Trong lúc mấy người giằng co, ai cũng có thể nhìn ra Trường Minh tông đối với tân thu tiểu sư muội này có bao nhiêu giữ gìn, che chở.
Vân Thước trước đó còn một mực tự an ủi mình, có lẽ bọn hắn chỉ là quan hệ bình thường mà thôi, Mộc Trọng Hi mấy người bọn hắn chỉ là đang chiếu cố Diệp Kiều mặt mũi mà thôi.
Dù sao Tu Chân giới giai cấp rõ ràng, thiên tài xưa nay không thể thân cận cùng người tư chất bình thường được.
Giữa các thân truyền cũng chẳng thể đoàn kết.
Nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới, nhìn năm người đồng loạt dựng thẳng ngón giữa, đầu ngón tay giữ chặt, có chút mê võng.
Vì sao?
Diệp Kiều trong trí nhớ của nàng nhàm chán và chất phác.
Nếu như sư phụ biết.
.
.
Có hối hận lúc trước đã cướp Phù Du Thảo cho mình không?
Vân Thước bỗng nhiên khẽ giật mình.
Vì ý nghĩ vừa rồi tự cảm thấy buồn cười.
Nàng không giống Diệp Kiều.
Sư phụ sao có thể hối hận, rõ ràng mình mới là thiên chi kiêu nữ không phải sao? Từ khi đột phá Kim Đan, mặc kệ là ngoại giới vẫn là trong tông môn đối nàng đánh giá, đều dùng bốn chữ thiên tư trác tuyệt để hình dung.
Ngay cả Tống Hàn Thanh trước đó bất mãn, từ khi nàng đột phá Kim Đan cũng mang theo mấy phần vui mừng cùng nhu hòa.
Cho nên, sư phụ sao có thể hối hận.
.
.
Phi thuyền tốc độ rất nhanh, không đến một ngày đã tới địa phương bí cảnh mở ra, cơ hồ là chủ sự nơi này xuất tiền ra bao ăn bao ở, mà mỗi lần đại tái tông môn không thể thiếu trò hay - cá độ.
Đã hỏi thăm sòng bạc nào lớn nhất Phù Sinh thành, Mộc Trọng Hi quả quyết nói: "Đi, chúng ta cũng đi."
Hắn tùy tiện dắt bọn hắn chạy về hướng sòng bạc, tu sĩ tới sòng bạc đặt cược cũng rất nhiều, thậm chí trên đường còn đụng phải năm tông thân truyền đệ tử.
"Đặt ai? Đã nghĩ kĩ chưa?"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Diệp Kiều đem năm vạn thượng phẩm linh thạch toàn bộ ném ra: "Những linh thạch này toàn bộ đặt Trường Minh tông."
Nam nhân cầm túi ước lượng chút, sau khi mở ra ngoài ý muốn phát hiện đều là thượng phẩm linh thạch, hắn đè xuống vui mừng, gật gật đầu: "Được."
"Muội gần đây phát tài hả?" Tiết Dư bị động tác phóng khoáng này của nàng nhất thời làm cho kinh hãi.
Diệp Kiều hàm súc mỉm cười: "Không có nha, đây là Tống Hàn Thanh cho muội."
Trước đó nàng cùng Tống Hàn Thanh làm giao dịch trong bụng yêu thú, nói đến hiện tại hắn còn thiếu mình mười mấy vạn linh thạch chưa trả đâu.
Cầm năm vạn linh thạch ra cũng không tính là khó khăn.
Tiết Dư: ? ? ? Tiểu Kiều, muội sau lưng chúng ta hãm hại bao nhiêu người rồi.
Mộc Trọng Hi cũng rất sảng khoái: "Ta chỗ này có hai mươi vạn thượng phẩm linh thạch, toàn bộ áp Trường Minh tông."
Minh Huyền thấy thế thở dài: "Được rồi."
Sư đệ sư muội đã quả quyết như thế, hắn cũng không có do dự, đem ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch ném cho sòng bạc lão bản: "Ầy, toàn bộ cược Trường Minh tông."
Tiết Dư thấy thế cũng áp ba mươi vạn: "Còn có ta."
"Đây là của Đại sư huynh." Hắn móc ra một cái túi: "Bên trong có mười lăm vạn linh thạch."
Trong đám bộn hắn thì hắn và Minh Huyền là người giàu nhất, nhưng dù là như thế ba mươi vạn đối bọn hắn mà nói cũng không phải là con số nhỏ.
Tiết Dư vì thế ngữ trọng tâm trường nói: "Năm nay đại tái kết thúc, nếu thắng chúng ta vô cùng cao hứng về tông ăn tết, thua thì hẹn nhau tại đỉnh núi đi."
Nếu thi đấu mà thua năm người bọn hắn dứt khoát đừng sống nữa, cùng nhau nhảy từ chủ phong xuống đi.
Gần một trăm vạn thượng phẩm linh thạch đổ xuống sông xuống biển, vừa nghĩ đến tâm can đã nát tan cả rồi.
Diệp Kiều nói: "Vì một trăm vạn."
Bốn người liếc nhau: "Vì một trăm vạn."
Không vì cái gì khác, chỉ vì một trăm vạn không thể mất.
"Đã như vậy, đến đây tâm sự chuyện tương lai chúng ta đi."
"Thứ nhất, chân đạp Vấn Kiếm tông, quyền đả Thành Phong tông."
"Thứ hai, cầm xuống đệ nhất danh."
".
.
."
Lão bản sòng bạc một bên nghe hết tất thảy: "? ? ?"
Điên rồi?
"Tốt!" Mộc Trọng Hi rất nể mặt mũi điên cuồng vỗ tay.
Tiết Dư sửng sốt mấy giây, cân nhắc: "Vấn Kiếm tông đều là bầy Kiếm tu, giải quyết không quá dễ dàng."
Minh Huyền chậm rãi chen vào nói: "Làm thịt Diệp Thanh Hàn trước đi."
"Nguyệt Thanh tông cũng khá là phiền toái." Mộc Trọng Hi biểu thị tán thành.
Nguyệt Thanh tông có bốn phù sư, thỉnh thoảng nhảy ra chọc một cái, như keo da chó dính trên người, buồn nôn cực kì.
Đồng dạng tán tu tới đặt cược nhất thời mộng bức.
Thời điểm đánh nhau trước đạp Vấn Kiếm tông? Đây là cỡ nào tự tin a.
Mấu chốt là mấy người còn lại vậy mà không có một chút hoài nghi, thậm chí tràn đầy phấn khởi kế hoạch lên kế hoạch giải quyết người khác.
Mấy người ngươi một lời ta một câu, phảng phất đã chân đạp Vấn Kiếm tông, cầm được đệ nhất danh rồi.
Tê liệt.
Bọn hắn đây là ra một chuyến cửa, còn gặp được bệnh tâm thần hay sao? Thật sự một người dám nói một người dám tin.
*
Trở lại điểm nghỉ chân, Chu Hành Vân uể oải tựa ở khung cửa: "Trở về."
Diệp Kiều dạ một tiếng.
Chu Hành Vân không hỏi bốn người bọn họ lại đi làm cái gì, hắn hững hờ mở miệng: "Ngày mai tiến về địa phương bí cảnh mở ra, trận đấu thứ nhất, là Hư Vô bí cảnh."
Hắn đơn giản giảng qua quy tắc: "Lấy số lượng săn giết yêu thú để xếp hạng, nhiều nhất thì giành chiến thắng."
Đầu tiên là đoàn đội chiến, sau đó là cá nhân chiến, cá nhân chiến nhìn thực lực, đoàn đội chiến đó chính là nhìn phối hợp cùng riêng phần mình bản sự.
Nói xong Chu Hành Vân miễn cưỡng ngáp một cái, nói thật, hắn đối với thi đấu chẳng hứng thú mấy, thậm chí muốn sớm bị đào thải rồi về nhà ngủ.
Nếu không phải đột nhiên có tiểu sư muội cần mình chiếu cố, Chu Hành Vân đều muốn tìm một cái cây đánh một giấc rồi.
Diệp Kiều rủ xuống mắt, như có điều suy nghĩ.
Săn giết yêu thú a?
Mộc Trọng Hi cho là nàng đang lo lắng sẽ gặp tình huống bí cảnh loạn động giống lần trước, liền giải thích: "Chúng ta tiến vào đại bí cảnh sẽ có địa đồ, sẽ không giống trước đó không có đầu mối."
Tốt xấu gì cũng là thiên kiêu khoá mới của Tu Chân giới, thi đấu thì thi đấu, phương diện an toàn khẳng định là phải được đảm bảo, nếu ảy ra chuyện thật ngũ tông cũng không đảm đương nổi trách nhiệm.
Diệp Kiều gật gật đầu, xem như minh bạch.
"Vậy, ngủ ngon?" Nghĩ nghĩ nàng nói: "Ngày mai gặp."
Bốn người chơi một ngày coi như tinh lực tràn đầy lúc này cũng cảm nhận được mỏi mệt, chúc ngủ ngon đối phương rồi nhao nhao trở về chỗ ở của mình.
Ngày kế tiếp sáng sớm.
Nương theo thời gian bí cảnh mở ra, thanh âm mấy vạn người trên khán đài càng thêm điên cuồng.
"Tiết Dư! !"
"Đoạn Hoành Đao! ! Nhìn ta nhìn ta."
".
.
.
Diệp Thanh Hàn, ta yêu ngươi."
"Tần Hoài, đáp ứng ta, Thành Phong tông cầm xuống đệ nhất danh năm nay cho chúng ta nhìn xem được không!"
"Phi phi phi, Tu Chân giới đệ nhất tông còn phải xem Vấn Kiếm tông chúng ta."
Một đợt so một đợt thanh thế càng to lớn hơn, không sai biệt lắm so với fan hâm mộ các concert ở hiện đại.
Nhưng những điều này cũng chẳng quan hệ với mấy người Diệp Kiều, bởi vì, các nàng đến muộn.
Có lẽ là quá mệt mỏi, bốn người nằm xuống liền ngủ, ngày thứ hai khi tỉnh lại phát hiện trưởng lão cùng tông chủ bọn hắn chạy so với chó còn nhanh hơn, căn bản không ai tới đánh thức bọn hắn.
"Ngọa tào.
Đến muộn đến muộn." Mộc Trọng Hi gấp nhảy dựng lên.
Diệp Kiều nâng trán, có loại ảo giác mình đang đi học.
Nàng chỉ có thể cùng Mộc Trọng Hi giẫm lên kiếm, mang theo hai sư huynh tới trường thi, trên đường bởi vì tốc độ quá nhanh suýt nữa đem người đụng bay, cuối cùng cũng chạy tới kịp trước thi đấu.
Vừa vội càng chạy đến Diệp Kiều đã nghe được động tác kịch liệt chói tai, nhịn không được nghiêng đầu xích lại gần Tiết Dư: "Này này, huynh còn có fan hâm mộ à?"
"Cái gì?" Hắn không lí giải nổi từ Fan hâm mộ này.
Diệp Kiều nghĩ nghĩ: "Chính là người thích huynh đó."
Tiết Dư kinh ngạc nhìn về phía nàng: "Đó là đương nhiên, tăm tiếng mỗi thân truyền đều rất quen thuộc với các tu sĩ, có người yêu mến chúng ta cũng rất bình thường."
"Người thích Minh Huyền nhà chúng ta ở đây chiếm đa số là nữ tu đó."
Đừng nhìn bình thường thằng nhãi con này nói chuyện đê tiện, mặc tông phục vào lại khẽ cười một cái vẫn rất nhân mô cẩu dạng nha.
Phất phất tay cũng có thể mê đảo một đám người đó.
Diệp Kiều sờ cánh tay, cảm thán hai tiếng: "Tu Chân giới cũng nhìn mặt a."
*
"Tình huống tiểu cô nương Nguyệt Thanh tông kia rất bất ngờ.
Thời gian tu luyện bất quá nửa năm đã đạt tới Kim Đan, loại thiên phú này.
.
." Các trưởng lão ngồi cùng một chỗ, Thành Phong tông trưởng lão mịt mờ mở miệng: "So với Diệp Thanh Hàn chỉ có hơn chứ không kém."
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đối phương đại khái là nhắc mã mạnh nhất năm nay.
