NHẬT KÍ # 23
(TIẾP THEO)
ZADAA
(@Bim_huilis type)
Loor dọn một bữa ăn ngon lành với bánh mì, trái cây và một loại củ mì có mùi vị giống khoai tây. Dù các nông trại chưa bắt đầu thu hoạch, nhưng lương thực không còn bị kiểm soát khắt khe nữa. Người Batu không còn sợ bị chết đói. Vừa ăn, chúng mình vừa nói chuyện về tương lai của Zadaa, về cách thức Rokador tái thiết và cai trị, về chiến binh Ghee sẽ bảo vệ họ khỏi những bộ lạc man rợ. Hai đứa mình nói… đủ thứ chuyện trên đời, trừ điều mình đang muốn nói. Sau cùng, khi ăn xong, mình phải lấy hết can đảm, mon men nhập đề:
- Mai tôi đi rồi.
- Anh có muốn tôi đi cùng không?
Ôi trời! Mình muốn không? Tất nhiên là muốn quá đi chứ. Nhưng mình còn phải tìm hiểu thử thách sắp tới là gì, trước khi quyết định Lữ khách nào tốt nhất có thể giúp mình được.
- Đương nhiên là rất muốn, nhưng không phải ngay lúc này. Tôi nghĩ tốt nhất cô nên ở lại để thấy mọi sự ở đây tiến triển ra sao.
Loor gật. Cô biết là mình sẽ nhắn tin khi cần tới cô. Mình đã từng làm như thế, nên sẽ không ngại ngùng làm như vậy lần nữa. Cô ấy hỏi:
- Anh sẽ đi đâu?
- Về nhà. Lời bình của Saint Dane về Courtney làm tôi hơi e ngại.
- Anh nghĩ mục tiêu tiếp theo của hắn là Trái Đất Thứ Hai?
- Tôi không biết. Đó là điều tôi muốn tìm hiểu, và tôi cũng muốn biết chắc là… Courtney vẫn được an toàn.
- À, hiểu, Courtney. Anh yêu cô ta?
Chaaa! Thẳng quá! Mình còn chưa tìm được cách đả động tới đề tài này, Loor đã đi trước rồi. Không nên bị bất ngờ mới phải. Mình nói:
- Đúng, Courtney là người bạn thân nhất. Tôi tin cẩn cô ấy như cô tin vào Saangi.
- Saangi là em gái tôi. Anh cũng nghĩ như thế về Courtney chứ?
Ghê chưa! Loor đang bắt mình vào đúng vị trí – không chỉ với việc thổ lộ tình cảm của mình đối với cô ấy, mà còn hỏi thẳng về cảm tình của mình với bạn đó, Courtney. Xin lỗi đã viết chuyện này ra đây. Đúng ra chỉ nên nói riêng với nhau thôi. Nhưng mục đích của mình là cung cấp tất cả tư liệu những gì xảy ra với mình. Và có chuyện đang xảy ra ở đây.
Mình trả lời Loor:
- Câu hỏi này… hơi bị khó. Tôi không nghĩ về Courtney như một người em gái. Nhưng vì chúng tôi đang quá cách xa, khó mà biết được mối quan hệ của chúng tôi thực sự rồi sẽ ra sao. Tôi nghĩ, nếu chưa bao giờ rời xa nhà, Courtney và tôi sẽ gắn bó với nhau hơn. Nhưng với tất cả những gì đã xảy ra, tôi đã thay đổi, những thay đổi mà nếu còn ở nhà thì sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi khác với Bobby Pendragon của Trái Đất Thứ Hai hai năm trước. Tôi không thể biết chuyện gì sẽ xảy ra kể từ đây. Với tất cả những điều đó, tôi không biết bằng cách nào tôi và Courtney có thể lại gần nhau. Điều đó làm… tôi buồn.
- Buồn thật. Nhưng anh đã nói sự thật.
- Còn nữa…
Tới lúc bước ra bờ vực rồi. Mình đã tập cả mấy chục lần, đủ cách nói khác nhau về chuyện này. Mình ôn lại trong đầu, tìm một cách khả quan nhất. Cần phải diễn tả chính xác cảm nghĩ của mình với cô ấy. Nhưng ngồi trên sàn với Loor, mình chẳng nghĩ được lời nào. Trông Loor xinh đẹp như đêm hai đứa mình tới lễ hội. Ánh sáng từ những ngọn nến trên bàn làm cô càng thêm phần diễm lệ. Mình yêu cô ấy. Yêu nghị lực và lòng nhân ái của cô. Yêu tính chân thật và tấm lòng trung thành tuyệt đối của cô. Mình yêu cái nhìn của cô ấy. Phương diện nào Loor cũng đẹp. Làm sao mình có thể nói hết những điều đó mà không tỏ ra là một thằng khờ? Hai đứa ngồi đó, trên sàn, dưới ánh nến, và đáp án đã đến với mình. Mình có thể nói tất cả bằng một cử chỉ nhỏ thôi.
Mình nghiêng sang hôn cô ấy. Đó là nụ hôn hai đứa mình suýt có được trong đêm lễ hội. Đêm đó không đúng thời điểm. Đêm nay, ngồi đây, trong nhà Loor, mình cảm thấy đây là lúc khả thi nhất. Mình nghiêng sang…
Và Loor quay đi. Không là một cử chỉ làm duyên, nhưng nói lên rất rõ ràng. Mình hiểu ngay. Cô ấy không cùng niềm xúc động như mình. Chỉ vài giây, mọi chuyện đều thay đổi. Tim mình tan nát. Từ ý nghĩ thổ lộ tình yêu, mình bỗng có cảm giác bị khước từ. Hai đứa lặng lẽ ngồi thêm mấy giây, rồi mình nói:
- Oa… bất tiện quá!
Loor cũng bối rối như mình. Cô ấy cứ lom lom nhìn mấy ngọn nến. Mình muốn nhảy lên mà nói: “Thôi được, xin chào.” Nhưng như vậy là không công bằng, với cả hai đứa. Dù khó khăn vẫn phải làm minh bạch mọi chuyện. Bây giờ bóng đang bên phần sân cô ấy.
Sau cùng Loor lên tiếng:
- Tha lỗi cho tôi, Pendragon. Cảm tình của tôi đối với anh rất sâu đậm…
- Chắc không sâu đậm lắm đâu.
- Không đúng. Anh đã nói với tôi, không thể tiến tới với Courtney, vì anh đã trở thành hai con người khác nhau. Tôi cũng nói: chúng ta không thể tiến tới với nhau, vì… chúng ta quá giống nhau.
- Hả?
- Pendragon, tôi yêu anh. Yêu tất cả những gì thuộc về anh. Nhưng tình yêu là một cảm xúc mãnh liệt. Nó có thể làm mờ lý trí. Tôi biết, anh luôn thắc mắc tôi có yêu Bokka không. Có. Tôi yêu. Nhưng chúng tôi chẳng bao giờ tiến tới được với nhau. Vì chúng tôi biết mình là ai. Tôi luôn biết, sẽ có một ngày, một trong hai chúng tôi có thể bị giết.
Nước mắt dâng đầy trong đôi mắt cô. Nỗi lo sợ của cô đã thành sự thật. Mình nói:
- Nhưng tình yêu của anh ấy dành cho cô đã giúp chúng ta cứu Zadaa. Anh ấy đã giúp chúng ta. Giúp cô. Nếu không nhờ anh ấy, Saint Dane đã thắng rồi.
- Bây giờ thì anh ấy đã chết rồi.
Loor để cảm xúc dâng tràn, rồi mấy giây sau cố bình tĩnh lại, cô nhìn thẳng vào mắt mình, nói”
- Pendragon, chúng ta đang làm nhiệm vụ. Chưa từng có một nhóm người nào được trao trách nhiệm vĩ đại như thế này. Chúng ta phải chiến thắng. Phải ngăn chặn bằng được Saint Dane. Đó là cuộc chinh phạt của chúng ta. Chúng ta là chiến binh. Chúng ta cùng chiến đấu bên nhau. Bằng bất cứ cách nào, chúng ta không thể để cảm xúc làm mờ ý chí. Đó là nguyên nhân tôi không thể tiến tới với anh.
Chúng mình im lặng thật lâu sau câu nói của Loor. Sau cùng cô ấy nói thêm:
- Tôi biết, sau khi suy nghĩ về những điều tôi nói, anh sẽ đồng ý.
Mình gượng cười:
- Có thể. Nhưng tôi không cần thiết phải thích điều đó.
Loor nghiêng tới, ôm mình. Cảm giác vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Nhưng ít ra không còn căng thẳng nữa.
Cô ấy nói:
- Chúng ta phải mừng chiến thắng vừa có được chứ! Ngày mai anh đi rồi, chúng ta lại mỗi người mỗi ngả. Đó là… chuyện phải thế thôi.
Mình muốn hỏi khi cuộc chiến với Saint Dane kết thúc, sự việc này sẽ đổi khác không, nhưng mình thấy có vẻ lâm ly quá. Làm mình có vẻ quá bi lụy và đặt cô vào thế khó xử. Hơn nữa, mình chẳng biết cuộc đời sẽ đi về đâu sau khi chúng mình hoàn thành nhiệm vụ. Chẳng biết mọi sự có thể thay đổi thế nào.
Dù tan nát, mình không hối tiếc chuyện vừa xảy ra. Mình đã thành thật với Loor. Vậy là tốt. Và thay vì “đá đít” mình, cô ấy đã hé lộ cảm tình đối với mình. Loor không hoàn toàn là một chiến binh lạnh lùng như cô ấy cố tạo ra. Cô ấy ân cần. Ân cần với mình. Cô ấy chỉ giỏi đè nén tình cảm hơn mình. Kỳ lạ là, mình lại cảm thấy gần gũi với cô hơn trước. Đêm đó, khi đi ngủ mình có cảm giác là chúng mình sẽ mãi mãi ràng buộc cùng nhau. Điều đó có nghĩa là gì, thời gian sẽ hé lộ. Mình nhắm mắt, cảm thấy hơi buồn, tuy nhiên trên phương diện nào đó lại có vẻ trọn vẹn hơn.
Mình cũng hài lòng vì cuộc phiêu lưu trên Zadaa đã kết thúc.
Nhưng mình đã lầm, lầm kinh khủng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...