Pha Lê Đen
Tôi làm mới một chút thôi mà đã mệt nhoài. Thứ nhất là vì lượng khách đến đây đông hơn ở quán Góc Phố nhiều. Thứ hai là vì… cái váy bó sát này đây. Tôi đi lại đã không yên nói gì là làm việc cho thật nghiêm túc và hiệu quả cơ chứ? Nhưng thật may là tôi không bị than trách gì cả! Chị Vân quản lí rất khó tính với các nhân viên khác nhưng lại ngoại trừ tôi, nhờ Khắc Long chăng?
Đã gần 10h rồi, tức là đã quá giờ làm của tôi đến 30’. Nhưng tôi mặc kệ, vẫn cứ làm tiếp do chị Vân yêu cầu và tôi cũng muốn như vậy, tôi muốn để lại ấn tượng tốt nhất vào ngày đầu tiên đi làm ở đây.
- Thôi! Hôm nay em đã vất vả nhiều rồi! – Chị Vân bỗng bước lại đỡ lấy mấy cái ly trên tay tôi, bỏ lại vào một góc sau đó đặt nhẹ tay lên vai tôi. – Em có thể nghỉ được rồi! Khắc Long đang đợi em đó!
Tôi khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại:
- Dạ vâng ạ! Vậy em chào chị nhé! – Nói rồi tôi bước lên những cái bậc thang cao ngút để đến phòng thay đồ.
Chưa đi được 4 bậc, tôi đã lại nghe thấy tiếng chị Vân:
- Hôm nay chị Thủy Anh có việc về sớm nên khóa phòng đồ rồi Trúc ơi! Em chịu khó nhé!
- Sao cơ ạ? – Tôi nghe rõ nhưng lại không dám tin vào đôi tai mình. Đây là lần thứ n+1 tôi mắc vào mấy vụ quần áo vớ vẩn – nhưng lại không vớ vẩn với anh Thiên, với Đan Quỳnh hay cả Nhật Hạnh nữa. Họ sẽ chẳng thể nào hiểu cho nỗi khổ của tôi…
Tôi lững thững bước xuống chỗ chị Vân:
- Tức là giờ… em phải vác cái bộ đồ này… về nhà á!
Chị gật đầu cái rụp:
- Ừ! Mà có sao đâu em! Nhiều nhân viên ở đây… đều như vậy mà!
- Nhưng… Nhưng… em… em chẳng quen…
- Chịu khó đi em! Chỉ một bữa thôi mà! Em là nhân viên… chứ đâu phải là công chúa đâu chứ! – Chị nói thật bình tĩnh nhưng xen lẫn trong đó là sự khó chịu, giận dữ cố che dấu nhưng không thành.
Tôi khẽ trề môi, xem ra tôi đã cư xử hơi thái quá. Sau đó, tôi cố gắng mỉm cười thật rạng rỡ hòng có thể tươi tỉnh trở lại:
- Dạ vâng, thực ra thì… cũng không có vấn đề gì lắm đâu chị ạ! Thôi, em về đã nhé! Hẹn gặp chị vào ngày mai. Chúc chị vui vẻ.
- Ừ, em về đi! Đừng để Khắc Long đợi nữa hén!
Tôi vẫy vẫy tay chào chị, sau đó bước ra ngoài. Trong bụng không hề có ý định sẽ đi cùng Khắc Long về, tôi không thể để anh Thiên giận thêm một chút nào nữa.
.
Ý định của tôi xem như lại không thành, hắn cứ ra sức cản đường không cho tôi đi:
- Lên xe đi cưng! Anh chở cưng về!
- Không! Tôi tự về được rồi!
- Anh nói một lần nữa đó nha! Cưng lên xe anh chở.
- Không! Tôi tự về được rồi! – Tôi gằn giọng lặp lại câu vừa nãy, mặt trợn tròn nhìn hắn, môi dểnh lên trông cực xấu xí nhưng dường như Khắc Long lại không thấy như vậy. Hắn bật cười và cứ thế nhéo qua nhéo lại cái má tôi một cách thích thú.
Tôi nhăn mặt:
- Anh điê.n hả?
- Ừ! Người điê.n yêu! – Khắc Long nói rồi cười lớn.
- Hết thuốc chữa! – Tôi tặc lưỡi sau đó đẩy mạnh hắn ra và cứ thế ngông nghênh bước lên phía trước, cố tình ra vẻ: “ Tôi đi đây! Anh là người điê.n nên tôi mặc kệ nhá!”
Khắc Long đuổi theo và nắm lấy tay tôi sau đó từ từ kéo tôi vào lòng hắn. Hắn từ từ nói… từng chữ… từng câu… từng lời… nhẹ nhàng… ấm áp… lạ kì…
- Tối nay… đi chơi với anh nhé!
Tôi đã muốn vùng vẫy ra khỏi hắn nhưng không được. Hơi thở nhè nhẹ của hắn cứ đều đều, đều đều phả vào cổ tôi. Có thể nói rằng lúc này đây, tôi đang bị hắn… “quyến rũ”.
Bàn tay tệ hại của tôi… tại sao… tại sao lại cứ thế mà khép vào người hắn thế này.
Chợt! Hắn đưa tay nâng đầu tôi lên và từ từ cúi đầu xuống. Môi hắn càng ngày càng gần môi tôi hơn.
Mắt tôi khép hờ với trạng thái mơ mơ màng màng.
Cho đến khi… tôi bừng tỉnh không rõ nguyên nhân.
Tôi vừa nhìn thấy Hiếu Thiên. Có lẽ anh đi đón tôi vì sợ tôi sẽ phải đi một mình giữa đường phố cả một quãng đường dài, thế mà lại chạm cảnh tôi đang… “tay trong tay” với Khắc Long.
Vội vã, tôi xô hắn ra và vừa đuổi theo vừa gọi Hiếu Thiên trước sự ngỡ ngàng của hắn.
- Anh Thiên! Đợi đã… Đợi em… Đợi em đã…
Tôi lúng túng chạy đi hết sức mình với chiếc váy bó sát. Và cả Khắc Long cũng chạy theo tôi, có lẽ là vì… hắn không muốn tuột mất con mồi này chăng?
Không chút ngần ngừ, tôi chạy băng qua đường mà chẳng để tâm quan sát gì cả.
“Bụp”
Khốn thật! Bất ngờ tôi lại ngã soài xuống mặt đường. Tôi gượng người dậy, tay chống lấy mặt đất cố gắng hít lấy từng hơi thở khó khăn.
“ Tin! Tin”
Tiếng còi xe của chiếc ô tô tải ngày một rõ tiếng hơn. Hiếu Thiên giật mình vội vã quay lưng và chạy lại phía tôi.
Còn tôi thì các cơ xương dường như chẳng mảy may hoạt động. Nó hoàn toàn như một chiếc đồng hồ hết pin.
Tôi giương mắt đợi tử thần lạnh lẽo lướt qua và mang tôi đi đến địa ngục vĩnh cửu. Nhưng không… chẳng có một hơi lạnh nào cả và cũng chẳng có tử thần nào. Mà chỉ có anh, chỉ có anh thôi! Anh ôm lấy khổ người bé nhỏ đang rúm lại vì sợ hãi và dùng thân mình để che chăn cho tôi.
Cơ thể anh lạnh, lạnh lắm nhưng tại sao tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm nồng nàn từ anh? Thậm chí còn ấm hơn cả khi Khắc Long ôm tôi nữa. Tại sao… lại kì lạ thế nhỉ?
Có gì lạ đâu khi hơi ấm ấy xuất phát từ trái tim.
“Két!!!”
Tôi từ từ mở mắt ra. Đầu tiên là mắt trái, sau đó là mắt phải và cuối cùng là cả hai mắt đều mập mờ mở ra. Chiếc xe phanh gấp lại sau khi nó còn cách anh và tôi đúng 10 centimet.
Đây là thật hay là mơ đây? Tôi vẫn còn hoang mang thì chợt nhìn lên phía vệ đường.
Khắc Long đang đứng không cách xa chỗ tôi là bao với vẻ dửng dưng, tay xỏ vào tút quần và miệng thì phì phèo điếu thuốc lá.
Hiếu Thiên vội đỡ tôi đứng dậy. Trước đó, anh không quên trừng mắt lên nhìn ông tài xế với vẻ trách giận.
Tôi cứ đứng khựng lại không nhếch chân theo anh.
- Sao? Em còn muốn đi theo hắn ta à? – Hiếu Thiên gằn giọng nhìn tôi.
Lắc lắc đầu, tôi đáp:
- Không nhưng… nhưng… - Vừa nói tôi vừa lấy tay che lấy phía mép đùi. Chẳng là trong vụ va chạm lúc nãy, chiếc váy bó sát đáng ghét ấy đã được dịp rách thẳng một đường không chút thương tiếc.
Hiếu Thiên nhìn tôi ái ngại rồi bật cười dịu dàng. Anh cởi chiếc áo khoác gió đang mặc trên người ra, quàng vào cho tôi sau đó bế xốc tôi đi.
Cứ như thế, tôi bình yên nép trong lòng anh, đôi mắt khép hờ.
Đi được một quãng, anh mới trút ra vài lời. Không rõ vì anh muốn nói với tôi hay là vì tưởng tôi đã ngủ nên mới…
- Lúc nãy, Khắc Long còn đứng ở đó gần hơn anh nhưng em xem… hắn ta không hề nhúc nhích mà cứ đứng trơ vô tâm đến thế đấy! Liệu có phải yêu em thật lòng hay không? Xung quanh em… còn có người thương em thật lòng cơ mà… Lẽ nào em không biết?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...