...::: Bước Ngoặt Giông Tố :::...
Về đến nhà trọ thì tôi cũng đã thiếp đi một mạch đến sáng vì quá mệt.
5h sáng, tôi bật dậy ôn bài một lát sau đó thay đồ đi học. Hôm nay đích thân Hiếu Thiên đợi tôi ở trước phòng.
- Sao hôm nay anh nổi hứng đứng chờ em thế? Mọi hôm toàn em chờ anh không hà!- Tôi le lưỡi nói.
Anh chỉ cười trừ, giọng nhẹ nhàng xen lẫn chút… chua chát:
- Mọi hôm ư? Là mọi hôm của trước kia thì chính xác hơn, em nhỉ?
Tôi chợt giật mình. Đúng là cái thói quen đợi anh đi học đã tự chắp cánh bay lúc nào mà tôi cũng chẳng hay.
Chúng tôi cứ im lặng ngẫm nghĩ một lúc lâu. Cho đến khi anh quay sang tôi thú nhận:
- Thực ra, hôm nay anh cố dậy sớm hơn để đứng chờ em đi học là vì anh sợ Khắc Long sẽ kéo em đi như mọi lần.
Tôi sững người, tay chân như ngừng cử động trong mấy phút. Tôi đã đi học cùng Khắc Long nhiều đến thế rồi sao? Vậy mà…
Tôi mỉm cười rồi chìa ngón trỏ ra:
- Hứa với anh đấy! Từ nay em sẽ chỉ đi cùng anh thôi!
Thấy bộ dạng ấy của tôi, anh bật cười ấm áp như ánh nắng của những ngày cuối đông. Nhờ vậy mà không khí trở nên nhẹ nhàng hẳn. Ngay lập tức, anh cũng giơ ngón trỏ của mình ra và móc nghoéo vào nhau tượng trưng ột lời hứa đến từ tôi.
Sau đó, chúng tôi lại bước đều cùng nhau trong không khí gần gũi, hạnh phúc ấy cho đến lúc gần đến trường. Bàn chân của anh thôi bước, nụ cười trên môi cũng thôi rạng rỡ mà đổi lại là một nụ cười gượng gạo, mặn chát:
- Nếu em muốn thì có thể rút lại lời hứa ấy ngay bây giờ vì… tất cả vẫn chưa muộn.
Tôi vội thắc mắc:
- Tại sao anh lại nói như thế?
Anh không trả lời câu hỏi của tôi mà lại hỏi ngược lại hòng gợi mở câu trả lời cho tôi:
- Em và Khắc Long thật ra là có quan hệ gì? Có chắc những điều ấy đều là vì anh không?
Tôi nhún vai, trả lời một cách thờ ơ nhất có thể:
- Chẳng gì cả!
- Vậy tối qua… là anh nhìn lầm sao?
Tôi giật mình lần nữa, tuy không nhìn thấy gương mặt mình lúc này nhưng tôi chắc rằng nó đang tái lại. Tím ngắt!
- Em… em… - Tôi ấp úng không nên lời và thật đáng ngạc nhiên, tôi lại quay sang gắt gỏng với anh – Em chẳng có gì để mà giải thích với anh cả, còn tin hay không đó là quyền của anh. Và anh… anh cũng không… - Tôi bỏ lửng câu rồi xua tay và bỏ lên đi trước để đảm bảo rằng cách anh ít nhất là 2 mét. – Thôi! Bỏ đi! Vì tất cả chẳng liên quan gì đến anh hết. Anh không nên lúc nào cũng chỉ nghĩ cho em như vậy… Em có gì để báo đáp cho anh đâu chứ!?
Cứ như thế, thỉnh thoảng tôi lại nghiêng đầu sang một bên để liếc trộm anh. Bước chân anh vẫn chậm rãi, đều đều và lạnh ảm. Tuy vẻ mặt cũng chẳng có gì thay đổi nhưng tôi biết anh đang cố tỏ ra bình thường để che đi sự yếu lòng bên trong, anh đang buồn.
o-0-o
Giờ ngữ văn.
- Ngọc Lam đọc bài cho cô!
…
- Tú My đọc tiếp phần của Ngọc Lam!
…
- Rồi! Được rồi Tú My! Mời Minh Trúc đọc tiếp.
….
- Minh Trúc!!! Em đọc tiếp phần của Tú My!
…
- Trúc kìa! Cô gọi cậu đọc tiếp đó!
- Hả? Hả? Cái… cái gì cơ? – Lúc này tôi mới giật mình, luýnh quýnh đứng phắt dậy.
Cô Quyên thở dài rồi nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng:
- Nãy giờ em làm gì mà không chú ý bài vậy, Minh Trúc?
- Ơ… em… em… Em xin lỗi cô…
- Không sao cả nhưng lần sau nhớ chú ý trong giờ học hơn nhé em!
- Dạ vâng!- Tôi lí nhí đáp sau đó xin cô ra ngoài một lát để thư giãn đầu óc hơn.
Kì thực là cả ngày hôm nay, tôi đang lo lắng về một chuyện gì đó mà chính tôi cũng không rõ. Rốt cuộc là như thế nào? Có chuyện gì bất thường xảy ra ư?
o-0-o
Tôi ra đến tận hoa viên của trường. Bình thường thì trong giờ học, học sinh không được phép “lảng vảng” ở khu vực này nhưng bây giờ cũng đã gần hết tiết 2 rồi, nghĩa là sắp đến giờ ra chơi nên cũng không có vấn đề gì cho lắm.
Tôi ngồi thẩn thờ ở băng ghế đá, ngắm nhìn bầu trời xanh để lòng cảm thấy thư thái hơn. Bầu trời lúc nào cũng như thế, nhẹ nhàng, êm dịu và luôn đưa đến cho tôi một cảm giác bình yên tuyệt vời.
Bỗng, bầu trời trở nên đen kịt lại. Ồ không, không phải mà là có một ai đó đang bịt mắt tôi. Bực mình, tôi gắt lên:
- Bỏ ra đi!
…
- Một! Hai! Ba… Bỏ ra!!!
…
- Bệnh hả?
Đến lúc này cái tên quái gỡ nào ấy mới chịu buông tay ra, cười thích chí:
- Haha! Làm gì mà bực bội đến thế hả cưng?
Tôi lè lưỡi:
- Đúng là bệnh! Bệnh quá!
- Này! Cưng mà nói từ đấy nữa là anh nghỉ chơi đấy nhé! – Khắc Long kênh mặt lên nói, sau đó ngồi vào chỗ trống cạnh tôi.
Tôi bĩu môi, nghĩ thầm: “Dở hơi! Tự dưng bữa nay ăn nói như con nít hâm.”
- Cưng cũng biết trốn học ra đây ngồi cơ á?
Tôi lắc đầu:
- Không! Tôi chẳng dám. Chỉ là xin cô ra đây ngồi nghỉ một lát thôi.
- Thôi! Không bàn chuyện đấy nữa. – Hắn nói sau đó có vẻ như là bước vào chủ đề chính – Lúc nãy sao lại đi trước? Làm anh đứng chờ cưng muốn dài cổ.
- Từ này về sau, anh đừng chờ tôi đi học nữa vì tôi sẽ chỉ đi cùng với anh Thiên thôi. Tôi với anh không dính líu gì hết sất! Khoản nợ thì khi có tôi nhất định sẽ trả, anh cứ yên tâm đi,tôi không thèm quỵt đâu mà lo!
Khắc Long nổi quạu, nhìn tôi bằng ánh mắt đằng đằng sát khí như lần đầu tiên tôi đụng độ hắn.
- Cưng nói nghe mà hay nhỉ? Từ trước đến nay anh luôn coi cưng là bạn gái, luôn làm mọi điều vì cưng thế mà bây giờ xong việc thì… ngoảnh *** quay lưng luôn nhỉ? Hay thật đấy!
- Tôi cũng nói rồi đấy thôi, tôi đâu có coi mình là bạn gái anh?
- Không quan trọng! Nếu cưng còn làm gàn thì… cưng biết tay anh. – Khắc Long quay mặt đi giấu sự tức giận rồi rít lên từng tiếng – Hình ảnh một nữ sinh tay nâng ly rượu dưới ôm xấp tiền nằm ở quán bar thì chắc là đẹp và hay ho lắm đấy.
- Anh… anh… Chẳng lẽ cái lúc tôi ở đấy… anh đã chụp lại cả sao? – Tôi run run nói rồi đón lấy mấy bức ảnh từ tay hắn.
Tôi đang nằm trên chiếc ghế sofa, trên tay cầm mấy tờ polime 500 ngàn và xung quanh là những chai rượu ngoại vứt lăn lóc. Tôi cũng hơi hoảng nhưng vẫn tìm cách lấy lại bình tĩnh cho bản thân:
- Tôi chẳng sợ. Chỉ cần Hiếu Thiên hiểu, bạn bè tôi hiểu… thế là đủ rồi. Anh đừng tìm cách mà dụ dỗ, h.ãm hại tôi thêm nữa.
o-0-o
Giờ chuyển giao môn học.
- Minh Trúc! Cậu biết làm bài tập này chứ? Nãy cô Hương giảng mãi mà tớ vẫn không hiểu lắm.
…
- Này! Trúc! Giảng cho tớ bài này với…!
…
- Hoàng… Minh… Trúc…!!!
- Á! Gì? Gì? Gì cơ hả? – Tôi giật thót, lắp ba lắp bắp hỏi lại một cách ngớ ngẩn.
- Trời đất! Nãy giờ tớ gọi cậu muốn cong cả lưỡi mà cái tâm hồn thẩn thơ, mơ mộng của cậu cứ giăng ở đâu tận trên mây ý!
Tôi đưa tay gãi đâu rồi phì cười, nửa vì ngượng, nửa là do nhỏ Đan Quỳnh xưa nay cưa từng nói bằng cái giọng “chua len lét” như thế.
- Hì! Tớ xin lỗi! Chỉ là do nãy giờ tớ làm gì cũng không tập trung được. Đầu óc cứ rối tung, mơ hồ cả lên… Chẳng hiểu sao mà tó cứ lo lắng mãi…
- Chắc là do dạo này cậu gặp nhiều chuyện mệt mỏi nên mới thế. – Đan Quỳnh tỏ vẻ cảm thông, nhỏ xoa xoa đôi bàn tay của tôi sau đó nhanh chóng quay phắt lại chủ đề - Giờ thì gạt hết qua một bên nhé! Chỉ tớ bài hóa nãy đã hén, bạn hiền!
Tôi xua tay cười tít mắt:
- Được rồi! Đưa đề cho tớ…
o-0-o
Tiết 3, kiểm tra Vật lí.
Tôi mải miết làm bài. Bài kiểm tra lần này cũng không khó lắm nhưng sao tuyến mồ hôi của tôi cứ thế ra sức hoạt động liên tục.
Hay là do trời nóng quá? Làm gì có, hôm nay trời mưa phùn phùn đủ khiến tôi rét run cơ mà.
Tôi thở dài, thực ra chính tôi đây đã biết rất rõ lí do. Đó chỉ là do sự lo lắng về một cái điều gì đó của tôi lúc này mà ra đấy thôi. Mà điều đó chắc chắn không phải là vì tôi lo sợ chuyện Khắc Long dọa dẫm.
“Phập!”
Tôi đang viết ngon lành thì bỗng dưng trật tay, cây bút máy rớt xuống đất và vung vảy mực đi tứ phương. Tôi thở dài: “Làm sao mình có thể bất cẩn như thế được chứ? Thật là tệ quá đi!”
Thời gian các tiết học sau vẫn cứ trôi đi trong sự nơm nớplo lắng của tôi. Cho đến lúc…
-Cô giáo! Cô giáo ơi! Cho tôi gặp cháu Minh Trúc với ạ.
- Vâng, chào chị. Có chuyện gì không vậy chị?– Cô giáo hỏi xã giao vài tiếng sau đó quay xuống. – Trúc ơi! Em có người cần gặp này.
Tôi giật mình, lật đà lật đật chạy ra…
Người muốn gặp tôi là dì Bốn – một người họ hàng xa của tôi hiện cũng sống ở tại nơi này, dì sống dựa vào cái tiệm tạp hóa lụp sụp mà một lần gì mua rẻ lại của người ta. Từ trước đến nay chưa thấy dì đến thăm tôi lần nào, huống gì là ngay giờ học như lúc này cơ chứ.
Tôi cứ tự hỏi bản thân rằng tại sao không dưng dì ấy lại đến gặp tôi thì dì đã gào lên…
Tim tôi bỗng đập lên loạn xạ, nó như muốn chạy thoát khỏi cái lồng ngực chật hẹp.
- Trúc ơi! Mẹ con… mẹ con bị tai nạn nặng lắm! Dì sợ mẹ con không qua khỏi mất rồi! Con mau đi cùng dì đi, mẹ con đang ở bệnh viện Thành Phố!
Choáng váng.
Trời đất ơi! Chuyện gì đang xảy ra thế này. Tất cả cơ hồ cứ như là một cơn ác mộng kinh hãi được báo trước và đột ngộ dâng đến, mạnh mẽ tựa một cơn đại thủy hồng.
Vậy ra cái cảm giác nôn nao, lo lắng ấy lại là vì chuyện này đây ư?
Một cảm giác chỉ nhẹ nhàng, đơn giản như thế mà lại có kết quả là một sự thật đắng cay đến vậy sao? Hơn lúc nào hết, tôi muốn ngất đ, muốn bàn chân chỉ dừng lại ở đó nhưng không…
Tôi phải cố gắng hết sức! Dù có phải gồng chân lên mà chạy, dù có phải đạp lên con đường đầy những chông gai, mũi nhọn, dù có phải lao đi tầm tã giữa cơn mưa lạnh lùng… thì… Tôi vẫn phải chạy, thật nhanh vì mẹ tôi – người mẹ muôn vàn kính yêu đã phải gánh chịu bao nhiêu khổ nhọc, vất vả, đơn côi.
Tôi bật khóc rưng rức, nước mắt cứ thế lăn xối lăn xả mà hòa vào làn mưa mỏng manh, trắng xóa.
Tôi đang ích kỉ, tôi đang đấu tranh.
“ Ba ơi! Con xin lỗi ba. Con không thể nhường mẹ cho ba được, con không thể để mẹ đến với ba.
Con đã thiếu thốn tình cảm của ba quá nhiều rồi. Con chưa một lần được nhìn thấy ba, con biết ba qua tấm ảnh cũ đen trắng, mờ nhoẹt từ thuở ba đi bộ đội, đấu tranh với quân giặc.
Con không đành hứng chịu cảnh từ giã người mà mình yêu thương rời xa vĩnh cữu thêm một lần nào nữa đâu, ba à. Con không phải là con bé mạnh mẽ, giàu nghị lực mà… làm sao con có thể chịu đựng nỗi cơn đau ấy thêm một lần nữa cơ chứ?
Vì vậy con xin ba hãy vì thương con mà để mẹ ở lại cùng con. Ba nhé!”
o-0-o
- Tôi xin cháu hãy chuẩn bị tâm lí trước khi nghe tôi nói về tình trạng của mẹ cháu lúc này. – Ông bác sĩ nói bằng giọng nhẹ nhàng và thật chậm rãi.
- Vâng. Xin bác cứ nói! – Tôi đáp mà giọng cứ run run, tôi sợ cái giây phút này lắm.
- Mẹ cháu trông lúc bị một chiếc xe mô-tô chạy ẩu với tốc độ cao va phải thì bị một que kim loại đâm thủng phần bụng. Nếu không tiến hành ca mổ thì máu sẽ sớm tràn ra các bộ phận khác. Vì thế, chưa đến 1-2 ngày mẹ cháu sẽ… - Ông bác sĩ bỏ lửng câu, cốt ý để cho tôi tự hiểu nhưng tôi vẫn nhìn ông bằng ánh mắt thiết tha như ban đầu. Ông đáp thẳng: - Sẽ… chết.
Tôi xây xẩm mặt mày, bàn tay vẫn níu lấy gấu áo của vị bác sĩ đáng kính:
- Vậy thì xin bác hãy tiến hành ca mổ ẹ cháu…
- Tôi cũng mong vậy nhưng cháu thông cảm, đây là bệnh viện tư mà cháu… phải đặt cọc trước thì tôi mới có thể tiến hành được.
Đầu óc tôi quay cuồng muốn chóng cả mặt. Tôi vịn tay thật chặt vòa thành ghế để đảm bảo mình không quỵ ngã. Tôi sụt sùi hỏi tiếp:
- Hết bao nhiêu tiền, hưa bác sĩ?
- Ít nhất là 10 triệu. Chưa kể tiền thuốc men, viện phí, điều dưỡng sau đó. Cháu cứ quyết định kĩ đi, không chần chừ thêm được nữa đâu.
- Nếu được mổ, mẹ cháu sẽ không sao? Phải không ạ, thưa bác sĩ?
- Đúng vậy. Điều đó thì tôi dám chắc chắn với cháu. – Ông bác sĩ nhấn mạnh giọng hơn, ông chắc như đinh đóng cột.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ. Cháu sẽ suy nghĩ và trả lời bác sĩ sau. – Tôi thẩn thờ đáp.
- Muộn nhất là tối nay đấy nhé!
- Vâng. Chào bác.
- Ừm! Chào cháu, khoảng 2 tiếng sau là cháu có thể vào thăm mẹ.
“Cạch”
Tôi khép cảnh cửa lại sau đó bước ra ngoài, trên lưng mang nặng tâm trạng âu lo, không lo làm sao được cơ chứ? Bây giờ tôi phải làm sao đây?
10 triệu ư? Dễ dàng với tôi ư? Tôi có thể nói có là có ư? Lúc ày trong túi tôi chưa có đến 100 ngàn thì nói gì là 10 triệu chứ? Có bán hế đồ đạc của tôi đi thì cũng không đủ 10% nói gì là ngần ấy!
Chẳng lẽ hết cách rồi sao? Vay mượn à? Không, không, không! Chẳng ai có khả năng giúp tôi chuyện đấy cả.
Đáng ghét thật! Đáng căm phẫn thật! Nếu không phải là tay thanh niên chết dẫm ấy đã đâm phải mẹ tôi thì sự thể đâu đến thế này! Hắn là kẻ vô trách nhiệm, tại sao, tại sao không dám đối mặt với tất cả để chịu tội, chịu trách nhiệm cơ chứ? Hắn nhẫn tâm để lại cho tôi biết bao nhiêu là nỗi buồn, gánh nặng. Hắn thật tàn nhẫn… Nếu tôi mà biết hắn là ai thì chắc chắn sẽ băm vằm hắn ra để đổi lấy mạng sống ẹ tôi.
Hai hàng nước mắ vẫn cứ lăn đều trên má tôi mộ cách ngậm ngùi, nếu gào lên chắc chắn sẽ dễ chịu hơn nhưng tôi không thể.
Hay là gục ngã, sẽ gục ngã tại đây… để không suy nghĩ nữa, không mệt mỏi nữa, không muộn phiền nữa?
Chưa để bản thân trả lòi, đôi bàn chân đã vội quỵ xuống. Suýt chút nữa tôi đã ngã sóng xoài xuống mặt đất đượm mùi tanh của bệnh viện.
Nếu không có một bàn tay, nếu không có anh – Hiếu Thiên… Anh đỡ lấy tôi bằng vòng tay ấm áp, gần gũi và thân thương. Anh vỗ nhẹ vai tôi, thì thào qua từng kẽ tóc bằng những lời dịu ngọt:
- Cố lên em! Tất cả rồi cũng sẽ ổn thôi!
Anh kéo tôi đến băng ghế và nhẹ nhàng đặt tôi ngồi xuống.
Tôi mơ màng dựa vào bờ vai vững chãi của anh và ngay lập tức quên đi mọi điều ở thế giới bên ngoài. Tôi không rõ những ai đang có mặt ở đây nữa, chỉ biết rằng có anh thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...