Phong đao cuồn cuộn, lướt qua da thịt có chút rát, mái tóc đen óng của nàng lất phất theo gió tung bay, tán loạn.
Hai bên là không ngừng cọ xát, chiêu so chiêu liên hồi, Đông Phương Thiên Nguyệt có chút hơi qua sức, dù sao mấy người liên tiếp phát động tấn công đến nàng, thực lực lại không phải là thấp hơn nàng rất nhiều, thậm chí có tận bốn người ngang cấp nàng, tự nhiên phản ứng có phần không kịp.
Thêm nữa thiên lực một mình nàng, cho dù có hùng hậu, cũng là khó so với nhiều người, nàng tự khắc biết điều này.
Bất quá, những điều đấy lại càng khiến chiến ý trong mắt Đông Phương Thiên Nguyệt tăng thêm phần điên cuồng, trong con ngươi lam sắc cũng loé lên tia máu mờ ảo, tựa hư tựa có.
Nàng nhưng thực ra muốn xem, đâu cực hạn, mà dù cho có chạm đến cực hạn bức tường, nàng cũng sẽ cường ngạnh mà phá vỡ nó, phải phá vỡ giới hạn, mới khiến bản thân mình đủ cường!
Phải cường đại! đó là ý nghĩ duy nhất theo trong lòng nàng ở mọi khoảnh khắc, một câu có vẻ đơn giản lại luôn khiến nàng điên.
Phải, chính là điên!
Phượng Kiếm trong tay lại vung lên, nhanh chóng cắt ngang qua yết hầu một tên hắc y, Tiên Thiên cấp bật hắc y, hiện tại đã không còn một tên.
Cuối cùng chỉ còn lại bốn tên Toàn Thiên, trên người bọn họ cũng đã có không ít vết thương, chỉ là cũng không phải trọng thương gì, nặng nhất cũng chỉ là bị đâm trúng ở tay trái mà thôi.
Trong lòng bọn họ lúc này, đã không chiến đấu vì cái lợi mà Hồng Gia mang lại cho bọn họ nữa, mà bấy giờ, bọn họ chiến đấu để giành lấy lại sỉ diện đã đánh mất, khi cả một đám người bọn họ lại chật vật chết hơn một nữa dưới tay Đông Phương Thiên Nguyệt!
Lại càng là vì, trả thù cho những người huynh đệ của bọn họ, những người đã ngã xuống dưới kiếm nàng, bọn họ không trả được thù cho huynh đệ mình, giữ mối hận trong lòng, mỗi người trong họ làm sao yên giấc!
Mặt đất lúc bấy giờ, rãi rác mấy cổ thi thể hắc y nhân, máu cũng nhuốm đỏ mặt đất, bốc lên một mùi tanh nồng của máu, cây cối trong vòng trăm bước cũng bị trận đấu làm đổ ngã, cỏ cũng là bị cuồng phong kéo lên cả thảo căn(1).
Đông Phương Thiên Nguyệt cảm nhận rõ ràng, thiên lực cả cơ thể đã tiêu hao hơn bảy phần, cơ thể cũng là dâng lên cổ xúc cảm mệt mỏi.
Nhưng ý nghĩ chiến đấu, cái ý nghĩ không được gục ngã khiến nàng ngoan cố lại cường ngạnh mà đứng thẳng.
Không ngưng tự nhủ với bản thân mình, không được gục ngã! cố gắng hơn nữa! phải kiên cường! phải vượt qua giới hạn bản thân! phải mạnh mẽ phải cường! phải trở thành Chí Tôn!
Trở thành Chí Tôn!
Ánh mắt Đông Phương Thiên Nguyệt thời khắc này, là tràn ngập điên cuồng chiến ý, mệt mỏi trên cơ thể cũng bị nàng biến nhỏ gạc sang một bên, bàn tay xiết chặt lấy Phượng Kiếm.
Phượng Kiếm dường như cảm nhận được tâm tình nàng, thân kiếm nhè nhẹ rung lên, tựa một lời ủng hộ nàng, khiến tâm tình nàng xao động, trên khoé môi nhịn không được mà lộ ra nụ cười tươi.
Mấy tên hắc y kia nhìn đến nụ cười nàng, trong lòng tuy có chút không hiểu, song lại là tăng lên cảnh giác, chiêu thức trên tay cũng là nhanh chóng tấn công về phía nàng.
Một dòng thiên lực bạch sắc tinh khiết phủ lên hồng sắc yêu dã Phượng Kiếm, tiếp tục nghênh chiến đòn tấn công của bọn người hắc y.
Giằng co chốc lát, Đông Phương Thiên Nguyệt nhân cơ hội tên cầm đầu kia mất tập trung mà hướng vị trí tim gã đâm tới.
Cùng lúc đó trường đao một tên hắc y khắc cũng là hướng nàng chém đến.
Phượng Kiếm yên vị giữa tim hắc y nhân cầm đầu, trường đao tên hắc y kia, lại là chém vào nàng cánh tay, nàng đã nhanh chóng né tránh, vẫn là bị một đao chém trúng cánh tay trái, sâu đến chỉ còn một phân nữa thôi liền có thể nhìn thấy xương ống tay.
Đông Phương Thiên Nguyệt tay phải cũng không có ngừng lại động tác, nhanh chóng rút ra Kiếm Phượng, thân kiếm như có linh tính, bay ngược ra sau đâm vào tên vừa chém trúng nàng.
Kiếm lệch tim mấy phân nhưng là Đông Phương Thiên Nguyệt cũng không tiếc, cắn môi chịu đựng cơn đâu ê ẩm từ cánh tay truyền đến.
Liếc mắt một cái liền thấy hai trường đao của hai tên hắc y khác đã cách nàng không xa, tay phải nhanh chóng nắm lấy chui kiếm Phượng rút khỏi ngực tên hắc y kia, lùi về sau liên tục mấy bước tránh đi hai đạo công kích kia.
Miệng vết thương trên tay bị động, máu lại càng trào ra nhiều hơn, nhiễm đỏ cả bạch y biến thành huyết sắc y phục, nàng dùng kiếm Phượng đâm vào mặt đất, tay phải vịn lên chui kiếm để giữ thăng bằng.
Thiên lực cả người lại lần nữa tuôn ra, đây là phần thiên lực cuối cùng, cực hạn nàng đã chạm tới rồi.
Hắc y nhân chém trúng nàng kia, bị nàng đâm trúng lại một nhát gần sát tim, cộng thêm vết thương từ đầu đến giờ, đã không còn sức lực mà chiến đấu, nằm vật vã ở dưới mặt đất, đến cả lấy đan dược để uống vào cũng không đủ sức để lấy.
Hai tên hắc y nhân còn lại cũng không khá hơn, hai tên này vốn chỉ vừa đột phá Toàn Thiên Cảnh không bao lâu, đan điền trữ thiên lực cũng không phải là nhiều hơn người bình thường, chiến đấu đến giờ phút này, thiên lực cũng là chạm đến cực hạn.
Đông Phương Thiên Nguyệt lao lên tấn công, cũng không quan tâm đến tay trái đang máu tuôn ra ào ạt, trong đầu nàng hiện tại chỉ có ý nghĩ giết bọn họ, vượt qua giới hạn.
Chiêu này đã vắt cạn thiên lực trong cơ thể nàng, may mắn mà cường độ thân thể Đông Phương Thiên Nguyệt không tồi, vẫn còn đủ khả năng thừa nhận tất thảy.
Hai tên kia cũng có trọng thương không ít, ít nhất là không thua kém gì nàng, thiên lực cũng là đã bị vắt cạn.
Hiện tại chỉ có thể dựa vào quyền đấm cước đá mà thắng, trong đầu Đông Phương Thiên Nguyệt chậm rãi nhớ đến môn võ karate kiếp trước nàng đã học.
Giằng co không bao lâu, hai tên kia cũng là trụ không nổi nữa, bị nàng một kiếm đâm vào tim mà chết.
Đông Phương Thiên Nguyệt cũng không vội rời đi, từ túi càn khôn lấy ra một bao ngân châm, châm vào mấy huyệt đạo liên tiếp, chẳng bao lâu máu từ vết thương đã ngừng chảy.
Nàng cũng lấy là một vốc tăng khí đan, trực tiếp nuốt hết, lại lấy ra một số đan dược trị thương uống vào.
Sau đó xé một mãnh vải không bị bám bụi trên váy, băng lại miệng vết thương.
Tầm một khắc sau, khi thiên lực theo thăng khí đan hồi phục tám phần, nàng mới rời khỏi nơi này.
________
(1)Thảo căn: ý mình là cái rễ á mọi người.
Chú thích:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...