Ngày thứ sáu, năm vòng mà Hiểu Hiểu chờ đợi đã lâu rốt cục cũng đã đến hàng.
Hách Vân Sanh đã dặn một câu, xưởng chế tạo đóng gói kỹ rồi trực tiếp đưa đồ đến công ty, do trợ lực của Hách Vân Sanh ký nhận thay hiện đã đến trong tay Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh cầm hộp đi tới bên người Hiểu Hiểu đang ngồi ở trên ghế salông ôm vai Hiểu Hiểu, “Ầy, mở ra đi.”
Chỗ công tác của Hiểu Hiểu đã từ phòng hỗ trợ chuyển đến trên ghế salông trong văn phòng của Hách Vân Sanh, trợ giúp Hách Vân Sanh xử lý một vài chuyện đơn giản, lúc này nhìn thấy Hách Vân Sanh thả một cái hộp vừa vào trong tay cậu, ngoan ngoãn mở tầng đóng gói bên ngoài ra rồi đưa trả lại cho Hách Vân Sanh.
“Mở ra đi.” Hách Vân Sanh một bên lại lặp lại.
Hiểu Hiểu nhìn Hách Vân Sanh một chút, nghi hoặc mở hộp ra, bên trong an tĩnh đựng hai cái hộp nhỏ hình vuông kích cỡ ngang nhau.
Vốn là muốn cho Hiểu Hiểu một niềm vui bất ngờ Hách Vân Sanh vừa nhìn thấy bên trong đóng gói cẩn thận cùng Hiểu Hiểu dừng động tác lại, bầu không khí lãng mạn gì đó liền không còn nữa. Anh ảo não vỗ trán một cái trong lòng chửi bới xưởng chế tạo đóng gói quá nhiều, đoạt lại cái hộp gọn gàng mở hết đóng gói ra, đem đồ vật bên trong một hơi toàn bộ đổ lên ghế salông.
Hiểu Hiểu lúc này mới nhìn rõ, bên trong tổng cộng có năm đồ vật —— bông tai, dây chuyền, đồng hồ đeo tay, nhẫn cùng với vòng chân.
Hách Vân Sanh trịnh trọng đeo lên cho Hiểu Hiểu, nhìn vẻ mặt sững sờ của Hiểu Hiểu trêu ghẹo nói: “Làm sao vậy, không thích năm vòng mà anh đưa cho em sao? Vậy lấy xuống là được rồi.”
“Không được!” Hiểu Hiểu phản ứng rất lớn, kêu một tiếng sau đó muốn dùng tay bưng kín bảo bối mà Hách Vân Sanh đưa cho mình, nhưng lại không biết nên che cái nào, cuối cùng cậu dứt khoát co thân thể lại thành một đoàn ôm lấy, hiếm khi phản kháng Hách Vân Sanh, “Vân Sanh cho Hiểu Hiểu rồi thì không được đổi ý nữa!”
“Ồ?” Hách Vân Sanh nhíu mày, “Vậy em thích không?”
“Yêu thích yêu thích yêu thích!” Hiểu Hiểu gật đầu như trống bỏi, thật giống như chỉ có như vậy mới có thể biểu đạt đủ yêu thích của cậu.
“Không ngại năm vòng này và năm vòng mà em biết không giống nhau sao?” Hách Vân Sanh hỏi. Anh vẫn lo lắng khế ước năm vòng trong lòng Hiểu Hiểu có phân lượng quá nặng, tuy rằng anh cũng muốn cho cậu những thứ mà Hiểu Hiểu muốn, nhưng năm vòng đó đối với thân thể của nô lệ gây thương tổn quá lớn, anh nhất định phải đổi một loại hình thức khác.
Hiểu Hiểu chỉ hơi dừng lại một chút, rất nhanh đã cho Hách Vân Sanh đáp án mà anh muốn, Hiểu Hiểu nói: “Chỉ cần là Vân Sanh cho Hiểu Hiểu, mặc kệ là cái gì Hiểu Hiểu cũng đều yêu thích. Hơn nữa năm vòng này là Vân Sanh định nghĩa vì Hiểu Hiểu, là năm vòng chỉ thuộc về Hiểu Hiểu, bất luận hình thái có như thế nào chăng nữa, cũng đều là khế ước năm vòng của Vân Sanh và Hiểu Hiểu.”
Hách Vân Sanh thoả mãn, dùng sức xoa xoa mái tóc nhu thuận của Hiểu Hiểu, đem một bộ “Năm vòng” khác kích cỡ lớn hơn giao cho Hiểu Hiểu, “Năm vòng của em anh đã đeo lên cho em rồi, vậy năm vòng của anh em cũng phải đeo lên cho anh đấy.”
Hiểu Hiểu sửng sốt một chút, “Chủ nhân cũng cần năm vòng sao?”
“Chủ nhân không cần năm vòng.” Hách Vân Sanh nói năng rất khí phách: “Thế nhưng Vân Sanh của Hiểu Hiểu thì cần năm vòng.”
Hiểu rõ ràng ý tứ của Hách Vân Sanh, Hiểu Hiểu mừng rỡ vươn dáng vóc tiều tụy trang bị “Năm vòng” cho Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh nhìn Hiểu Hiểu đeo vòng chân cho anh, sắc mặt có chút quái lạ, anh không nhịn được oán giận: “Nếu như trước đây có người nói với anh là anh sẽ đeo vòng chân như phụ nữ thế này, đánh chết anh cũng không tin tưởng đâu!”
Tay Hiểu Hiểu dừng lại, do dự hỏi: “Vậy Hiểu Hiểu lấy xuống cho chủ nhân nhé?”
Hách Vân Sanh vung tay lên dáng vẻ phi thường hào khí, “Quên đi, cứ như vậy đi. Bông tai đồng hồ đeo tay dây chuyền nhẫn đều đã đeo rồi, cũng chẳng kém hơn cái này mấy, hơn nữa mặc quần vào cũng không nhìn thấy được. Chẳng qua…” Hách Vân Sanh chuyển đề tài, kéo Hiểu Hiểu ôm vào trong ngực, “Em phải bồi thường cho anh.”
Nghe xong Hách Vân Sanh nói, Hiểu Hiểu liền tỏ thái độ, tràn ngập kích động cứ như là tìm được lối thoát vậy, liều mạng đẩy ngã Hách Vân Sanh, đem hết tất cả thủ đoạn lấy lòng chỉ vì biểu đạt tâm tình kích động của cậu.
Lần thứ nhất Hiểu Hiểu không có nhõng nhẽo đòi hỏi hay được Hách Vân Sanh hướng dẫn mà chủ động hôn lên Hách Vân Sanh, đầu lưỡi ngượng ngùng luồn vào trong miệng Hách Vân Sanh, đảo loạn trái tim Hách Vân Sanh.
Chỉ là Hiểu Hiểu đã quen thuộc với vòng dương v*t nên đối với nó không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng hai ngày nay đã phải ăn đau khổ rất nhiều Hách Vân Sanh đối với nó lại rất kiêng kỵ.
Nhưng mà dục vọng thứ này không phải muốn khống chế là có thể khống chế được, tuy rằng đã cẩn thận khắp nơi, nhưng thời điểm nên tới thì chẳng thèm phân biệt trường hợp nào mà cứ vọt tới. Lúc này cảm giác đau đớn đến từ dưới khố khiến Hách Vân Sanh làm thế nào cũng không thể chuyên tâm hôn Hiểu Hiểu được.
Hiểu Hiểu mẫn cảm sớm cũng cảm giác được Hách Vân Sanh mất tập trung, không khỏi có chút mất mát, nghĩ thầm có thể là mình hiểu nhầm rồi, liền hỏi: “Vân Sanh nói bồi thường là cái gì?”
Lúc đó Hách Vân Sanh chỉ là thuận miệng nói, chính là tình thú giữa tình nhân thôi, nhưng ở thời kì cấm dục phải đeo vòng dương v*t, tình thú cái gì cũng đều sẽ biến thành dằn vặt. Hiểu Hiểu hỏi như vậy, Hách Vân Sanh trái lại không biết nên nói cái gì mới phải, nói dùng thân thể bồi thường đi! Này không thể nghi ngờ là tự đào mồ tự tìm khổ. Nói những cái khác, lại mất bản ý*.
*Bản ý: ý định vốn có
Hách Vân Sanh nhanh trí, đột nhiên hỏi: “Hiểu Hiểu, em không đau sao?”
“Hả?” Hiểu Hiểu ngẩn người một chút, theo tầm mắt của Hách Vân Sanh chuyển qua hai chân của mình một lúc sau bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức ngượng ngùng mở quần của mình ra lộ ra hạ thể sạch sẽ, bởi vì Hiểu Hiểu vẫn luôn chú ý đến vệ sinh cá nhân, hạ thể trơn bóng không có một sợi lông nào, tiểu thanh nha bị vòng dương v*t nhốt lại lẻ loi nằm ngủ ở giữa hai chân, mang theo mỹ lệ cấm dục.
Hách Vân Sanh bị mảnh thịt trắng bóc của Hiểu Hiểu làm lung lay con mắt, tiếp theo chớp mắt một cái liền nhảy lên xông ra ngoài, lộng sát một tiếng đem phòng tổng giám đốc khóa kỹ từ bên trong mới an tâm trở lại bên người Hiểu Hiểu, ngón tay chọc lên trán Hiểu Hiểu, “Cũng không xem thử đây là nơi nào đã, trước khi cởi quần áo nhất định phải khóa cửa, bị người nhìn thấy thì làm sao bây giờ?!”
Hiểu Hiểu mếu máo không phản bác, vật nhỏ giữa hai chân cũng không có tinh thần mà cúi thấp đầu.
Hách Vân Sanh thở dài một hơi, đặt mông ngồi bên cạnh Hiểu Hiểu, nhìn vật nhỏ tính khí ngoan ngoãn của Hiểu Hiểu, càng ngày càng hiếu kỳ, ngón tay gảy qua gảy lại đồ vật mềm mại kia hỏi: “Anh bị vật này dằn vặt đến chết đi sống lại, làm sao em lại một chút phản ứng cũng không có vậy? Lẽ nào là không có cảm giác với anh sao?”
“Có.” Hiểu Hiểu bĩu môi lẩm bẩm.
Hách Vân Sanh nghi hoặc mà dùng tay tuốt hai lần, quả nhiên nhìn thấy vật nhỏ kia có chút phản ứng, nhưng lúc thức dậy muốn đứng thẳng lại bị vòng dương v*t giam ở gốc rễ ngăn trở lại.
Hách Vân Sanh thoả mãn, sau khi lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn anh vốn định buông tay, nhưng khi lại thấy Hiểu Hiểu nhếch môi thì, không đành lòng để Hiểu Hiểu bị khổ Hách Vân Sanh đành đưa tay mở ràng buộc của Hiểu Hiểu ra, vật nhỏ được tự do không cần kích thích lập tức sung huyết đứng thẳng lên, thẳng tắp hành lễ về phía Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh cười định dùng tay giải quyết giúp Hiểu Hiểu, bị Hiểu Hiểu xấu hổ chặn lại, Hiểu Hiểu cúi đầu trên mặt hầu như có thể chảy ra máu, “Hiểu Hiểu muốn tự mình đến.”
Hách Vân Sanh cũng không nghĩ nhiều, cũng cam nguyện không sờ chạm nữa, bằng không lát nữa tuốt ra cảm giác, chịu tội vẫn là chính anh thôi.
Hách Vân Sanh không rõ ràng chính là, Hiểu Hiểu đây là đang uyển chuyển biểu đạt phải biểu diễn tự an ủi cho anh. Hiểu Hiểu rất lớn mật nhiệt tình, nhưng lúc tự tự an ủi lại đã ít lại càng thêm ít, một là không được cho phép, hai là đây là điểm mấu chốt của Hiểu Hiểu. Chỉ là sau khi Hiểu Hiểu ái mộ Hách Vân Sanh thì, tất cả điểm mấu chốt đều không còn là điểm mấu chốt nữa, Hiểu Hiểu nguyện ý biểu diễn vì Hách Vân Sanh.
Hiểu Hiểu cũng không có đi chạm vào dương v*t của mình, mà hai tay lại di chuyển lên trên đem quần áo trên người chậm rãi kéo lên bả vai lộ ra hai tiểu anh đào béo mập, nguyên bản chúng nó hẳn là đã bị xuyên thấu làm dấu hiệu thuộc về Hách Vân Sanh rồi, nhưng bởi vì Hách Vân Sanh thương tiếc, cho nên vẫn để chúng nó hoàn chỉnh giữ lại trên người Hiểu Hiểu.
Tay trái Hiểu Hiểu mềm nhẹ nhào nặn đầu v* trên ngực phải của mình, ngón trỏ tay phải cùng ngón giữa đảo quanh một bên môi, đôi mắt to thủy nhuận hơi nheo lại lộ ra quang mang mê hoặc, tất cả đều mềm nhẹ ám muội câu dẫn người ta phạm tội.
Hách Vân Sanh căn bản cũng không có ý định rời tầm mắt đi, ở trong sự nhận thức của anh hai người đều đã thân mật như vậy rồi, đánh máy bay căn bản cũng không cần cấm kỵ, vì lẽ đó anh đúng lý hợp tình vây xem Hiểu Hiểu đánh máy bay. Cho nên khi phát hiện tình huống không đúng, Hách Vân Sanh có muốn dời tầm mắt cũng đã khó khăn rồi.
Hạ thể đau đớn nói cho anh biết lão nhị của mình đang vội vàng muốn phá tan chướng ngại nhất sính hùng phong*, để tầm mắt thẳng tắp của Hách Vân Sanh có chút lệch đi, vừa định tách khỏi mê hoặc hoạt sắc sinh hương, lại nghe thấy Hiểu Hiểu nghẹn ngào một tiếng, ba phần mê hoặc ba phần dụ dỗ.
*Editor: Chỗ này ta cũng không biết giải nghĩa thế nào, ai biết chỉ ta vs
Chẳng biết từ lúc nào, Hiểu Hiểu bắt đầu dùng sức kéo kéo đầu v* của mình ra, so sánh với đầu v* bên trái không có trải qua chà đạp kia, đầu v* bên phải hồng hào sưng to lên nhưng lại kiều diễm ướt át, phảng phất như trái anh đào lớn chín rục chờ người hái. Hai ngón tay đã cắm vào trong miệng từ lâu quấy đầu lưỡi phấn nộn trắng mịn, nước bọt tràn lan theo miệng nhỏ khẽ nhếch mà tràn ra, óng ánh trong suốt đặc biệt lắc lư, trong miệng còn truyền đến tiếng rên rỉ mê hoặc đứt quãng…
Đối với Hách Vân Sanh mà nói, đây tuyệt đối là câu dẫn trần trụi; đối với Hách Vân Sanh đang cấm dục mà nói, đây tuyệt đối là khiêu khích trần trụi!
Nhưng mà những cái này vẫn chưa tính là xong, Hiểu Hiểu thấy đôi mắt đỏ sậm của Hách Vân Sanh liền biết thời cơ đã gần đủ rồi.
Ngón tay dính đầy nước bọt trong miệng theo lồng ngực trượt xuống, người cũng chậm chậm ngã ngửa trên ghế salông, một chân nhấc lên khoát lên trên lưng sô pha, cái chân còn lại thuận thế khoát lên trên đùi Hách Vân Sanh, gót chân lại không biết sống chết đặt trên căn nguyên thống khổ của Hách Vân Sanh.
*Editor: Ầy dà, hẳn là đau lắm á
Hiểu Hiểu thấy đã chuyển biến tốt liền dngf, dưới chân không có động tác gì nữa, ngón tay dính nướt bọt né qua dục vọng cao vót của mình đi tới cúc hoa đã bạo lộ trong tầm mắt của Hách Vân Sanh, một vòng một vòng lại xoay một vòng dẫn tới hậu huyệt mở ra đóng lại nhưng không vội tiến vào.
Đợi đến khi một cái tay khác cũng chuyển qua xung quanh tiểu huyệt, ngón trỏ hai tay của Hiểu Hiểu đột nhiên xen vào hậu huyệt tách sang hai bên, lộ ra hành lang bên trong béo mập mê người, môi phấn nhẹ cong, “Vân Sanh, mời ngài đi vào…”
Thế này sao lại là tự an ủi chứ?!! Đây rõ ràng chính là câu dẫn khiêu khích trần trụi á!
Hách Vân Sanh nổi giận gầm lên một tiếng, cũng không cố kỵ gì nữa, cởi quần tháo vòng dương v*t ra, không chờ đến khi tính khí hoàn toàn đứng thẳng đã dựa vào hai ngón tay của Hiểu Hiểu chống đỡ mà chen vào bên trong hành lang ôn nhu đã tưởng niệm từ lâu, mạnh mẽ đánh xuyên.
Trong miệng Hiểu Hiểu tiết ra tiếng rên rỉ liên tiếp, ngón tay của cậu cũng không có lấy ra, theo dục vọng của Hách Vân Sanh chậm rãi thức tỉnh cảm giác hạ thể sưng cũng tăng lên, nhưng lại có thể để cho Hách Vân Sanh cảm giác được căng mịn hơn nhiều so với dĩ vãng.
Từng tiếng thống khổ lại thoải mái nghẹn ngào, đem văn phòng trang nghiêm này nhuộm đầy mùi vị di loạn nhưng hạnh phúc.
*Editor:Ta muốn nói, đồ cầm thú động dục quanh năm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...