái khu nhà “ổ chuột”. Cũng nhờ vậy mà hắn nhanh chóng kiếm cho tôi một chỗ tốt hơn thấy rõ, một khách sạn 3 sao thoáng đãng và không gian rất đẹp, giá tiền thuê cũng hơi cao nhưng tất nhiên đều là một tay Khắc Long chi trả hết nên tôi chẳng phải lo nhiều.
- Anh Long! Bây giờ chúng ta đi đâu chơi đây?
- Bar nhé cưng?
- Uhm!
……
- Anh Long! Hôm nay em không muốn đi bar đâu!
- Thế cưng muốn đi đâu nè?
- Mình đi café cho nó nhẹ nhàng thôi nhé!
- Okie cưng!
……
- Anh Long! Lâu rồi mình chưa vào shop…
- Được rồi! Thích mua quần áo mới chứ gì, anh chiều cưng!
Cuộc sống của tôi cứ trôi qua bằng những ngày mải miết vui chơi như thế đấy, đến cả một việc rất quan trọng mà tôi lại nỡ quên, cho đến ngày hôm nay…

- Trúc này, ở trường sắp tổ chức cuộc thi Hot girl 2k10 đấy, cưng có định tham gia không?
- Thôi! Em tham gia không được đâu!
- Sao lại không? Bạn gái của Khắc Long mà “ngán” à?
- Không nhưng em... Để em hỏi ý kiến mẹ!
Chính lúc này đây, tôi mới giật sững người rằng, đã lâu tôi không đến bệnh viện thăm mẹ. Cứ mải mê quanh quẩn bên Khắc Long mà đến cả việc ấy tôi cũng quên, tôi là một đứa con tồi chăng?
Rồi tôi lại tự nhủ mình rằng, tôi không phải là đứa con như vậy, bởi vì nếu tôi không giữ được “tình cảm” với hắn thì lấy đâu ra tiền hắn gởi vào bệnh viện để chăm sóc mẹ tôi hàng ngày cơ chứ.
Thế là ngay chiều hôm đó, đích thân Khắc Long chở tôi đến bệnh viện để thăm mẹ với danh nghĩa là hỏi ý kiến mẹ.
Tôi cố gắng đi thật nhanh vì nỗi nhớ mẹ cứ thế tràn tới vì bao lâu nay phải quên đi, kìm nén lại.
Vừa bước đến cửa phòng, tôi đã gọi mẹ ngay và ôm chầm lấy bà.
Dạo này trông bà khỏe mạnh hơn nhưng đôi mắt lại hằn lên nhiều vết quầng thâm, có vẻ như bà ngủ không được trọn giấc.
- Mẹ vẫn khỏe chứ? Mẹ có uống thuốc đều đặn không? Mẹ thiếu ngủ sao ạ? – Tôi hỏi dồn hỏi dập và gạt tay lau đi hàng nước mắt đang lăn dài trên má.
- Mẹ sống tốt lắm, bác sĩ chăm sóc ẹ rất tận tình. Còn con thì thế nào? Việc học dạo này ra làm sao? Có để cô giáo phàn nàn về điều gì không?
Thực ra việc học của tôi “bê bết” lắm, bài tập về nhà hiếm khi tôi làm cho đầy đủ, lên bảng trả bài cũ thì cũng chẳng xong, ngồi trong lớp thì đầu óc cứ mơ mơ màng màng khiến không ít lần giáo viên chủ nhiệm định gọi về cho gia đình nhưng nhờ có Khắc Long xin hộ nên tôi đã thoát nạn bao nhiêu lần.
Tất nhiên lúc này tôi không thể nói ra cái sự thật bê bối ấy ra được, tôi sợ mẹ sẽ buồn và thất vọng về bản thân tôi nên tôi đành tránh đi:
- Vẫn tốt cả mẹ ạ. Con xin lỗi mẹ vì lâu rồi không đến thăm mẹ được…
- Không sao đâu… Mẹ biết rằng con học rất vất vả mà! – Mẹ nói vậy khiến tôi càng cảm thấy áy náy, tôi lại cho qua chuyện ấy:
- Mẹ không thấy cô đơn sao? Hay là… con bảo dì Bốn đến bệnh viện thăm mẹ nhé?
- Không! Mẹ thế này là tốt rồi con à, lâu lâu còn có cái cậu bạn của con đến thăm mẹ nữa mà!
Tôi ngạc nhiên:
- Cậu bạn nào cơ ạ?
- Cái cậu Thiên ấy, cậu ta tốt lắm. Ngày nào đến đây cũng mang theo quà bánh, trái cây ẹ và mới hôm bữa còn đưa ẹ cái máy cát-sét để mẹ nghe cho đỡ buồn đấy!
“Là anh ấy!” – Tôi nghĩ thầm rồi nhìn lên đồng hồ, tôi chỉ còn 5 phút nữa để nói chuyện với mẹ, tôi không dám để Khắc Long chờ lâu.
- Mẹ ơi, con định tham gia cuộc thi Hot girl của trường, là cuộc thi giống như Hoa khôi ấy mẹ!
- Sao? Con gái mẹ bỗng dưng lại muốn làm Hoa khôi cơ à?- Mẹ cười dịu dàng, nói bằng giọng ngạc nhiên và bàn tay vẫn cứ mải vuốt ve mái tóc tôi.
- Vâng… Con định hỏi ý kiến mẹ…
- Chỉ cần con vui là được rồi! Con cứ tham gia đi, còn về phía mẹ, mẹ sẽ rất tự hào khi có người con là Hoa khôi của trường đấy!
- Dạ ! Con cảm ơn mẹ, bây giờ con lại phải đi học ngay đây, còn chào mẹ nhé, hôm khác con lại đến thăm! – Tôi khẽ hôn lên hai gò má xanh xao của mẹ, sau đó bước đi khỏi bệnh viện thật nhanh.
___________________________________

Vài tuần sau, cuộc thi Hot girl 2k10 cũng đã diễn ra nhanh chóng. Lớp tôi có hai đại diện tham gia đó là tôi và một nữ sinh mà có lẽ ít ai ngờ đến, cô bạn mọt sách Đan Quỳnh mà chính tôi đây – người là bạn thân, à không, đã từng là bạn thân của nhỏ cũng không thể ngờ đến. Không phải là Đan Quỳnh không xinh đẹp hay là Đan Quỳnh không đủ khả năng. Mà là vì từ trước đến nay, nhỏ luôn tạo ra ình một vỏ bọc kín đáo, dè dặt. Không tài nào mà có thể nghĩ rằng, nhỏ có “tham vọng” trở thành Hot girl của trường.
Ánh đèn sân khấu rục rỡ bừng lên giữa không gian náo nhiệt. Cả khán đài như muốn vỡ ra như từng mảnh thuỷ tinh, bay vút lên theo bầu trời cao vời, rồi chao liệng xuống mặt đất. Trường tôi luôn như vậy đấy, học sinh ở đây ai cũng rất nhiệt thành.
Tôi ngồi trong phòng trang điểm nhưng tai vẫn lắng nghe văng vẳng tiếng MC ngoài sân khấu.
- Các bạn học sinh chú ý trật tự vì phần thi thứ nhất – phần thi trang phục áo dài sắp diễn ra…
Khẽ ngước lên chiếc đồng hồ đang mải miết quay đều từng giây, tôi hít một hơi thật dài và tự nhủ lòng rằng: “ Tôi muốn trở thành Hot girl, tôi phải cố gắng!”
Bỗng, một cái vỗ nhẹ trên vai đã cắt ngang cái dòng suy nghĩ lúc này của tôi.
- Năm nay có 4 thí sinh được kì vọng nhiều nhất đấy!
Tôi ngoái người lại, khẽ mỉm cười khi thấy đó là Mai Thư. Cô mặc trang phục áo dài, vậy là cô cũng tham gia cuộc thi này chăng? Nghĩ vậy nên tôi liền hỏi ngay:
- Ơ! Cậu cũng tham gia Hot girl 2k10 sao?
Mai Thư gật đầu:
- Uhm! Tôi là hoa khôi khối 11, muốn hay không cũng phải tham gia rồi!
Tôi gật đầu, lòng vừa cảm thấy nhẹ nhõm do có người quen cùng nói chuyện để giải tỏa tâm lí và cũng đồng thời cảm thấy cực kì rn vì sắp phải đối mặt với một địch thủ khôg thể nặng kí hơn. Tôi quay sang Thư, giọng nửa đùa nửa thật:
- Thư tham gia thì chắc tôi cũng không còn vé vào vòng trong luôn quá!
Nghe vậy, Mai Thư vội lắc đầu phản đối ngay:
- Không dám đâu! Trúc phải biết rằng Trúc của bây giờ và Trúc của ngày xưa khác nhau nhiều lắm đấy! Trúc biết không, 4 người được kì vọng nhất của năm nay là chị Khánh Linh của khối 12, nhỏ Tường Vy khối 11, tôi và một người nữa là Trúc đấy!
Tôi đang định chối dần thì MC của chương trình vội công bố phần thi bắt đầu:
- Xin mời 27 thí sinh cùng bước ra để tham gia phần thi trang phục áo dài!!!
……
Đầu tiên, tất cả các thí sinh đến từ các khối lớp bước ra để trình diễn chung, sau đó từng cặp thí sinh sẽ bước lên để cùng thực hiện phần thi.
- Thí sinh Nguyễn Tường Vy và thí sinh Mai Bích Trâm!
Theo tôi đánh giá, Bích Trâm có vẻ mờ nhạt còn Tường Vy thì theo đúng nhận định của Mai Thư, cô tỏ ra là một đối thủ đáng gườm.
- Thí sinh Phạm Khánh Linh và thí sinh Vũ Đan Quỳnh!
Lúc này đây, tôi mới sửng sốt thật sự. Khánh Linh thì khỏi phải nói, vóc dáng của cô có lẽ bất cứ siêu mẫu nào trên thế giới cũng phải ao ước nữa là… Còn Đan Quỳnh thì… tôi không thể phủ nhận rằng nhỏ đẹp, đẹp một cách duyên dáng, đẹp một cách tri thức. Nhỏ mặc áo dài theo phong cách của học sinh, tóc bím hai bên và đội nón lá.
- Thí sinh Hoàng Minh Trúc và thí sinh Trương Đoàn Mai Thư!
Tôi bước lên cùng với Mai Thư. Tôi e rằng mình được nhận ít sự cổ vũ hơn nhưng không, tôi được cổ vũ đông lắm, đặc biệt là khối 12. Mà tại sao khối 12 lại reo hò tên tôi nhiều thế mà tại sao khối 10 lại ít thấy ai? Tôi thở dài, lòng đã dần dần hiểu tại sao. Có vẻ như tôi đang mang trên mình vẻ đẹp của Khắc Long thì đúng hơn. Họ cổ vũ cho tôi vì e dè Khắc Long.
Một cách mau chóng, tôi lại gạt phăng cái ý nghĩ ấy đi, sau đó cố gắng tập trung uyển chuyển trong từng đường nét để hoàn thành bài thi một cách tốt nhất có thể.

Kết thúc phần thi áo dài, dĩ nhiên tiếp đến sẽ là phần thi tài năng. Các thí sinh sẽ thể hiện năng khiếu của mình như hát, múa, đánh đàn hay thậm chí là đánh võ nữa. Còn tôi, tôi sẽ cắm hoa vì vốn dĩ tôi là đứa khéo tay, hay làm cơ mà.
.
- Sau đây là kết quả những thí sinh đạt vào vòng thi ứng xử… Danh sách gồm 5 thí sinh… Nguyễn Tường Vy, Trương Đoàn Mai Thư, Ngô Thị Quỳnh Trang, Hoàng Minh Trúc và…
Cả khán đài ai ai cũng nghĩ không ai khác, người đó sẽ là Khánh Linh của khối 12 nhưng không…
- Vũ Đan Quỳnh!
Chính tôi cũng phải sửng cả người lên khi nghe thấy vị MC kính quý đọc lên tên của Đan Quỳnh. Trời đất ơi… có tin được không cơ chứ? Ghê thật! Đan Quỳnh đâu có đẹp tẹo nào. Thế mà nhỏ vẫn ung dung bước vào vòng chung kết được cơ đấy?! Bộ áo dài của nhỏ đâu cần đính cườm như của tôi? Nhỏ thể hiện năng khiếu hát vô cùng mộc mạc, đơn giản chứ đầu cần cắm hoa này nọ như tôi? Tôi đã không biết rằng… đôi khi cái đẹp lại ẩn mình trong những giá trị giản đơn nhất.
Đến phần thi cuối cùng, phần thi ứng xử. Câu hỏi được đặt ra cũng không có gì là khó, quan trọng là trả lời làm sao cho thật khéo, lưu loát, tự nhiên và chân thành nhất thôi. “ Em hãy cho biết lý do mình tham gia cuộc thi Hot girl 2k10?”
Mai Thư trả lời đầu tiên, cô trả lời khá thông minh, đúng trọng tâm và cực kì lưu loát. Kế đến là Quỳnh Trang và Tường Vy khối 11.
- Xin chào quý vị và các bạn đang theo dõi cuộc thi Hot girl của trường chúng ta. Em tên là Nguyễn Tường Vy, học sinh lớp 11a3. Lời đầu tiên em xin gửi đến là lời chào trân trọng nhất. Và bây giờ em xin được trình bày phần dự thi của mình như sau… Em đến với cuộc thi này là để trau dồi thêm ình kiến thức, học hỏi thêm bè bạn và quan trọng nhất là… được toả sáng, được chứng tỏ vẻ đẹp của mình. Em xin hết.
Cô bạn này có vẻ hơi khoa trương nhỉ? Tôi nghe mà cảm thấy nó hoa mĩ và chẳng thật chút nào.
- Xin mời thí sinh tiếp theo, Vũ Đan Quỳnh.
- Lời đầu tiên em xin được gửi đến quý thầy cô giáo, bạn bè là lời chúc, lời hỏi thăm sức khoẻ và lời chào trân trọng nhất. Em là Vũ Đan Quỳnh, hôm nay em đến với cuộc thi này, lý do đầu tiên là vì lớp đề cử và lý do thứ hai là lý do quan trọng hơn cả, em muốn trau dồi thêm khả năng tự tin trước đám đông, học tập các bạn và chứng tỏ được nét đẹp xuất phát từ những điều giản dị nhất mà không cần cầu kì, hoa lá. Em xin chân thành cảm ơn.
Còn lý do của tôi thì sao? Đơn giản là vì Khắc Long – hắn ép buộc tôi. Nhưng chẳng lẽ bây giờ tôi đi nói những điều đó ọi người nghe à? Không đời nào! Tôi đâu có ngốc như vậy chứ! À đúng rồi! Là vì… tiền cơ mà!? Giải thưởng là 2 triệu đồng, sẽ giúp tôi trang trải học phí cũng như là giảm đi gánh nợ với Khắc Long. Nhưng chẳng lẽ cũng nói ra thế sao? Ôi! Rõ ràng là cũng không ổn cơ mà… À! Là vì…
- Và bây giờ là thí sinh cuối cùng, Hoàng Minh Trúc.
- Xin chào quý thầy cô giáo cùng bạn bè 3 khối…- Tôi ậm ờ nói, giọng hơi run. Vốn dĩ tôi không phải là đứa tự tin trước đám đông cơ mà! - Em là Hoàng Minh Trúc, học sinh lớp 10a7… - Lại ngập ngừng, tuyến mồ hôi của tôi cứ căng lên mà hoạt động. - Hôm nay đến với cuộc thi Hot girl 2k10, em không biết nói gì hơn là cảm ơn mẹ… Mẹ… Mẹ là người đã ủng hộ em đến với cuộc thi… Và mẹ… mẹ…
- Em cứ bình tĩnh. Thời gian của em còn lại 2 phút.
Còn có 2 phút thôi mà gã ta bảo tôi bình tĩnh cơ à? Làm sao bây giờ? Tôi run quá.
- Em… em… em yêu mẹ rất nhiều… - Tôi chỉ biết nói như vậy rồi kết thúc phần dự thi của mình. Rõ ràng, tôi trả lời còn “lờ mờ” và chẳng rơi vào trọng tâm. Điều tôi lo lắng lúc này chỉ là Khắc Long thôi. Chứ tôi thì chẳng thiết gì cái danh Hot girl cho lắm. Nói thật, bây giờ tôi đã nổi tiếng toàn trường rồi. Hỏi xem ai mà chẳng biết Minh Trúc – bạn gái của Khắc Long cơ chứ?! Nghĩ đến mà tôi lại thấy càng buồn thôi.
Lấy lại bình tĩnh, tôi cố gắng lui vào trong cánh gà. Vừa thấy tôi, Mai Thư đã vồn vã chạy đến:
- Trúc! Sao lúc nãy Trúc run quá vậy?
Tôi cười, đúng ra không phải là cười mà là kéo dãn đôi môi về hai bên. Thật vậy, lúc này tôi không còn tâm trạng mà cười nữa. Tôi nghe thấy tiếng người ta châm biếm, nào là “Mẹ cái nhỏ Trúc là Khắc Long đại ca rồi!” hay “Tội nghiệp ghê chưa kìa, bạn gái của Khắc Long bị “bể dĩa” ”. Hỏi thử có đáng giận không? Nhưng mà tôi đâu có quyền đấy, người ta nghĩ thế nào, nói thế nào là quyền của người ta. Tôi nào có quyền can thiệp?!
Tôi hướng sang phía Thư và đáp:
- Tôi không quen đứng trên sân khấu cho lắm!
- Tôi thấy Trúc thi mà cũng lo thay cho Trúc luôn đó!
- Ừ! Tình hình này là không đậu rồi, hihi. Nói vậy thôi chứ tôi có lưu loát cỡ nào thì cũng không qua nổi Mai Thư đâu!
- Trúc quá lời rồi, Thư thấy mình vẫn chưa thực sự xuất sắc. Có lẽ Hot girl năm nay dành lại cho khối 10 rồi.
- Khối 10?
- Vũ Đan Quỳnh! Cô bạn ấy mộc mạc, chân quê nhưng rất ấn tượng đấy chứ?
Tôi đưa mắt về phía Quỳnh, nhỏ đang cười đùa, nói chuyện với Hiếu Thiên ở đằng kia – cũng không cách xa chỗ tôi là bao. Anh đã nhìn thấy tôi, tôi dám cá là như vậy. Nhưng chắc là anh lại lờ đi thôi, vì anh giận tôi rồi. Giá như anh hiểu là tôi đang cần lắm sự động viên từ anh. Ơ… Hình như tôi lại bắt đầu ảo tưởng rồi nhỉ? Tôi và anh bây giờ giống như hai con người ở hai thế giới riêng biệt. Anh chẳng còn coi tôi là bạn thì hỏi sao…
- Kết quả cuộc thi Hot girl 2k10 xin được phép công bố! – Gã MC oang oang nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Lần lượt cả 5 người được lọt vào vòng thi ứng xử chúng tôi bước ra khán đài. Tôi lẽo đẽo bước theo sau Mai Thư vì trong số họ tôi chẳng quen ai ngoài cô cả. À không, còn một người tôi quen, thậm chí là rất thân nữa chứ nhỉ? Là Đan Quỳnh. Thế nhưng người ta lờ tôi đi thì tôi cũng phải “đáp lễ” chứ! Sao có thể vờ như chưa có chuyện gì xảy ra được. Khẽ thở dài, tôi lại nhớ về ngày xưa – những ngày tháng êm đềm, hạnh phúc tuy khốn khó.
- Danh hiệu Hot girl cao quý ngày hôm nay được trao cho thí sinh…
Tôi run người, tôi không dám dỏng tai lên mà nghe nữa. Ôi! Phải lấy can đảm từ đâu bây giờ? Trong đầu tôi lúc này chỉ hiện lên vẻn vẹn hai chữ thôi… “Khắc Long”.

- Vũ Đan Quỳnh!
Gã MC vừa dứt lời là cả khán đài đã như vỡ oà ra. Làm sao người ta có thể nghĩ một cô gái bình thường, thậm chí là quá quá bình thường như thế, nhỏ chẳng có gì đặc biệt thế mà lại đạt ngôi vị cao nhất trong cuộc thi ngày hôm nay? Tôi đây… xinh đẹp thế này, thể hiện các phần thi cũng đâu đến nỗi… vậy mà lại… thua kém nhỏ sao? Mà cứ cho nhỏ hơn tôi đi, còn Mai Thư thì thua nhỏ à? Hờ! Nghịch lí! Đúng là nghịch lí. Nhưng mà thôi, dẫu thế nào thì tôi cũng mừng cho nhỏ, nhỏ thật may mắn.
Bỗng, một cánh tay chìa ra trước mặt tôi. Khẽ ngước đôi mắt đang đỏ gay lên của mình, tôi nhận ra đó là Đan Quỳnh. Nhỏ đang đợi một cái bắt tay “hữu nghị” từ tôi. Bắt tay cơ à? Nhỏ muốn chế nhạo tôi sao? Chính vì vậy mà cái suy nghĩ “ mừng cho nhỏ” của tôi tan biến hết. Tôi cảm thấy giận vô cùng.
Hếch mặt lên, tôi cười mỉm:
- Hãy cứ cười nhạo tôi đi!
Nghe thấy vậy, đôi mắt long lanh sau cặp kính của Quỳnh bỗng tròn xoe ra. Còn về phần tôi, tôi vẫn giữ nguyên nụ cười “ngọt ngào” của mình, đôi mắt hướng về phía bàn tay nhỏ với ý: “ Sao chưa rụt tay lại?” . Hất nhẹ tà áo dài, tôi uyển chuyển từng bước vào trong cánh gà. Bỏ lại sau đó là nỗi hụt hẫng của Đan Quỳnh.
.
Tôi rảo bước, cố len mình qua đám đông vẫn đang náo loạn bởi cái kết quả vô cùng quái đảng ấy. Nhìn thấy tôi, họ dò xét, họ dè bỉu nhưng cũng có người thấy tiếc nuối cho tôi. Ra đến ngoài cổng trường, tôi hy vọng mình không gặp Khắc Long.
Qủa là hắn không tới đón tôi thật. Ơn trời, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chưa kịp dứt nhịp thở đầy mỏi mệt kia, tôi đã giật thót bởi giọng nói đanh thép quen thuộc.
- Xin chào tân Hot girl trường Tân Lợi!
Trời đất! Rõ ràng ban nãy tôi không thấy Khắc Long, thế mà bây giờ hắn lại chình ình trước mặt tôi thế này là sao?
Tôi cười gượng:
- Hot girl gì chứ?! Em rớt rồi.
- Cưng đùa anh đấy à? – Hắn cười nhếch mép, bàn tay mơn trớn lên phần cổ của tôi.
Tôi khẽ đẩy cái bàn tay thô ráp của hắn ra và nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh ấy:
- Ngôi vị Hot girl thuộc về người khác rồi, không phải em.
- Anh sẽ phạt cưng vì tội dám đùa giỡn với anh đấy!
Thấy mình nói mãi mà hắn không chịu tin, tôi bực dọc gắt lên:
- Em thề!
- Vậy nói đi, ngôi vị Hot girl thuộc về ai? Mai Thư chắc?
Tôi đáp, giọng nhẹ tênh:
- Không. Là Vũ Đan Quỳnh.
- Ai mà nghe lạ hoắc vậy trời?!
- Cô bạn ở cùng dãy trọ với tôi ngày xưa.
Khắc Long quát ầm lên:
- Một đám xấu xí, vậy mà cô cũng để cho thua được. Thua ai thì thua, ai lại đi thua cái lũ quê kệch ấy chứ?
Thấy mọi người xung quanh bắt đầu đổ dồn ánh mắt về mình, tôi ái ngại nhìn Khắc Long:
- Tại tôi không đủ khả năng thôi, anh làm gì mà phải tỏ ra bực bội như thế?
- Bạn gái của Khắc Long mà phải chịu thua người khác à? Cô thấy không sao còn tôi lại thấy đó là một điều “sỉ nhục” đấy! – Vừa nói, hắn vừa siết mạnh lấy cổ tay tôi. Từng mạch máu như muốn nghẹn lại, bàn tay tôi tím ngắt.
- Bỏ tay tôi ra, anh làm tôi đau đấy!
- Kệ xác cô! – Nói rồi Khắc Long leo lên chiếc Mô-tô đua đồ sộ của mình và rú ga ầm ầm. Vài giây sau đó tôi chỉ còn thấy làn khói đặc mù trời, còn hắn thì đã lượn đi mất hút.
Tôi xoa xoa bàn tay đỏ tấy của mình. Liệu rằng phải chịu đựng hắn đến bao giờ đây? Tôi buông ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước, khẽ thở dài. Con đường đen kịt bây giờ chỉ còn lại mình tôi, lạnh vắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui