Cố Vân Hỉ cùng Tiểu Doãn ở lại Giang Nam hơn một tuần để chăm sóc cho Lâm Khúc đến tận lúc xuất viện.
Cả nhà ba người dường như không còn khoảng cách gì nữa.
"Tiểu Doãn, mẹ bảo này!"
Lâm Khúc gọi lại Tiểu Doãn đang lau nhà.
Bà đẩy một cái rương quần áo về phía nàng.
Cố Vân Hỉ đứng từ xa cũng thắc mắc liền bay lại ngó nghiêng ngó dọc.
"Cái gì đây mẹ?"
"Mở ra đi."
Tiểu Doãn cùng Cố Vân Hỉ đều hồi hộp đồng dạng mở nắp rương ra.
Thật bất ngờ, trong đó lại là bộ hỉ phục thời xưa nhưng vẫn còn rất mới do được bảo quản kĩ.
Tiểu Doãn thẫn thờ nhìn bộ hỉ phục mà tim đập không ngừng.
Bởi vì nàng là kiểu người truyền thống, cho nên bắt gặp những kiểu đồ đã từ lâu không còn này là vô cùng yêu thích.
Ngược lại, Cố Vân Hỉ một bên lại trề môi tỏ vẻ không ưng.
"Đứa nhỏ này! Đồ cưới của mẹ sao con lại bĩu môi nhìn vậy?"
Lâm Khúc vỗ đùi Cố Vân Hỉ một cái trách móc khiến Tiểu Doãn cũng cười rộ lên thật xinh đẹp, và điều hiển nhiên là Cố Vân Hỉ sẽ thẫn thờ nhìn ngắm rồi.
"Hai đứa trước mặt mẹ thành thân đi."
"Ách, mẹ nói sao?"
Cố Vân Hỉ đầu tiên là nhảy dựng lên không tin vào tai mình, ngay cả Tiểu Doãn bình thường mặt than van niên bất biến sắc cũng trố mắt nhìn mẹ chồng.
"Mẹ muốn uống chén trà con dâu.
Không được sao?"
"Con lập tức đi pha trà! Tiểu Doãn, chị dâng cho mẹ!!!"
Cố Vân Hỉ làm bộ muốn đi thật, nhưng Tiểu Doãn bất động kế bên cũng chưa kịp phản ứng gì thì Lâm Khúc đã tóm con gái tăng động lại.
"Đứa nhỏ kia! Mẹ nói là chén trà con dâu chính thức!"
"Em là...!không muốn cưới chị sao?"
Tiểu Doãn đột nhiên chuyển phe...!
"Con không cần ta cũng cần con dâu nha!"
Lâm Khúc và Tiểu Doãn bây giờ là một phe...!
"Con không có ý đó...!Nhưng bất ngờ quá...ưm..."
Cố Vân Hỉ thật ra không phải không muốn, nhưng mà ngại thôi.
Đến bây giờ thì hai chữ "ngượng ngùng* đã viết rõ trên mặt rồi.
*Đêm động phòng*
"Ưm...Vân Hỉ..."
Tiểu Doãn muốn đẩy cái con gì đang trườn trên người nàng ra, nhưng Cố Vân Hỉ một mực nằm ì ở trên, thậm chí còn ác miệng khiêu khích khắp cơ thể lão bà nhà mình.
"Ngoan ngoãn, mở chân ra cho em vào..."
"Ưm...Vân Hỉ...từ từ...Ahhh"
"Đừng la lớn...!Mẹ ở kế bên nha!"
"...Hỗn đản...ahh...Ngốc nghếch..."
"Em yêu chị...Em yêu chị nhiều lắm!"
"Ưm...!Sắp tới..."
Tóm lại Lâm Khúc đêm đó ngủ không ngon.
=))))))))))
- ----
Tiểu Kỳ trên tay là tờ báo buổi sáng mà sắc mặt phi thường không tốt.
Trầm Giai từ đằng sau ôm lấy lão bà, tham luyến lấy tư vị mà hít lấy hít để.
"Kỳ làm sao vậy?"
"Giai...Anh trai em bị kiện...!Sắp đi tù rồi, có thể bị xử tử.
Còn ba em...!đang ở trong bệnh viện Tân An..."
Trầm Giai bật hẳn ra khỏi người tiểu Kỳ, mắt trợn to kinh ngạc.
"Em nói sao?"
"Giai...!Cùng em đến bệnh viện được không?"
Tiểu Kỳ như muốn khóc đến nơi.
Lần đó tách ở sân bay nàng có nhìn thấy bóng lưng của ba nàng.
Tuy cách làm của ông là không đúng nhưng chung quy vẫn là muốn tốt cho nàng thôi.
Bây giờ Lý thị rơi vào cảnh này, nàng không thể làm ngơ cho được.
Thế là sau khi ăn sáng, Trầm Giai cấp tốc đưa lão bà đến bệnh viện.
Bản thân lên thẳng phòng Vương Y Dạ lấy hồ sơ bệnh án của Lý Lăng xem qua một lượt.
Lý Lăng trụy tim đã đến giai đoạn cần thay, nếu không sẽ có nguy cơ tử vọng bất kì lúc nào.
Trầm Giai nhíu mày gắt gao.
Loại phẫu thuật này không phải nàng chưa từng làm qua, nhưng tỉ lệ thành công là cực kỳ thấp.
Vả lại nếu Lý Lăng từ chối nàng phẫu thuật, bác sĩ khác trong Tân An tuyệt đối không có khả năng thay thế.
"Kỳ...!Vào thôi."
Cả hai đứng chần chừ trước cửa phòng bệnh hơn nửa tiếng cũng không dám bước vào.
Bóng ma tâm lí của hai người trong qua khứ là lớn vô cùng cho nên đối mặt lần này cũng cần hết dũng khí.
Mãi cho đến khi mẹ Lý Á Kỳ đẩy cửa bước ra nhìn thấy hai đứa ở ngoài, Tiểu Kỳ mới lí nhí nói
"Mẹ...con...con đến thăm ba..."
Mẹ Lý Á Kỳ nhìn lướt qua hai đứa một lượt, cuối cùng cũng mở rộng cánh cửa cho cả hai bước vào.
Lý Lăng nằm trên giường bệnh vô cùng suy yếu với sắc mặt tái mét vì bệnh trạng nghiêm trọng.
Vừa trông thấy Lý Á Kỳ đến, theo sau còn là Trầm Giai, ông nhất thời hừ lạnh không muốn nhìn mặt.
"Ba...Ba có sao không?"
Tiểu Kỳ thủy chung là đau lòng cho ba mẹ mình.
Ba mẹ có bao nhiêu yêu thương Lý Tân Kỳ nàng hiểu rõ, cho nên lần này anh trai gặp chuyện không thể cứu vãn khiến cả Lý gia cũng muốn sụp đổ theo.
"Cô đến đây làm gì? Tôi không biết cô.
Về đi."
Lý Lăng đuổi khách không hề do dự.
Từ lần chia cách ở sân bay, Lý Lăng đã không còn xem Lý Á Kỳ là con gái nữa.
"Ông Lý, tôi là bác sĩ điều trị của ông.
Mong ông hợp tác."
Trầm Giai cũng có phần e sợ lên tiếng, nhưng nàng tin Lý Lăng sẽ không đem sinh mạng của mình ra đùa giỡn.
"Cô? Gọi viện trưởng xuống đây."
Lý Lăng một mực không chấp nhận Trầm Giai xem xét tình hình, đành phải kinh động Vương Y Dạ thân chinh bước xuống.
"Ông Lý, Trầm Giai là bác sĩ tim mạch giỏi nhất hiện nay.
Nếu ông không đồng ý cậu ấy, chắc Tân An sẽ không còn cách nào khác."
Lý Lăng nhíu mày gắt gao.
Tân An là bệnh viện hàng đầu Trung Quốc, thế nào lại chỉ có một bác sĩ tim mạch, mà lại còn là Trầm Giai.
Vương Y Dạ lần trước vẫn còn ác cảm với tên cáo gìa Lý Lăng này, nhưng đứng trên cương vị bác sĩ và bệnh nhân, nàng không thể không đặt quyền lợi của bệnh nhân lên đầu.
"Ông Lý, tình hình của ông rất nghiêm trọng.
Chúng tôi không phải thiếu bác sĩ, nhưng Trầm Giai tiến hành phẫu thuật sẽ nắm phần thành nhiều hơn những người khác.
Mong ông hãy hợp tác."
Sau khi Vương Y Dạ quay người đi, căn phòng lại như cũ căng thẳng không hề giảm đi.
Hồi lâu sau, Trầm Giai mới tiến lại tiến hành khám cho Lý Lăng lúc này đã bớt chống đối.
"Ông Lý, tôi sẽ sắp xếp phẫu thuật sớm nhất có thể."
Lý Á Kỳ căng thẳng một bên cũng không dám lên tiếng, Trầm Giai vẫn chuyên nghiệp khám, thử thuốc và chỉnh lại giường cho Lý Lăng một cách rất chu đáo.
Mấy ngày tiếp theo trước phẫu thuật, Trầm Giai vẫn đích thân tiêm thuốc và theo dõi bệnh án của Lý Lăng, không những vậy, nàng còn tự tay chuẩn bị ba bữa cho cân đối dinh dưỡng.
"Tiểu Kỳ, chị có bạn làm luật sư rất nổi tiếng, có thể giúp chúng ta trong vụ của anh trai em."
"Giai...Cảm ơn chị."
"Đứa ngốc."
Trầm Giai âm thầm lo mọi thụ tục lên tòa, mặc khác cũng bôn ba khắp nơi tìm hiểu sự việc.
Ngày phẫu thuật cuối cùng cũng đến, Trầm Giai có chút khẩn trương tiến vào phòng mổ, nhưng lần này không được phép thất bại.
Cả cuộc đời nàng, hay nói đúng hơn là hạnh phúc của phu thê nàng là phụ thuộc vào lần này.
Đèn phòng cấp cứu đã sáng hơn 5 tiếng vẫn chưa có tắt.
Lý Á Kỳ và mẹ nàng vẫn ngồi canh chừng trước phòng phẫu thuật, bên cạnh còn có phó viện trưởng Vương Y Dạ an ủi.
Cùng nhau lớn lên với Trầm Giai, Vương Y Dạ thật ra hiểu rất rõ năng lực của bằng hữu mình.
Nếu không có gì trở ngại, ca phẫu thuật chắc chắn thành công.
Sự thật đúng như dự đoán của Vương Y Dạ, 6 tiếng sau khi đưa vào, giường di động của Lý Lăng được đẩy ra với đủ loại ống thuốc.
Trầm Giai cũng bước ra khỏi phòng mổ, cả người nàng lúc này đã đẫm mồ hôi do tập trung.
"Kỳ.
Thành công rồi!"
"Giai!!! Cảm ơn chị!"
Tiểu Kỳ bật khóc nức nở thật lớn nhào vào lòng Trầm Giai.
Giọt nước mắt hạnh phúc này, đã lâu rồi nàng không có cảm giác mỹ mãn như thế.
Trầm Giai cũng vòng tay qua đem lão bà siết chặt trong lòng âu yếm vỗ về, chỉ cần là tiểu Kỳ, Trầm Giai nhất định sẽ dốc sức.
Mấy ngày sau Lý Lăng tỉnh lại thì vụ án của Lý Tân Kỳ đã có tiến triển.
Người bạn luật sư của Trầm Giai quả rất lợi hại, cãi từ án tử sang tù 10 năm, thậm chí nếu hối cải còn được giảm án.
Nói vậy, Lý Tân Kỳ sẽ không bị hủy hoại cuộc đời trong chốn lao lý đó.
Lý Lăng nghe thấy tin liền rất vui sướng, nhưng vẫn tỏ ra lãnh đạm với Trầm Giai và Lý Á Kỳ.
Tuy nhiên Trầm Giai vẫn hằng ngày đến khám vết thương cho Lý Lăng, mua luôn cả thức ăn thích hợp để mau bình phục.
Vì thế với sự chăm sóc của Trầm Giai, Lý Lăng rất nhanh đã có sức khỏe như người bình thường.
Hai tháng sau Lý Lăng xuất viện, Lý Á Kỳ cũng đi tiễn ba nàng về nhà thì đột nhiên Lý Lăng lên tiếng hỏi
"Trầm Giai đâu?"
"Giai đang có ca phẫu thuật, đã chuẩn bị sẵn cho ba thuốc và bác sĩ riêng rồi.
Ba, đây là danh thiếp của mấy mối làm ăn hứa sẽ hợp tác với Lý thị..."
Lý Lăng tiếp nhận tất cả, trong lòng cũng là một trận dịu đi.
Nguyên lai, Trầm Giai ở bên con gái không những làm con gái vui vẻ mà con người cũng tốt, không tính thù cũ ra sức giúp đỡ.
Thế không phải bản thân cũng nên mở rộng lòng tha thứ hay sao?
"Ngày mai, gọi nó đến nhà ăn cơm."
Lý Lăng chỉ bỏ lại một câu rồi bỏ đi.
Tiểu Kỳ đứng thẫn thờ một hồi, cuối cùng cũng bật khóc lần nữa.
Những đấu tranh và điều cả hai bỏ ra, cuối cùng cũng được đáp lại bằng sự chấp thuận của gia đình.
Không có cái gì không thể, chỉ có ta không cố gắng để làm đến cùng mà thôi.
Cho nên dù có vấp ngã ở đâu, chúng ta cũng nên phải đứng dậy đối mặt, lại nỗ lực lần nữa.
Chắc chắn có một ngày, chúng ta sẽ thành công.
Như Tần Sở Hàm và Hạ Tử Nhiễm đã vượt qua bao nhiêu khó khăn kể cả sinh li tử biệt để đến với nhau.
Như Trầm Giai và Lý Á Kỳ suýt nữa bỏ qua nhau trên dòng đời ngược xuôi.
Như Liễu Hạ Vũ và Vương Y Dạ đến từ thái thái cực khác nhau dùng sự hi sinh để cùng một chỗ.
Như Cố Vân Hỉ và Dương Tiểu Doãn bất chấp tuổi tác, giới tính để được yêu nhau.
Như Mạc Tư Tư và Tề Ngữ Yên dù xa cách hai mươi mấy năm vẫn trở về bên nhau.
Tình yêu, rất kì diệu.
Có phải không?
- -------------------------------
CHÍNH VĂN HOÀN
P/s: chúng ta cùng chờ phiên ngoại thôi ^_^ mỗi couple đều có Phiên Ngoại cho nó công bằng =))
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình suốt thời gian qua, vì là truyện đầu tay nên còn non nớt trong việc xây dựng nhân vật và tình huống, thậm chí là bối rối trong việc lấp hố sao cho logic.
Nhưng cuối cùng cũng qua rồi.
An hứa Tết xong sẽ hoàn, cho nên An An rất uy tín nha =)))))) Hoàn rồi Hoàn rồi!!!!
Nhìn lại chặng đường vừa rồi, An An cũng không thể tin bản thân làm được.
An An yêu thích viết lách, nên sau một thời gian vùi đầu vào học Ngoại Ngữ, An An lại trở lại với văn chương.
Sau truyện này, An An sẽ đào thêm hố nữa.
Có lẽ sẽ có vài nhân vật truyện này xuất hiện trong truyện mới với vai trò khách mời.
Truyện mới hài hước hơn.
Vẫn về tổng tài đại nhân x trợ lí tinh thần phân liệt và cảnh quan tiểu bạch thỏ x đại lang hôi lão sư:3
Mong ủng hộ An An!!!!!!
Chân thành cảm ơn ạ!!! Hí hí >...
P/S 2: còn Phiên ngoại nha các bạn =))))) An An sẽ công bố truyện mới trong Phiên Ngoại...!^_^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...