Pha Lê Đen


…::: Không trốn tránh :::...
Ra về hôm đó, tôi được đích thân Mai Thư đưa về nhà trọ. Cô còn tỏ ra quan tâm đến tôi hơn khi thấy tôi bị thương nên cẩn thận gọi taxi chứ không đi bằng xe máy như thường ngày.
Trước khi về thì tôi đã đi báo cho đàn em của Khắc Long một tiếng rằng tôi đã tìm ra “thủ phạm” thật sự, người đó không phải là Mai Thư và tôi đã giải quyết ổn thỏa cả rồi nên Khắc Long không cần can thiệp vào nữa.
Cả chặng đường đi về nhà trọ, tuy không xa nhưng cũng đủ cho hai cô gái mới quen nhau nói chuyện. Tôi và Mai Thư đã nói chuyện rất vui vẻ cho đến khi vẻ mặt của tôi bỗng thay đổi hẳn, nó xị xuống và nặng trịch như chì…
- Trúc này! Tôi coi bạn là bạn của tôi nên tôi mới khuyên bạn 1 điều là tránh xa Khắc Long ra. Chẳng mấy chóc hắn sẽ không còn đối xử tốt với bạn như lúc ban đầu. – Nói đến đây Mai Thư lại có vẻ trở nên ngậm ngùi – Dính dáng đến Khắc Long thật sự rất rắc rối, kể cả khi đã chia tay cũng vậy…
Nghe Mai Thư nói mà tôi như muốn đứt thành từng khúc ruột. Chẳng phải là tôi thấy hụt hẫng gì cả đâu, chỉ là tôi thấy khó chịu một chút vì cái điều này cô ấy đã nói với tôi đến hàng tá lần rồi.
- Hừ! – Tôi thở hắt rồi gằn giọng – Tôi phải nói với bạn bao nhiêu lần nữa đây? Vấn đề thực sự không nằm ở tôi mà là ở Khắc Long, chính Khắc Long đấy! Giá mà hắn chịu buông tha cho tôi thì có khi tôi lại tăng thêm được 10 tuổi thọ chứ chẳng chơi!
- Tôi hiểu… chỉ là tôi muốn nhắc nhở bạn thôi. Chơi với Khắc Long như chơi với hổ…
Chưa để Mai Thư nói dứt câu, tôi đã chen ngang vào:
- Và tôi rất sợ, rất ghét hổ. – Tôi nhấn giọng - Bằng mọi giá tôi sẽ tránh xa nó ra, tôi không muốn bị nó ăn thịt!
Một khi một con hổ đói đã quyết tâm săn đón con mồi thì... nó sẽ chẳng buông tha.
Liệu có miếng mồi nào thoát khỏi những chiếc răng nanh sắc nhọn của nó hay không?
o-0-o
Tôi đã về đến nhà trọ và đang nằm gọn ở trên giường để suy nghĩ. Bình thường những khi tôi mệt tôi đều rất buồn ngủ, hầu như chỉ cần đặt mình lên giường hay thậm chí là gục đầu lên bàn tôi vẫn có thể ngủ được nhưng bây giờ thì không dù tôi đang rất muốn làm như vậy để trốn tránh.
Đầu óc tôi đến bây giờ chưa dừng vận hành được, tôi phải đối mặt với anh Thiên như thế nào?

“Két!”
Nghe thấy tiếng kéo cổng, tôi vội vàng ngó lên đồng hồ.
“Bây giờ là 11h30, vậy người vừa bước vào chắc chắn là Hiếu Thiên và Đan Quỳnh.” Mới nghĩ đến đó thôi, tôi đã vội nhắm tịt mắt lại vờ nằm ngủ.
“ Lạch cạch!”
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của họ, sau đó là giọng nói của họ.
- Chắc là Trúc mệt quá nên đã ngủ rồi anh Thiên à…
- Ừ! Vậy thì cứ để cho cô ấy ngủ. Khi nào Trúc dậy thì em qua nhắn anh một tiếng nhé, anh sẽ qua để nói chuyện với cô ấy.
Tôi he hé mắt ra nhìn, anh đã đi về phòng của mình. Thoáng nhìn gương mặt đượm buồn của anh, tôi hiểu rằng tôi đã gây ra một nỗi thất vọng không hề nhỏ cho anh. Tệ thật!
Đan Quỳnh cũng vậy, nét mặt cô chẳng có gì lấy làm vui vẻ. Nhưng tôi nghĩ nguyên nhân ở tôi cũng chỉ là một phần nhỏ, còn về anh Thiên mới là “tác nhân chính” gây ra tâm trạng này.
Anh Thiên buồn, Quỳnh cũng buồn theo. Hơn thế nữa, anh lại còn buồn vì tôi… hỏi sao mà Quỳnh có thể vui vẻ cho được?
Suy cho cùng thì tất cả những chuyện rắc rối từ trước đến nay đều do tôi mà ra, đúng hơn là do Khắc Long.
Mai Thư nói đúng, tôi nên rời xa hắn, càng xa càng tốt. Điều ràng buộc bây giờ giữa tôi và hắn chỉ là hai tờ polime 500 ngàn. Lại tiền bạc! Nhắc đến tiền bạc tôi mới nhớ đến việc tôi đã không còn việc làm thêm nữa, trong khi tài khoản hiện giờ của tôi chỉ còn có gần 100 ngàn, chính xác là 92500 đồng.
Tôi vò đầu bứt tai một hồi, sau đó lại sụp mặt xuống tiếp tục giả vờ nằm ngủ vì Đan Quỳnh đã bước vào phòng.
Nhanh chóng, tôi thiếp đi và bước vào một cơn ác mộng…
- Minh Trúc! Mày là đồ biến chất… đồ biến chất…

- Mày đã đi theo tiếng gọi của đồng tiền, của phú quý!
- Hoàng Minh Trúc là đồ phản bội, phản bội!
- Minh Trúc xấu xa… Minh Trúc xấu xa…
Tôi ôm đầu lắc mạnh sau đó bật dậy hẳn:
- Không! Không! Không phải tôi!!!
Tôi thở hổn hển, từng nhịp thở khó khăn cứ thế dồn dập đến, đến nỗi tôi đã cố gắng kìm lại nhưng mãi đến một lát sau mới có thể bình tâm lại được.
Tôi đưa tay quẹt hàng mồ hôi đang lấm tấm trên trán, trên gò má và cả đằng sau gáy.
Ngay lúc này đây, tôi chỉ muốn gào lên, muốn hét lên thật to, muốn khóc để trôi đi hết nỗi buồn đang nặng trĩu trong lòng. Nhưng… có một bàn chân bỗng đi đến kịp ngăn tôi lại.
- Bây giờ em đã có thể giải thích mọi chuyện cho anh rồi chứ, Hoàng Minh Trúc?
Tôi ngước mặt lên… là Hiếu Thiên. Anh ấy đã “trịnh trọng” gọi cả họ và tên của tôi lên, bình thường thì tôi sẽ lấy làm thú vị nhưng vào lúc này thì nỗi đau khổ trong lòng vì thế mà lại càng dâng lên cao. Cao đến mức nó có thể ép cho hàng nước mắt đang rưng rưng của tôi chảy ra dàn dụa ngay lúc này, dù tôi đã kìm nén hết sức.
Tôi cúi gằm mặt đưa tay lau hàng nước mắt sau đó hít một hơi thật sâu để bình tâm trở lại.
- Vâng, được. Đến giờ phút này thì em cũng chẳng giấu giếm anh thêm làm gì nữa. – Nói rồi tôi đứng dậy kéo anh ngồi xuống ghế, sau đó mới bắt đầu câu chuyện.
- Sau ngày hôm đó, cái ngày mà anh đụng phải Khắc Long, hắn ta đã hẹn gặp em ở tiệm kem Ý ở gần nhà sách Nam Đàn.
- Thì ra hôm ấy là hắn mời em. – Giọng anh trầm trầm.
- Khắc Long đề nghị em làm bạn gái hắn nhưng em không đồng ý. Rồi hắn lại lấy chuyện anh tông phải người hắn để đe dọa em. Hắn bảo rằng sẽ cho anh bị kỉ luật và đuổi ra khỏi trường…

- Chẳng lẽ em làm vậy là vì anh…?
Tôi vẫn mặc kệ những câu hỏi ngỗn ngang của anh mà nói tiếp. Lúc này đây tôi không thể dừng lại được bởi vì nếu dừng lại để nói về điều gì khác thì lát sau tôi e rằng mình không đủ tâm lí để kể tiếp nữa.
- Em vẫn không đồng ý. Cho đến một hôm hắn bảo ra về phải gặp hắn để thương lượng nhưng cuối cùng hắn lại dẫn em đến tiệm làm tóc.
- Việc này cũng là do hắn… - Anh lại nói bằng giọng ngậm ngùi. Còn tôi vẫn kể bằng giọng vô cảm.
- Sau đó Khắc Long lại dẫn em đi mua sắm để đi dự sinh nhật cùng hắn.
Đến đây, anh Thiên bắt đầu sôi gan lên và quát:
- Thì ra chính Khắc Long đã bỏ mặc em giữa con đường vắng…
Vẫn thờ ơ, tôi nói tiếp những lời cuối cùng trong câu chuyện của mình. Tuy nhiên, tôi đã gạt bỏ chi tiết tôi mượn tiền hắn.
- Và hắn cứ coi em như bạn gái, còn em thì không. Chuyện là như thế đấy…
Anh nói và nhìn thẳng vào hốc mắt sâu hoắm của tôi:
- Mọi chuyện đều là bắt nguồn từ anh mà ra. Thế mà… anh lại trách em… Anh, anh xin lỗi, Trúc à!
Tôi lắc nhẹ đầu, không đáp gì mà cứ nhìn thẳng về phía trước một cách xa xăm. Tôi chẳng muốn nói với anh một lời nào nữa dù trong thâm tâm, chưa một lần nào tôi trách anh.
o-0-o
Bay lên theo cơn gió mơ màng
Từng muộn phiền bỗng dưng thành hạt cát
[La la bay lên – Đại Nhân]
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy với tâm trạng tươi phơi phới.
Nỗi nặng trĩu trong lòng tôi bây giờ đã không còn nữa mà thay vào đó là sự nhẹ nhàng, thanh thản khi được nói ra tất cả.

Tôi biết cũng có thể Hiếu Thiên đang giận bản thân lắm nhưng như thế lại tốt hơn đối với tôi chăng? Tôi không còn phải đón nhận cái nhìn thất vọng, thiếu thiện cảm từ anh nữa. Tuy thế, ánh mắt hối lỗi của anh lúc này cũng chẳng làm tôi dễ chịu gì. Tôi đã bảo rằng anh cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng dường như những điều tôi nói anh đều bỏ ngoài tai cả. Hơn bao giờ hết, anh đối xử cực kì tốt với tôi.
Còn về phía Đan Quỳnh, không rõ anh có nói gì với cô hay không mà Quỳnh cũng không hỏi thêm tôi điều gì và vẫn vui vẻ với tôi như bình thường.
Hôm nay là chủ nhật vì thế tôi không phải đi học mà có thể ở nhà nghỉ ngơi thoải mái. Bình thường cứ chủ nhật là anh Thiên lại tranh thủ đi làm để kiếm thêm tiền, thế mà từ sáng đến giờ tôi chẳng thấy anh bước chân ra khỏi cổng. Thấy lạ tôi bèn hỏi:
- Anh Thiên! Anh không đi làm hả?
Anh lắc đầu, cười trừ:
- Ừ! Anh không đi. Mà em tìm được việc làm mới chưa?
Tôi lắc đầu xị mặt:
- Chưa, anh à! Em cũng chẳng biết phải tìm công việc mới ở đâu cho thuận lợi nữa.
Đoạn anh lại quay sang tôi với vẻ mặt hơn hớn:
- Anh định sáng nay đi kiếm việc cho em đó!
- Cái gì cơ? Anh á?
- Uhm. Có anh giúp em sẽ nhanh chóng có việc làm hơn.
Tôi mừng rỡ reo lên:
- Thế cũng tốt! – Rồi tôi lại ậm ừ bằng giọng khách sáo - Nhưng… sẽ không phiền anh chứ?
Hiếu Thiên lắc đầu rồi nhéo lấy má tôi:
- Tất nhiên là không rồi! Nếu phiền thì anh đâu có nghỉ làm sáng nay!
Tôi lè lưỡi đáng yêu, sau đó lại tung tăng chạy vào phòng dù bàn chân vẫn đang còn mỏi nhức sau vụ đánh ghen hôm qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui