Pendragon 5 - Nước Đen

NHẬT KÍ # 17

(TIẾP THEO)

EELONG

(@ Hai type)

Cho đến lúc này, việc ở lại Eelong của mình đã là ác mộng. Tình hình còn có thể sẽ tệ hại hơn. Có từ nào để diễn tả một điều tệ hại hơn ác mộng không? Nếu có, mình sử dụng liền. Âm mưu của Saint Dane đã rõ ràng. Hắn sẽ quăng Eelong vào xáo trộn, bằng cách làm suy giảm dân số gar. Điều đó sẽ lật nhào sự cân bằng của thiên nhiên, và dẫn tới sự hủy diệt loài klee. Nhưng kế hoạch của mình cũng rõ ràng: Tìm Seegen, Lữ khách của Eelong và nhờ giúp sức để kiếm ông Gunny. Cả ba hiệp lực, cùng ráng sức ngăn chặn Saint Dane. Nhưng tình hình bất trắc như vậy mà mình vẫn chưa thể nào bắt tay hành động, vì mình đang bị điều đi làm nhiệm vụ tự sát: làm vật cản cho một bầy mèo, để chúng khỏi bị lũ quái vật tang vồ trong thời gian đi thu hoạch trái cây. Thật ngu xuẩn. Tương lai của toàn thế giới đang trong cơn dầu sôi lửa bỏng, vậy mà mình phải đi hái quả trong một vùng chiến.

Mình bắt đầu thật sự căm ghét Eelong.

Ban mai. Bầu trời đang sáng dần. Mình không hề mong vành đai mặt trời xuất hiện. Đội săn lùng đưa mình và những gar khác xuống mặt đất, rồi tiến tới chuồng nhốt những con ngựa zenzen. Năm con mèo, ba gar và… mình.Tay bị trói cùng những gar kia. Tụi mình lê bước bên nhau như một lũ tù nhân trong phim. Mình không hiểu sao mấy con mèo lại phải làm như thế, vì đám gar chẳng có vẻ gì là định bỏ đi. Nếu có kẻ muốn vọt khỏi nơi này, thì kẻ đó chính là mình. Kasha và bốn klee kia đi trước tụi mình. Vài lần ả liếc về sau, nhìn trộm mình. Có thể mình đã quá tưởng tượng, nhưng mình tưởng như thoáng thấy chút xót xa trong cái nhìn đó. Thậm trí một chút lo lắng nữa. Ả biết mình đã không ngờ đến cơ sự này. Hoặc cũng có thể ả nghĩ, đây là cách đơn giản tống mình sớm ra khỏi đời sống của cha con ả. Dù sao, mình thực sự không hào hứng nổi với những gì sắp xảy ra trong ngày hôm nay.

Gần tới chuồng zenzen, mình thấy hai con zenzen kéo một cỗ xe với những bánh gỗ đồ sộ đang tiến lại. Ngồi cầm cương phía trước là Boon. Sau nó, khoảng một chục gar, tất cả đều có vẻ run sợ vì phải tới đây như mình. Boon ghì cương, ngừng lại, thân mật nói lớn:

- Chào tất cả.

Thấy mình, nụ cười nó biết mất:

- Ôi, gar đó không được rồi. Yếu quá.

Mình cố làm ra tiều tụy.

Durgen hỏi:

- Nó làm sao?

Kasha lên tiếng:

- Nó bệnh. Yếu lắm. Tự lết xác con không nổi thì làm được gì.

Tốt. Kasha cũng đang cố kéo mình ra khỏi vụ này. Ít ra, điều đó cho thấy cô ả về phe mình. Durgen nắm cánh tay mình. Mình ráng rúm người làm như hoàn toàn toàn kiệt sức. Nhưng màn diễn xuất của mình quá dở. Nó nâng cằm mình lên, nhìn vào mắt. Nắm hai bàn tay mình, rồi đưa lên quan sát, con mèo to lớn phán một câu:

- Yếu nhưng đâu đến nỗi rũ liệt.

Buông tay mình, Durgen quay lưng, bước đi. Thình lình nó quay ngoắt lại, quất cây vũ khí gỗ vào mình. Không kịp suy nghĩ, mình phản ứng ngay: đón bắt thanh gỗ trước khi chạm trúng mình. Một hành động sai lầm. Đáng lẽ mình nên nhận cú đánh đó. Liếc nhìn Kasha, mình thấy cô ta thất vọng nhìn mặt đất.

Durgen tuyên bố:

- Phản xạ khá lắm. Khá hơn nhiều đứa khác. Nó là đứa to con nhất, dù yếu cũng sẽ thu hoạch được nhiều hơn bọn kia. Cho nó theo.

A ha! Cuộc sát hạch cũng khá quá chứ! Mình và ba gã gar kia bị tống lên sau cái xe chật ních. Hầu hết gar trên xe là đàn ông, nhưng mình cũng thấy vài phụ nữ. Tất cả đều ngồi trên sàn gỗ cứng còng. Thấy một chỗ trống giữa hai gar, bản năng lịch sự làm mình định nói; “Xin lỗi, tôi ngồi được chứ?”. Nhưng biết chỉ tốn hơi, mình lẳng lặng lách vào ngồi.


Durgen kêu lớn:

- Đi thôi.

Boon giật dây cương và chiếc xe ì ạch lên đường. Chiếc xe gỗ thô sơ nảy tưng tưng khi xuyên đường rừng, làm mông mình cũng bật theo. Mấy phút sau, cánh cổng mở toang, tụi mình ra khỏi Leeandra, tiến vào một vùng… chỉ có trời mới biết hiểm họa nào đang chờ đợi. Kasha và Durgen đi bộ phía trước, ba klee nữa hộ tống phía sau xe. Vừa ra khỏi Leeandra, mấy con mèo căng thẳng hẳn lên, tay nắm chặt vũ khí. Mắt chúng luôn đảo trước sau, để phát hiện kịp những dấu hiệu nguy hiểm.

Giữa mối hiểm nguy vì lũ tang và con đường dằn xóc, mình biết đây sẽ là một chuyến đi dài. Mình chỉ còn biết cố tìm cách thoải mái, nhìn đám gar khốn khổ chung quanh. Thật dễ sợ. Mình bị nhồi giữa một đám người rách rưới, đầu cúi gằm nhìn xuống. Đáng lẽ mình không nên ngạc nhiên, nhưng khó bỏ được ý tưởng: trông họ giống con người đến thế, mà lại không phải là người. Mong đợi họ thuộc về xã hội loài người, chẳng khác nào mong đợi một bầy bò đứng lên và hát một bản dân ca. Và họ còn hôi phát khiếp luôn. Có lẽ chẳng ai tắm bao giờ.

Chiếc xe đang nhảy chồm chồm trên đường đất, một con mèo quăng lên giữa xe một cái bao. Đám gar nhào lên chộp, xé toang và lấy ra một thứ giống như trái cây. Giống như táo, nhưng màu xanh dương. Đám gar tranh giành nhau như được ăn lần cuối. Một ý nghĩ ảm đạm thoáng hiện trong đầu mình: rất có thể đây là bữa ăn cuối cùng của một số người trong đám họ. Mình mong sẽ không phải là một trong những người đó. Mình không tham gia trận xâu xé đó. Mình chẳng thiết gì tới ăn.

Mình đã bảo mình thực sự chán ghét Eelong rồi, phải không?

Tụi mình đã đi được chừng một tiếng. Từ ghế mã phu, thỉnh thoảng Boon ngoái lại nhìn, xem mình có ổn không. Mình chỉ còn biết gượng cười cho nó yên tâm, rằng mình ổn… dù mông bầm dập. Boon gật gù thương cảm.

Sau cùng tụi mình ra khỏi rừng, chiếc xe lăn bánh vào một trảng chống bao la. Lúc đầu, mình tưởng đây là một nông trại, và xe ngừng lại để thu hoạch. Nhưng mình đã lầm. Đây là một nông trại. Đúng vậy. Chiếc xe ngừng lại bên bờ một nơi giống như cánh đồng ngô. Nhưng thay vì lớp vẻ xanh bao phủ ngoài những bắp ngô vàng tươm, những cây này mọc ra một loại quả xanh dương, như những quả đã được ném lên xe.

Còn điều khác nữa. Nằm giữa những hàng cây là: xác những con tang. Rất nhiều xác. Không có vẻ gì là đã xảy ra một cuộc chiến. Tất cả những con tang này trông giống như chỉ nằm xuống và… chết. Mình chẳng thương xót gì những con quái này, nhưng cảnh tượng kinh hoàng quá.

Durgen bước khỏi xe, quan sát quang cảnh tàn sát. Kasha bước lại gần hỏi:

- Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?

Vẻ lo lắng, Durgen nói:

- Đã có những báo cáo về một số cây trở nên độc hại. Những con tang này đã tới không đúng chỗ.

- Nhưng làm sao vụ này lại có thể xảy ra? Không phải những quả này chỉ đơn giản hư hỏng vì quá chín thôi sao?

- Tôi đoán thế. Nhưng dù với bất cứ nguyên nhân gì, với tình trạng thiếu hụt hiện nay, chúng ta không thể để cho chuyện này xảy ra được nữa. Đó là lý do chúng ta có mặt tại đây, phải thu hoạch những gì còn có thể. Tiếp tục đi thôi.

Chiếc xe lại lăn bánh. Mình thấy qua mỗi luống cây, lại có xác tang nhiều hơn. Trước khung cảnh khủng khiếp đó, mình thoáng hy vọng, tang bị giết nhiều thế, chúng sẽ không còn có thể quấy rầy tụi mình được nữa. Nhưng mặt khác, mình lại nghĩ, nếu những trái cây này nhiễm độc, mình sẽ không dám đụng đến một quả nào. Mình chợt mừng vì đã không ăn những quả táo xanh dương đã được quăng lên xe.

Tụi mình rời nông trại, theo đường mòn, trở lại rừng.

Đang mừng vì được bỏ lại nghĩa địa tang phía sau, mình chợt nghe tiếng thì thầm ngay kế bên:

- Cánh đồng chết.

Kinh ngạc đến giật bắn người, mình nhìn xem tiếng nói từ đâu. Nhưng chỉ thấy đám gar mắt thao láo, sợ hãi nhìn quanh cảnh tàn sát.

Rồi một tiếng nói nữa:


- Sắp tới thời điểm rồi.

Quay phắt lại, mình thì thầm vì sợ klee nghe được.

- Nói được hả?

Hắn nhìn mình. Lần đầu tiên mình thấy dấu hiệu của một sự sống thông minh. Hắn thoáng cười, nói:

- Thời điểm sắp đến rồi.

Mình sững sờ. Gar nói được! Không thể nào tin nổi. Những sinh vật này từng bị đối xử như loài vật, và hành động như loài vật, nhưng… nói được! Họ có trí khôn! Sao Boon đã không cho mình biết chuyện này! Sao Klee có thể cư xử với gar như gia súc, trong khi họ có trí năng?

Mình bàng hoàng nhìn những gar khác trong xe và chết sững. Tất cả đều nhìn lại mình với nụ cười kỳ lạ. Mình không biết phải phản ứng ra sao. Trông họ không có chút gì là nguy hiểm. Trái lại, tất cả đều nhìn mình với ánh mắt mà mình chỉ có thể diễn tả là… thương yêu. Thật mà. Hai bạn biết cái nhìn đó mà. Cái nhìn hãnh diện ba má nhìn bạn khi bạn đang phồng má trợn mắt thổi cây kèn đồng trong một buổi hòa nhạc của trường, cứ như bạn sắp chơi trong Phòng hòa nhạc Carnegie vậy. Ngoài ba má, trước đây, đã có lần mình được thấy cái nhìn đó một lần. Đó là trong đấu trường ở Denduron, khi người thợ mỏ Milago khốn khổ sắp bị con quig tấn công. Hai bạn còn nhớ chuyện đó không? Người thợ mỏ già thấy mình trong đám đông, và mặc dù sắp chết, ông ta đứng thẳng, ban cho mình một nụ cười cương nghị. Lúc đó, ánh mắt ông ta đã làm mình xúc động bàng hoàng, và bây giờ trong chiếc xe này mình cũng đang bàng hoàng xúc động như vậy. Những con người này đã thấy nhìn điều gì trong mình? Họ có biết mình là một Lữ khách đang cố cứu họ khỏi bàn tay Saint Dane không? Không tin nổi, phải không?

Một cái vỗ nhẹ lên vai mình. Mình quay nhìn gar đã cất tiếng nói đầu tiên. Hắn đưa tay lên. Mình đã nhận ra vật gì trong lòng bàn tay hắn. Đó là khối lập phương nhỏ bằng mã não, mà mình đã thấy hai gar âu yếm ở Leeandra. Nhìn gần hơn, mình thấy rõ ràng vật đó được làm bằng một loại pha lê. Nhưng có một mặt màu đen. Mình nhìn vật kỳ lạ đó, không biết phải làm gì. Vì hắn không muốn mình cầm, chỉ khoe thôi.

Mình thì thầm, chẳng biết hắn hiểu không:

- Cái gì vậy?

Hắn nghiêng đầu, như ngạc nhiên vì mình không biết:

- Nước Đen.

Mình ú ớ chẳng hiểu hắn nói gì. Khổ quá, mình còn đang đờ đẫn vì sự thật hiển nhiên là hắn biết nói. Đúng lúc đó một gar ngồi đối diện mình lên tiếng:

- Nước Đen.

Hắn cũng đang nắm một khối lập phương nhỏ. Nhìn lên đầu xe, mình thấy hai gar nữa cũng có vật đó. Họ cầm bằng cả hai tay, đưa lên, như nâng niu một kho tàng quí giá, mong manh.

Một gar nói:

- Sắp rồi.

Các gar khác gật gù.

Mình hỏi:

- Sắp cái gì?


- Nhà.

Mình chưa kịp hỏi thêm, chiếc xe đột ngột ngừng lại. Họ vội vàng giấu biến khối lập phương đó. Chứng tỏ họ không muốn để klee biết vụ này. Thú vị thật đấy. Bây giờ mình rất khó xử. Dường như cách duy nhất để tìm hiểu về vật này là phải hỏi Boon và Kasha. Nhưng nếu họ đã muốn giấu klee, như vậy mình có phản bội sự tin tưởng của họ không? Boon và Kasha về phe mình. Ít ra, Boon thì chắc chắn rồi. Nhưng họ là klee, mà klee thì đang sắp bắt đầu săn bắt gar. Mình phải làm sao đây? Đầu mình bắt đầu ê ẩm như đôi mông rồi.

Durgen la lớn:

- Tất cả ra khỏi xe.

Hắn mở đuôi xe để tụi mình leo xuống. Một con mèo tháo xích cho tụi mình, rồi đưa cho mỗi người một cái bao lớn. Khi hai chân bớt tê cứng, mình nhìn quanh. Vì quá tập trung vào những gar trong xe, mình không biết là đã ra khỏi rừng và đã tới một nông trang khác. Thoáng nhìn, mình không thấy xác một con tang nào. Durgen tiến tới hàng cây đầu tiên, hái một quả táo xanh dương. Hắn trở lại xe, ném quả táo cho một gar đứng cạnh mình, ra lệnh:

- Ăn đi.

Gã gar nhìn quả táo xanh như đó là độc dược. Không trách hắn được. Mình cũng sẽ thế thôi.

Durgen gầm lên:

- Ăn ngay.

Hắn nhắm mắt, cắn một miếng.

Durgen lại ra lệnh:

- Nữa.

Gã gar sợ hãi cắn thêm mấy miếng, cố nuốt. Tất cả lom lom nhìn, chờ đợi… Mình cũng không biết là chờ đợi điều gì. Liệu anh ta có lăn đùng ra chết như lũ tang không?

Ồ, không đâu. Rõ ràng hắn đã trút được gánh nặng sợ hãi, hăm hở ngấu nghiến quả táo. Nhưng hắn không được ăn hết, vì Durgen đã đánh quả táo bật khỏi tay hắn. Mình cảm thấy có vấn đề nghiêm trọng đối với tính cách của con mèo Durgen này.

Nó gầm lên bảo tất cả:

- Ở đây trái cây an toàn. Đây là nơi chúng ta thu hoạch được.

Ôi, mừng rồi.

Thình lình mình bị nắm lưng áo, kéo ra khỏi nhóm. Một klee rít lên:

- Đừng hòng tẩu thoát, gar.

Chính là Kasha. Ả kéo mình ra xa, để không ai có thể nghe những gì sẽ nói. Ả xô mạnh, làm mình suýt nhào xuống đất. Mình kêu lên:

- Ê, nhẹ tay chút chứ.

- Có chuyện cần phải nói.

- Chuyện gì xảy ra ở trang trại trước vậy? Sao những con tang bị chết?

- Không biết. Nhưng muốn sống thì nghe đây. Hãy làm theo lời tôi nói. Nhớ đứng gần giữa bầy. Vì tang luôn tấn công từ ngoài vào.


- Cô đã không cho tôi biết là gar biết nói. Họ thông minh, không phải là loài vật.

- Pendragon, có nghe tôi nói gì không?

- Có, có nghe. Từ ngoài vào. Sao klee lại có thể muốn săn và giết những mạng sống thông minh chứ?

Kasha liếc vội phía sau mình. Mình quay lại: Durgen đang tiến tới. Kasha nói gấp:

- Làm theo lời tôi, Pendragon.

Ả đá một phát, làm mình lộn tùng phèo xuống dưới chân Durgen, rồi phân trần với Durgen:

- Để biết chắc nó có làm nổi trò trống gì không.

Chắc Kasha làm trò này để qua mắt Durgen, nhưng mình nghĩ, ả cũng hơi khoái chí khi tung cú đá. Durgen nắm áo mình, kéo lên. Bị nắm như một con búp bê, mình phát bệnh thật sự.

- Tốt. Cho nó làm đầu đàn.

Nó xô mình về phía mấy gar kia. Không biết nó nói đầu đàn là sao, nhưng là thứ gì, chắc chắn mình cũng không thể nào ưa nổi.

Klee lùa gar thành hàng ngang, vai kề vai. Mình lọt vào chính giữa. Tốt. Tang tấn công từ ngoài vào. Nhưng… mình bị ra lệnh tiến lên trước. Đám kia theo sau, tản ra như hình mũi tên. Mình là chóp của mũi tên. Sướng chưa! Nếu có một con tang đói nằm chình ình chờ đợi trong những hàng cây kia, là… tiêu đời mình. Vì mình là kẻ đầu tiên tiến vào mõm nó. Ngoái lại, mình thấy Boon ngồi trước xe, thiểu não. Vừa nghe một tiếng véo, lưng mình đã đau buốt. Ui da! Quay lại, mình thấy Durgen đang đứng với một sợi dây da dùng làm roi.

Nó rống lên:

- Mau. Trước khi lũ tang đánh hơi thấy mùi hôi thối của tụi mày.

Rõ. Mình tiến vào hàng cây đầu tiên. Những gar kia theo hai bên, lùi lại sau một chút. Không biết làm gì khác, mình bắt đầu hái quả, bỏ vào bao. Một công việc không phải bận tâm suy nghĩ gì hết. Rất tốt, vì trong đầu mình chỉ nghĩ đến khả năng có một con quái tang đang nằm đón lỏng mình. Vừa hái, mình vừa nhìn lại sau, xem đám klee làm gì để bảo vệ tụi mình. Chúng cóc làm gì hết. Trái lại, tụi mình mới chính là kẻ bảo vệ cho chúng. Boon và một klee nữa ngồi trên xe, số còn lại đi sau tụi mình, bên trong đội hình mũi tên, để được che chắn nếu bị tấn công bất ngờ. Kasha nằm trong đám này. Điều đó làm mình yên tâm một chút. Một chút xíu thôi.

Khi bao của mình đã đầy những quả táo xanh, một gar tiến lại, lấy bao đầy và đưa cho mình một bao không khác. Hắn kéo lê bao trái cây tới xe. Tại đó, có mấy gar chờ sẵn để chuyển lên xe. Mình nhận ra ngay: khi trái cây chất đầy xe, đám gar khốn khổ tụi mình sẽ không còn chỗ trên đường trở lại Leeandra. Đó là giả dụ tụi mình còn sống sót.

Công việc chậm rì. Mất cả phút mới hái hết một cây. Mình phát hiện ra một điều: sau khi hái hết quả, cây đó sẽ được nhổ bỏ. Như vậy, đội hình của tụi mình tiến tới đâu là mở rộng đường tới đó. Không biết đã thu hoạch được bao lâu rồi. Hai tiếng? Ba tiếng? Mình mệt lử cò bợ. Tụi klee chẳng cho tụi mình uống, nói gì tới ăn. Mình hết hồn khi nghĩ: nếu lũ tang thông minh, chờ tới cuối ngày, khi các nạn nhân của chúng kiệt sức… Ôi, mong sao chúng không đủ khôn đến thế.

Thêm một bao đầy, mình đưa cao tay, ra dấu cho một gar tới lấy. Nhưng không ai tiến tới. Cho đến lúc này họ rất nhanh nhẹn, vì vậy mình nghĩ chắc có lý do làm công việc chậm chạp hay… ngừng lại. Đưa cao bao trái cây nặng nề, mình nhìn Kasha.

Kasha gọi lớn:

- Đây này.

Không ai chạy lại.

Các gar đều ngừng hái. Mình nhận ra ngay sự căng thẳng khi họ đứng dậy, bồn chồn nhìn quanh. Những con mèo nắm vũ khí, chĩa ra trước. Ghê quá! Tất cả đều đứng lặng như tờ, nghe ngóng. Mấy giây trôi qua. Mình chỉ nghe tiếng gió rì rào qua cành lá. Các gar bốc vác đâu? Họ đang chậm chạp trút trái cây lên xe, hay có chuyện chẳng lành?

Mình nhìn sang phải. Đứng sau mình chưa đến một mét, chính là gar đã khoe mình khối lập phương mã não. Toàn bộ giác quan của hắn cảnh giác, nghe, nhìn, đánh hơi. Hắn đang sợ. Mình cũng vậy. Hắn nhìn đám hoa màu dày đặc phía trước, nhưng không có gì ngoài cây cối. Cái nhìn của hắn đảo quanh cho tới khi thấy mình. Mắt chúng mình gặp nhau. Ngay lập tức, cái nhìn của hắn từ sợ hãi bỗng trở nên thanh thản. Đúng vậy đó. Cứ như sự căng thẳng đã rời khỏi thân thể hắn khi hắn nở nụ cười.

Đó là hành động cuối cùng trong đời hắn.

Chỉ một giây sau, mình ngửi thấy mùi hôi hám. Đó là mùi của một con tang đói. Đám cây cao lớn trước mặt hắn rào rào rung động. Một vật phóng ra, nhanh như chớp, đến nỗi mình không thể biết chính xác là đang xảy ra chuyện gì. Giây trước hắn vừa đứng đó, giây sau một bóng xanh lè thấp thoáng đã kéo hắn trôi tuột vào hàng cây rập rạp. Mình chết sững, một tiếng kêu nghẹn trong cổ họng. Một lát sau, tiếng kêu của mình không còn bị mắc nghẹn nữa, vì một vật từ bụi rậm phóng ra lại. Vật đó bật xuống đất, rồi lăn lông lốc tới chân mình. Nhìn xuống, mình thấy một thứ mà suốt đời mình sẽ không bao giờ quên nổi. Nằm dưới chân mình, là cái đầu người bạn gar của mình. Đôi mắt vô hồn của anh ta trừng trừng ngó lên mình.

Mình gào lên… và cuộc tấn công bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui