"Hạ phu nhân, mời dùng bữa."
"Ra ngoài!"
"Nhưng thưa..."
"Cút!"
Hạ nhân rất khép nép đứng bên cạnh thiếu nữ 18 tuổi với mái tóc thẳng dài mượt mà.
Từ khi đón vị phu nhân này vào nhà, hình như chưa thấy nàng cười qua, kể cả thức ăn cũng chỉ ăn mì gói và uống cà phê.
Rõ ràng chính là chống đối Hạ thiếu gia.
Tỷ như hôm nay, lại một lần nữa thức ăn bị hất đổ.
Hạ nhân chỉ có một cách là bất đắc dĩ lui ra trả lại không gian u tối cho căn phòng.
Mạc Tư Tư 18 tuổi đã bước hai chân vào Hạ gia, vào cái lồng mà có nằm mơ cũng không hề nghĩ đến sẽ bị giam cầm nơi đây suốt đời.
18 tuổi còn chưa kịp tự do, 18 tuổi còn chưa tìm được cho bản thân một mảnh tình đẹp đã bị ba mẹ bán rẻ vào Hạ gia.
"Vì cái gì? Vì cái gì ta phải ở đây chịu khổ? Chết tiệt!"
Mạc Tư Tư kích động hất đổ mọi thứ trong phòng, dùng kéo cắt rèm, cắt hết ga giường.
Nhưng đáng buồn chính là dù nàng có phản đối thế nào, vào sáng mai cũng sẽ có người vào quét dọn và thay hết.
Mạc Tư Tư kêu khổ không ra tiếng nữa, từ đó, nàng nghĩ ra cách chống đối kịch liệt hơn.
Tự sát.
Ba lần bảy lượt cắt tay, lên sân thượng,nàng vẫn không thoát ra được cuộc sống khốn kiếp này, chỉ có những vết sẹo xấu xí đánh dấu hàng đống nỗ lực trong vô vọng của nàng mà thôi.
Hạ Thiếu Hùng thật sự lực bất tòng tâm với Mạc Tư Tư.
Cưới được vợ đẹp, Mạc Tư Tư chính là hoa hậu giảng đường lúc bấy giờ! Thế mà một tấc hắn cũng không được đụng, lại hằng ngày bị làm phiền bởi tin nàng chống đối, nàng tự sát khiến Hạ thiếu gia không điên cũng không thể để yên được.
Sáng đó, Hạ Thiếu Hùng một mực lôi Mạc Tư Tư ra khỏi nhà đi đến một nơi.
Trong một lần ký kết làm ăn với Tần Quý, tình cờ Hạ Thiếu Hùng biết được vợ mới cưới của Tần Quý là một bác sĩ tâm lí lành nghề trong ngành, mà Tần Quý lại không phản đối.
Thế nên Hạ Thiếu Hùng mau chóng mua đứt căn biệt thự ở ngoại ô để vợ Tần Quý có không gian chữa bệnh thuận lợi.
Mà sáng nay, chính là đến nơi đó.
"Tư Tư, từ nay em ở đây, sẽ có người giúp em."
Hạ Thiếu Hùng muốn vươn tay ôm Mạc Tư Tư trước khi đi nhưng lại bị hung hăng mắng chửi bằng thanh âm chán ghét cực độ.
"Ghê tởm! Cút đi!"
Mạc Tư Tư cũng không thèm xách hành lí vào mà giẫm gót đi thẳng tới cửa chính.
Đứng nghênh đón chính là một nữ nhân tóc xoăn với ngũ quan thập phần xinh đẹp, hơn nữa còn treo trên môi là nụ cười ôn nhu khiến Mạc Tư Tư lần đầu tiên từ khi đám cưới có cái nhíu mày.
"Cô là ai?"
"Tôi? Là người giúp đỡ cô.
Vào đi."
Mạc Tư Tư cũng lười so đo, một bước hung hăng tiến vào, đi thẳng lên lầu mà không nhìn xung quanh lấy một cái.
Nhưng trước khi nàng kịp đóng cữa một bàn tay trắng noãn đã kịp đặt lên khe cửa ngăn chặn.
Mạc Tư Tư thật muốn bùng nổ! Nữ nhân kia là ai mà dám xâm phạm không gian riêng tư của nàng chứ!
"Cô làm cái gì?"
"Đến giờ cơm rồi, tôi làm sẵn mấy món, chúng ta cùng ăn."
Tề Ngữ Yên rất dịu dàng đưa ra lời mời.
Nhưng trái lại, Mạc Tư Tư không chút lưu tình đẩy nàng ra đóng cửa lại, suýt chút làm tàn phế mũi cao của Tề Ngữ Yên nếu không né kịp.
1 tháng sau thái độ Mạc Tư Tư vẫn như cũ chống đối không có cải thiện.
Tề Ngữ Yên ngược lại thuận theo, rất kiên nhẫn mỗi ngày mời cơm, thậm chí còn ngồi trước cửa phòng tâm sự kể chuyện cho Mạc Tư Tư.
Tuy là phiền muốn chết, thế nhưng Mạc Tư Tư không hề bài trừ.
Nàng cảm nhận từng câu từng chữ không hề giả dối, đều là lời thật tâm xuất phát từ ý tốt và những trải nghiệm từ góc nhìn của chính Tề Ngữ Yên.
2 tháng sau, rốt cuộc trong một buổi sáng, người Tần gia đến biệt thự ngoại ô, mang theo chính là Tần Sở Hàm lúc này đã 8 tháng tuổi.
"Phu nhân, tiểu thư cứ khóc đòi người.
Chúng tôi cũng không có cách nào khác..."
"Được rồi, các ngươi về đi.
Để tiểu Hàm lại cho ta."
Tề Ngữ Yên chỉ thở dài một cái, liền đuổi hạ nhân lui đi, tốt nhất vẫn không nên kinh động Mạc Tư Tư.
Tần Sở Hàm gặp Tề Ngữ Yên liền ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ mà cọ cọ, không hề quấy khóc nữa.
Tề Ngữ Yên làm thức ăn không trong bếp không để ý Mạc Tư Tư xuống lầu từ lúc nào.
Khi bưng mấy dĩa thức ăn ra đã thấy Mạc Tư Tư nhìn chằm chằm tiểu Hàm nằm ngủ trên sofa.
"Con tôi, thế nào?"
Mạc Tư Tư đảo mắt qua khuôn mặt Tề Ngữ Yên một cái, lại hướng về tiểu Hàm.
Đây là trẻ em...Trông thật khác...!
"Nó tên Tần Sở Hàm."
Mạc Tư Tư lại không đáp, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn đứa bé ngoan ngoãn ngủ.
"Chúng ta ăn thôi."
2 tháng nay cuộc sống của hai nàng đã trở thành quỹ đạo, Tề Ngữ Yên độc tấu, Mạc Tư Tư im lặng lắng nghe, không biết là có để tâm không, nhưng Tề Ngữ Yên vẫn rất kiên trì.
Bàn ăn hai người lúc này thành hai người rưỡi, Tề Ngữ Yên cũng không còn kể những câu chuyện cũ mà thay vào đó là những câu dỗ dành Tần Sở Hàm, đút đứa trẻ phúng phính đó từng muỗng cháo, từng nụ cười hạnh phúc của Tề Ngữ Yên.
Mạc Tư Tư thu hết vào tầm mắt.
"Cho tôi làm."
Câu nói đầu tiên của Mạc Tư Tư sau thời gian dài không tiếp xúc khiến Tề Ngữ Yên không khỏi bất ngờ.
Mà lúc này, Mạc Tư Tư rất kiên định giật lấy muỗng trong tay nàng muốn đút cháo cho tiểu Hàm.
Tuy có chút trúc trắc, nhưng chén cháo cuối cùng cũng hết, tiểu Hàm ngược lại không khóc, còn đòi Mạc Tư Tư bế.
"Xem ra tiểu Hàm rất thích cô nha!"
Tề Ngữ Yên không nhanh không chậm cẩn thận đem tiểu Hàm cho Mạc Tư Tư, bản thân lại nhanh chóng thu dọn chén dĩa đi rửa.
Sau một hồi, Mạc Tư Tư cũng bắt đầu nhíu mày nhìn cho rõ đứa trẻ.
Mặt mũi cũng coi như dễ coi, ngũ quan 10 phần giống Tề Ngữ Yên, lại có cái miệng chúm chím rất ư câu người.
"Ngươi là tiểu Hàm à?"
Đứa bé không hiểu gì, gì hắc hắc cười mấy cái giống như đồng tình.
Mạc Tư Tứ suốt 6 tháng nay, rốt cuộc cũng nở được một nụ cười từ đáy lòng.
Tề Ngữ Yên đứng một bên quan sát cũng không lên tiếng, lặng lẽ để Mạc Tư Tư hưởng thụ chút ấm áp này.
Thế nhưng...!Tiểu Hàm tè...hơn nữa còn thấm ướt cả áo Mạc Tư Tư.
Lúc này chính thức khó xử! Tề Ngữ Yên vội vàng chạy đến bế tiểu Hàm, Mạc Tư Tư gắt gao nhíu mày lại biểu tình vô cùng phức tạp.
Phốccccc
Tề Ngữ Yên không nhịn được mà phải cười lên, cười đến run rẩy cả hai vai.
"Mau đi tắm đi, cô không tính đợi nó khô luôn chứ."
Mạc Tư Tư lúc này mới hừ lạnh quay đầu bỏ đi, cũng không để ý là tiểu Hàm thật ra cũng cười nàng...!
Rốt cuộc tắm rửa sạch sẽ xong ngủ một giấc, nàng là bị đói gọi tỉnh.
Mạc Tư Tư không thay đồ, khoác trên người là chiếc áo ngủ mà bước xuống lầu tìm thức ăn.
Nhưng bất ngờ thay, khi đi ngang lầu một lại nghe thấy tiếng thút thít của ai đó.
Không phải lầu 1 là của Tề Ngữ Yên sao?
Mạc Tư Tư tuy đói đến sắp ngất, nhưng cũng không kìm được tò mò mà bước nhanh hơn về thanh âm đó.
Càng gần phòng Tề Ngữ Yên, tiếng thút thít càng lớn.
Mạc Tư Tư đẩy nhẹ cửa, cửa không khóa.
Dưới ánh chiều tà, Tề Ngữ Yên ngồi bên giường với hai hàng nước mắt, đáy mắt còn hiện lên tia thống khổ mà chưa bao giờ để lộ ra, đôi vai gầy yếu cũng run lên.
Tiểu Hàm nằm trên giường vẫn ngủ rất an ổn.
"Cô...làm sao thế?"
Tề Ngữ Yên nghe thấy thanh âm thì bất ngờ đến nỗi ngước hẳn gương mặt đầy nước mắt lên, chỉ thấy Mạc Tư Tư đứng đó, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Tề Ngữ Yên vội vàng lau khô đi hai hàng nước mắt rồi kéo Mạc Tư Tư ra khỏi phòng.
"Cô...sao lại khóc?"
Mạc Tư Tư không buông tha.
Suốt hai tháng sống chung, nàng chưa từng nhìn thấy biểu hiện khác của Tề Ngữ Yên ngoài nụ cười ôn nhu.
Tại sao nàng khóc? Khóc thật xấu! Ai chọc nàng sao?
"Tư Tư, tôi đi làm chút đồ ăn.
Chắc cô đói rồi..."
"Cô! Sao lại khóc?"
Mạc Tư Tư có phần mất kiên nhẫn, nắm lấy cổ tay Tề Ngữ Yên bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình để trả lời.
"Tư Tư, ai cũng có những câu chuyện riêng không muốn kể."
Chỉ một câu, Tề Ngữ Yên lại dùng ánh mắt ôn nhu để trấn an Mạc Tư Tư, tay trắng bất giác vươn lên chạm vào khuôn mặt hoàn mỹ của Mạc Tư Tư
"Giống như Tư Tư, cũng có tâm sự không muốn tôi biết.
Phải không?"
Thanh âm thật nhẹ, như muốn ru người ta vào giấc ngủ.
Mạc Tư Tư cảm thấy hốc mắt thật cay, nụ cười ôn nhu kia, cả sự dịu dàng ấm áp này hình như đã đâm xuyên qua lớp phòng bị kiên cố của Mạc Tư Tư.
Nàng lặng lẽ rơi nước mắt, trước mặt Tề Ngữ Yên.
Nước mắt nhiều đến nỗi nó có thể biểu thị cho bao nhiêu ủy khuất thời gian qua nàng phải chịu.
Nửa năm không cười, không nói, không vui, chỉ có hận.
Tề Ngữ Yên tiến lên hai bước đem cả người Mạc Tư Tư ôm trọn vào lòng, bàn tay cũng đặt trên lưng Mạc Tư Tư vỗ về.
"Được rồi, Tư Tư.
Có tôi đây."
Cư nhiên một Mạc Tư Tư thường ngày ai cũng dám chống đối, Mạc Tư Tư không có chút cảm xúc nào lại đứng đây, ngay trong lòng của sự ôn nhu này mà khóc, khóc đến tâm tê phế liệt dưới ánh chiều tà.
-----
Bát mì trứng tuy đơn giản nhưng rất ấm áp lòng người.
Mạc Tư Tư im lặng ăn hết, cả nước dùng cũng không bỏ sót.
Ăn xong nàng âm thầm lên lầu, ngả lưng xuống cái giường êm ái mà tâm tình dao động không ít.
Rốt cuộc vẫn không biết vì sao Tề Ngữ Yên lại khóc, thật khó chịu trong lòng...!
Cốc...cốc...!
Tiếng gõ vang lên hai nhịp thì cửa đã bị đẩy vào, Tề Ngữ Yên vẫn cong khóe miệng như bình thường, nhưng mang theo là một cái thau nước.
"Tư Tư, mau đắp khăn.
Nếu không ngày mai sẽ thành hai bọng mắt sưng vù rất khó coi."
Động tác lưu loát không chút trúc trắc của Tề Ngữ Yên một mạch đã đem khăn đắp lên mắt Mạc Tư Tư.
"Tư Tư."
"Ân?"
"Tư Tư thật đẹp."
Mạc Tư Tư có chút giật mình, tim hình như lỗi vài nhịp.
Nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình.
"Cô cũng vậy, Tần phu nhân."
"Gọi tôi Ngữ Yên!"
"Ân."
Căn phòng rất tối, Mạc Tư Tư không thể nhìn rõ cả khuôn mặt Tề Ngữ Yên.
Lúc nàng mở khăn đắp ra, Tề Ngữ Yên đã ngủ an giấc bên cạnh.
Sườn mặt nằm nghiêng thật đẹp.
Cả tóc cũng trông có vê rất mượt...mũi thật cao...!Môi...Môi cũng thật đỏ...!
Mạc Tư Tư vân vê đôi môi không biết chán, không biết môi có mềm không? Mạc Tư Tư thật sự điên rồi!
Nàng tiến lên, đem môi mình áp lên môi Tề Ngữ Yên còn đang ngủ bên cạnh...Ưm...Cảm giác không tệ.
Thật mềm, lại thật thơm.
P/s: =)) kể chuyện em nghe đây nè.
Lật lại quá khứ oanh oanh liệt liệt của hai người sao mà An An cũng có chút bùi ngùi.
Yêu nhau mà nghiệt ngã quá:(.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...