Trấn Thanh Phong vì trận cá cược này mà một lần lại một lần càng bàn luận sôi nổi hơn, tiếng nói tiếng thảo luận vang vọng khắp không gian, ồn ào lại náo nhiệt.
Cổ gia chủ vừa dứt lời, Đông Phương Thiên Nguyệt liền từ một góc khuất bước ra, chậm rãi đi đến chỗ Đông Phương Gia, làm một bộ nghiên người chắp tay:
"Phụ thân, mẫu thân"
"Nguyệt Nhi, ngươi đến rồi" Bạch Vân lộ ra một nụ cười hiền dịu, nhìn nàng nói.
"Ân, nữ nhi đã đến"
Nụ cười trên gương mặt Cổ Gia gia chủ liền ngưng động, vẻ tự tin liền không biết đi đâu mất, lúc này liền hiểu ra, mình đây là bị Đông Phương Trì gài bẫy, tâm trạng liền lập tức trùng xuống.
"Đông Phương Gia chủ, ngươi thật đúng là kín miệng, thiên tài hàng đầu của trấn Thanh Phong trở về, mà cả trấn không ai biết"
"Ta về ta nhà chẳng lẽ cũng là phải múa chống khua chiên sao?" Đông Phương Thiên Nguyệt cười lạnh, nét mặt như đang nghe kể chuyện tiếu lâm.
"Đông Phương Thiên Nguyệt, ngươi nói chuyện đúng thật đủ khôn ngoan"Cổ gia chủ đôi mắt sâu thẳm, nhìn nàng tựa tiếu mà lại phi tiếu.
"Đa tạ, ngươi quá khen"
Một câu nói, trực tiếp chọc đến Cổ Gia gia chủ tức muốn thổ huyết.
"Chúng ta có phải hay không là nên đấu tiếp?"Đông Phương Thanh Tuấn vẫn đứng trên đài từ nãy giờ, lúc này làm một bộ mất kiên nhẫn nói.
"Đấu tiếp đi....."Cổ Gia chủ giọng nói như buông xuôi kháng cự, dù sao thực lực Đông Phương Thiên Nguyệt so với thiên tài đệ nhất Cổ Gia bọn họ, là bọn họ xa xa không so sánh được, như định sẵn là thua rồi.
Chỉ là, một nữa gia sản,.........!
Từ lúc Đông Phương Thiên Nguyệt xuất hiện, cả trấn Thanh Phong khó có được một khắc yên tĩnh, giờ phút này lại khôi phục lại bộ dáng náo nhiệt ồn ã, sôi nổi mong đọi sự thể hiện của nàng.
Đông Phương Thanh Tuấn đấu xong, cũng là đến lượt Đông Phương Hạo Hiên cùng với Đông Phương Tử Khanh, cuối cùng là nàng.
Trận đấu chẳng có gì kịch tính, Đông Phương Thiên Nguyệt vẫn là một chiêu liền hạ, nàng thực lực hiện tại là Ngự Thiên Cảnh trung kỳ, đấu với Luyện thể cấp bật, thật sự không cần phải nghĩ cũng là hiểu rõ ràng kết quả.
Sau trận đấu, theo như cá cược, Cổ Gia phải giao ra một nữa gia sản dù là không muồn, nếu là không có toàn thể Thanh Phong trấn chứng kiến bọn họ cá cược, Cổ gia nhưng thật ra muốn lật lọng.
Ánh mắt Cổ Gia gia chủ lúc nhìn Đông Phương Trì, cũng là nhiều hơn mấy phần hận ý.
Đối với ánh mắt hận ý nhìn chăm chăm vào mình, Đông Phương Trì cũng là không có tỏ ra cái gì thái độ, trên mặt vẫn là bộ dáng cương nghị quen thuộc.
Thiên hắc.............!
Trong màn đêm tối tăm, Đông Phương Thiên Nguyệt lần đầu tiên ăn vận hắc y, thần ảnh nhanh nhẹn nhảy trên mái nhà.
Từng bước chân nhẹ nhàng đạp xuống mái ngói đỏ, vô cùng nổi bật trong màn đêm, không gây ra bất cứ tiếng động nào, yên tĩnh đến quỷ dị.
Theo nàng phía sau còn có cả Điệp Y, cũng là giống nàng vận lên một bộ hắc sắc y phục, bên hông treo một đoản đao, theo sát phía sau Đông Phương Thiên Nguyệt.
Đêm nay là trăng khuyết, mọi thứ lại càng tối đi vì thiếu ánh trăng, hắc y như hoà lần vào không gian hắc ám mờ ảo.
Nàng tựa như một chú mèo hoang, lang thang trên từng mái nhà, tốc độ nhanh như xé ra không khí.
Bên dưới mái nhà có tiếng cây xào xạc, thỉnh thoảng trong vòm cây còn vang lên âm thanh của loài dơi kêu, nghe đặc biệt chói tai.
Xung quanh Hồng Gia thỉnh thoảng có người canh gác đi qua đổi ca, vừa đến canh hai liền có tiếng gõ báo hiệu canh hai vang lên.
Đông Phương Thiên Nguyệt dẫn theo Điệp Y luồn qua trạch viện Hồng Gia, ẩn mình lẫn vào màn đêm đen tối, từ từ tiếp cận đến giếng nước phía sau viện.
Sau khi thả vào trong một vài thứ, Đông Phương Thiên Nguyệt cùng Điệp Y liền chia nhau ra hai đường, theo kế hoạch định trước mà làm.
_________________
Lát cập nhật tiếp, đói bụng quá mọi người ơi.
Cà Phê viết xong chương này là lúc 4 giờ mấy, chưa được 4 giờ rưỡi nữa, không biết add duyệt xong là đến mấy giờ a..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...