Lúc hai người đuổi tới phòng ăn đã không còn sót một thứ gì, sau Trúc Cơ kỳ có thể Tích Cốc, nhưng cũng có thể do thói quen ăn uống trước kia, Minh Huyền thường xuyên đến nhà ăn ăn chực.Diệp Kiều không kén ăn, cho cái gì ăn cái đấy, nàng một hơi cầm năm cái bánh bao làm Minh Huyền nhìn thấy chỉ biết nhíu chặt mày.Hiện tại tiểu cô nương đều có thể ăn nhiều như vậy sao?Làm sao trong ấn tượng của hắn, mấy sư muội ở nội môn cắn hai miếng đã no rồi?Sau khi ăn cơm tối xong hai người cùng nhau chạy về Tang Thư các, sắc trời đã thoáng tối xuống, trải qua buổi chiều Diệp Kiều cùng Minh Huyền cùng cố gắng đã quét xong hai tầng.Còn hai tầng nữa, quét sạch sẽ thì có thể trở về ngủ rồi.Vừa nghĩ tới đi ngủ Diệp Kiều liền tràn đầy sinh lực, cầm lấy cái chổi, hướng về phía người bên cạnh hô: "Đi thôi, trước quét tầng thứ ba."Minh Huyền biếng nhác đem cái chổi nhặt lên.Tầng thứ ba chất đầy các loại sách phù lục, sắp xếp phá lệ chỉnh tề, ngoại giới có truyền, Tàng Thư các ngũ đại tông môn đã bao hàm tuyệt đại bộ phận sách của Tu Chân giới, Diệp Kiều cầm lấy một bản, tùy ý lật xem, hỏi: "Những sách này từ đâu tới vậy?"Minh Huyền lườm sách trong tay của nàng một chút, nhàn nhạt giải thích: "Nghe nói đều là theo tổ sư gia kia một đời chậm rãi lưu truyền xuống.
Tàng Thư Các mỗi quyển sách đều là bản độc nhất vô nhị.
Mỗi tông môn Tàng Thư Các đều chỉ có thân truyền đệ tử được đi vào, ngoại môn cùng nội môn muốn đến nơi này quét rác cũng không đủ tư cách."Diệp Kiều thấy hắn nói ba hoa chích chòe, vươn tay, hiếu kì chỉ chỉ một trang sách: "Kia Ngự Hỏa phù dùng như thế nào?" Nhìn qua vẫn rất đáng tiền.Minh Huyền vặn lông mày, nhìn một chút phù văn phía trên, hồ nghi: "Muội là kiếm tu hỏi chuyện này làm gì."Diệp Kiều mắt cũng không nháy một cái, giả dối lấp liếm: "Mặc dù ta là kiếm tu, nhưng ta trời sinh có khao khát với phù tu, nhất là lúc biết Tu Chân giới có thiên tài như Nhị sư huynh, ta càng cảm thấy hứng thú."Nàng tâng bốc một trận, thần sắc lạnh lùng kia của Minh Huyền đều không duy trì nổi nữa.Dù sao lần đầu làm sư huynh, ai mà không hưởng thụ cảm giác được sư muội sùng bái, dưới ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái của Diệp Kiều, hắn hắng giọng một cái: "Vậy muội xem kĩ, ta chỉ biểu diễn một lần thôi."Hắn vẽ bùa không chậm, may mà trí nhớ Diệp Kiều tốt, không thì rất khó nhìn ra manh mối từ trong phù văn cuồng dã không câu nệ kia."Đây chính là Ngự Hỏa phù." Phù lục trên đầu ngón tay thiếu niên dấy lên ánh lửa sâu kín, giống như là ảo thuật, nhiệt độ trong nháy mắt tăng cao.Diệp Kiều nhìn chằm chằm thẳng tắp, cảm thán: "Thật thần kỳ."Đay là lần đầu tiên nàng nhìn thấy phù tu chính thống vẽ bùa nha."Đó là đương nhiên." Minh Huyền đắc ý cực kỳ, linh hỏa trên đầu ngón tay không ngừng lắc lư, bộ dáng lúc này giống như là đang cực lực biểu diễn tiểu hài tử chờ đợi người lớn khích lệ.Diệp Kiều quả nhiên rất cổ động: "Oa, lợi hại quá đi."Minh Huyền bị tâng bốc có chút lâng lâng: "Nếu muội muốn học huynh có thể dạy."Diệp Kiều ba hoa mấy câu đem hắn lừa gạt ngay cả quần đùi cũng không chừa lại.Diệp Kiều: "Thật cảm tạ sư huynh, bất quá cũng không cần."Nàng đã nhớ kỹ.Diệp Kiều cầm bút lên , dựa theo phương thức hắn dạy lặp lại một lần,trên trang giấy dấy lên một đoàn linh hỏa, ngọn lửa yếu ớt run run rẩy rẩy, phảng phất một giây sau sẽ dập tắt.Minh Huyền bị giật nảy mình, không ngờ tới nàng vẽ một lần là thành công, hắn kinh hoảng ngăn cản: "Chờ một chút.
.
.
Linh hỏa nó sẽ động đậy đấy."Sau khi Minh Huyền nói xong, Diệp Kiều còn chưa kịp cao hứng mình thành công, liền trơ mắt nhìn linh hỏa trên bùa chú bỗng nhiên văng ra ngoài.Minh Huyền vội vàng nghiêng người tránh thoát, nhưng giá sách sau lưng hắn không có vận khí tốt như vậy.Linh hỏa cháy lan ra, trên mặt Diệp Kiều đều bị khói hun đen một mảng.Trong nháy mắt hỏa diễm lan tràn, Minh Huyền tay mắt lanh lẹ ngưng tụ một quả cầu nước lớn, quăng tới, cấp tốc dập tắt linh hỏa."Diệp Kiều, Minh Huyền!" Hỏa diễm vừa dập tắt còn chưa kịp thở phào, sau lưng liền truyền đến tiếng quản sự rống giận.Xong.Toang rồi.Đây là ý niệm duy nhất trong đầu hai người ngay lúc này.Quản sự vô cùng lo lắng chạy đến, nhìn thấy một màn trước mắt, khí huyết dâng lên, râu ria đều vểnh lên.Hắn xách đầu hai người gào lên: "Hai người các ngươi nghịch lửa trong Tàng Thư các? Có phải điên rồi hay không? Hay là các ngươi có ý kiến với lão phu?"Quản sự thiếu chút bị hai cái đứa này làm tức chết, một đứa hắn cũng nhịn, kết quả còn bắt tay làm một đội gây án?Minh Huyền chột dạ: "Không có."Kẻ cầm đầu càng khúm núm: "Không dám.""Không dám?" Quản sự tức đến bật cười: "Không dám mà các ngươi còn đi đốt Tàng Thư các?"Thế lửa lan tràn, mười mấy cuốn phù thư đã bị thiêu hủy một nửa, có mấy cuốn sau khi bị nước tạt ướt dính vào nhau, không cần nghĩ cũng biết tất cả đều hỏng rồi.Thấy cảnh này trái tim quản sự đều đang chảy máu rồi.Diệp Kiều cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, trước đó Minh Huyền liên tục cường điệu qua những phù thư này đều là bản độc nhất, bây giờ bị đốt thành dạng này, quản sự tính tình vẫn còn tốt chán mới không đem nàng đánh chết.Đến cùng là lương tâm không tha thứ, nàng lúng túng một lát, mới hỏi: "Trưởng lão, xin hỏi có lưu ảnh thạch sao?"Nếu là bản độc nhất thì không có khả năng không có đồ vật ghi chép lại, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thật thì sẽ đau lòng chết.Quản sự tức giận tới mức chống nạnh: "Muốn lưu ảnh thạch thì có ích lợi gì?"Lưu ảnh thạch chỉ có thể nhìn một lần, nhìn lần thứ hai thì sẽ hỏng, mà thứ đồ này còn rất quý, cái này ai có thể nhìn một lần liền nhớ kỹ?Diệp Kiều biết mình gây họa thì không có đạo lí để cho những người khác gánh chịu, nàng ngượng ngùng giơ tay: "Nếu không thì, nếu như tin được ta, có thể đem lưu ảnh thạch của mười mấy bản phù thư này cho ta không?"Nàng cam đoan: "Ta sẽ chép lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh cho ngài."Minh Huyền tâm tình phức tạp.Trượng nghĩa như thế sao?Không đúng.
.
.Chép lại toàn bộ?Trong lúc nhất thời tầm mắt mọi người hội tụ trên người Diệp Kiều.Quản sự tức giận đến đỏ mặt, chậm một lát mới phản ứng, kinh ngạc: "Thật?"Nàng nói: "Vâng."Quản sự nhìn chăm chú mặt mày cô bé này, không có nửa điểm bộ dạng cười đùa tí tửng, lười biếng như thường ngày, hắn nguyên bản ngữ khí cứng rắn cũng không khỏi buông lỏng mấy phần, bỗng nhiên nhớ lại Đoàn Dự nói nha đầu này tựa hồ có bản sự mắt nhìn một lần sẽ không quên.Quản sự thanh âm chậm rãi: "Đã như vậy vậy ngươi thử một chút đi."Hắn tìm nửa ngày, lật ra tới mười mấy khối lưu ảnh thạch, trừng mắt: "Đi cấm địa chép, chép không hết đừng hòng ra."Diệp Kiều lập tức 'vâng' một tiếng, chạy."Còn có ngươi." Quản sự biết chuyện này tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ với Minh Huyền: "Hai người các ngươi cùng đi, lúc nào nàng chép xong thì các ngươi mới được ra."Minh Huyền: ".
.
." Tưởng thoát được một kiếp rồi.*"Tiểu sư muội kia của ngươi lại gây họa rồi."Chu Hành Vân thở dài: "Diệp Kiều? Muội ấy làm gì rồi?"Đối phương nháy mắt ra hiệu: "Đem Tàng Thư Các của quản sự đốt, lại còn là đốt cùng Minh Huyền.
Lợi hại không?"Chu Hành Vân: ".
.
."Ngắn ngủi thời gian một đêm, chuyện Diệp Kiều cùng Minh Huyền hỏa thiêu Tàng Thư Các truyền khắp tông môn.Có thể nói, nàng mặc dù người không ở giang hồ, nhưng giang hồ tràn đầy truyền thuyết về nàng....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...