"Đúng vậy a, nhưng trận đấu thứ nhất là săn giết yêu thú, chủ yếu vẫn là phòng bị mấy tên nhóc vấn Kiếm tông kia."
Nhân tình thế thái ấm lạnh, Thành Phong tông trưởng lão đang đàm luận tình huống các đệ tử đại môn phái tranh tài năm nay, Trường Minh tông bên kia bầu không khí lại hoàn toàn khác biệt.
Triệu trưởng lão nóng nảy nhảy dựng lên , chờ nửa ngày cũng không thấy bốn đứa thân truyền nhà mình: "Lũ ranh con Diệp Kiều kiaa đâu rồi, không phải là ngủ quên mất rồi đấy chứ?"
Tần Phạn Phạn sượng lại: "Các ngươi không ai đi gọi bọn hắn rời giường sao?"
"Bọn hắn trước kia ngoại trừ Diệp Kiều thức dậy còn sớm con gà nhà chúng ta, có khi trực tiếp cả đêm không ngủ." Đám nhóc liều mạng tu luyện như vậy còn cần bọn hắn phái người đi gọi sao?
Tần Phạn Phạn nâng trán: ".
.
.
Ngươi cũng nói là trước kia." Từ ngày nha đầu kia tới, bọn hắn đều hoá thành bầy quyển vương rồi a.
*Quyển vương: vua lười
Ngoại trừ Diệp Kiều ai sẽ không có việc gì đêm hôm khuya khoắt đi ngủ?
Vẫn là ngủ quên rồi.
Ngay tại thời điểm hai người chuẩn bị quay về xem, có người hô lớn một tiếng:
"Mau nhìn! ! Trường Minh tông đến."
Bởi vì thời gian quá gấp, Diệp Kiều không kịp phanh lại kiếm dưới chân, trực tiếp trôi đi, đem Minh Huyền quăng ra ngoài.
Mộc Trọng Hi cũng không kịp phanh, hai người cùng nhau ngã chổng vó.
Cách đó không xa nhóm thân truyền đệ tử Bích Thuỷ tông - Miểu Miểu nhìn thấy một màn quen thuộc, chết lặng nhảy ra một ý niệm: Vì cái gì mỗi lần Trường Minh tông các ngươi xuất hiện đều không đi con đường của người bình thường vậy hả?
Vốn đã đến muộn, lúc này ánh mắt của người xem toàn trường đều tập trung vào bọn họ, lại bởi vì thao tác bại hoại này, bốn người khoan thai tới chậm có thể nói là vạn chúng chú mục.
Trên khán đài tu sĩ dồng loạt nhìm chằm chằm họ.
"Sao lại nhìn chằm chằm chúng ta như vậy?" Diệp Kiều lần đầu bị nhiều người nhìn như vậy, có loại ảo giác thật thảm.
Mộc Trọng Hi không cần mặt: "Có lẽ là do chúng ta quá đẹp trai?"
Chu Hành Vân dùng mắt cá chết yên lặng nhìn chăm chú bọn hắn, nghe được ngôn luận, hít một hơi thật sâu, đáy lòng bình lặng đã lâu bỗng nhấc lên gợn sóng, hắn không thể nhịn được nữa: "Đồ đần, các ngươi đi nhầm chỗ rồi ! ! Bên kia là chỗ ngồi Nguyệt Thanh tông."
* Nội tâm Chu Hành Vân: đầu năm nay làm Đại sư huynh cũng thật cực khổ....
".
.
."
Trầm mặc.
Tần Phạn Phạn bụm mặt, cũng không dám nhìn ánh mắt của mấy lão đầu tử kia.
Đi, tông môn đại tái lại ném hết mặt mũi nhà mình đi rồi.
".
.
."
Huyệt Thái Dương Triệu trưởng lão nhảy lên, giận dữ, lần này không thể kiềm chế nữa đập bàn đứng dậy: "Diệp Kiều! !"
".
.
."
Diệp Kiều nhìn trời.
Triệu trưởng lão đem mũi dùi chĩa vào đứa khác: "Mộc Trọng Hi! !"
Mộc Trọng Hi lập tức học Diệp Kiều bắt đầu nhìn trời...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...