Đèn lồng trung.
Đây là một tiểu thế giới không quá lớn, chỉ so Vân Xu thành lớn hơn hai lần, bên trong ngoại trừ một gian nhà tre thì chẳng có gì khác!
Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn một vòng đánh giá nơi này, thấy có người bắt đầu đi vào gian nhà tre, nhìn có vẻ như bọn họ biết phải làm thế nào, hẳn đó là Vân Xu thành người bản xứ nên rõ ràng đây là cái dạng tình huống gì.
Mỗi lần chỉ có tam số lượng người có thể đi vào, vừa vặn là mỗi người một gian phòng, một số người không biết cố muốn xông vào liền bị vô hình cái chắn chặn lại, sau lại bị đánh bật ra trên đất, một cổ vô hình lực lượng nghiến áp xuống, những người đó trực tiếp hộc ra mấy ngụm huyết, chật vật không thôi!
Không bao lâu sau, trong ba người tiến vào đầu tiên cũng bắt đầu có người ra khỏi gian phòng.
Vẻ mặt gã ta hiện vẻ thất vọng, hẳn là không được bảo vật như mong muốn.
Gã vừa bước ra liền có người tiên hạ thủ vi cường, giành trước tiên cơ xông vào.
Từng người nối tiếp từng người đi vào, Hồng Phong học viện đoàn người cũng đã vào hơn nửa, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng không gấp gáp, dù sao thì cái này đèn lồng hội là phải dựa vào khí vận, trước sau gì cũng không khác nhau mấy.
Nữa canh giờ qua đi, Điệp Y và Điệp Lan cũng lần lượt đi vào, Phong Lam Thiên cùng Bạch Hoàng không có đi vào gian phòng ý tứ, dù sao thì bọn họ hai người ai mà chẳng tài đại khí thô, bảo vật của bọn họ có thể nói là tính hàng ngàng hàng vạn, trong tay bọn họ quý giá bảo vật, nghịch thiên bảo vật gì đó đều là tính hàng trăm.
Hai cái người này đi chủ yếu là để bồi bồi Đông Phương Thiên Nguyệt dạo hội mà thôi.....!
Còn Hàm Nhất thì chưa định vào lúc này, hắn tương đối không thích chen lấn, định là để người rời đi hơn một nửa mới vào.
Điệp Lan ra khỏi phòng trước, vẻ mặt nàng rõ là vui vẻ, hẳn là bảo vật không tôi, sở dụng thuận tay.
Rời đi gian phòng sau, Điệp Lan hướng phía bọn họ mà đi, đến bọn họ trước mặt, nàng mở ra lòng bàn tay, trên bàn tay là một bộ lam sắc kim châm, thâm châm điêu khác tỉ mĩ tinh tế một đầu hạc tiên, nàng vui vẻ đối bọn họ nói:
"Chủ thượng, Thiên Nguyệt, ta được một bộ Lam Hạc Thần Châm nga, thực vừa tay"
Đông Phương Thiên Nguyệt đối bọn họ hai tỉ muội nói qua, nói bọn họ kêu nàng bằng tên, bị nàng nhắc nhở nhiều lần, Phong Lam Thiên thấy nàng kiên quyết, cũng đành chịu mà gật đầu đồng ý, nên tỉ muội hai người cùng đổi sang gọi nàng bằng tên.
"Không tồi" Phong Lam Thiên liếc qua trong tay Điệp Lan Lam Hạc Thần Châm, chỉ nhàn nhạt nói một câu.
Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn kĩ đánh giá, hơi câu môi cười:
"Vừa vặn thực hợp ngươi, hôm trước ngươi còn vừa than không có bộ châm vừa tay, nay đã có nga"
"Khí vận ta hôm nay nhưng là không tồi" Điệp Lan cười tươi thu lại Lam Hạc Thần Châm.
Không quá bao lâu, Điệp Y cũng rời đi gian phòng, bất quá hình ảnh lúc này tương đối......!quái dị!
Mạn điệu thân hình được hồng y tôn lên một cách hoàn mỹ, gương mặt ưu nhã xinh đẹp khiến người khó mà rời mắt, nhưng động tác của Điệp Y lúc này hơi.....thì là nàng hiện tại đang vác trên vai một đại đao a!
Điệp Y cũng nhanh chóng đến chỗ bọn họ hội hợp, vừa đến liền quăng đại đao kia đến chỗ Hàm Nhất, gương mặt vẫn rất điềm tĩnh:
"Ta cũng không hiểu tại sao cái này đại đao lại nhìn trúng ta, ta là độc sư, vốn nên là được độc phương, độc dược hay ám khí gì đấy, cư nhiên lại là đại đao!"
Phong Lam Thiên, Đông Phương Thiên Nguyệt, Bạch Hoàng không nói gì
Im lặng......im lặng.....vẫn im lặng.
Hàm Nhất nhìn Đại Đao lại nhìn Điệp Y, nhìn nhìn mấy lần,lúc này mới lên tiếng hỏi, giọng nói có phần không chắc:
"Nàng tặng ta sao?"
"Ta đưa cho đúng người thôi, ở đây chỉ mình ngươi dùng đao, ta chỉ có thể đưa ngươi!"
Không phủ nhận, nghĩa là thật sự tặng, trong lòng Hàm Nhất nhảy nhót không thôi.
Phong Lam Thiên bên cạnh nhìn thấy, thực hâm mộ!
Bao giờ nương tử nhà hắn mới đưa cho hắn lễ vật đây!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...