Diệp Kiều ngồi ở bên trong trận pháp xem kịch hơn nửa ngày, cuối cùng cho ra kết luận, Diệp Thanh Hàn không được a.
Lại bị Tống Hàn Thanh đánh ngay cả cơ hội đến gần cũng không có.
Hai tông trước mắt đều bị thương, người này cũng không thể làm gì được người kia, Tống Hàn Thanh bày trận nhanh, Diệp Thanh Hàn càng dứt khoát, trực tiếp lấy kiếm phá trận, loại biện pháp này quá hao phí linh khí, nhưng mắt thấy bí cảnh còn hai ngày nữa là kết thúc, hắn cũng không lưu tâm được nhiều như vậy.
Không đào thải Nguyệt Thanh tông, hạng chót chính là Vấn Kiếm tông bọn hắn.
"Phù tu vẫn lợi hại a." Tiết Dư nhô đầu lên: "Ta quyết định về sau đối xử tốt với Minh Huyền một chút."
Trong trận pháp tình huống như thế nào người bên ngoài không nhìn thấy, mấy người bọn họ hoàn toàn có thể ngồi xuống xem kịch.
Mộc Trọng Hi móc ra một túi hạt dưa: "Ăn không?"
Ba người nhao nhao nhận lấy, không có chút gánh nặng trong lòng nào bắt đầu gặm hạt dưa.
"Đây là Cấm Cố trận." Diệp Kiều nói: "Một loại trận pháp không có lực sát thương của Nguyệt Thanh tông, có thể tồn tại trong thời gian rất ngắn.
Chờ trận pháp phá chúng ta lại đi ra giúp Diệp Thanh Hàn."
Hiện tại muốn Trường Minh tông xuất lực là không thể nào, oan đại đầu chỉ có thể là Vấn Kiếm tông năm người kia.
Tống Hàn Thanh nhìn mấy người Trường Minh tông không hề có động tĩnh gì cũng cảm thấy kỳ quái.
Cấm Cố trận là yếu trận, nếu như muốn ra, cũng không phải không thể cưỡng chế ra, chẳng lẽ là trận pháp của bọn hắn quá cường đại?
Tống Hàn Thanh không nghĩ tiếp, dù sao có thể ngăn cản Trường Minh tông mấy người kia cũng được, nếu không bốn người bọn họ đối phó hai tông thân truyền, rõ ràng cũng cật lực vô cùng.
Hai tông đánh đến hôn thiên hắc địa, Diệp Kiều cắn hết hạt dưa, nhìn Cấm Cố trận biến mất, vỗ vỗ tay: "Chúng ta đi."
Mặc kệ về sau thế nào, nhưng bây giờ Nguyệt Thanh tông nhất định phải bị đào thải.
Nương theo Cấm Cố trận biến mất, Tống Hàn Thanh trước tiên chú ý tới tình huống của Diệp Kiều, không có cách, cảm giác tồn tại của người này quá mạnh.
Nhất là bóng ma bị đánh lén vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt, dẫn đến hắn tạo thành thói quen phân thần lưu tâm đến Diệp Kiều.
Chu Hành Vân thở dài chậm rãi ung dung chặn đường Tống Hàn Thanh, đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Kiều: "Muội cùng Mộc Trọng Hi đi giải quyết hai tên còn lại đi."
Tống Hàn Thanh nhìn chằm chằm kiếm trong tay Chu Hành Vân, đã lâu mới cảm nhận được cảm giác áp bách, thần sắc hắn ngưng trọng.
"Ta nghiêm túc." Chu Hành Vân đem kiếm vừa thu lại, quay đầu liền chạy, thanh âm nhàn nhạt: "Lừa gạt ngươi."
Tống Hàn Thanh: ".
.
."
Mặt hắn không khống chế nổi bị bóp méo giây lát, lập tức đuổi theo.
Tống Hàn Thanh biết Chu Hành Vân khó chơi, thậm chí hắn có khả năng đánh không lại, vừa rồi chỉ là cất chút ý tứ thăm dò đối phương, kết quả Chu Hành Vân trực tiếp không đánh mà lui.
Chu Hành Vân trốn nhanh, Tống Hàn Thanh cũng gấp, tràng diện ngươi là gió ta là cát khiến tu sĩ ngoài sân chấn kinh.
"Không hiểu thì hỏi, hai đứa thân truyền này chơi gì vậy."
"Ta chờ mong hai người bọn hắn chạm mặt đánh một trận thật lâu."
Có thể làm thủ tịch đệ tử, Tống Hàn Thanh tại phương diện trận pháp không thể thấp hơn so với những người khác, cho hắn vị trí thích hợp, thậm chí có thể cùng Diệp Thanh Hàn đánh ngang tay, kết quả khá lắm, người ta căn bản không đánh với hắn.
Diệp Kiều cùng Tô Trọc đối mặt, ngầm hiểu lẫn nhau, ai cũng không nói nhảm.
Tô Trọc đầu ngón tay phù lục tung bay, hai tấm phù lục lấy một loại phương hướng xảo trá hướng nàng đánh tới, Diệp Kiều cảnh giới chênh lệch một đoạn, không thể tránh thoát, trên thân vừa vặn bị dán trúng.
Hai tấm phù lục cứ như vậy tuỳ tiện đem nàng đính chặt tại chỗ.
Tô Trọc nghĩ thầm, không có gì hơn.
Rõ ràng chỉ là Trúc Cơ, kết quả hết lần này tới lần khác làm cho Tống Hàn Thanh thảo mộc giai binh*.
* Thảo mộc giai binh: Thần hồn nát thần tính.
Hắn tuỳ tiện định trụ Diệp Kiều vừa mới tới gần, muốn cầm đi túi giới tử của nàng, một giây sau nguyên bản không thể động đậy thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu, hướng hắn đạp một cước.
Phù tu bị cận thân như gà yếu, Diệp Kiều một cước tại chỗ đem xương sườn Tô Trọc đá gãy, hắn đau đến sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc nhìn Diệp Kiều, không rõ nàng vì sao có thể cử động.
Diệp Kiều không có nửa điểm muốn giải thích, cầm hai tấm phù lục giống Tô Trọc vừa cầm như đúc, dán ở trên người hắn.
Rất nhanh từ túi giới tử tìm ra thân phận bài của Tô Trọc.
Mắt thấy nàng muốn bóp nát, Tô Trọc sắc mặt trắng nhợt, cơ hồ không chút nghĩ ngợi hô một tiếng: "Nhị sư tỷ."
Hắn ý đồ đánh bài tình cảm, vọng tưởng gợi lên kí ức Diệp Kiều cùng hắn ở Nguyệt Thanh tông ngày trước.
Diệp Kiều lại không cho hắn cơ hội này, động thủ bóp nát, cùng Tô Trọc nói tạm biệt.
Nàng bên này vừa giải quyết xong Tô Trọc, Mộc Trọng Hi cũng xử lý Nguyệt Thanh tông Kiếm tu.
Tại Diệp Kiều động thủ trước đó, mấy thân truyền Nguyệt Thanh tông đã bị Diệp Thanh Hàn bọn hắn tiêu hao một đợt, linh lực khô cạn căn bản không đủ để chèo chống tiếp.
Bởi vậy giải quyết rất thuận lợi.
Diệp Thanh Hàn nhìn Chu Hành Vân ung dung cùng Tống Hàn Thanh chơi đùa, khóe miệng hắn run rẩy, cuối cùng không thể nhịn được nữa, cầm kiếm tự thân ra trận.
Lúc đầu nghĩ đến có thể nhìn kiếm pháp của Chu Hành Vân, thuận đường mình có thể tiết kiệm bớt lực khí, kết quả Diệp Thanh Hàn quên, Chu Hành Vân là loại có thể nằm tuyệt không đứng đấy.
Tống Hàn Thanh đối mặt với vòng vây của Chu Hành Vân cùng Diệp Thanh Hàn, một cái truyền tống pháp quyết cũng không kịp bóp đã bị một kiếm lặng yên đặt trên yết hầu.
Diệp Thanh Hàn lạnh giọng hỏi: "Tự mình bóp, hay là chúng ta giúp ngươi?"
Xác định coi như bị đào thải cũng có thể đem xếp hạng ổn định ít nhất đạt hạng ba, Tống Hàn Thanh quả quyết bóp thân phận bài.
Nguyệt Thanh tông đối với đệ nhất tông không có chấp niệm gì, trận đấu này cũng đủ chứng minh Nguyệt Thanh tông bọn hắn, dù cho đào thải tâm tình Tống Hàn Thanh cũng tạm được, hắn rốt cục rửa sạch nhục nhã!
Khán giả thấy vậy hung hăng đề khẩu khí:
"Cuối cùng cũng kết thúc."
"Nguyệt Thanh tông không hổ là Phù tu đại tông Tu Chân giới, lợi hại."
"Chờ một chút.
.
."
"Hình như chưa kết thúc."
Bốn Phù tu đi ba đứa, bây giờ chỉ còn lại một Vân Thước.
Tại lúc Diệp Thanh Hàn cùng Tống Hàn Thanh đánh đang hăng, Vân Thước không muốn đắc tội cả hai bên, triệt để giả chết, loại hành vi này khiến các trưởng lão khác thấy đều nhíu chặt lông mày.
Không có nửa điểm tinh thần hợp tác, Vân Ngân đến cùng từ nơi nào tìm ra đệ tử này?
Diệp Kiều chú ý tới nơi hẻo lánh Vân Thước trốn, nàng không chút do dự nói: "Bên kia."
Vây đánh nàng.
Kết quả Diệp Thanh Hàn chủ động dễ như trở bàn tay hóa giải chiêu kiếm của nàng, trường kiếm trong tay thiếu niên trực chỉ Diệp Kiều.
Vấn Kiếm tông bọn hắn cần giữ một Phù tu dẫn đường, Vân Thước tính cách ôn nhu, không cần lo lắng nửa đường phản bội, là người chọn lựa thích hợp nhất.
Về phần Trường Minh tông những người kia.
Sau khi ba người Nguyệt Thanh tông bị đào thải, tự nhiên cũng vô tích sự.
"Uy uy uy.
Lợi dụng xong chúng ta rồi phản bội, không tốt lắm đâu?" Mộc Trọng Hi vươn tay cười tủm tỉm đẩy kiếm hắn ra, phá lệ phách lối: "Đã nói là liên thủ rồi mà? Chúng ta không phải minh hữu của ngươi sao?"
Diệp Thanh Hàn ngữ khí lãnh đạm: "Các ngươi ngu xuẩn, trách được ai."
Người Trường Minh tông luôn luôn ngu xuẩn, Diệp Thanh Hàn không cảm thấy phản bội có gì không đúng, bên trong bí cảnh so chính là hợp tác cùng chiến lược.
Một khắc thoại âm hắn rơi xuống.
Kim sắc xích sắt hình thành trận pháp hội tụ giữa không trung, xung quanh dựng thẳng lên bình chướng vô hình.
Tứ Phương Trận, khóa.
Quang mang đại thịnh, trận pháp quen thuộc khiến mấy người trợn tròn mắt.
"Ngọa tào." Sở Hành Chi nhìn thấy đỉnh đầu trận pháp, phản ứng đầu tiên chính là: "Nguyệt Thanh tông đám rác rưởi kia chơi không lại, bắt đầu đánh lén?"
Tiểu sư muội nhìn trận pháp dưới chân, nhíu mày: "Thế nhưng là, Trường Minh tông Phù tu chẳng phải chỉ có một người thôi sao?"
Vậy trận pháp này là ai bày ra?
Chẳng lẽ Minh Huyền còn có thể nửa đường phục sinh à?
Diệp Thanh Hàn tại thời khắc này đột nhiên ý thức được mình bỏ sót cái gì.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy Diệp Kiều che miệng cười tủm tỉm với bọn hắn, lòng bàn tay uyển chuyển, thủ thế khua tay chính là hình thức mở đầu thông dụng khi Phù tu bày trận.
Nàng chậm rãi nhấn từng chữ: "Các ngươi ngu xuẩn, trách được ai."
-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...