Phá Hiểu - Đào Công Tử

Hiểu Hiểu nhìn Hách Vân Sanh kiên quyết dùng sức lắc đầu, “Không có! Chủ nhân, anh ta không có hôn đến! Hiểu Hiểu không cho anh ta hôn!”

Hách Vân Sanh nhướng mày, “A? Vậy anh ta ghé vào trên người cậu không phải hôn cậu, thì làm cái gì?”

Hiểu Hiểu không có lời gì để nói, bị người hôn là sự thật, chính là cậu thật sự không có để cho người khác hôn đến cái miệng của mình.

Nhưng đối mặt với Hách Vân Sanh già mồm át lẽ phải, phản ứng của Hiểu Hiểu chỉ có thể là cúi đầu lặng yên.

Nhưng cái này vào trong mắt Hách Vân Sanh lại là một chuyện khác. Tuy rằng Hách Vân Sanh nói như vậy, trong lòng anh vẫn rất hy vọng Hiểu Hiểu sẽ đứng ra phản bác anh, chính là Hiểu Hiểu lại lựa chọn lặng yên, cái này tại trong mắt anh không thể nghi ngờ chính là cam chịu!

Hách Vân Sanh vốn là rất dễ dàng nóng nảy, vốn đã muốn áp chế đi một ít tức giận lúc này bởi vì Hiểu Hiểu không cho mặt mũi mà lần thứ hai dâng lên, anh trầm mặt nghiến răng nghiến lợi hỏi Hiểu Hiểu: “Cậu có biết trong khoảng thời gian tôi cùng cậu tách ra này đều đang làm gì không?”

Hách Vân Sanh không cần Hiểu Hiểu trả lời, ngay lúc Hiểu Hiểu hé miệng mà đem ngón tay vẫn luôn đặt ở trên môi Hiểu Hiểu tiến vào trong miệng Hiểu Hiểu thành công ngăn cản lời nói của Hiểu Hiểu. Anh tiếp tục nói: “Tại trong hơn nửa tháng này, tôi ngày đêm công tác, chính là vì sớm ngày đem công tác năm trước hoàn thành xong hết rồi mới đến đây đón cậu. Vì lần gặp mặt với cậu này, vì lần trước cậu cự tuyệt, vì đoạn thời gian chúng ta ở chung kia giữa tôi và cậu tồn tại chút mâu thuẫn, tôi biết cậu không có cách nào thay đổi những tư tưởng đã ăn sâu bén rễ trong cậu, cho nên tôi sẽ thay đổi! Tôi bắt đầu tìm hiểu về cái gọi là vòng nô lệ, tôi học tập những kỹ xảo SM có thể cho cậu khoái hoạt, tôi ── tôi thế nhưng lại thích phải một người con trai hơn nữa còn chuẩn bị tốt cùng cậu ấy trôi qua cả đời!”

“Nhưng, là!” Cảm xúc của Hách Vân Sanh kích động đến hốc mắt đỏ lên, bộ dáng hung ác kia mặc cho có là ai nhìn thấy cũng đều sẽ sợ hãi, anh nhìn đôi mắt ướt át nhưng không có tránh né của Hiểu Hiểu từng chữ từng chữ nói: “Chính là cậu, lại, không, hề, thay, đổi!”


Lúc Hiểu Hiểu nghe những lời Hách Vân Sanh nói trước đó, cả người cậu đều có xu thế mềm hoá, mà khi Hách Vân Sanh nói đến câu cuối cùng rốt cuộc cũng đã đánh nát cậu, cậu nhìn biểu tình bi thống của Hách Vân Sanh, trong nháy mắt đó cậu mới hiểu được, rốt cuộc cậu đã bỏ lỡ cái gì…

Cậu vốn có thể có được hạnh phúc, lại bởi vì cậu kiên trì đem mình đặt dưới thân chủ nhân khác mà cự tuyệt Hách Vân Sanh.

Cậu vốn có thể có được cuộc sống sinh hoạt của người bình thường, lại bởi vì tính nô ngoan cố của cậu mà tan biến.

Cậu vốn có thể được yêu thích của một người đàn ông ấm áp, nhưng là… cậu tựa hồ đã tự tay đẩy nó ra khỏi…

Hiểu Hiểu lắc lắc đầu, cổ họng của cậu phát khô, cậu muốn nói gì đó với Hách Vân Sanh, nhưng là ngón tay thô ráp còn mang theo mùi vị thuốc lá cay độc còn đang đặt ở trên đầu lưỡi cậu.

Hiểu Hiểu rốt cuộc cũng không cố tuân thủ quy củ nữa, cậu vươn ra hai tay cầm lấy tay Hách Vân Sanh muốn đem ngón tay trong miệng rút ra.

“Hư ──” Hách Vân Sanh đột nhiên nở nụ cười, anh hạ giọng nói, “Ngoan, hiện tại tôi tuyệt không muốn nghe cậu nói chuyện, cậu luôn sẽ nói những thứ khiến tôi chán ghét. Cho nên, cậu chỉ phải nghe, không được nói với tôi một chữ nữa!”


Hách Vân Sanh thái độ hành động khác thường, tuy rằng biểu tình của anh nhu hòa không chút nào tức giận, nhưng là Hiểu Hiểu vẫn nhịn không được mà rùng mình một cái.

Nhưng Hiểu Hiểu vẫn không có lùi bước cũng sẽ không lùi bước, bởi vì cuối cùng cậu cũng hiểu được một điều ── chỉ có Hách Vân Sanh mới có thể cứu chuộc kiếp này của cậu. Hiện tại điều cậu có thể làm chỉ là dùng toàn lực giữ chặt góc áo Hách Vân Sanh, khẩn cầu Hách Vân Sanh quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu một cái, mà không phải là đem cậu vĩnh viễn quên đi tại cái góc hắc ám này.

Hiểu Hiểu rũ mí mắt xuống nhu thuận gật gật đầu, bộ dáng phá lệ e lệ kia, giống như thời điểm vẫn còn ở trong căn nhà ấm áp kia của Hách Vân Sanh vậy.

Hách Vân Sanh áp chế thân thể nằm xuống thổi khí bên tai Hiểu Hiểu, mang theo ngữ khí mê hoặc nói: “Vậy cậu có muốn nếm thử một chút kỹ xảo SM gần đây tôi mới học được không?”

Hiểu Hiểu gật đầu.

Khóe miệng Hách Vân Sanh chậm rãi cong về phía trên, “Hư ── không cho nói ra! Nếu tôi nghe thấy cậu nói một chữ, tôi sẽ đi ngay.”

Hiểu Hiểu gật đầu.


Hách Vân Sanh chậm rãi ngồi thẳng thân thể, anh ôn nhu mà đem Hiểu Hiểu lên sô pha rồi mới đặt Hiểu Hiểu nằm úp sấp dưới thân thể.

Một bàn tay anh không thèm che dấu cái gì trực tiếp tìm được vật thể mềm mại giữa hai chân Hiểu Hiểu mà nhẹ nhàng vuốt ve, mà tay kia thì lại cởi quần Hiểu Hiểu xuống lộ ra mông thịt rất tròn sau cũng không mang theo bất luận lưu luyến gì dời tới trên đôi môi nhạt màu lần thứ hai đưa ngón tay tiến vào trong miệng Hiểu Hiểu.

Ngay khi cảm giác được Hiểu Hiểu bởi vì anh đụng vào mà đứng thẳng lên, cái tay phía dưới cũng dời đi lên trên ngực phải của Hiểu Hiểu, tại trên vật nhỏ đứng thẳng nhô ra kia có chút ác độc mà kéo lên, rồi mới chợt nghe thấy âm thanh rên rỉ gào thét từ trong cổ họng Hiểu Hiểu phát ra.

Khóe miệng Hách Vân Sanh cong lên, nhưng trong ánh mắt tối như mực nhìn không thấy ý cười, anh hỏi: “Thoải mái sao? Kêu vui vẻ như thế.”

Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, một hàng nước mắt thuận theo hai má chảy xuống, cậu gật đầu, đầu lưỡi dốc sức liếm liếm ngón tay Hách Vân Sanh.

Hách Vân Sanh ở phía sau Hiểu Hiểu, tuy rằng anh không nhìn thấy biểu tình của Hiểu Hiểu, nhưng anh vẫn có thể cảm giác được có cái gì đó ướt át chảy xuôi đến trên lưng tay anh, vị trí kia cũng không phải nước miếng có thể chảy đến.

Ngón trỏ cùng ngón giữa của Hách Vân Sanh tại trong miệng Hiểu Hiểu dùng sức quấy đảo, thật giống như muốn sáp nhập vào cổ họng Hiểu Hiểu, dẫn tới Hiểu Hiểu một trận nôn khan lại vẫn muốn dốc sức lấy lòng anh.

“Khóc cái gì? Tôi đùa bỡn cậu làm cậu rất khó chịu sao? Tôi nghe Nghiêm Quân nói, trong năm sáu năm khi cậu ta nhận thức cậu số lần thấy cậu khóc cũng có thể dùng ngón tay đếm được, nhưng tại sao tôi lại không đếm được rốt cuộc cậu đã khóc trước mặt tôi bao nhiêu lần rồi nhỉ?” Thanh âm Hách Vân Sanh sâu kín, “Có phải cái này nghĩa là, khóc ── cũng là một loại thủ đoạn mà cậu dùng để đối phó với tôi không?”

Hiểu Hiểu lắc đầu, liều mạng lắc đầu.


Cái miệng của cậu bị ngăn chặn, cậu không thể nói chuyện, ngay chính bản thân cậu cũng có chút không phân biệt rõ cậu lắc đầu rốt cuộc là vì phản bác “khó chịu” trong miệng Hách Vân Sanh hay là vì không đồng ý với từ “Thủ đoạn” kia.

Hách Vân Sanh hiển nhiên là cũng không định miệt mài tìm hiểu ý tứ lắc đầu của Hiểu Hiểu, anh một bên gắt gao nhéo quả anh đào hồng trước ngực Hiểu Hiểu một bên đem ngón tay dính đầy nướt bọt của Hiểu Hiểu dời đi xuống sáp nhập vào chỗ tư mật đã lâu chưa có ai thăm dò của Hiểu Hiểu, không mang theo bất luận thương tiếc gì xoay chuyển khuếch trương, thẳng đến khi cúc huyệt đầy nếp uốn kia bị khuếch trương đến một trình độ nhất định, không hề dự báo đem dục vọng cực đại đến sắp nổ mạnh của anh sáp nhập vào trong đó, thẳng tiến thật sâu.

Trong nháy mắt Hách Vân Sanh sáp nhập, thân thể Hiểu Hiểu không khỏi cứng lại, nhưng cậu rất nhanh đã trầm tĩnh lại để Hách Vân Sanh có thể tiến vào càng sâu.

Yết hầu Hách Vân Sanh bởi vì thoải mái mà được kích thích, ói ra một hơi thật sâu rồi mới buông ngực Hiểu Hiểu ra nắm chặt thanh nha của Hiểu Hiểu, chậm rãi bắt đầu chuyển động eo.

Hiểu Hiểu nâng cao cổ cảm thụ Hách Vân Sanh luật động, nước mắt lại một lần nữa vỡ đê.

Hách Vân Sanh vẫn luôn có một sự kiên trì khó hiểu, chính là thích chiếm hữu cậu từ phía trước.

Chính là lần này…

Trong đó ẩn hàm ý tứ gì Hiểu Hiểu không muốn suy nghĩ cũng không dám suy nghĩ, cậu chỉ có thể mệnh lệnh cho bản thân mình nhớ kỹ cảm giác Hách Vân Sanh trong thân thể cậu lúc này …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận