Hách Vân Sanh đem nửa người dưới của chính mình cùng Hiểu Hiểu bao bọc lại kỹ lưỡng, cùng Hiểu Hiểu đi vào gian phòng ở bên cạnh, bên trong đã có nữ tiếp viên tướng mạo ngọt ngào, dáng người thon dài chờ sẵn ở đó.
“Ngài khỏe! Mời đến nơi đây ạ.” – Cả hai đều dùng thanh âm thanh thúy tiếng lên nói.
Hiểu Hiểu lui về phía sau Hách Vân Sanh né tránh, nhìn hai nữ nhân ăn mặc quá mát mẻ kia, sợ hãi mà thấp giọng hỏi Hách Vân Sanh: “Chủ nhân, hai người kia muốn làm gì?”
Hách Vân Sanh duỗi tay chế trụ đầu Hiểu Hiểu, nhẫn tâm mà vò rối mái tóc mềm mại của cậu, hạ giọng nói: “Hai người kia là thợ đấm bóp, ta gọi bọn họ tới để mát xa thư giãn một tí cho chúng ta, còn nữa, ở bên ngoài gọi tôi là Vân Sanh, không được gọi chủ nhân, biết không?”
“Hiểu Hiểu đã biết.”- Hiểu Hiểu nhu thuận gật đầu, “Thế nhưng mà chủ nhân, Hiểu Hiểu cũng biết mát xa, tại sao ngài không bảo Hiểu Hiểu làm?”
Hách Vân Sanh kiên nhẫn nói: “Em chắc cũng cảm thấy mệt rồi, vừa rồi giằng co một phen, sẽ còn có khí lực mát xa cho tôi sao? Cứ để cho bọn họ giúp chúng ta thả lỏng gân cốt, em cũng nên hưởng thụ thoải mái rồi.”
“Chủ nhân, Hiểu Hiểu không cần mát xa a…” – Hiểu Hiểu nghiêm túc nói, “Hiểu Hiểu dư sức để mát xa cho người mà.”
“Ngoan!”- Hách Vân Sanh nhẹ nhíu mày, “Hiểu Hiểu nghe lời, ngoan ngoãn nằm úp sấp người lại, để bọn họ xoa bóp lưng cho em nào.”
“… Là, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu mím nhẹ bờ môi nhạt sắc, đáng thương gật đầu, dưới sự giám sát của Hách Vân Sanh mà chậm rãi bò lên giường, bộ dáng như thể là đang bước lên ngọn đầu đài vậy.
Hách Vân Sanh bất đắc dĩ mà lắc đầu, ghé vào một chiếc giường khác.
Kỹ thuật đấm bóp của hai mỹ nữ này rất tốt, bàn tay nhỏ bé tại lưng Hách Vân Sanh dao động vuốt ve, lực đạo vừa phải. Hách Vân Sanh không khỏi thoải mái mà thở dài, chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ.
Mà bên kia, Hiểu Hiểu tuy nghe lời Hách Vân Sanh mà nằm xuống, cứng ngắc lấy thân thể, nhưng cậu vẫn rất không thích ứng bàn tay kia của nữ nhân làm loạn trên lưng mình, cậu thật khó chịu, chỉ có chủ nhân mới được quyền chạm vào cậu thôi.
Nghĩ là nghĩ như vậy, Hiểu Hiểu vẫn một mực mím mím môi cố nhẫn nại, thẳng đến khi đôi tay kia chậm rãi dời xuống eo mà có vẻ như không hề có ý định ngừng lại, Hiểu Hiểu cuối cùng nhịn không được nữa rồi.
Hiểu Hiểu ngồi bật dậy, hai tay rất nhanh vây quanh khăn tắm ở bên hông, cũng không có nói chuyện, chỉ là mở to đôi mắt trong veo ngập nước, trừng mắt nhìn cô gái đó.
“A!” – Còn cô gái kia thì bị động tác đột ngột của Hiểu Hiểu làm hoảng sợ, tay đặt ở trước ngực, cố trì hoãn hơi thở, liền nhìn thấy khách nhân của mình đối với mình mở to hai mắt, khuôn mặt nguyên bản nhỏ nhắn xinh đẹp lại càng bật lên vẻ dễ thương tuyệt sắc, cô nhịn không được, thấp giọng hô một tiếng: “Thật kute a … ” (ta ko chém a, là kute chứ ko phải cute hay dễ thương a, mệt mấy chế hủ này ghê … Hờ hờ)
Hách Vân sanh ở đằng kia nghe được âm thanh kinh hô liền mở to mắt nhìn thử, chỉ thấy nữ tiếp viên kia mặt mũi tràn đầy màu hồng phấn, nhịn không được nhíu mày, lên tiếng tra hỏi: “Các cô đều đi ra ngoài đi, ở đây không cần các cô nữa, tiền tôi vẫn trả đủ.”
Hai mỹ nữ lưu luyến nhưng lại không thể không rời đi, vừa đi ra cửa liền nhịn không được thấp giọng nghị luận:”Này này, cậu có nhìn thấy không? Vừa rồi bé tiểu thụ kia cùng với mình mắt đối mắt đó! Thật kích động mà!!!!”
“Anh chàng công bên mình cũng không tệ, mặc dù không có cơ bắp, nhưng vẫn là rất có cốt cách a.”
“…” – Hách Vân Sanh đen mặt, sinh hờn dỗi mà nghiêng đầu qua chỗ khác, nhắm mắt lại.
Hiểu Hiểu ủy khuất mà mở trừng hai mắt, chậm rãi bò xuống giường, di chuyển đến phía sau Hách Vân Sanh, duỗi bàn tay nhỏ bé trắng thuần ra, tiếp tục trình tự đấm bóp vừa rồi.
Hách Vân Sanh cũng không nói chuyện, thế nhưng cái nhíu chặt mi kia dưới lực đạo vừa phải, không vội không chậm của Hiểu Hiểu, từng chút từng chút mà vuốt thẳng ra, mãi đến sau đó, Hách Vân Sanh mới rầu rĩ mà nói một câu: “Sau này không cho phép em cùng người khác so mắt với nhau, nhất là nữ nhân!”
Hiểu Hiểu vẫn không ngừng động tác, nghiêng đầu, bộ dáng vô tội hỏi: “Chủ nhân, cái gì mà so mắt chứ?”
Hách Vân Sanh lé mắt liếc liếc Hiểu Hiểu, nói: “Em bây giờ là sao đây, chính là không được nhìn vào mắt của người khác như thế.”
“A.”- Hiểu Hiểu gật đầu biểu thị đã minh bạch, “Vậy Hiểu Hiểu cùng chủ nhân so mắt, chủ nhân thích không?”
Hách Vân Sanh bực bội quá mức, cả buổi hừ ra một từ ngữ có chút mơ hồ, “Thích.”
Hiểu Hiểu vui vẻ nở nụ cười, cử chỉ ấy càng làm nổi bật lên vẻ dễ thương, “Hiểu Hiểu mỗi ngày đều sẽ cùng chủ nhân so mắt, được không?”
Hách Vân Sanh thành công bị chọc cười rồi, hờn dỗi khi nãy toàn bộ tiêu tán, anh lắc đầu thở dài: “Em đó, tôi cũng không biết phải bắt em làm gì mới tốt đây. Cùng tôi so mắt thì được, cùng người khác là tuyệt đối không được, có biết không?”
Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu, “Hiểu Hiểu đã biết, chủ nhân.”
Hiểu Hiểu hầu hạ Hách Vân Sanh khiến từ thân đến trong tâm đều sảng khoái, hai người mới đạp dưới ánh trăng, lười biếng mà trở về phòng, ôm lấy nhau, rồi cùng nhau đi vào giấc mộng.
Hách Vân Sanh cũng chỉ nhàn rỗi được một ngày hôm nay thôi, vừa rạng sáng ngày hôm sau anh lại bận rộn mà vào chuyến khảo sát, trước khi đi rất lo lắng cho Hiểu Hiểu, dặn dò Hiểu Hiểu đủ điều, không được đi loạn, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, sau đó lại loay hoay đặt trước bữa trưa cho Hiểu Hiểu rồi mới lưu luyến rời đi.
Sau khi trong phòng chỉ còn lại một mình Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu nhàm chán đi dạo một vòng, cuối cùng thì co ro ở trên giường, ngẩn người, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra từ khi gặp được Hách Vân Sanh, nhưng mà cậu càng muốn nhớ thì càng cảm thấy mơ hồ, cuối cùng nhất cũng chỉ nhớ được Hách Vân Sanh rất tốt với cậu.
Hiểu Hiểu hoảng sợ mà lắc đầu, cậu không thể như vậy!
Nhanh chóng đứng lên, đẩy cửa ra cố gắng định hình lại nơi hôm qua đã tới, liền hướng đến phòng của Nghiêm Quân, cậu cần phải có người đến nhắc nhở cậu rằng ai mới là chủ nhân chân chính của cậu!
Nhưng khi đứng ở trước cửa, biết rất rõ ràng chỉ cần đẩy cánh cửa này ra là có thể trông thấy người chủ nhân mà cậu vẫn một mực tâm tâm niệm niệm, Hiểu Hiểu lại rút lui.
Do dự lại do dự, Hiểu Hiểu cuối cùng cũng buông tay xuống, ủ rũ mà quay trở về.
Hiểu Hiểu không biết tại sao cậu không gõ vào cánh cửa kia, cậu chỉ biết trong lòng của cậu đang réo gọi ầm ĩ rằng cậu không được đi gặp Nghiêm Quân…
Bên kia, Hách Vân Sanh tận hết sức mà đem công việc giải quyết thật nhanh gọn, anh vô cùng lo lắng Hiểu Hiểu chỉ có một mình trong khách sạn, mặt khác hôm nay cũng chính là đêm giáng sinh, anh muốn gấp rút hoàn thành công tác trở về, cùng ở một chỗ với bạn trai bé nhỏ, sẽ ngọt ngào lắm.
Lúc Hách Vân Sanh trở lại phòng trông thấy Hiểu Hiểu, tâm tình khẩn trương cả một ngày cuối cùng cũng bỏ xuống, anh thở ra một hơi nói: “Hiểu Hiểu, tôi đã trở về.”
Hiểu Hiểu nghe được thanh âm liền quay đầu lại, thoáng cái xông đến bổ nhào vào trong ngực Hách Vân Sanh, “Chủ nhân, ngài cuối cùng trở về rồi, Hiểu Hiểu rất nhớ người!”
“Mới có mấy tiếng thôi mà, trước kia lúc ở nhà em đâu có như vậy, có phá quá khoa trương rồi không?”- Hách Vân Sanh lắc đầu, nói rõ không tin, thế nhưng mà khóe miệng lại nhịn không được câu lên.
Lời dỗ ngon dỗ ngọt ai mà không thích nghe, dù cho biết rõ là giả dối, lại nhịn không được rất vui vẻ, huống chi người nói còn bày một bộ dáng đáng yêu đến thế kia.
“Hiểu Hiểu nói là sự thật, chủ nhân.”- Hiểu Hiểu nhấn mạnh, cậu biết rõ thời gian của mình cùng Hách Vân Sanh đã không còn nhiều, hiện tại mỗi một phút mỗi một giây đều thực sự rất quý, với lại ngày hôm nay lại buồn chán như vậy.
Chỉ tiếc Hách Vân Sanh cái gì cũng không biết, mà Hiểu Hiểu lại không có ý định nói với anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...