Phá Đảo Thương Khung Phế Vật Nghịch Chuyển


Hồng Diệp Lan lúc này, đôi mắt đã nhiễm hận, đứng đối diện với nàng, thiên lực toàn thân điên cuồng vận hành.

Một tầng thiên lực thủy hệ lam sắc bao lấy cơ thể nàng ta, nhiệt độ xung quanh có chút giảm xuống.

Đông Phương Thiên Nguyệt một dòng thiên lực trắng lưu động, lúc thấy thiên lực nàng là màu trắng thiên lực, trong lòng mọi người là kinh nghi bất định, cũng là bàn tán xôn xao với nhau, âm ĩ cả một đoạn đường lớn.

Lúc ban đầu, kể cả người Đông Phương Gia cũng là kinh ngạc, nhưng sau đó đã gạt bỏ ra sau đầu, không quan tâm đến là màu sắc thiên lực nữa, chỉ nhìn trận đấu ở lôi đài phía trên.

Lại lần nữa, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng là dễ dàng đạp ngã Hồng Diệp Lan xuống đài, một lần có thẻ coi là may mắn,nhưng nhiều lần đều một chiêu đạp đối thủ xuống đài, thì đã không còn coi là may mắn nữa rồi.

Bọn người Hồng Gia tâm tư bắt đầu loạn, phải biết Hồng Diệp Lan chính là một trong ba đệ tử đứng đầu của Hồng Gia bọn họ, nhưng Đông Phương Thiên Nguyệt kia lại là dễ dàng dùng một chiêu trực tiếp đạp xuống đài, lại dùng phương thức tàn ác cũ là phế đi đan điền mà hạ Hồng Diệp Lan!

Người Đông Phương Gia lúc này là trái ngược với Hồng Gia bọn họ, ai nấy là vui vẻ cười to, hô hào đầy trời:
"Tiểu thư quá mãnh a"
"Tiểu thư, người soái ngây người rồi"
"Soái ngây người rồi"
"Quá tuyệt"
Đông Phương Hạo Hiên và Đông Phương Thanh Tuấn cũng là tham gia cùng đám đông hò hét, chỉ có Đông Phương Trì và Đông Phương Tử Khanh là giữ thái độ thản nhiên, bất quá trong lòng cũng là vui vẻ.

Cảm xúc Bạch Vân cũng là khó kiềm chế, hảo hảo vui vẻ vui vẻ, lại có xúc động muốn khóc, tựa ở bên người Đông Phương Trì, một tay là cầm lấy khăn lau đi vệt nước mắt đọng ở khoé mắt.

Đông Phương Trì cảm thấy xúc cảm phu nhân nhà mình, liền vòng tay ôm lấy bả vai Bạch Vân, nhè nhẹ mà vỗ về.

Lúc này đây, bất ngờ Đông Phương Thiên Nguyệt lại lên tiếng: "Các ngươi gia tộc đệ tử nhưng là lên hết đi, giải quyết xong một lần, ta còn phải về dùng cơm"
Đám người Hồng Gia nghe thế liền là tức giận, cả đám cũng không để ý ỷ nhiều hiếp ít cái gì sự, chỉ biết phải lấy lại mặt mũi cho đệ tử Hồng Gia, hừng hực khí thế nhảy lên lôi đài.

"Người đừng có mà tự đắt, Hồng Diệp Lan ngươi có thể nhất chiêu đánh thắng, nhưng là ta thì không có năng thua ngươi" Tên đệ tử đứng đầu Hồng Gia lên tiếng, xem qua bộ dáng hẳn tự cho mình là Thiên chi kiêu tử(1), thiên phú đứng đầu trong nhóm đệ tử Hồng Gia.

Đông Phương Thiên Nguyệt trong lòng là tràn ngập khinh thường, kiểu người hống hách kiêu căng ngạo mạn, tự cho mình là đúng như gã, con đường sau này nhưng là sẽ đi không nổi.

ba vị ca ca của nàng, tâm tình sau khi nghe câu nói của nàng khi nãy, là trong lòng có chút không yên, cũng là dự định nhảy lên đài đến bên cạnh nàng,nhưng lúc này, Đông Phương Trì lại là cản lại.

"Các ngươi lên đấy làm gì? Nguyệt Nhi nhưng là có nắm chắc mới làm"

Bạch Vân lúc này cũng lên tiếng: "Cha các ngươi nói nhưng đúng, ở yên đây đi, tên Hồng Lâm kia chỉ là luyện thể thất trùng, Nguyệt Nhi thực lực hẳn đã vượt qua hắn rồi"
"Ân, mẫu thân"Đông Phương Tử Khanh liêu, trong lòng theo lời nói Bạch Vân mà ổn yên không ít.

Đông Phương Hạo Hiên và Đông Phương Thanh Tuấn cũng là không động nữa, yên tĩnh đứng bên cạnh Đông Phương Trì.

Lúc này, trận đấu trên đài cũng là bắt đầu, trận thế là một mình Đông Phương Thiên Nguyệt đối chiến với thất đầu đệ tử Hồng Gia, về số lượng chính là bị áp đảo cùng cực.

Nhưng mọi người trong giờ phút này lại là không ai dám khinh thường Đông Phương Thiên Nguyệt, cũng không ai biết được, cuối cùng kết quả trận đấu,cũng có một vài người bắt đầu đoán mò thực lực nàng, cũng là đoán mò vì sao nàng lại che giấu thực lực.

Bên Hồng Gia chia ra hai nhóm, một nhóm tấn công trước, một nhóm là ở một bên thi triển vũ kĩ chuẩn bị công kích đến nàng cùng một lúc.

Đông Phương Thiên Nguyệt liếc mắt một cái liền hiểu ra ý đồ bọn họ, thiên lực cả người tràn ngập ra ngoài, bao lấy cơ thể nàng, tạo thành một tầng bảo hộ kiên cố.

Xung quanh liên tục hình thành thiên lực chi cầu, những quả cầu to hơn nắm tay, xé giáo lao về phía đám người Hồng Gia.


Lấy tốc độ nữa bước Toàn Thiên cảnh, bọn người kia một chút thời gian chuẩn bị cũng là không có, rất nhanh đã có người bị thiên lực chi cầu đá xuống đài.

Những người đấy trong lòng là hoảng hốt, thật không rõ vì sao tốc độ quả cầu kia lại là nhanh như thế, càng không hiểu hơn là,vì sao thiên lực của bọn họ nhưng lại có bốn phần sợ hãi đối với màu trắng thiên lực kia!
Dưới chân Đông Phương Thiên Nguyệt lưu động, di chuyển rất là thuận lợi, dễ dàng đá mấy người rơi xuống đài.

Cuối cùng hiện tại chỉ còn Nàng và tên Hồng Lâm kiêu căng kia trên đài, gã ta trong gọng nói mơ hồ lộ ra rung rẩy:
"Ngươi.....cuối cùng thực lực ngươi đến đâu? vì sao lại che giấu đi?"
________
Chú thích:
(1)Thiên chi kiêu tử, Thiên chi kiều nữ: có thể nói thì nó ý là con cưng của trời được trời ưu ái cho thiên phú đó, còn tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận