Hôi Thi Thụ nào có ngờ rằng, nàng sớm đã phát giác ra nó hấp thu được nàng thiên lực, liền là pha vào thiên lực một lượng lớn độc tố.
Nó thì lại không phát giác ra được bên trong thiên lực có cái gì khác biệt, cứ như cũ mà hấp thu vào.
Đông Phương Thiên Nguyệt khẽ nhếch môi, trong con ngươi lam sắc sâu thẳm âm thầm hiện lên tia âm hiểm lạnh giá, buốt người.
Theo dòng thiên lực đi vào cơ thể, Hôi Thi Thụ bắt đầu có cảm giác đau đớn như xé rách tâm can, tựa như muốn khiến cơ thể nó nổ tung, lại tựa bị xé ra trăm mãnh, đau rát khó nhịn.
Từ cổ họng nó tràng ra tiếng kêu đau đớn, như nức nở vỡ vụng, như đau đớn khôn cùng, cái giọng the thé của nó như muốn xé rách màn nhĩ Đông Phương Thiên Nguyệt.
Nàng hơi nhíu mày, đưa tay xoa xoa ấn đường, chịu đựng màn nhĩ nhức mỏi, im lặng nhìn độc tính Đoạn Tâm Tán.
Đoạn Tâm Tán không có dày vò Hôi Thi Thụ quá lâu, liền độc phát đến toàn bộ cơ thể to lớn của nó, xé rách Xác Thối Cây thành từng mãnh từng mảnh, tan thành mây khói.
Lúc Hôi Thi Thụ tan biến mất, đám thú ăn thi thể kia cũng đã tán đi không còn lại con nào.
Đồng thời vào lúc đấy, từ trong không gian một thứ hình cầu lam sắc rơi xuống, yên vị nằm trong lòng bàn tay Đông Phương Thiên Nguyệt, nhẹ nhàng toả ra lam sắc quang mang.
Bên trong thần thức vang lên một giọng nói quen thuộc, than nhẹ một tiếng, là của Hỗn Nguyên:
"Ngươi đúng là hảo may mắn a, đánh bậy đánh bạ liền thu vào Thủy Linh"
"Thủy Linh?" Đông Phương Thiên Nguyệt hỏi lại, Thủy Linh này quả thật là một khái niệm xa lạ với nàng, bất quá trông cách nói của nó, xem ra vật này cũng không tầm thường.
"Đúng vậy, xem cách hỏi của ngươi, hẳn là không biết đến nó"
"Quả thật là vậy"Nàng cũng liền nhàn nhạt đáp lại, xem như đồng ý cách hiểu của nó, nàng không biết đến cái gọi là Thủy Linh này thật!
"Linh cũng là một dạng kết tủa từ thiên địa linh khí mà thành như ta hoặc Hỗn Độn thạch lúc trước đấu giá được thôi" Hỗn Nguyên chậm rãi nói, từ giọng nói nó không có nghe ra cảm xúc gì.
"Ra vậy, nghĩa là ta có thể hấp thu nó?!" Tựa một câu hỏi, nhưng rõ ràng là một câu khẳng định chắc nịch.
"Nó không giống Hỗn Độn thạch mà hấp thu, nó đang trong quá trình hình thành linh trí, vẫn có thể hấp thu nhưng đến giai đoạn này liền khó mà hấp thu được, có khi còn bị thiên lực đi ngược rồi tẩu hoả nhập ma, bất quá......."_Hỗn Nguyên nói đến đây thì hơi ngưng, thấy thế Đông Phương Thiên Nguyệt liền lên tiếng hỏi.
"Bất quá cái gì?"
"Đến giai đoạn này, ngươi đã có thể kí khế ước với nó, như là với ta, ngươi còn sẽ nhận được một nguồn thiên lực lớn vô cùng tinh khiết, không cần lo lắng ảnh hưởng đến căn cơ tu luyện, thêm nữa là sau này khi linh trí nó hình thành hoàn chỉnh, nó còn có năng lực chiến đấu, mặc dù Thủy không có tính sát thương lớn như Kim hay Hoả"
"Lợi như vậy?" Đông Phương Thiên Nguyệt có chút kinh ngạc, quả thật nàng đúng là ăn may nga!
"Ít nhất phải vài nghìn năm mới ngưng tụ được một khối cầu thiên lực Linh, cũng không phải là ở đâu cũng ngưng tụ được, điều kiện để kết tủa vô cùng khắt khe, nên đây quả thật chính là thứ kì trân dị bảo, dù có tiền cũng không chắc sẽ mua được"
Tiểu Hoả trầm ngâm ở một bên từ nãy đến giờ cũng là lên tiếng:
"Có phải hay không, nhờ Thủy Linh mà Hôi Thi Thụ mới là không bị ảnh hưởng bởi ta Kim Hoả Phượng Hoàng?"
"Quả thật là như vậy, tuy Kim Hoả Phượng Hoàng của ngươi được xem là thần hoả, bất quá thực lực ngươi hiện tại quá thấp, năng lực cũng liền không thể phô ra mạnh mẽ nhất được, lại gặp phải Thủy Linh, quả thật lửa của ngươi chẳng là gì đối với nó"Hỗn Nguyên cũng là đồng tình với câu nói của Tiểu Hoả, lại giải thích một chút.
Đông Phương Thiên Nguyệt ngẫm nghĩ một hồi: "Ta vẫn là có chút không hiểu, vì sao Hôi Thi Thụ lại chiếm được Thủy Linh?"Lại nói:
"Thôi không nói thêm, chúng ta vẫn là rời đi Tây Lĩnh sớm một chút, nơi này đúng thật là khiến nhân tâm muộn phiền!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...