NHẬT KÍ # 13
VEELOX
(@Joyce89 type)
Chào Mark. Chào Courtney. Lời chào từ lành địa Veelox đây. Những gì các bạn đang nghe, đang thấy lúc này, chính là nhật ký số mười ba của mình. Ngầu chứ, hả? Mình cá là đọc chữ viết lem nhem của mình hai bạn phát oải. Híc, chính mình cũng oải khi phải viết tay. Vì vậy mình khoái trò này hơn. Nhưng cái máy chiếu này chỉ là thứ đồ chơi nếu so sánh với những trò khoa học giả tưởng tại nơi này. Thật không thể nào tin nổi.
Để hù hai bạn một chút, hãy tưởng tượng đến một trò chơi video ba chiều kỳ lạ nhất mà hai bạn chưa từng được thử qua – hình vẽ đồ họa tuyệt đỉnh, âm thanh nổi như thực, không gian ba chiều, những màn thử thách siêu đẳng. cộng tất cả những thứ đó lại. Giờ hãy hình dung video game đó được nhân lên gấp mười hai tỉ lần. Đó là những gì họ đã đạt tới tại Veelox. Mình không khoác lác đâu. Nhưng không cách nào diễn tả để hai bạn hiểu hết ngay được, mình nghĩ hai bạn nên tìm hiểu từng chút như mình vậy. Hãy kiên nhẫn, không uổng công đâu.
Nhưng trước khi chúng mình bị mê tơi vì những điều kỳ diệu của Veelox, mình muốn kể với hai bạn về những gì đã xảy ra từ sau khi tụi mình chia tay trên Trái Đất Thứ Hai. Nói theo kiểu Spader, thì mình đã lọt ngay vào giữa một chuyện nhộn tưng luôn.
Ông Gunny và mình đi nhờ xe của lão găng-xtơ già, Peter Nelson, tới khu Bronx, để đến nhà ga tàu điện ngầm bỏ hoang và ống dẫn đưa hai ông cháu tới các lãnh địa. Điểm đến chủ yếu là Veelox. Saint Dane tới đâu, tụi mình tới đó mà.
Đáng tiếc là khi ngồi trên xe tới Bronx, đầu óc mình luôn bận rộn nghĩ tới một nơi khác. Đó chính là vì những chuyện xảy ra trên Trái Đất Thứ Nhất. Ngắn gọn là: mình đã bị thất bại tại đó. Trên Trái Đất Thứ Nhất, Saint Dane đã cố chứng tỏ là mình không xứng đáng làm một Lữ khách, và những gì xảy ra đã chứng minh là hắn đúng. Đó là khoảnh khắc phi thuyền Hindenburg sắp bị phá hủy, điều khủng khiếp là ở chỗ Hindenburg cần phải bị phá hủy. Vì nếu thay đổi lịch sử, Trái Đất sẽ chìm ngập trong trận chiến quyết tử sau cùng. Khi đứng bên trái hỏa tiễn sắp được phóng lên làm nổ tung phi thuyền, mình biết, mình đang nắm vận mệnh của cả ba Trái Đất trong tay.
Và mình đã bị choáng đến ngẹt thở. Trong phút giây khủng khiếp đó, mình cảm thấy không thể để cho những người vô tội trên khinh khí cầu kia phải chết. Vì vậy, mình tiến tới, định đá văng trái hỏa tiễn, để cứu Hindenburg, cứu những người trên đó, và … đẩy các lãnh địa của Trái Đất vào trôn xoáy của ngày tận thế.
Nhưng ông Gunny đã níu mình lại. Ông đã ngăn cản mình phạm một sai lầm tệ hại nhất. Hỏa tiễn đã được phóng lên, làm nổ tung Hindenburg. Ông Gunny đã cứu các lãnh địa của Trái Đất. Vì… chuyện phải thế thôi.
Dù các Lữ khách đã thắng Saint Dane, nhưng Saint Dane đã đánh bại mình. Hai bạn có thể gọi giây phút đó là khoảnh khắc của sự thật, của thử thách hay gì gì cũng được. Nhưng rõ ràng là mình đã suýt làm hỏng việc. Từ lúc đó mình tự hỏi: mình có thích hợp với công việc này không? Trời ạ, từ ngày đầu tiên mình đã luôn tự hỏi câu hỏi đó, nhưng sai lầm suýt gây hỏng việc trên Trái Đất Thứ Nhất làm mình hoang mang tột độ. Mình đoán, Saint Dane đã hy vọng mình chui vào một cái hố, co rúm người lại, không bao giờ còn dám phá bĩnh tham vọng làm bá chủ Halla của hắn nữa. Thật ra, mình cũng đã nghĩ đến điều đó! Tin không?
Nhưng rất may là chuyện đó đã không xảy ra.
Sai lầm của mình trên Trái Đất Thứ Nhất lại có một phản ứng ngược. Nó làm mình phẫn nộ, mình muốn chứng tỏ cho con quỉ đó biết: mình không phải là một kẻ chiến bại hèn nhát như hắn tưởng. Hoặc có lẽ, mình muốn tự chứng tỏ điều đó cho chính mình. Dù là gì, thì đây cũng là lần đầu tiên, từ khi rời khỏi gia đình để trở thành một Lữ khách, mình cảm thấy muốn làm công việc này. Thực đó. Mình muốn sống xứng đáng với niềm tin cậu Press đã đặt vào mình. Kế hoạch của Saint Dane đã bị phản pháo. Thay vì làm mình bỏ cuộc, hắn đã châm lửa cho mình. Nếu hắn nghĩ mình là một tên quá yếu đuối, không thể đảm nhận nổi công việc này, càng hay. Điều đó có nghĩa hắn sẽ không ngờ là mình đang tiến tới.
Và mình đang thật sự tiến tới.
Ra khỏi xa tại nhà ga bỏ hoang, ông Gunny và mình đứng trên hè phố, thưởng thức những giây giờ cuối cùng ánh mặt trời của Trái Đất Thứ Hai. Gunny là một con người tuyệt vời và mình hãnh diện được gọi ông là bằng hữu thân thiết. Có rất nhiều điều đáng quí để kể về ông, nhưng chắc điều quan trọng nhất, là ông đã đủ mạnh mẽ để hâm nóng bầu nhiệt huyết cho mình trên Trái Đất Thứ Nhất.
Nhưng ngay lúc đó, khi đứng trên lề đường trong khu Bronx, dường như ông không còn tỏ ra chút nóng vội nào trong việc săn lùng Saint Dane. Ông già người Mỹ gốc Phi, cao hơn mét chín này, có vẻ rất thích thú, hai mắt lim dim, để nắng ấm vuốt ve da mặt.
Mình hỏi Lữ khách của Trái Đất Thứ Nhất:
- Ông đang nghĩ gì vậy?
Gunny mở mắt, nhìn quanh ngã tư khu phố đông đúc, chắc khá lạ mắt với ông. Dù sao, Gunny cũng là người của năm 1937 tới đây. Ông nói:
- Chú lùn, hãy nói đi. Cháu có nghĩ cái ngày chúng ta trở về nhà, để sống một cuộc đời bình thường, sẽ không bao giờ đến không?
Giây phút đầu tiên ra khỏi nhà cùng cậu Press, mình cũng đã tự hỏi câu này. Mình thành thật nói:
- Cháu không biết. Nhưng cháu cũng không chắc cháu còn hiểu nổi thế nào là bình thường nữa.
Mình dẫn lối cho ông Gunny xuống những bậc thềm đầy rác của nhà ga bỏ hoang. Đây là một lối đi đã thành quen thuộc. Đường vào đã được đóng chặt bằng những tấm ván đầy những tờ quảng cáo. Nhưng mình biết cách vào trong. Có hai tấm ván lỏng lẻo, chỉ cần đẩy nhẹ là lộ ra lối vào.
Nhà ga trống trải giống hệt như buổi tối đầu tiên cậu Press đưa mình tới đây. Một nơi đã bị lịch sử quên lãng. Nhưng Lữ khách tụi mình thì không. Một đoàn tàu điện ngầm rùng rùng chạy qua, làm rung bay những tờ báo cũ nhàu nát. Đoàn tàu vừa qua khỏi, mình và ông Gunny vội nhảy xuống đường ray, đi dọc theo bờ tường đầy vết dầu mỡ, tiến tới cánh cửa gỗ có biểu tượng hình ngôi sao. Mấy giây sau, đã vào tới động đá, là điểm dừng chân cuối cùng của mình trên Trái Đất Thứ Hai. Chặng đầu tiên của chuyến đi thật dễ như ăn bánh. Giờ thì mọi chuyện sẽ bắt đầu ly kỳ đây. Hai ông cháu lẳng lặng đứng nhìn vào con đường tối tăm, thăm thẳm dẫn đến các lãnh địa: ống dẫn.
Ông Gunny lên tiếng:
- Hãy cho ta biết về Veelox.
- Cháu có biết gì nhiều đâu. Cháu chỉ ở đó mấy giây, ngay trong ống dẫn.
- Cháu chắc cô gái có cái đầu bay bổng đó là Lữ khách chứ?
- Cô ta nói vậy đó.
Gunny lắc đầu thắc mắc:
- Những cái đầu bay bổng trên không! Rồi còn những gì lạ lùng hơn nửa đây?
- Cháu nghĩ, chúng ta sắp khám phá ra rồi.
Ông nhìn mình, thoáng cười, rồi bước tới miệng ống dẫn kêu lớn:
- Veelox!
Ống dẫn chợt sống động. Vách đá răng rắc, rên rẩm như vươn vai thức giấc sau một giấc ngủ dài. Sâu thẳm trong đường hầm, một ánh sáng le lói xuất hiện để rồi chẳng mấy chốc sẽ quét Gunny đi. Cùng với nguồn sáng là tiếng nhạc nhè nhẹ du dương.
Gunny quay lại nhìn mình, mình thấy một thoáng căng thẳng trong mắt ông.
- Có bao giờ ta cho cháu biết là ta không khoái cái trò phóng qua ống dẫn này chưa nhỉ?
Mình cười sằng sặc:
- Ông Gunny ơi! Ngoài kia còn nhiều thứ đáng để sợ hơn nhiều. Ống dẫn thì có gì mà phải sợ.
Ánh sáng tới gần hơn, đường hầm đá tối tăm bắt đầu biến đổi thành pha lê trong suốt. Ông Gunny bảo:
- Ta tin lời cháu.
Ánh sáng bừng lên chói lọi, âm nhạc vang vọng khắp động đá và ông Gunny biến mất. Mình buông tay vừa kịp thấy ánh sáng mất hút vào cuối đường hầm thăm thẳm. Ống dẫn đã trở lại bình thường để chờ đợi người khách tiếp theo. Chính là mình.
- Veelox!
Mình kêu lớn và qui trình lại bắt đầu.
Khi ánh sáng và âm nhạc tới đón mình, mình nhắm mắt chờ sự lôi kéo mạnh – dấu hiệu đầu tiên của cuộc hành trình.
Chuyến vượt ống dẫn tới Veelox không khác gì với những lần phóng qua ống dẫn khác. Mình khoanh tay, đạp chân về sau và hướng cái cảm giác thú vị nhẹ nhàng lướt qua đướng hầm pha lê. Mình chăm chú nhìn cánh đồng bên ngoài vách hầm trong suốt, cố nhận diện một chùm sao, nhưng không thấy chòm sao nào quen thuộc, mình vẫn chưa biết chính xác chuyện gì xảy ra khi một Lữ khách phóng qua ống dẫn. Mình mới chỉ hiểu, điều này không giống xuyên qua không gian ba chiều thông thường như chúng ta vẫn biết. Hai bạn biết đấy: lên, xuống, lùi, tiến. Mình tin là một cuộc hành trình qua ống dẫn có thể đưa người ta đến chiều thứ tư, đó là thời gian. Đó là nguyên nhân vì sao các Lữ khách có thể xuất hiện ngay tại đúng những nơi chốn và thời điểm họ cần đến.
Cậu Press đã cắt nghĩa cho mình về Halla. Halla là tất cả mọi thứ, mọi thời gian, mọi không gian, mọi con người, mọi sự vật hằng có. Và tất cả những điều đó đều vẫn còn tồn tại nếu đó là sự thật, vậy có thể còn chiều thứ năm, thậm chí thứ sáu nữa. Và ống dẫn là xa lộ xuyên qua các chiều đó. Điều đó cũng dễ hiểu, vì nếu không, giao thông vũ trụ sẽ bị quá tải.
Mình đã nói gì? Dễ hiểu hả? Mình có khùng không? Có cái gì trong chuyện này dễ hiểu chứ? Chỉ có một điều mình biết chắc: Cứ nghĩ linh tinh đến chuyện chiều với chả hướng làm chuyến phóng qua ống dẫn mất hết thú vị. Mình phải cố tỉnh táo lại.
Nhưng quá muộn rồi. tiếng nhạc trở nên rộn rã hơn, là tín hiệu mình đã tới gần Veelox. Vài giây sau, lực hút nhẹ nhàng đưa mình hạ xuống. Trước tiên, mình thấy cái lưng của ông Gunny. Ông đứng trước miệng ống dẫn, cách mình chừng một mét. Điều thứ hai mình thấy là…
Saint Dane!
Ui cha!
- Chào Pendragon. Chúc mừng tới Veelox.
Gã quỉ sứ nói với nụ cười trơn như bôi mỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...