Bàn tay nâng lên, Đông Phương Thiên Nguyệt định bắt lấy một hạt tuyết đang rơi, lúc tay nàng sắp chạm đến rồi kia hạt tuyết, nó liền như kì tích tan ra thành dịch thể dạng, chớp mắt lại tan biến không còn gì.
Nàng lại thử vận chuyển thiên lực tạo thành bàn tay hình dáng, lần nữa thử chạm vào những hạt tuyết kia, lần này quả thật có khác biệt, tốc độ tan biến của chúng nó còn nhanh hơn ban nãy!
Nàng hơi khom người, sau lại quỳ xuống một chân, bàn tay muốn nắm lấy một nắm tuyết dưới chân, nhưng dường như có một loại màng chắn vô hình che phủ bên trên.
Bấy giờ Đông Phương Thiên Nguyệt mới để ý đến, chân nàng cũng là không có thật sự đứng trên tuyết, mà dường như là đứng trên tấm màng chắn kia, vẫn có một khoảng cách nhất định với bề mặt tuyết bên dưới.
Chạm không được.......!
Có lẽ nào.....khảo hạch lần này là muốn nàng bắt lấy tuyết mà nó vẫn còn nguyên hình toàn vẹn?
Ánh mắt nàng hơi dịch, liếc nhìn xung quanh một vòng, mày có hơi nhíu lại, lẩm bẩm......nên làm gì đây?
Qua đi hoang mang khắc kia, Đông Phương Thiên Nguyệt bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ, da thịt chạm vào không được, thiên lực lại càng không, y phục cũng là không thể, vậy những thứ khác?
Bình sứ có thể sao? Nàng trên người chính là không lúc nào thiếu vắng bình sứ, dường như mọi Đan Dược Sư đều là như vậy, không chắc có được không, nhưng nàng vẫn là tình nguyện đi thử.
Kết quả khiến nàng có chút thất vọng, nhưng cũng không bất ngờ lắm, thất bại.
Lại thử với một cái bình gỗ, lại là kết quả như cũ, thất bại.
Lại tiếp tục với một cái tiểu chung chất liệu là cẩm thạch, vẫn thất bại.
Đông Phương Thiên Nguyệt liên tục thử với tất cả những chất liệu nàng có mang theo, tất cả đều thất bại.
Phượng Kiếm là thứ duy nhất nàng chưa có thử qua, có lẽ sẽ không được, bản thân nó mang theo lửa của phượng hoàng tộc, tuyết thông thường còn không chạm đến được, huống hồ thứ tuyết tay chạm còn tan như này!
Tuy nói vậy, nhưng là nàng vẫn thử một, quả nhiên như nàng dự đoán, còn chưa kịp chạm đến Phượng Kiếm liền tan mất không thấy đâu.
Đây là cái gì khảo hạch đây? Ý chí? hay là thiên phú? Vẫn là tâm ma?
Là ý chí? không bỏ cuộc? không tính khả quan lắm, tứ và ngũ tầng nàng đã khảo quá ý chí về cái này vấn đề rồi, khả nàng sẽ không lại khảo cái này sự.
Với lại, trong hơn hai canh giờ, nàng đã liên tục thử với mọi chất liệu, cũng vắt óc nghĩ đủ cách, còn chưa cho thấy không bỏ cuộc sao?
Là tâm ma? đây là dạng gì tâm ma a?
Cảm giác của nàng nói rằng ý chí và tâm ma có vẻ như thực không giống.
Khả năng là khảo hạch thiên phú, là liên quan đến khả năng của thiên lực sao? ban nãy khi làm thử nghiệm, Đông Phương Thiên Nguyệt có phát hiện được rằng, vật nào mang càng nồng đậm thiên lực, tốc độ tan của tuyết khi chạm vào nó càng nhanh.
Vậy là khả năng của thiên lực? có lẽ nàng nên thử, thử mới có thể kết luận.
Đông Phương Thiên Nguyệt ngồi ở đả toạ trạng thái, trong cơ thể từng luồng thiên lực dường như luân chuyển nhanh hơn, bắt đầu tuôn trào ra bên ngoài bao lấy cả cơ thể nàng, tạo thành một vầng sáng trắng bao lấy tứ chi bách hài.
Thần thức nàng có thể cảm nhận rõ ràng, xung quanh nàng đã không còn một hạt tuyết nào, bởi vừa rơi xuống cách hỗn độn thiên lực khoảng chừng năm phân liền bắt đầu tan biến không còn một mảnh.
Đông Phương Thiên Nguyệt cần thiết phải tìm ra cách để thiên lực có thể trộn lẫn vào làn tuyết, khi đó nàng mới có thể tìm được mối liên kết giữa thiên lực với tuyết, sau đó có thể nàng sẽ bắt lấy được chúng bằng thiên lực.
Nhưng ngồi đó hơn nữa canh giờ, nàng thật sự vô pháp khiến hỗn độn thiên lực len lỏi vào làn tuyết, hễ thiên lực đi đến đâu, tuyết liền không có.
Chẳng lẽ nàng nghĩ sai sao? nàng nên làm gì đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...