Phá Hiểu - Đào Công Tử

Mới năm giờ sáng, Hiểu Hiểu đúng giờ liền mở mắt, có chút mờ mịt mà nhìn trần nhà lạ lẫm, chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp một lúc, mới nhớ ra hiện tại mình đang ở đâu và thân phận của mình.

Cậu có một chủ nhân mới, cậu cần phải cố gắng hơn!

Hiểu Hiểu tự phấn chấn chính mình, xoay người xuống giường, dẹp chăn nệm lại gọn gàng, đi vào phòng tắm, dựa theo quy củ đem chính mình tắm rửa sạch sẽ, lén lút kéo cửa ra, nhìn nhìn cửa phòng bên cạnh vẫn như cũ đóng chặt, mới cẩn thận từng li từng tí mà đi tới.

Hiểu Hiểu tại trong căn hộ dạo quanh một vòng, đem bố cục tổng thể hiểu thật rõ rồi mới đi vào bếp, lại bắt đầu loanh quanh vòng vo nghiêm chỉnh một lần nữa.

Sau một hồi, Hiểu Hiểu cảm thấy có chút sầu muộn nha.

Trong phòng bếp có đầy đủ tất cả thiết bị dụng cụ làm bếp, nguyên phụ liệu cũng rất phong phú đa dạng. Chỉ là thiếu thứ để làm thôi, khả năng là phải lót dạ bằng mấy chai nước suối quá hạn trong tủ lạnh rồi.

Hiểu Hiểu có chút lo lắng đi dạo gian bếp thêm một vòng nữa, vẫn là không biết phải làm bữa sáng cho Hách Vân Sanh như thế nào đây, suy nghĩ một lúc, mới quyết định: đợi Hách Vân Sanh thức dậy rồi hỏi sau vậy.

Thế là Hiểu Hiểu đi đến cách cửa khoảng ba bước thì dừng lại, yên tĩnh mà quỳ trên sàn nhà.

Hiểu Hiểu cúi đầu, bờ mông ngồi ở gót chân, hai tay vịn gối, dùng một lọai thoải mái dễ chịu và nghe lời mà yên tĩnh chờ chủ nhân mới của mình thức dậy.

Lúc bảy giờ rưỡi, người trên giường bắt đầu phát ra âm thanh không quy luật cùng lộn xộn, Hiểu Hiểu vẫn như trước yên tĩnh cúi đầu bất động.


Thẳng đến gần tám giờ, Hách Vân Sanh mới thức dậy, mở cửa phòng đi ra ngoài, đôi mắt còn đọng một chút mơ màng vừa chạm vào thân ảnh Hiểu Hiểu đang quỳ ở trước cửa liền hoảng sợ, thở hổn hển hỏi ” Cậu làm gì vậy?” Hách Vân Sanh vốn là có chút mệt mỏi mà thức dậy, tuy anh đã nằm trên giường nướng thêm một chút, nhưng mệt mỏi bực bội vẫn không tiêu giảm là bao, vừa hay nhìn thấy căn nguyên của sự việc liền lập tức bạo phát.

Hách Vân Sanh mặc âu phục được cắt may tinh tế, mái tóc tỉ mỉ được chải vuốt hết ra đằng sau, lại phối hợp với đường cong ngũ quan trên khuôn mặt, cả người toát ra khí chất nghiêm nghị cùng ngoan cường.

Chỉ là trên khuôn mặt tuấn tú phiêu dật lúc này tràn đầy mây đen dữ dội, Hách Vân Sanh chửi thề vài câu trong miệng, sau đó chỉ vào Hiểu Hiểu đang trần truồng mà quỳ gối bắt đầu quát mắng ” Cậu con mẹ nó không biết xấu hổ hay sao? Mới sáng sớm đã trần như nhộng chờ tôi ngay trước cửa, cậu thèm khát người ta thao cậu lắm hả? Con mẹ nó cậu là cái thứ rác rưởi gì đây?”

Hiểu Hiểu cúi đầu không dám động, cũng không dám phản kháng lại những lời lẽ mắng nhiếc lăng mạ của Hách Vân Sanh, cậu chỉ là cắn cắn môi yếu ớt lên tiếng “Chủ nhân, Hiểu Hiểu….” không có đồ mặc a.

Những điều này là nguyên tắc của cái vòng tròn này, có điều những gì chủ nhân nói đều đúng, bản thân căn bản chỉ có thể thừa nhận.

Nhưng là loại yên lặng nhẫn nhịn này, trong mắt người ngoài cuộc như Hách Vân Sanh mà nói chính là cam chịu đây mà!

Hách Vân Sanh cảm giác hỏa khí đầy đầu, giận đến nỗi muốn nổ tung, thật là khó chịu.

Anh không khỏi tức khí đến cực hạn, lúc nãy vẫn còn mơ mơ màng màng mà bước ra ngoài, giờ thì đã hoàn toàn tỉnh táo hẳn. Anh chỉ mang vớ dùng sức giẫm lên sàn nhà đi qua đi lại vài vòng, bực bội mà vò loạn mái tóc vừa mới chải chuốt hoàn chỉnh, rồi mới bước đến trước mặt Hiểu Hiểu, chỉ chỉ lên đỉnh đầu cậu cả buổi vẫn không nói được lời nào.

“Chủ nhân bớt giận.”

” Hiểu Hiểu vẫn cúi đầu như cũ, thân thể gầy yếu bởi vì sợ hãi nộ khí của Hách Vân Sanh mà phát run, trong miệng lại nói “Hiểu Hiểu biết mình sai rồi, thỉnh chủ nhân trừng phạt.”


“Cậu!”Hách Vân Sanh giơ tay lên định giáng xuống cái người này một bạt tay cho đỡ tức, nhưng khi nhìn thấy điểm sưng đỏ trên bờ vai trần kia, anh vẫn là không xuống tay được.

Hách Vân Sanh không thích bạo lực, tuy rằng anh rất dễ dàng phát sinh khí (*), nhưng cũng chỉ là ngoài miệng gầm rú mà thôi.

(*) nóng nảy, tức giận, giận dữ…

Cho nên nhìn anh táo bạo nguy hiểm vậy đó, nhưng nếu so với những kẻ dung mạo xinh đẹp ngoài miệng nam mô trong bụng một bồ dao găm thì hoàn toàn vô hại nha.

Hách Vân Sanh theo mũi “Hừ” một tiếng, thô lỗ hạ tay xuống, quay người trở lại phòng ngủ của mình.

Sau đó một lần nữa đi tới, ném áo sơ mi cùng với quần jean đã được giặt sạch sẽ thơm tho lên đầu Hiểu Hiểu, ngữ khí vẫn không tốt như trước “Trước tiên mặc đồ này vào, sau này tuyệt đối không được trần như nhộng ở trong nhà của tôi nữa! Cậu không xấu hổ nhưng tôi thì lại rất ngại đây này!”

Ngừng một chút, Hách Vân Sanh nói tiếp “Còn nữa,mỗi ngày lúc mười giờ sáng đều có người giúp việc đến quét dọn, cậu không có việc gì thì cấm không được ra ngoài, tránh khỏi làm cho tôi phải xấu hổ!”

Nói xong, Hách Vân Sanh cũng không đợi Hiểu Hiểu có phản ứng gì, quay người nhanh chóng mang giày vào, lúc mở cửa định rời đi, lại quay vào.

Hách Vân Sanh móc từ ví tiền ra tờ một nghìn đồng kẹp bên dưới khay trà trong phòng khách, sau đó liền rời đi, giống như trong căn hộ này có ma quỷ đang truy đuổi theo anh.


Hiểu Hiểu bưng lấy bộ quần áo nhìn bóng lưng chạy trối chết của Hách Vân Sanh, khóe miệng không tự giác mà có chút nhếch lên.

Mãi đến một lúc lâu sau Hiểu Hiểu mới nhớ tới, cậu đã quên hỏi chủ nhân một việc—- không có nguyên liệu nấu ăn thì phải làm sao đây?

Giữa trưa tầm mười giờ, cửa phòng bị ai đó tra chìa khóa mở vào, Hiểu Hiểu biết đó là người giúp việc theo lời Hách Vân Sanh nói, vì thế cậu liền ngoan ngoãn trở về phòng mình…. một mực không đi ra ngoài.

Đại khái Hách Vân Sanh cũng đã có nói trước rồi, người này hầu như dọn dẹp tất cả mọi nơi trong căn hộ, chỉ duy có phòng của cậu là không đụng vào thôi.

Mãi cho đến mười hai giờ, người giúp việc mới rời đi. Sinh hoạt của Hiểu Hiểu rất đơn giản, mỗi ngày ngoại trừ vây lấy chủ nhân thì chính là giúp chủ nhân quét dọn nhà cửa.

Bởi vì Hách Vân Sanh không cho cậu ra khỏi phòng vào lúc người giúp việc đến, cho nên cậu không có việc gì để làm, liền dán tai lên cửa nghe động tịnh bên ngoài.

Thẳng đến khi xác định người giúp việc đã rời đi, cậu mới đi ra, đem cả căn hộ lại một nữa sửa sang lại.

Đến hơn chín giờ đêm Hách Vân Sanh mới trở về nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy có người quỳ ngay bên kệ để giày, liền bị dọa lùi lại một bước, thiếu chút nữa mông đáp đất luôn. (=.=)

Hồi lâu mới định thần lại, trong căn hộ hiện giờ không phải chỉ có một mình anh, còn có một bờ mông cuồng bị thao nữa.(=.=)

“Cậu sao cứ thích làm như vậy, định hù dọa ai đó?!” Hách Vân Sanh quát. Buổi sáng cũng là cái tình cảnh này, chỉ khác ở chỗ hiện giờ là anh đang mệt mỏi sau một ngày làm việc thay vì vẫn còn mơ màng ở buổi sáng, mà Hiểu Hiểu lúc này cũng đã mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean màu xanh đậm anh ném cho cậu.

“Chủ nhân, ngài trở về rồi.” Hiểu Hiểu nhu thuận mà gọi chủ nhân, sau đó đặt dép lê ngay dưới chân Hách Vân Sanh, chuẩn bị hầu hạ anh đổi giày


Hách Vân Sanh vừa nhìn thấy bộ dáng “hiền lành” của “nữ nhân Nhật Bản Hiểu Hiểu”, liền cảm thấy trứng hơi đau a!!!

Anh khoát tay, trong giọng nói là tức giận pha chút phần bất đắc dĩ “Tôi không mang dép lê. Cậu đứng lên đi, suốt ngày quỳ tới quỳ lui không cảm thấy đau chân à, còn không mau đứng lên.”

“Vâng, chủ nhân.” Hiểu Hiểu đem giày da Hách Vân Sanh vừa mới cởi ra dẹp lên kệ, đứng lên lui qua một bên.

Hách Vân Sanh khóe miệng co giật một chút, dường như chưa từng gặp qua nam nhân nào hiền lành như thế này, nhịn không được cẩn thận đánh giá người trước mặt.

Dáng người Hiểu Hiểu rất nhỏ nhắn đơn bạc, hiện tại trên người đang mặc quần áo rõ ràng là lớn hơn hai size, tay áo ống quần rộng thùng thình, cử động có chút vui mắt, nhưng nhìn đến bộ dạng kia, giống như là một đứa trẻ trộm quần áo của người lớn để mặc—- rất đáng yêu nha.

Đúng vậy, thật đáng yêu. Hách Vân Sanh không thể không thừa nhận, người trước mắt nếu không lại quỳ dưới đất cũng không nói lời nào, xác thực khiến người ta rất ưa thích.

Hách Vân Sanh lại từ trên xuống dưới đánh giá Hiểu Hiểu một lượt, không còn nhìn thấy thân hình trần truồng, điểm này làm Hách Vân Sanh rất hài lòng, trên mặt cũng không còn vẻ chán ghét như hôm qua. Anh nói với Hiểu Hiểu ” Được rồi, sau này không cần chờ tôi quay về, cũng đã trễ rồi, thu dọn một chút rồi đi ngủ.”

“Vâng, chủ nhân.” Hiểu Hiểu cúi đầu đáp.

Hách Vân Sanh nhíu mày, không biết là gì cái cách xưng hô kia, hay là vì cử chỉ mềm mại này nữa.

Chỉ là đã mệt mỏi một ngày, Hách Vân Sanh không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt này mà phiền lòng, dù sao cũng chỉ có ba tháng, liền thích chí một chút rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu hướng về phòng ngủ tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

Hiểu Hiểu thuận theo đi sát ở phía sau Hách Vân Sanh, nhìn cửa phòng anh uy nghiêm đóng chặt, liền biết rõ anh ta không muốn mình theo vào, cho nên, cậu đứng ở cửa chờ đợi.Nhưng một lúc lâu sau, cánh cửa phòng vẫn một mực im ắng, trong phòng không có một chút âm thanh, mới lặng lẽ quay về phòng mình nghỉ ngơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui