Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc



Dù cho văn hóa doanh nghiệp của Công nghệ kỹ thuật Helena có thoải mái đến đâu thì rõ ràng cũng không đến mức bàn bán về số điện thoại của lãnh đạo ngay trước cuộc họp chính thức.

Giám đốc Kỷ của bộ phận vật liệu cũng nằm trong nhóm quản lý cấp cao bước vào.

Anh ta rất hiểu tính nết của nhóm cấp dưới này, vừa thấy bọn họ do dự nhìn nhau là biết có lẽ là chuyện không tiện nói thẳng ở đây.

Sau khi nói một lời đùa cợt vô hại để kết thúc chủ đề, giám đốc Kỷ đích thân đứng ra chủ trì cuộc họp bộ phận hàng tháng của Phòng vật liệu.

Cuộc họp thường lệ kéo dài gần một tiếng.

Sau khi cuộc họp kết thúc.

Khổng Kỳ Duệ kìm nén rất lâu thu dọn tài liệu trải trên bàn, hóng chuyện dò hỏi: “Tổ trưởng, số điện thoại của cô khá giống số điện thoại của sếp Du bọn họ nhỉ?”

“Không biết.” Hạ Diên Diệp đáp cho có lệ: “Anh muốn có à?”

“Tôi muốn có thứ đó làm gì chứ… Trừ khi sếp Du muốn, vậy thì đổi thành tôi chạm vào vô lăng Rolls-Royce của anh ấy đi, ghế phó lái cũng được!” Mắt Khổng Kỳ Duệ phát sáng.

Hạ Diên Diệp cười bất đắc dĩ.

Cô vừa thu dọn tài liệu xong, xác nhận xem đoạn ghi âm đã hoàn chỉnh rồi thì cất vào túi, chuẩn bị rời khỏi phòng họp.

Khổng Kỳ Duệ và Điền Kính đi theo bên cạnh cô.

“Đúng rồi tổ trưởng, tôi đột nhiên nhận ra… Đây là một cơ hội để phát tài.” Khổng Kỳ Duệ đùa: “Nếu cô bán số điện thoại này cho sếp Du, có khi anh ấy lại chịu bỏ ra một khoản tiền lớn đấy.”

Hiếm khi Điền Kính xen lời: “Tại sao sếp Du phải mua số này?”

“Anh khờ thế, đương nhiên để làm số điện thoại đôi rồi, mang đi dỗ bạn gái vui đó.”

Điền Kính chợt hiểu ra.

“…”

Hạ Diên Diệp bất an liếc nhìn Khổng Kỳ Duệ.



Cô chợt không biết nên nói là anh ta chậm tiêu hay là nhạy bén nữa.

Lúc này ba người sắp tới bên cạnh cửa phòng họp, Phạm Thiên Dật đứng bên cửa đang nói chuyện với một kỹ sư nghiên cứu phát triển sáng mắt lên, ra hiệu với đối phương rồi nhanh chân đi tới.

“Tổ trưởng Hạ, không biết công ty các cô có cho nhận dự án bên ngoài không nhỉ? Bên tôi có tài liệu phiên dịch 20 nghìn chữ, không vội lắm đâu, gửi tôi trước cuối tuần sau là được!”

Hạ Diên Diệp dừng lại, nhận được ánh mắt trêu ghẹo ám chỉ của Khổng Kỳ Duệ.

“Chỉ cần không ảnh hưởng tới công việc đang làm, công ty chúng tôi không cấm việc này đâu.” Hạ Diên Diệp nhẹ nhàng nâng kính lên, mỉm cười thân thiện nhưng xa cách: “Nhưng cá nhân tôi báo giá khá cao, không hợp với phiên dịch hàng ngày tư nhân, nếu anh cần, tôi có thể hỏi những người khác trong tổ giúp anh.”

Phạm Thiên Dật hơi sốt ruột, muốn nói gì đó.

Khổng Kỳ Duệ xen lời: “Phó giám đốc Phạm, với học vấn kinh nghiệm của tổ trưởng chúng tôi là báo giá phiên dịch cao nhất của công ty chúng tôi đấy, hai năm qua chưa từng thấp hơn 600 tệ 1000 chữ bao giờ, anh phải nghĩ cho kỹ vào.”

Phạm Thiên Dật chẳng thèm suy nghĩ: “Vậy thì cứ theo tiêu chuẩn tính phí 1000 chữ của tổ trưởng Hạ đi! 800 tệ 1000 chữ, được không?”

Hạ Diên Diệp bất đắc dĩ liếc nhìn Khổng Kỳ Duệ.

Nhưng do dù anh ta không khích tướng, coi bộ Phạm Thiên Dật cũng không từ bỏ.

Sau khi cân nhắc về lịch trình hai tuần này, Hạ Diên Diệp nói: “Sau khi về phó giám đốc Phạm gửi một đoạn tài liệu vào mail của tôi nhé, tôi sẽ định giá theo độ khó chuyên ngành, 600 đến 800 tệ 1000 chữ, đến lúc đó cũng gửi đoạn dịch thử cho anh, anh thấy phù hợp thì chúng ta bàn tiếp.”


“Được! Không thành vấn đề!”

Phạm Thiên Dật đang phấn kích muốn rời đi cùng ba người.

“Cô Hạ, đợi một chút.”

Trong phòng họp bỗng vang lên tiếng gọi Hạ Diên Diệp.

Cô nghe tiếng quay lại nhìn.

Trước cửa sổ kính sát đất chống nhìn trộm của phòng họp, điều đầu tiên Hạ Diên Diệp nhìn thấy là bên cạnh người vừa lên tiếng kia, Du Liệt đang ngồi trên ghế, một tay chống cằm.

Người kia đang dựa vào một bên tay vịn ghế, thân trên hơi nghiêng, đối mặt với một giám đốc điều hành đứng cạnh bàn, cảm xúc không mấy nhiệt tình, thậm chí còn lạnh lùng nói gì đó.

Nhìn từ góc độ này, vừa khéo thấy được ngón tay thon dài của Du Liệt buông thõng trước cằm, lười biếng thản nhiên cầm cây bút màu mực.

Các đốt ngón tay uốn cong mạnh mẽ, những đường gân xanh nhạt nhô ra trên mu ngón tay đến xương cổ tay đầy gợi cảm.

Hạ Diên Diệp hơi thất thần.

Đã gần một tuần trôi qua kể từ ngày xảy ra chuyện anh bị sốt cao, bọn họ không ai nhắc tới nữa, cứ như chuyện này chưa từng xảy ra. Tựa như vùng quanh cổ cô, sau khi tháo miếng băng cá nhân cuối cùng ngày hôm qua, đã hoàn toàn sạch sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Tất cả vẫn như thường, như cô nói vậy, bước ra khỏi chuyện kia thì bọn họ chỉ có quan hệ bên A bên B trong công việc.

Đây có lẽ chính là sự ăn ý của thế giới người trưởng thành?

Du Liệt thích ứng nhanh thật đấy.

Khóe miệng khẽ cong lên, Hạ Diên Diệp hoàn hồn lại.

Người vừa lên tiếng đã từ bên phía Du Liệt vòng qua nửa phòng họp, đi tới trước mặt Hạ Diên Diệp.

… Trợ lý hành chính của Du Liệt.

“Cô Hạ, không biết là tuần này cô và các thành viên có bố trí công việc phiên dịch đồng thời nào khác không nhỉ?” Đối phương cười ôn hòa lịch sự.

Nhưng câu hỏi không rõ ý đồ này khiến Hạ Diên Diệp hơi do dự.

“Tạm thời không có.”

… Về mặt dịch thuật liên quan đến hàng không vũ trụ, công ty phiên dịch Đông Thạch cũng lần đầu tiên chính thức nhận một dự án công ty, thêm vào đó bên hợp tác là kỳ lân mới nổi trong ngành như Helena, cả công ty đều vô cùng xem trọng dự án này, không sắp xếp công việc phiên dịch khác vào cùng thời gian.

“Vậy thì tốt quá rồi.”

Trợ lý hành chính cười như gió xuân: “Là thế này, cuối tuần này công ty chúng tôi nhận được lời mời đàm phán kinh doanh đột xuất, cần tiếp đón một đoàn khách nước ngoài tới tham quan trung tâm nghiên cứu phát triển Bắc Thành, không biết là có thể mời cô Hạ và đội phiên dịch của cô đi cùng để hoàn thành công việc phiên dịch đồng thời không?”

Ánh mắt Hạ Diên Diệp hơi dao động, nhưng vẫn chưa quyết định.

Khổng Kỳ Duệ và Điền Kính kinh ngạc nhìn nhau.

Cả công ty Đông Thạch đều biết, lần này tổng giám đốc Đinh Vấn sốt ruột muốn dành được dự án của Công nghệ kỹ thuật Helena là vì có tham vọng thúc đẩy hợp tác dịch thuật lâu dài, bước chân lên con tàu lớn Công nghệ kỹ thuật Helena này.

Bây giờ, đối phương lại chủ động đề nghị như vậy?

Hạ Diên Diệp suy nghĩ vài giây, vẫn cười nhàn nhạt: “Thời gian hơi gấp rút, chúng tôi chưa chắc đã chuẩn bị kịp tài liệu.”

“Cô Hạ không cần lo về chuyện này, một mặt là tuần này mọi người đã tìm hiểu về các tài liệu liên quan rồi. Một mặt khác, dịch đồng thời cho các cuộc họp cần bám sát nhiều, chúng tôi đã ủy thác cho đội phiên dịch Thiên Truyền rồi. Ba người chỉ cần phụ trách đi cùng với bộ phận dịch đồng thời trong quá trình tham quan là được.”

Hạ Diên Diệp và hai người khác trao đổi ánh mắt xong, cô gật đầu: “Cho tôi hỏi là trong đoàn tiếp đón của quý công ty lần này, chúng tôi sẽ dịch đồng thời cho lãnh đạo cấp cao nào?”


“Đoàn khách nước ngoài này có thể sẽ chia ra nhiều nhóm, nên cần ba người tách ra làm việc để đi cùng. Tối nay trước khi tan làm, văn phòng hành chính sẽ thông báo sắp xếp hành trình và phân công cho nhóm cô.”

“Được.”

Đối phương lại gật đầu với ba người lần nữa, lúc này mới rời đi, quay trở lại bên cạnh Du Liệt, khom lưng nói gì đó với anh.

Du Liệt gật đầu một cái cho có lệ.

Đôi mắt sâu thẳm lướt qua ba người các cô rồi lạnh lạnh lùng thu về.

“…”

Hạ Diên Diệp khẽ nheo mắt lại, quay người đi ra bên ngoài.

… Chỉ là cô nghĩ nhiều thôi sao.

Ra khỏi phòng họp.

Khổng Kỳ Duệ đanh mặt lại: “Hạnh phúc đến quá đột ngột, Đầu Gỗ, tôi nhéo anh một cái được không?”

Điền Kính lặng lẽ dời cánh tay gần anh ta ra xa.

Khổng Kỳ Duệ lại quay sang Hạ Diên Diệp: “Tổ trưởng, mình không bị lừa đấy chứ?”

“Ngoài phí lao động ra thì anh có thể bị lừa cái gì được?”

Khổng Kỳ Duệ hoảng hốt: “Phí lao động? Một công ty lớn có giá trị cao như vậy, không định chơi chúng ta không trả tiền đấy chứ?”

Hạ Diên Diệp: “?”

“Dùng từ khác giùm, cảm ơn.”

“Vậy, dùng xong không trả tiền?”

“…”

Hạ Diên Diệp từ bỏ việc so đo với anh ta.

Không cần chờ đến lúc tan làm, nhóm phiên dịch đã nhận được lịch trình, bảng phân công cùng với mẫu báo giá dịch đồng thời tương ứng do trợ lý hành chính của Du Liệt tự mình mang tới.

Khổng Kỳ Duệ và Điền Kính trừng to mắt, dùng im lặng thể hiện sự chấn động trước độ hào phóng của Công nghệ kỹ thuật Helena.

Hạ Diên Diệp không có phản ứng gì với giá tiền này.

Nhưng, đối tượng cô dịch đồng thời…

“Là Du Liệt phân công.” Hạ Diên Diệp khựng lại, sửa miệng: “Là ý của sếp Du các anh sao?”

Trợ lý hành chính mỉm cười rất tiêu chuẩn, không hề thay đổi: “Là sắp xếp của phòng hành chính, cô Hạ có ý kiến gì khác sao?”

“Tôi nhớ là sếp Du từng du học ở viện Công nghệ California, anh ấy cũng cần phiên dịch viên đi cùng ư?”

“Sếp Du nói.” Trợ lý hành chính mỉm cười: “Anh ấy không thạo lắm.”

“…”

Hạ Diên Diệp im lặng.


Nếu Du Liệt đã không ngại tiêu thêm một khoản tiền lớn mà vẫn để bạn gái cũ làm phiên dịch đồng thời, vậy thì bên B nhận tiền là cô hình như cũng không nên có ý kiến cá nhân gì.

Sau khi xác nhận hợp đồng, Hạ Diên Diệp cầm bút ký tên rồi trả cho đối phương kèm theo hai bản khác.

Trợ lý hành chính mỉm cười cất vào túi tài liệu: “Ngày mai gặp lại.”

“Ngày mai gặp.”

“…”



Thứ Năm.

Nơi xuất phát của chuyến phiên dịch đồng thời này là từ dưới trụ sở Công nghệ kỹ thuật Helena.

Hạ Diên Diệp đi cùng Du Liệt, xuất phát riêng.

Đứng ở ngoài tòa nhà công ty đợi Du Liệt ngồi vào ghế lái, lái xe ra từ bãi đỗ xe, Khổng Kỳ Duệ đứng bên cạnh Hạ Diên Điệp đố kỵ như sắp phát điên.

“Rolls-royce, chắc chắn là Rolls-royce! Tổ trưởng à, tôi hối hận quá, tôi muốn được xuất sắc như cô, vậy thì có phải người được ngồi lên Rolls-royce của sếp Du ngày hôm nay sẽ là tôi không?”

Hạ Diên Diệp nghẹn lời: “Tôi nói thế này nhé, có thể anh sẽ cảm thấy tôi đang lừa anh, nhưng tôi thực sự rất hy vọng chúng ta có thể trao đổi.”

Khổng Kỳ Duệ nhìn cô với vẻ vô cảm: “Cô đang lừa tôi chắc luôn.”

“…”

Hạ Diên Diệp không biết nói gì, chỉ đành im lặng.



Cô không thể tưởng tượng được cảm giác cô và Du Liệt cùng ngồi trên chiếc xe đó như 8 năm trước, tất cả vẫn như xưa, chi tiết quen thuộc kia dễ dàng nhấn chìm những mảnh vỡ trong dòng sông thời gian thật dài, vô số hồi ức sẽ nhấn chìm cô, mà anh lại đang ở bên cạnh cô. Gần trong gang tấc, lại xa như cách cả lạch trời.

Cảm giác đó có thể khiến cô chết đuối trong hồi ức.

Bởi vì có một người từng khiến cô ngày đêm nhớ nhung đến đau nhói con tim, nhưng lại sợ nhất là thực sự bước tới trước mặt anh.

“Tới rồi tới rồi!”

Khổng Kỳ Duệ kiễng chân nhìn vào lối ra của bãi đỗ xe, đôi mắt đầy háo hức.

Nhưng vài giây sau, anh ta lại thất vọng ớ một tiếng: “Sao không phải Rolls-royce vậy?”

Trong lòng Hạ Diên Diệp thả lỏng, rồi lại ngơ ngác nhìn.

Điền Kính: “Chiếc này cũng ngầu.”

Khổng Kỳ Duệ thở dài: “Tuy S500 cũng ngầu nhưng không cùng một level với Phantom. Sếp Du của chúng ta ra ngoài công việc ra thì thực sự rất khiêm tốn.”

“Bớt nói nhảm đi.”

Hạ Diên Diệp hoàn hồn lại, cau mày nói: “Nơi xuất phát là điểm bắt đầu công việc hỗ trợ công tác, bây giờ nên vào trạng thái rồi… Khách hàng thuê chúng ta dịch đồng thời, không phải để anh ngồi xe.”

“Đã rõ.”

“…”

Công việc dịch đồng thời kéo dài cả một ngày, lại nhẹ nhàng hơn nhiều so với Hạ Diên Diệp tưởng tượng.

Bắt đầu từ khi lên xe ngoài cổng công ty Công nghệ kỹ thuật Helena, dường như Du Liệt đã hoàn toàn coi cô là nhân viên dịch đồng thời bình thường không chút liên quan, không có bất cứ ánh mắt và giao lưu thừa thãi gì, cả quá trình chỉ tập trung vào tài liệu và đàm phán kinh doanh.

Vài lần trong đó, Hạ Diên Diệp không cần dịch đồng thời liên tục, lúc vừa dịch tài liệu vừa xuất thần, cô vô tình liếc qua chỗ Du Liệt, cũng sẽ hoảng hốt kinh ngạc trước khí chất thần thái lạnh lùng tập trung của anh khi làm việc.

Nhất là trong cuộc họp kinh doanh vào buổi chiều, Công nghệ kỹ thuật Helena và bên hợp đang giằng co về các điều khoản trong hợp đồng. Trên bàn họp, lúc thì thấy anh dồn ép đối phương công thành đoạt đất, cũng có lúc thấy anh điềm tĩnh mỉm cười nhàn nhã, dường như mỗi một khung hình đều vừa xa lạ lại đau lòng, dễ dàng khiến cô không dời nổi mắt.

Đây có lẽ là lần đầu tiên sau khi gặp lại, Hạ Diên Diệp nhìn thấy vẻ chói lóa đó trên người Du Liệt, dòng sông thời gian dài chảy qua anh khiến mặt mặt mày và dáng vẻ của anh càng thêm sáng ngời.

Thiếu niên ngày xưa của cô đã phủi đi đống bụi, cuối cùng cũng đã lấy lại được sự sáng chói trước đây.


Như vậy là đủ rồi.

Cách cửa kính, Hạ Diên Diệp ngồi ở hành lang dài bên ngoài phòng họp, cụp mắt ấn đồng hồ.

Cô nhẹ nhõm nghĩ.

… Hối hận và ảo tưởng vô số lần trong bảy năm qua của cô, dường như đều biến mất vào lúc này.

Như vậy là đủ rồi.

Anh như vậy, dù người đứng bên cạnh không phải là cô thì vẫn rất tốt.



Chuyến đàm phán kinh doanh ngày hôm đó gần sáu giờ tối mới kết thúc.

Đã đạt được thỏa thuận cung cấp vật liệu, coi như đôi bên cùng có lợi, nhưng xét về chi tiết, Hạ Diên Diệp cảm thấy hẳn là Helena chiếm ưu thế hơn…

Trong sảnh công ty, sau khi đích thân tiễn những vị khách nước ngoài có lịch trình đi rồi, Du Liệt vẫn không có biểu hiện gì, chỉ lạnh lùng xen lẫn chút mệt mỏi.

Nhưng giám đốc Quách lại cười không khép được miệng.

“Trời đất, đã sắp 6 giờ rồi, hôm nay mọi người vất vả rồi, mau tan làm đi!” Quách Tề Đào cười ha ha vỗ vai Du Liệt: “Thế nào sếp Du, giằng co hết hai tháng cuối cùng cũng thành công, yên tâm được rồi chứ gì? Với sự đảm bảo về vật liệu kim loại của công ty GT, giá thành của chúng ta đã thấp hơn các đối thủ cạnh tranh một khoản rồi!”

“Vì công ty trong nước kia của bọn họ phá sản, đột nhiên mất khách hàng chính và đứng trước nguy cơ ngừng sản xuất, thế nên GT mới sẵn sàng nhượng bộ và đàm phán với chúng ta.”

Du Liệt dời tầm mắt, trong mắt không có cảm xúc gì: “Thời gian hợp đồng là một năm, trước khi bọn họ bình ổn trở lại, chúng ta phải sớm sàng lọc các nhà cung ứng có thể thay thế khác trong nước và giành được thị trường người mua. Chỉ có như vậy, sau khi hết hạn hợp đồng mới không đến mức bị bọn họ phản công.”

Nụ cười của lão Quách biến mất: “Con người cậu, đúng là giỏi làm cụt…”

Chữ “hứng” biết mất trong cái liếc nhìn qua hàng lông mi lạnh lùng nhướng lên của Du Liệt.

Quách Tề Đào thở dài: “Cậu nói xem, ưu thế đơn hàng lớn như vậy, có xứng đáng để tối nay tới nhà tôi bày tiệc chúc mừng thành công không? Đi uống mấy ly với tôi và lão Nghê nhé?”

“Anh và giám đốc Nghê đi đi, tôi còn có hẹn.”

“? Một tên cuồng công việc như cậu thì có hẹn gì chứ?”

“…”

Theo ánh mắt của Du Liệt, Quách Tề Đào nhìn về phía khu sofa trong sảnh công ty, ở đó có các công thần là nhóm phiên dịch đã chịu nhiều vất vả trong ngày hôm nay, hai người đàn ông trong đó đang cầm điện thoại nghiên cứu gì đấy.

Cô gái duy nhất trong ba người ngồi dựa vào sofa, trên đùi đặt một cuốn sổ mỏng, thỉnh thoảng lại lật cuốn từ điển chuyên ngành bên cạnh, dường như đang tranh thủ làm việc.

Khuôn mặt xinh đẹp kiêu hãnh kia ẩn sau cặp kính mỏng, thậm chí còn mặc kệ cả lọn tóc dài buông xuống trước trán.

Vẻ mặt lão Quách bỗng không nói lên lời: “Sao giới cuồng công việc các cậu cũng có cái kiểu hấp dẫn giữa đồng loại vậy nhỉ?”

Du Liệt không để ý tới lời trêu ghẹo của anh ta, lạnh nhạt đút tay vào túi: “Tôi bảo trợ lý đặt phòng riêng rồi, tối nay mời nhóm phiên dịch ăn cơm.”

“? Vậy tôi và lão Nghê thì sao, lẽ nào hai chúng tôi không phải công thần? Chỉ khen thưởng nhóm phiên dịch không khen thưởng chúng tôi, đừng nói tới đám nhóc vất vả phía sau! Sếp Du, cậu thiên vị người ngoài quá rồi đấy nhé?”

Du Liệt nhíu mày, quay sang: “Nhân sự và giao thiệp chẳng phải việc của anh sao? Công việc của anh, hỏi tôi làm gì.”

Quách Tề Đào: “…”

Vậy mà không thể phản bác được.

Du Liệt nói xong thì đi thẳng về phía bên kia.

“Ơ kìa, đợi đã.” Quách Tề Đào quay ra: “Nếu việc giao thiệp đã là của tôi, vậy tại sao cậu lại mời nhóm phiên dịch ăn cơm?”

Đôi chân dài của Du Liệt dừng lại, quần tây rủ xuống có đôi phần lạnh lẽo.

Anh liếc mắt nhìn: “Ý đồ riêng.”

Quách Tề Đào: “?”

“????”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui