Ngày thứ hai như thường ngày đi làm tan tầm, khác nhau ở chỗ Hách Vân Sanh đã không còn đem công việc mang về nhà nữa, nếu như buổi tối còn tăng giờ làm việc bận bịu công tác, sẽ không gọi là tĩnh dưỡng nữa.
Không có áp lực công việc, Hách Vân Sanh hiếm thấy nắm tay Hiểu Hiểu cùng đi siêu thị mua rau dưa đồ dùng, sau khi đi ra lại lôi kéo Hiểu Hiểu đi cửa hàng đĩa phim mua một đống lớn đĩa phim trở về, tưởng tượng đến khi ôm Hiểu Hiểu cùng nhau xem phim bắn nhau phim kinh dị, sau đó là dáng vẻ Hiểu Hiểu nhát gan không nhịn được sợ sệt chui vào trong lồng ngực của anh, Hách Vân Sanh liền thỏa mãn, chí ít có thể an ủi trái tim đáng thương sắp phải đau khổ cấm dục của anh một chút.
Đương nhiên, còn cái gì mà AV cấp ba rồi phim con heo, Hách Vân Sanh cho dù có tâm mua cũng không dám mua đúng vào thời kì cấm dục hiện tại, vậy chẳng khác nào là muốn mạng già của anh cả.
Công tác chuẩn bị đã làm xong, Hách Vân Sanh liền mang theo Hiểu Hiểu thẳng đến cuối tuần mới trở lại biệt thự, để Hiểu Hiểu làm cơm trước, còn mình thì lén lút đến phòng TJ.
Tất cả đồ vật trong phòng TJ đều là ủy thác cho Nghiêm Quân tìm quan hệ mua số lượng lớn, bên trong đa dạng phong phú các chủng loại, đến hiện tại Hách Vân Sanh vẫn còn chưa biết hết các đồ vật bên trong, huống chi là nếu muốn ở bên trong tìm một vật nhỏ mà trước đây anh không để ý tới.
Hách Vân Sanh ở trong phòng TJ rộng lớn mò hơn một giờ mới tìm được vật mình muốn — — — hộp các loại vòng dương v*t đủ mọi hình thức.
Hách Vân Sanh tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân không có lực khống chế do đó mới tiếp thu kiến nghị của bác sĩ, anh chỉ là đang tìm tình thú mà thôi!
Đùa nghịch vòng dương v*t đủ loại kiểu dáng trong hộp, Hách Vân Sanh thực sự là không nắm chắc được trong này cái nào mới thích hợp với anh.
Anh chọn mấy cái vòng nhìn vừa mắt khoa tay múa chân dưới khố mình, dùng ngón tay đeo một chút cảm giác cũng không phải là quá khó nhìn, anh mở thắt lưng ra kéo quần lót xuống lộ ra vật thể mềm mại nằm yên tĩnh co ở trong bụi rậm màu đen, đem mấy cái vòng vừa ý lần lượt từng cái tròng lên thử một chút, không phải quá rộng thì chính là không đi vào nổi, ngược lại làm cho hạ thể của anh khó chịu đến có chút xu thế muốn cứng lên.
Hách Vân Sanh chớp mắt một cái, đem tất cả vòng dương v*t toàn bộ bỏ vào trong hộp, đập nắp kẹp ở dưới nách nhàn nhã cất bước đi ra ngoài.
Hiểu Hiểu đã sớm chuẩn bị cơm tối kỹ càng, thấy Hách Vân Sanh từ phương hướng phòng TJ mà đến, ánh mắt không chút vết tích đảo qua hộp chứa vật thể không rõ, vẻ mặt như thường xoay người cúi đầu đem đồ giữ nhiệt cho thức ăn trên bàn đưa vào bồn rửa chén bên trong nhà bếp.
Hách Vân Sanh liếc nhìn Hiểu Hiểu một chút, đặt hộp lên trên bàn cơm, cái gì cũng không nói liền bắt đầu vùi đầu đau khổ ăn.
Hiểu Hiểu ngồi ở bên tay phải Hách Vân Sanh yên tĩnh ăn cơm, phụ trách đem toàn bộ rau dưa thịt cá mà Hách Vân Sanh gắp đến trong bát cậu ăn sạch sẽ, bởi vì khá là mẫn cảm đối với mấy loại hình TJ, ánh mắt đều không chịu khống chế mà liếc nhìn về phương hướng cái hộp.
Hộp ở địa phương chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới, không có khóa lại, nếu Hiểu Hiểu muốn, cậu có thể dễ dàng mở nắp hộp ra nhìn thấy bên trong rốt cuộc là thứ gì, nhưng là cậu không dám đưa tay đi chạm. Đừng nói là lúc này Hách Vân Sanh đang ngồi ngay bên cạnh cậu, cho dù Hách Vân Sanh không có bên người, không có sự cho phép cậu cũng không dám manh động.
Hách Vân Sanh đem phản ứng của Hiểu Hiểu thu sạch vào trong mắt, đến khi hai người đều đã ăn được gần xong mới cố ý để sát vào lỗ tai Hiểu Hiểu thấp giọng đùa cậu, “Em có muốn biết bên trong là cái gì không?”
Hiểu Hiểu để đũa xuống thân thể ngồi thẳng, mím môi gật gật đầu.
Hách Vân Sanh cười xấu xa, “Em đoán xem bên trong là thứ gì.”
Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, “Hiểu Hiểu không biết.”
“Vậy em muốn bên trong bày thứ gì?” Hách Vân Sanh chưa từ bỏ ý định hỏi.
Lúc này Hiểu Hiểu không trả lời ngay, cậu cho rằng đây là ám chỉ của Hách Vân Sanh đối với cậu, mím môi nghĩ một hồi rồi thăm dò hỏi, “Là vòng?”
Hách Vân Sanh sững sờ, “Làm sao em biết bên trong là vòng?”
“Vừa nãy Hiểu Hiểu có nghe được âm thanh kim loại va chạm bên trong.” Hiểu Hiểu vui mừng cười, dáng vẻ phảng phất như là rất vui vẻ.
Hách Vân Sanh vỗ vỗ đầu Hiểu Hiểu khích lệ nói: “Hiểu Hiểu nhà ta thật là thông minh.” Nói rồi đưa tay mở hộp ra, vòng dương v*t đủ loại kiểu dáng hầu như làm chói mù mắt Hiểu Hiểu, nhưng mà bên trong lại không phải là thứ cậu muốn.
Hách Vân Sanh nhìn Hiểu Hiểu chậm rãi thu nhỏ nụ cười, đột nhiên phát hiện giữa bọn họ có khả năng là hiểu lầm cái gì, anh kéo tay Hiểu Hiểu hỏi: “Em cho rằng bên trong là vòng gì?”
Hiểu Hiểu cúi đầu không nói gì.
“Năm vòng?” Hách Vân Sanh chỉ có thể nghĩ tới một đáp án.
Hàm răng trắng đẹp đẽ của Hiểu Hiểu Tuyết cắn môi dưới gật gật đầu.
“Thật là gấp gáp.” Hách Vân Sanh nở nụ cười, xoa xoa mái tóc nhu thuận của Hiểu Hiểu, “Chẳng qua cũng đã hơn một tháng rồi, muốn làm cái gì cũng đều đã xong, anh nghĩ hai ngày nay hẳn là sắp đến rồi.”
Hiểu Hiểu nghiêng đầu nhìn Hách Vân Sanh, chỉ một động tác Hách Vân Sanh liền biết cậu đang suy nghĩ gì.
“Không có lừa em, sắp đến rồi, nếu không ngày hôm nay anh đâm lỗ cho em trước đã? Lúc tỉnh lại thu được ngũ hoàn rồi hãy kích động.”
Hiểu Hiểu đáp lại là dùng sức gật đầu.
Hách Vân Sanh bật cười, đẩy cái hộp đến trước mặt Hiểu Hiểu, “Trước tiên chọn hai thích hợp đi, anh và em mỗi người một cái.”
Hiểu Hiểu không khống chế được bản thân há mồm hỏi: “Vân Sanh cũng đeo?”
“Ân, tác dụng khống chế cương cứng rất tốt.”
Hiểu Hiểu cúi đầu yên lặng lấy ra một đôi vòng hình thức giống nhau chỉ có khác nhau ở kích cữ, “Vân Sanh, cái này có được không?”
Hách Vân Sanh liếc mắt nhìn không tỏ rõ ý kiến, trực tiếp mở quần ra bạo lộ vật thể còn mềm mại, không có chút cảm giác xấu hổ nào, “Đeo lên cho anh thử xem.”
Hiểu Hiểu không có bất kỳ dị nghị gì đẩy ghế ra quỳ gối giữa hai chân Hách Vân Sanh, động tác gọn gàng đem cái vòng dương v*t hơi lớn hơn một chút đeo lên trên con mãnh thú yên tĩnh ngủ đông của Hách Vân Sanh.
Theo một tiếng “lách cách ” lanh lảnh, Hách Vân Sanh chỉ cảm thấy gốc dương v*t căng thẳng, ngoại trừ cảm giác nặng nề tồn tại cùng hơi chặt đau ra cũng không có cảm giác đặc biệt gì khác.
Không biết sự lợi hại của nó nên Hách Vân Sanh rất thỏa mãn với hiệu quả như thế này, lôi kéo Hiểu Hiểu ngồi trên đùi, học dáng vẻ vừa nãy của Hiểu Hiểu đem vòng dương v*t đeo lên thanh nha của Hiểu Hiểu như vừa nãy. Thấy Hiểu Hiểu cũng không phản ứng không khỏe gì, ở trên mặt cậu hôn một cái nói: “Em đi rửa ráy đi để anh rửa chén cho.”
Hiểu Hiểu không đồng ý, “Vân Sanh không thể rửa chén được.”
“Cho một nguyên nhân.” Hách Vân Sanh bật cười, hiện tại anh đã hiểu rất rõ loại tư duy kỳ lạ kia của Hiểu Hiểu rồi.
“Bởi vì…” Hiểu Hiểu dừng lại, cậu cũng không nói ra được nguyên nhân, chỉ biết những chuyện này không thể để cho Vân Sanh làm mà thôi.
“Không nói ra được đi.” Hách Vân Sanh nắm mũi Hiểu Hiểu, “Chỗ này của anh đã có nguyên nhân để em hiện tại đi rửa ráy rồi.”
“Cái gì?” Hiểu Hiểu nghi ngờ hỏi, bởi vì mũi không thể thở nổi, âm thanh nghe ra rầu rĩ hơn nữa cũng không rõ ràng.
“Bởi vì em phải nghe lời của anh!” Hách Vân Sanh vỗ vỗ cái mông Hiểu Hiểu đẩy cậu ra, “Đi tìm nước thuốc tiêu độc rồi đi rửa ráy đi, một lát nữa sẽ đâm lỗ cho em.”
Hiểu Hiểu vừa nghe sẽ đâm lỗ, không nói hai lời ngoan ngoãn đi vào phòng tắm rửa.
Bình thường Hách Vân Sanh không làm việc nhà cũng không có nghĩa là anh không biết làm công việc rửa chén đơn giản nhất, tuy rằng động tác mới lạ, nhưng cũng không có làm bể chén dĩa. Đem chén dĩa đã rửa sạch để vào trong máy sấy khô, Hách Vân Sanh lần thứ hai đi tới phòng TJ một chuyến, lấy ra máy đâm đã chuẩn bị từ lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...