Diệp Kiều nhìn từ trên xuống dưới hai người, nhịn không được cười ra tiếng.
Thật có ý tứ, Tống Hàn Thanh đầu hướng xuống dưới, cùng Tô Trọc bị treo lên, hai tên cá mè một lứa thật là chơi vui cực kỳ.
Minh Huyền cũng không nhịn được đắc ý dùng tay chọc chọc Tống Hàn Thanh, chế giễu: " ha ha ha ha, ngươi cũng có ngày này a Tống Hàn Thanh."
Nguyệt Thanh tông xem thường nhất là Phù sư ở tông môn khác, Minh Huyền trước kia không ít lần bị công kích.
Bây giờ hắn đắc ý cực kỳ, Diệp Kiều cũng tham gia náo nhiệt, thế là hai người giống như nhân vật phản diện biến thái càn rỡ cười vào mặt Tống Hàn Thanh mấy người.
Đừng nói Tống Hàn Thanh, ngay cả Đoạn Hoành Đao nghe được cũng hoảng hốt.
"Thân phận bài đâu?" Thẩm Tử Vi đến làm chính sự, hắn trước tiên lật túi giới tử của hai người, kết quả tìm nửa ngày cũng không tìm được.
Hiển nhiên, Tống Hàn Thanh có kinh nghiệm trận đầu bị đào thải thông minh hơn không ít, hắn đã sớm đem thân phận bài giấu đi.
"Đã không có thân phận bài, vậy đem túi giới tử của hắn đoạt đi." Diệp Kiều vươn tay không chút khách khí giật xuống, bên trong chứa không ít phù lục cùng linh thạch.
Nhắc tới tiền, Diệp Kiều mãi mãi cũng phá lệ nhiệt tình, tràn đầy động lực.
"Nhịn không được đi xem thân thế Minh Huyền trên diễn đàn, Minh gia dòng chính nhất mạch Nhị thiếu gia, móa! nhà ai dòng chính là loại tính cách này."
"Cái đồ chơi này không thể tin đâu, trên trển cũng nói Diệp Kiều tính cách trầm mặc ít nói là người thành thật đó ha ha ha ha."
"Tốt ta đã hiểu, profile không hợp thói thường không thua gì Diệp Kiều là người thành thật đúng không?"
Minh Huyền tìm được lạc ấn bên trong túi giới tử của bọn hắn, còn tìm được hai cái quần lót củaTống Hàn Thanh trong đó, hắn có chút ghét bỏ nhíu nhíu mày lại.
Tống Hàn Thanh ngươi biến thái a?
Vậy mà đem đồ lót mang cả vào đây.
"Tiểu sư muội." Hắn ghét bỏ mở miệng: "Chúng ta không cần phù lục của bọn hắn."
"Bọn nam nhân này quá bẩn thỉu!"
Diệp Kiều nhìn thấy hai cái quần lót đỏ chói trầm mặc, nhịn không được: ".
.
.
Đại ca, năm nay là năm bản mệnh của ngươi sao?"
Nàng không nói lời nào còn tốt, vừa nói mặt Tống Hàn Thanh trong nháy mắt đỏ như tôm luộc, gầm thét: "Ngươi nhìn cái gì vậy! Hai người các ngươi chờ đó cho ta!"
Đều là đến tranh tài, hắn mang vật phẩm tư nhân thế nào? ! Làm phiền đến Trường Minh tông bọn hắn hay sao.
Có người xem trầm mặc thật lâu, biệt xuất một câu:
"Bọn thân truyền này, đều chơi rất biến thái a."
Trong mắt tất cả mọi người, có thể gánh được hai chữ thân truyền đều là thiên kiêu chi tử cấp cao, lạnh lùng không nhập thế.
Cho tới bây giờ, vứt sạch sẽ cái gì cũng không còn sót lại.
Bọn hắn nghiêm trọng sinh ra hoài nghi, bọn thân truyền không đáng tin cậy này, thật là tương lai của Tu Chân giới hả ?
".
.
."
Đoạn Hoành Đao nhìn hai người Nguyệt Thanh tông bị treo lên, không biết làm sao, mấp máy môi: "Chúng ta bây giờ nên xử lý bọn hắn như thế nào?"
Diệp Kiều bước đi không quay đầu lại: "Cứ treo tạm vậy đi."
"Không được tìm người trông coi? Ta thấy Đại sư huynh rất thích hợp."
Chu Hành Vân rảnh đến hoảng, tìm hắn trông coi, ai tới cứu người, chém luôn.
Nhẹ nhõm.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bọn hắn có thể tìm được Chu Hành Vân.
Đoạn Hoành Đao do dự một giây, quả quyết theo đuôi nàng.
Hai đội nhất phách lưỡng tán, lưu lại Tống Hàn Thanh cùng Tô Trọc cảm thụ gió bên trong bí cảnh - lạnh lẽo vô cùng.
*
Bị Tống Hàn Thanh cảnh cáo qua một trận, Vân Thước trung thực hơn không ít, nàng tu vi không yếu, thiên phú cũng cao, lại thêm thân phận Phù tu, vừa mới tiến vào bí cảnh không đầy một khắc liền có tông môn ném ra cành ô liu, muốn cùng nàng hợp tác.
Tư Diệu Ngôn là người đầu tiên gặp được Vân Thước.
Hai người đều là nữ hài tử, lại thêm Vân Thước nhìn qua có vẻ trí thông minh không cao lắm, Tư Diệu Ngôn rất nhanh cùng đối phương đạt thành hiệp nghị, tiến hành hợp tác.
Đã xem qua một màn Tống Hàn Thanh bị giáo huấn, tất cả mọi người đem thân phận bài giấu kỹ, không cho Diệp Kiều nửa điểm cơ hội đánh lén.
Tư Diệu Ngôn nói: "Các ngươi Nguyệt Thanh tông muốn cầm hạng nhất, trận này chúng ta yêu cầu cũng không cao, thứ ba là được."
Vân Thước thanh âm mềm mại: "Vậy ngươi muốn làm thế nào?"
" Vấn Kiếm tông một đám mãng phu không đủ gây sợ hãi.
Vấn Kiếm tông đại khái sẽ tìm Trường Minh tông Phù tu hợp tác." Tư Diệu Ngôn mỉm cười: "Chúng ta trước đào thải Trường Minh tông Minh Huyền."
Trong ngũ tông Trường Minh tông là yếu nhất, đối với hạng nhất cũng không tạo thành bất cứ uy hiếp gì, Diệp Thanh Hàn không thể tìm Nguyệt Thanh tông hợp tác, duy nhất Phù tu chỉ còn lại Minh Huyền.
Chỉ cần đem Minh Huyền đào thải, nàng nhìn xem Vấn Kiếm tông còn có thể tìm ai hợp tác.
Nghe được muốn trước giải quyết Trường Minh tông, Vân Thước đáp ứng.
Nàng ở Nguyệt Thanh tông không quá coi trọng Diệp Kiều, nhưng từ lúc mở bí cảnh về sau, tất cả mọi người đối với mình có thành kiến rất lớn, rõ ràng nàng mới là thiên tài, nhưng cuối cùng lực chú ý của mọi người đều tập trung vào Diệp Kiều.
Vân Thước bức thiết muốn chứng minh mình, đối với đề nghị của Tư Diệu Ngôn không chút do dự đồng ý.
Ôm lấy ý nghĩ này, không chỉ Tư Diệu Ngôn, Tần Hoài bọn hắn cũng như vậy.
Chỉ cần có thể đào thải Minh Huyền, vậy kết cục coi như đã ấn định.
Người xem cũng nhịn không được mặc niệm.
"Đáng thương quá Minh Huyền."
".
.
.
Ngoại trừ Vấn Kiếm tông, hiện tại các tông khác đều muốn hắn chết."
"Đừng chết, chỉ là đào thải thôi mà~ "
"Minh Huyền bất tử, Vấn Kiếm tông chẳng phải bay lên cành sao? Hắn chết mới là lựa chọn tốt nhất."
Bí cảnh ngày đầu tiên tương đối gió êm sóng lặng, Diệp Kiều cùng Minh Huyền hai người phối hợp trên đường rất thuận lợi giảo sát không ít yêu thú.
Phương diện tốc độ mặt so với đội ngũ khác càng nhanh.
Rất nhanh đưa tới lực chú ý của các trưởng lão.
"Ài." Thành Phong tông trưởng lão trợn to mắt: "Hai đứa bé này, tốc độ so những người khác nhanh đấy."
Rõ ràng không thích hợp.
Minh Huyền làm thế nào tránh được tất cả các trận pháp còn sót lại? Một cái trận pháp cũng không giẫm trúng, ngay cả Tống Hàn Thanh đều làm không được.
Nhưng nếu như là hai Phù tu, vậy thì không cần phải nói rồi.
Thành Phong tông trưởng lão vẫn luôn hoài nghi, Tần Phạn Phạn lão thất phu này vụng trộm ẩn giấu một tay.
Mà để Tần Phạn Phạn vui mừng là mấy đứa thân truyền đệ tử này hiếm khi không có bày trò, mà thật đúng là bắt đầu tìm kiếm sào huyệt yêu thú, phía trên xếp hạng một mực thăng, cuối cùng vậy mà ổn định ở hạng ba.
"Không phải chứ, Bích Thủy tông cùng Vân Thước cũng đang chạy về đằng này rồi."
Sắp đụng độ.
.
.
Tư Diệu Ngôn nhìn hai người đối diện, khóe môi ngoắc ngoắc, không nghĩ tới vận khí mình tốt như vậy.
Nếu như Minh Huyền đi cùng với Mộc Trọng Hi, nàng còn muốn cân nhắc một chút mình có đánh được hay không.
Nhưng Diệp Kiều thì không cần phải lo lắng rồi, một Trúc Cơ, có thể lật trời được sao?
* Editor: Thực tế chứng minh, lật được.
Không cho hai người cơ hội phản ứng, nhìn thấy người trước một khắc, Tư Diệu Ngôn nhẹ nhàng đảo mắt, rút Địch Tử* ra thổi, giai điệu nhẹ nhàng chập trùng có chút quỷ quyệt.
(*)Địch Tử: hay còn được gọi là sáo trúc, là một nhạc khí truyền thống của Trung Hoa.
Được sử dụng trong âm nhạc dân gian, opera, dàn nhạc quốc gia, dàn nhạc giao hưởng và âm nhạc hiện đại.
Nó thường được chia thành khúc địch phía nam và bang địch phía bắc, ngày xưa chữ “địch” trong tiếng Hán cổ có nghĩa là: Rửa sạch sẽ, vì tiếng sáo rất trong rất thanh.
Sáo chủ yếu được làm bằng trúc, cũng có sáo làm bằng gỗ, ngọc bích hoặc các vật liệu khác.
Thần thức Diệp Kiều đột nhiên phảng phất như bị người kéo lấy, cảm giác đau đớn khiến đầu nàng trống rỗng.
Minh Huyền dấy lên một trương cách âm phù, nhưng không có hiệu quả gì, sắc mặt hắn cũng trắng bệch trong giây lát.
"Là âm công."
Tu Chân giới có công hội dùng sáo, dùng kiếm, cũng có thể đem nhiều loại pháp khí dung vào để sử dụng chiến đấu, đều là cực thiểu số thiên tài.
Minh Huyền ngữ tốc: "Bích Thủy tông có thể dựa vào mấy Đan tu bình an đi đến nơi này, hiển nhiên đều sẽ có pháp khí khác."
"Cách âm phù ngăn không được."
Thần thức truyền đến gai đau, sắc mặt hai người một cái so với một cái càng tái, không có tại chỗ ngất đi đều phải nhờ vào thần thức cường đại.
"Không cố ý đâu." Tư Diệu Ngôn thanh âm lạnh lùng, hướng về phía Minh Huyền nói: "Chẳng qua ngươi có tính uy hiếp quá lớn."
Nàng không cho hai người cơ hội phối hợp, cùng Vân Thước hợp tác dùng trận pháp chia cắt chiến trường.
Tiếng địch vang lên lần nữa, phối hợp với tầng tầng lớp lớp sát trận, lấy trạng thái này hai người căn bản không trụ được qua một khắc.
"Chậc chậc chậc.
Nữ nhân nha, đánh vẫn rất kịch liệt."
"Diệp Kiều có thể tìm Thành Phong tông hợp tác, Vân Thước đương nhiên cũng có thể tìm Đan tu hợp tác, chính là không nghĩ tới Tư Diệu Ngôn vậy mà lại luyện âm công."
Cho nên, ai cũng cất giấu ám chiêu thôi.
"Năm nay đệ tử thiên phú đều rất cao."
"Vân Thước kia cũng không tệ."
Tần Phạn Phạn nuốt mấy ngụm nước bọt, đập bàn giận: "Bà lão vô liêm sỉ, lại còn ẩn giấu âm công Đan tu."
Bích Thủy tông tông chủ bình chân như vại nhìn hắn một cái, khinh thường: "Cái này gọi chiến thuật, binh bất yếm trá mà thôi."
Tần Phạn Phạn giận tự bế.
Hắn thực sự không dám nhìn tiếp, tìm lý do chuẩn bị nhắm mắt làm ngơ, chạy.
Bích Thủy tông tông chủ mỉm cười, tâm tình vui vẻ cực kỳ: "Ai, tâm lý làm sao lại yếu ớt như vậy."
"Trước giải quyết Minh Huyền." Tư Diệu Ngôn mục tiêu minh xác cực kỳ, Diệp Kiều ở trong mắt nàng không đủ gây sợ hãi.
Vân Thước lúc này tăng tốc chuyển trận pháp.
Hàn quang lạnh thấu xương, vô số kiếm ảnh tại thời khắc này toàn bộ hướng nàng đâm tới, Diệp Kiều vốn đau đến tái mặt, còn phải giải quyết thứ đồ chơi khó chịu này, nàng tâm tình tại thời khắc này, bực bội cực kỳ.
Diệp Kiều cười lạnh một tiếng: "Tốt lắm, đây là các ngươi ép buộc ta đấy nhé."
Nàng lăn khỏi chỗ kiếm đâm tới, mặt không biểu tình từ túi giới tử móc ra một thanh kèn.
Thời điểm tính sổ đòi nợ nàng đã chuẩn bị đầy đủ hết, nhưng cân nhắc đến mặt mũi cho Nguyệt Thanh tông nên mới không lấy ra thổi, hiện tại không quan hệ, vừa hay cần đến nó.
Nàng xoa xoa vệt máu trào ra khỏi tai, gọi Minh Huyền: "Nhị sư huynh, chiêng trống đâu?"
"Lấy ra, gõ cho các nàng nghe !"
Minh Huyền nghe được vội vàng từ túi giới tử lật ra một bộ chiêng trống.
Cũng không phải hắn keo kiệt, ngay cả cái chiêng trống cũng muốn mang vào bí cảnh.
Mà là ngày đó đi theo đại đội khua chiêng gõ trống xong sau khi trở về, buồn ngủ quá, ném thẳng vào trong túi giới tử, quên lấy ra.
Minh Huyền cũng nhịn Tư Diệu Ngôn đủ lâu, thần thức cơ hồ là bộ vị yếu ớt nhất của Phù tu, dùng sức quá mạnh có thể biến thành đồ đần, thỉnh thoảng truyền đến gai đau bên tai lại chảy máu, khiến người khác nhìn cũng phát sợ.
Vừa nghe lời Diệp Kiều, mỹ dung của Minh Huyền kéo ra một nụ cười dữ tợn, nhắm ngay phương hướng Tư Diệu Ngôn, mau-chuẩn-ngoan đánh xuống một chùy.
Đến đê, tổn thương lẫn nhau đê.
Lại nói, mình trước đó thảm như vậy là bởi vì không có ai bảo kê.
Trước kia hắn đi theo Tam sư đệ hạ bí cảnh, mỗi ngày bị truy như choá.
Bây giờ đi theo Tiểu Kiều quả nhiên thoải mái hơn.
Tiểu Kiều bảo kê hắn làm chuyện xấu.
Phía ngoài Tư Diệu Ngôn nghe được Diệp Kiều gằn hét: Đây là các ngươi ép ta, ngón tay hơi ngừng lại, chẳng biết tại sao có loại dự cảm bất an.
Một giây sau...
"Bành, bành, đùng, đùng.
"
Chiêng trống va chạm, cùng kèn hợp tấu hòa âm trong khoảnh khắc không ngừng vang lên.
Chiêng trống đụng một tiếng, kèn đi theo vang một lần, một trước một sau vẫn rất có quy luật.
Cả hai thanh âm lớn đến đội thân truyền cách xa cả nửa dặm vẫn nghe được.
".
.
.
Thật náo nhiệt."
Mộc Trọng Hi hai tay trùng điệp gác sau gáy, cắn cỏ đuôi chó, kỳ quái trừng mắt nhìn: "Bên trong bí cảnh có ai thành thân sao?"
Chiêng trống vang trời, kèn sáo réo rắt.
Tiết Dư Nhíu nhíu mày lại: "Đừng lảm nhảm nữa, mau chóng tìm ra tiểu sư muội với Minh Huyền đi."
Hai người một Trúc Cơ sơ kì một Trúc Cơ đỉnh phong, nếu đụng phải Diệp Thanh Hàn bọn hắn, chỉ có nước bị đào thải.
Bọn hắn không truy cầu đệ nhất, bị vây trong trận pháp cũng thoải mái nhàn nhã chậm rãi nghiên cứu, cuối cùng tìm ra điểm đột phá.
Không khí rất dễ chịu a.
Mộc Trọng Hi lung tung gật đầu: "Biết biết.
Có Diệp Kiều huynh còn lo lắng sao? Có nàng ở đó, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra đâu."
Tiết Dư khóe miệng giật một cái.
Cái hắn sợ là Diệp Kiều sẽ làm ra chuyện ngoài ý muốn đấy.
.
.
Hai loại âm vang quanh quẩn ở bên tai không dứt, trực kích linh hồn cảm giác lớn đến mức Tư Diệu Ngôn khẽ run, động tác thổi cũng xuất hiện một giây ngưng trệ, tiết tấu cùng âm điệu trong chốc lát cũng thay đổi.
Diệp Kiều tìm đúng cơ hội phát động Thanh Phong Quyết rót đầy kiếm khí vào Huyền kiếm bổ tới vị trí yếu ớt nhất của trận pháp, trong nháy mắt trận pháp vỡ vụn thành từng mảnh.
Thành Phong tông trưởng lão nhíu nhíu mày lại: " Tốc độ nhanh như vậy, nàng hiểu trận pháp?"
Diệp Kiều cùng Minh Huyền cơ hồ là đồng thời phá trận mà ra, Minh Huyền không tính, dù sao cũng là Phù tu.
Nhưng nàng một Kiếm tu, vậy mà lại hiểu trận pháp?
Có trưởng lão giải thích: "Hẳn là trùng hợp."
Vừa rồi bọn hắn cũng không thấy Diệp Kiều quan sát bố cục trận pháp, nhẹ nhàng linh hoạt vung một kiếm, trận pháp liền rách, đơn thuần chính là mèo mù gặp cá rán.
"Ngươi cũng đừng hỏi chúng ta." Triệu trưởng lão dựng râu trừng mắt: "Nói không chừng là trận pháp Nguyệt Thanh tông kia quá giòn đấy."
"Quá giòn?" Nguyệt Thanh tông trưởng lão cắn răng, cái gì gọi là trận pháp quá giòn rồi?
Thành Phong tông trưởng lão ánh mắt phức tạp, hắn kỳ thật vẫn luôn hoài nghi, Trường Minh tông có lẽ ẩn giấu gì đó.
Dù sao cũng là ngũ đại tông, Tần Phạn Phạn thật sẽ không vô duyên vô cớ để một Trúc Cơ, trung phẩm đệ tử trở thành thân truyền sao?
* Thực ra lúc nàng trở thành thân truyền mới là Luyện Khí...
Nói thực, vừa rồi hai người kia móc đồ chơi ra, thiếu chút đem bọn hắn đưa tiễn một đoạn đường.
Nào là chiêng trống, nào là kèn, ai vào bí cảnh không mang theo pháp khí đan dược, mang loại đồ chơi vô dụng này.
Các ngươi Trường Minh tông có còn một người bình thường sao?
Nếu như không có cái thao tác lẳng lơ này, Tư Diệu Ngôn xuất kỳ bất ý, cùng Vân Thước luân phiên phối hợp xuống, đừng nói là một Trúc Cơ đỉnh phong Minh Huyền, cùng một Trúc Cơ tiền kỳ Diệp Kiều, cho dù người tới là Diệp Thanh Hàn cũng muốn nghỉ cơm.
Kết quả, ai có thể nghĩ tới, ai có thể nghĩ tới a? !
Đánh chết bọn hắn cũng không nghĩ đến còn có một màn này.
"Ai, hai đứa ranh con này vậy mà đều còn sống?"
Tần Phạn Phạn vừa rồi quá sợ hãi, đi nhà xí, vừa vặn dùng cái này trốn không xem một cảnh hai đứa nhóc nhà mình bị loại.
Kết quả vừa thấp thỏm trở về liền thấy tràng diện hai đứa cùng nhau phá trận.
Đoàn Dự nhìn thấy hai người bình an, chậm rãi ngồi xuống lại, thuận đường trợn nhìn Tần Phạn Phạn một chút: "Chú ý ngôn từ."
Cái gì gọi là còn sống, ai không biết còn tưởng rằng bọn hắn năm tông thi đấu là hiện trường giết người đâu.
Tần Phạn Phạn mắt điếc tai ngơ, không ngừng truy vấn: "Làm sao mà sống được?"
Dưới âm công luân phiên oanh tạc còn sống sót, làm sao có thể?
Hắn suy đoán: " Chẳng lẽ là Chu Hành Vân đứa bé kia đuổi tới, cứu người rồi?"
Hoảng.
.
.
Nên nói như thế nào đây?
"Ngươi.
.
." Đoàn Dự thần sắc càng vi diệu hơn, dùng một loại ngữ khí không cách nào hình dung, do dự một chút: ".
.
.
Lão Phạn, ngươi từng nghe nói, kèn cùng chiêng trống kết hợp chưa?"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...