Phá Hiểu - Đào Công Tử

Thời điểm Hách Vân Sanh trở lại phòng ngủ, Hiểu Hiểu đã chuẩn bị kỹ càng ngồi bên giường, một bộ chờ mong.

Hách Vân Sanh cố ý đùa cậu, “Biết đâm ở đâu không?”

Hiểu Hiểu gật đầu, chỉ chỉ của đầu v* mình lại chỉ chỉ đỉnh tiểu thanh nha của mình, “Ở đầu v* và trên tính khí.”

Hách Vân Sanh tới gần Hiểu Hiểu, đẩy vai Hiểu Hiểu ra để cậu nằm ngang ở trên giường, ác liệt mà đem máy đâm mang cảm giác mát mẻ của kim loại ma sát trên ngực Hiểu Hiểu, “Không sợ sao?”

“Sợ.” Hiểu Hiểu thành thực trả lời, đầu v* bởi vì Hách Vân Sanh cố ý kích thích mà sung huyết đứng thẳng lên, ở trên lồng ngực trắng nõn đặc biệt đáng yêu mê người, “Nhưng là Hiểu Hiểu vui.”

“Ồ?” Hách Vân Sanh phát ra một âm đơn, năm ngón tay đặt trên ngực Hiểu Hiểu qua lại gảy gảy nắm vú, tựa như ve vãn, lại giống như chuẩn bị trước khi đâm.

“Bởi vì đây là dấu hiệu Vân Sanh để lại cho Hiểu Hiểu, chứng minh Hiểu Hiểu thuộc về Vân Sanh.”

Hách Vân Sanh nhíu mày, “Chuẩn bị kỹ càng rồi?”

Hiểu Hiểu gật đầu, một đôi mắt đẹp đẽ mở to, không chớp một cái mà nhìn máy đâm đang ở trên ngực mình, dường như muốn đem quá trình này in vào trong đầu. Cả người cậu nhìn như rất an lành yên tĩnh, chỉ là hai tay bên người tóm chặt lấy ga giường đã tiết lộ căng thẳng của cậu.

Hách Vân Sanh ung dung thong thả cầm máy đâm chuyển qua bên cạnh một đầu v* khác của Hiểu Hiểu, hỏi: “Anh nghe nói cái vòng cổ là phải dùng lửa hong đốt trên làn da quanh cổ đấy.”


Hiểu Hiểu không thể nhịn được mà run lên một cái, gật đầu.

“Em không sợ sao? Nói như vậy nhất định là rất thống khổ, em còn kiên trì muốn cái vòng cổ kia sao?” Hách Vân Sanh rất khó hiểu được một người làm sao có thể vì người khác mà trả giá đến trình độ như thế này, nhưng anh không thể phủ nhận khi người này biến thành Hiểu Hiểu, mà người khiến Hiểu Hiểu trả giá là mình thì, mặc dù anh không cách nào lý giải nổi loại suy nghĩ này, nhưng vẫn cực kỳ thỏa mãn tự hào.

“Hiểu Hiểu muốn!” Như là sợ Hách Vân Sanh đổi ý, Hiểu Hiểu cắn môi nhanh chóng nói, trong tròng mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Hách Vân Sanh toát ra kiên trì tuyệt đối, nhưng cũng không thể tránh khỏi chen lẫn một chút e ngại.

“Cách!” Không hề báo động trước một tiếng, âm thanh lò xo kim loại vang lên giòn giã nổ vang trước ngực Hiểu Hiểu. Hiểu Hiểu run run một cái, nhanh chóng khẩn trương nhắm mắt nghiêng đầu vùi vào trong gối.

Trong phòng ngủ đặc biệt yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở có chút ồ ồ của Hiểu Hiểu.

Trên đầu v* ma sát rất nhẹ, cũng không có đau đớn sắc bén nên có, Hiểu Hiểu lại nhớ tới cậu cũng không có dùng thuốc tê mà? Nghi hoặc mở mắt ra nhìn lại, sạch sẽ béo mập, nhưng vẫn hoàn chỉnh… Như là không tin nổi, Hiểu Hiểu dùng năm ngón tay cùng ngón trỏ nắm đầu v* của mình trái phải kiểm tra, một cái lỗ thủng cũng không có!

Hách Vân Sanh rốt cục không nhịn được nữa mà bật cười lớn, dùng tay xoa mái tóc ngắn mềm mại của Hiểu Hiểu, “Đứa ngốc, sợ thì gắng gượng làm gì, anh còn chưa cài kim đinh vào đâu.”

“Chủ nhân…”

Hách Vân Sanh che miệng, “Được rồi, anh không đùa em nữa… Ha ha ha ha… Em ngồi dậy trước đã.”


Hiểu Hiểu méo miệng ngồi dậy.

Hách Vân Sanh mở rượu cồn đặt trên tủ đầu giường ra, dùng tăm bông nhúng ướt, quay đầu lại liền nhìn thấy dáng vẻ Hiểu Hiểu bĩu môi ủy khuất, lòng ngứa ngáy khó nhịn tiến lên trước trộm hôn một cái, lại bật cười.

Hiểu Hiểu bị Hách Vân Sanh cười đến túng quẫn chết rồi, hầu như không biết nên dùng vẻ mặt gì đi đối mặt với Hách Vân Sanh nữa.

Hách Vân Sanh cười đủ rồi, miếng bông nhúng cồn trên tay đã nhỏ hết, anh thay đổi một nhúm bông mới một lần nữa nhúng cồn lên, đưa ngón tay cùng mũi nhọn của máy đâm cẩn thận bôi lên toàn bộ, lại đem một vật nhỏ như cái kim tiêu độc đặt lên máy đâm. Lại lấy một nhúm bông khác, Hách Vân Sanh dùng ngón tay đẩy mặt Hiểu Hiểu sao một bên, đưa nhúm bông tới gần.

Trên vành tai một trận gió mát nhẹ, đó là hiệu quả của xoa cồn, Hiểu Hiểu không rõ quay đầu nhìn Hách Vân Sanh.

“Đừng nhúc nhích.” Hách Vân Sanh đỡ mặt Hiểu Hiểu để thẳng lại, cười nói: “Xưa nay anh đâu có nói muốn đâm lỗ trên đầu v* em đâu, là chính em vẫn luôn nghĩ sai lệch có được hay không.”

“Vậy năm vòng kia?” Mặt Hiểu Hiểu cứng ngắc bất động, bất an hỏi.

“Sẽ đưa cho em.” Hách Vân Sanh đem máy đâm nhắm ngay gần chính giữa vành tai tai phải đầy đặn mượt mà của Hiểu Hiểu, ngón trỏ ấn lên cò súng, “Cách” một tiếng vang giòn một kim tai đơn giản đã có ở trên lỗ tai Hiểu Hiểu. Hách Vân Sanh quan sát trái phải một thoáng, rất hài lòng đối với vị trí này, “Chỉ có điều năm vòng này không phải là năm vòng mà em biết đến đâu, mà là năm vòng mà anh định nghĩa.”

“Ồ.” Hiểu Hiểu gật gật đầu, trên lỗ tai cũng không có bao nhiêu cảm giác, cậu không nhịn được muốn đưa tay đi sờ, lại bị Hách Vân Sanh kéo lại.


“Hiện tại không nên đụng vào, trên tay có vi khuẩn sẽ bị nhiễm trùng đấy.” Hách Vân Sanh kéo tay Hiểu Hiểu dùng ngoáy tai đem mấy đầu ngón tay của Hiểu Hiểu cũng khử độc luôn.

Hiểu Hiểu mơ hồ nhìn tay mình bị tiêu độc, ngay sau khi Hách Vân Sanh thả ra liền dùng tay đã bị khử trùng đi sờ lỗ tai, lại bị Hách Vân Sanh bất đắc dĩ lần thứ hai kéo lại.

“Ai, anh tiêu độc cho em không phải là để em đi sờ đâu!” Hách Vân Sanh buồn cười nói, một lần nữa tiêu độc cho cây kim, đem máy đâm bỏ vào trong tay đã khử trùng của Hiểu Hiểu, sau đó anh đem tai trái đã khử trùng tiến đến trước mắt Hiểu Hiểu, “Anh là để em bấm lỗ tai cho anh.”

“A?” Hiểu Hiểu choáng váng, lời của Hách Vân Sanh truyền rõ ràng vào trong lỗ tai của cậu, nhưng cậu lại không hiểu là có ý gì.

“A cái gì? Nhanh lên một chút!” Hách Vân Sanh giục.

“Ồ.” Hiểu Hiểu sững sờ dựa theo dặn dò của Hách Vân Sanh đem máy đâm nhắm ngay lỗ tai Hách Vân Sanh, nhưng có làm sao cũng không thể xuống tay được, nửa ngày sau lại để tay xuống, “Hiểu Hiểu không dám.”

Hách Vân Sanh một bộ anh biết ngay, cố ý nói: “Nếu như em không làm được, ngày mai anh sẽ đi công ty để cho Tiểu Đỗ làm cho anh.”

“Không được!” Hiểu Hiểu lập tức thẳng người, chủ nhân là của cậu, ai cũng không thể chạm chủ nhân của cậu!

“Hả? Nhưng em lại không thể xuống tay được a.” Hách Vân Sanh nhíu mày tiếp tục kích thích Hiểu Hiểu, “Dù sao cũng chỉ là đâm cái lỗ tai thôi, cũng không phải là vết tính quan trọng gì, người khác làm cũng không sao cả.”

Hai tay Hiểu Hiểu cẩn thận nắm máy đâm, đôi mắt to thủy nhuận vô cùng đáng thương nhìn Hách Vân Sanh thấp giọng nói: Em làm.”

“Được, cho em làm.” Hách Vân Sanh bật cười, lần thứ hai đưa lỗ tai đến gần.


Hiểu Hiểu mím chặt đôi môi ức chế căng thẳng của mình toàn bộ tầm mắt tập trung lên trên vành tai dày của Hách Vân Sanh, cậu nỗ lực khống chế tay của mình không để run rẩy, con mắt không dám chớp một cái chỉ lo mình có gì đó sai lầm.

Tìm được địa phương tốt rồi, Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu rồi ngừng thở ngón trỏ dùng sức, “Cách”, kim tai thành công xuyên thấu qua vành tai dày của Hách Vân Sanh.

Hiểu Hiểu hoảng rồi, cậu quỳ lên tới gần lỗ tai Hách Vân Sanh lo lắng thổi hơi, cũng không dám đưa tay chạm vào.

“Làm sao vậy?” Hách Vân Sanh ôm lấy thân thể trơn mềm đưa tới.

“Chảy máu rồi…” Hiểu Hiểu gần như sắp khóc.

“Ngu ngốc!” Hách Vân Sanh mắng Hiểu Hiểu, ngữ khí mềm nhẹ chỉ có người yêu mới có, “Ai trên người bị chọc một lỗ cũng sẽ chảy máu thôi, em cũng có đấy, chút nữa là tốt thôi.”

“Nhưng là Hiểu Hiểu đau quá.”

“Lỗ tai đau?”

Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, ngón trỏ chỉ vào ngực mình, ” Trong lòng Hiểu Hiểu đau.”

Rõ ràng ý tứ của Hiểu Hiểu Hách Vân Sanh trở nên kích động, nếu là bình thường anh nhất định sẽ nhào tới Hiểu Hiểu đề thương ra trận, chỉ có điều lúc này Hách Vân Sanh lại thống khổ khom người xuống —— vòng dương v*t quả nhiên không phải là thứ gì tốt á, khóa lão nhị nhà Hách Vân Sanh thật đau!

*Editor: há há há, vòng dương v*t, sát thủ của cầm thú, chỉ 9999.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui