Pendragon 4 - Thế Giới Ảo

NHẬT KÍ # 14

(TIẾP THEO)

VEELOX

(@bluepigron8791 type)

Cơ thể mình bắt đầu có cảm giác nặng nề, như đang bị kéo ghì xuống mặt bàn. Mình cũng thấy hơi buồn ngủ nữa. Rất giống lần trước, nên mình không thấy lo. Nhưng tim mình bắt đầu đập rộn ràng vì háo hức.

Mình cảm thấy có một vật khô và nhám phất trên mặt. Dù không biết đó là cái gì, nhưng mình không sợ, vì hình như điều đó có vẻ… bình thường. Mình rờ tay thử, phát hiện một thứ phủ trên mặt. Cảm giác như một chiếc khăn tắm. Sao một chiếc khăn tắm lại rơi trên mặt mình nhỉ? Mình kéo chiếc khăn khỏi mặt vừa khi…

Tiếng gào thét của đám đông trong phòng thể thao ùa trở lại, như có ai vừa mở tung cánh cửa cách âm. Kéo chiếc khăn tắm khỏi mặt, mình thấy mình đang ngồi trên băng ghế, giữa Petey Boy và Jimmy Jag. Mình đã trở lại trận đấu bóng rổ đúng thời điểm khi mình rời đi. Đúng vậy đó. Cứ như sau cùng mình được thêm hai mươi phút nữa.

Mất vài giây, mình mới có thể tập trung trở lại với tình huống trước mặt. Nhìn lên bảng ghi điểm. Đã đạt tới điểm năm mươi tám, và chúng mình sắp đấu thêm giờ. Mình vừa mới ném thành công hai cú ném phạt và được đám đông cổ vũ như hóa cuồng. Huấn luyện viên Darula tiến lại, quỳ trước đội, la lớn át tiếng huyên náo của đám đông:

- Trước kia chúng ta đã từng đấu tại sân này. Với năm phút đấu thêm, chúng ta đã có kinh nghiệm, có điều kiện, và lúc này chúng ta đã làm đối phương hoảng sợ. Tất cả sự cần thiết bây giờ là phải tự tin. Trận đấu sẽ thuộc về chúng ta. Nhớ kỹ điều đó.

Cả đội xiết tay nhau và huấn luyện viên kêu lớn:

- Một, hai, ba…

Tất cả đáp lại:

- Chiến thắng!

Buông tay nhau, cả đội nhảy lên để vào sân. Mình khởi động, sẵn sàng thi đấu. Thật lạ lùng, thậm chí mình còn có cảm giác hơi mệt và đổ mồ hôi, cứ như vừa chơi đầy đủ một trận đấu bóng rổ đúng theo quy định. Đang chạy ra sân, mình nghe một tiếng gọi quen quen từ khán đài. Dù giọng không cao, nhưng xuyên suốt qua tiếng ồn ào của đám đông:

- Chúc may mắn.

Mình quay lại và thấy Aja đang đứng sau hàng băng ghế. Với quần jean xanh, áo thun, trông cô như một nữ sinh trung học. Aja cầm một lá cờ đuôi nheo màu đỏ có hàng chữ “Cardinals”, vẫy vẫy không chút nhiệt tình. Cô thật sự tách biệt khỏi đám đông đang sắp hoàn toàn hóa rồ.

Có chút gì đó trong cách nói “chúc may mắn” của cô làm mình thấy bồn chồn. Hơn nữa, nhìn lên khán đài, nơi mình nhớ là có hai bạn - Mark và Courtney - ngồi, nhưng mình không thấy hai bạn tại đó. Kỳ lạ. Tất cả đều y chang như khi mình ra khỏi thế giới ảo lần trước, ngoại trừ việc hai bạn vắng mặt. Nhìn lần nữa, mình phát hiện gia đình mình cũng không có ở đây. Mình đoán, đây là điều Aja đã nhắc đến, khi cô bảo Con Bọ Thực Tế làm trải nghiệm của người nhảy kém hoàn hảo hơn.

Ngay khi vào giữa sân để nghe những dặn dò cảnh cáo, mình chú ý đến vài thay đổi khác nữa. Các cầu thủ của đội trường Easthill hình như to lớn hơn trước. Không phải thình lình họ trở thành người khổng lồ hay bất cứ thứ gì đâu. Nhưng rõ ràng cơ bắp họ lớn hơn, chiều cao tăng lên cả phân. Họ cũng chẳng có vẻ gì là mệt mỏi cả. Mình không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mình biết chắc một điều:

Đây sẽ là một trận đấu thêm giờ dài dằng dặc.

Trọng tài tung bóng lên. Quả bóng vượt khỏi đội mình, và trò hề bắt đầu. Thật khủng khiếp. Đây là một trận đấu hoàn toàn khác. Mình không hiểu rõ đó là vì đội bạn bất ngờ chơi quá hay, hay vì đội mình chơi quá tệ. Chẳng quan trọng. Với nguyên do nào đi nữa, thì cũng đi đến cùng một kết quả mà thôi.

Họ xơi tái tụi mình.

Khéo léo và đầy kinh nghiệm, họ rẽ bóng quanh tụi mình, hất bóng ra sau lưng, rồi câu bóng bổng lên phía trên rổ để đồng đội đập bóng ghi bàn. Về thể lực, họ dồn tụi mình như dồn những đứa trẻ con. Mình rẽ bóng đến điểm ngon lành nhất, xoay lưng lại rổ, thì lập tức cầu thủ kèm người của họ đặt tay ngay lên lưng mình, làm mình hết xoay trở. Nếu mình cố vượt qua, hắn đập bóng ra, tranh bóng trong nháy mắt, rồi đưa bóng qua phần sân kia.

Ba phút chơi thêm giờ, họ vượt lên chúng mình 12-1. Lý do duy nhất tụi mình ghi được một điểm, là vì mình vừa nhảy lên ném bóng, trung phong của họ đấm bóng dội ngay mặt mình quá mạnh khiến quả bóng nẩy qua đầu mình, bay vút lên khán đài.

Thật tình đó là một cú đẩy bóng sạch sẽ. Không chơi xấu. Nhưng trọng tài thương tình, bắt phạt. Không như lần trước, lần này mình bước lên vạch ném phạt, đám đông im thin thít. Một đám đông đến thế tụ tập, vậy mà không có một tiếng ồn ào. Không thể nào tin nổi. Họ ngồi lạnh như chết.

Mình ném lọt lưới quả đầu tiên, đó là một điểm đội mình ghi được. Nhưng quả thứ hai mình ném hỏng. Một cú ném hỏng tai hại đủ đường. Quả bóng bật vành rổ, dội ngược về mình. Mình nhảy lên đón. Tay trung phong to con cũng nhảy theo. Hắn chộp bóng, rồi rơi xuống… khuỷu tay xuống trước.

Uiii daa! Khuỷu tay hắn giáng ngay vào mũi mình. Ôi trời! Mắt mình nổ đom đóm. Ngã bệt xuống, mình thấy cả phòng thể thao quay vòng vòng. Có thể đây là ảo giác, nhưng cú va chạm đó… rất thật, đau thấy mồ luôn. Trận đấu phải tạm ngừng. Huấn luyện viên Darula chạy tới giúp mình đứng dậy. Máu mũi mình phun có vòi. Đầu choáng váng. Không chắc mình lết tới được tới chỗ ngồi. Crutch và Joe Zip phải dìu mình tới hàng ghế.

Đám đông hoan hô mình vì lịch sự. Ít ra điều đó cũng chứng tỏ là họ còn sống. Rồi ngay trước khi ngồi xuống, mình thoáng thấy Aja. Cô ta cười toe toét như vui sướng vì thấy mình bị sặc máu mũi. Mình chỉ còn cách hầm hầm nhìn lại cô ta. Cô ả tỉnh bơ nhún vai. Mình ngồi xuống ghế với cái mũi chảy máu và cái đầu choáng váng. Mình đã hoàn tất việc hôm nay.

Nhưng hôm nay chưa buông tha mình.

Dù đang bị thua liểng xiểng, huấn luyện viên Darula vẫn hăng hái như điên. Ông chạy ra chạy vào sân, la hét, khích lệ, chỉ đạo, chửi rủa khi đội kia chơi quá rát. Chưa bao giờ mình thấy ông bị kích động đến thế. Mặt ông đỏ bừng. Điều đó làm mình lo ngại là ông đã vắt kiệt sức. Khi chuyện xảy ra, thì mình đã đoán đúng.

Trận đấu thêm còn ba mươi giây. Tụi mình bị dẫn trước mười lăm điểm, không còn mong gỡ. Lúc này đội mình chỉ cố giữ được “mạng” là may rồi. Mình thoáng cảm thấy có tội. Đội bị thua tơi tả thế này là do lỗi của mình. Mình đã luôn tự nhắc nhở, tất cả chỉ là ảo giác thôi. Nhưng lúc đó, cảm giác không giống như giả. Mình biết, cảm giác mũi đau nhức rất thật. Đội Easthill lại vừa ghi thêm một điểm, và huấn luyện viên Darula muốn tạm ngưng trận đấu. Ông nhảy khỏi ghế, la hét trọng tài, dùng tay ra dấu chữ T và… ngay lúc đó chuyện đã xảy ra. Ông nắm chặt cánh tay trái, mặt thất thần, ngã quỵ xuống. Dù không là bác sĩ, nhưng mình biết chắc chuyện gì đang xảy ra.

Ông đang lên cơn đau tim. Trận đấu được ngừng. Trọng tài chạy đến cõng ông và ra hiệu cho trợ lý trọng tài gọi nhân viên y tế. Mấy giây sau, hai người mặc đồng phục hấp tấp chạy lại săn sóc cho ông. Đám đông còn im lặng hơn trước. Mình không thể tin nổi. Trong vòng mấy phút, huấn luyện viên được đưa lên cáng, chuyển ra ngoài trong tiếng vỗ tay bối rối của đám đông.

Sau đó không ai còn muốn chơi tiếp. Ai nấy đều ngơ ngẩn bàng hoàng. Kể cả đội Easthill cũng không ăn mừng chiến thắng. Tất cả đều quá lỳ lạ. Mình nhìn quanh tìm Aja, nhưng cô ta cũng đã biến mất. Không biết phải làm gì, mình theo đồng đội vào phòng thay áo để tắm. Mũi mình đã ngưng chảy máu, và nước nóng làm mình cảm thấy dễ chịu. Đứng một mình trong phòng tắm, mình rửa mũi và nhìn máu khô trôi xuống cống.

- Có thắc mắc gì không?

Giọng quen thuộc vang lên.

Aja đứng ngay lối vào phòng tắm, khoanh tay, vẻ tự mãn. Quơ vội khăn tắm, mình che người. Thật quá tệ!

Vừa tắt nước mình vừa nói:

- Có chứ, cả tấn thắc mắc. Nhưng trước hết, tôi muốn biết vì sao mũi tôi đau đến thế, nếu tất cả chuyện này chỉ là tưởng tượng?

Aja cười:


- Cậu không đau, không đau thực sự đâu, Pendragon. Ra khỏi cuộc nhảy, mũi cậu lại bình thường.

- Tốt. Nhưng cô làm ơn quay đi để tôi mặc quần áo chứ.

Aja đảo mắt nhìn trời rồi quay đi. Mình chạy vội lại tủ, mặc bộ đồ mình đã để đó từ lần nhảy trước. Phòng thay quần áo vắng hoe. Mọi người đã về từ lâu. Mình đang buộc chặt mấy cuốn sách hướng dẫn dã ngoại thì Aja đến ngồi bên cạnh. Cô ta giải thích:

- Nguồn Sáng Đời Sống lấy ý nghĩ của cậu và tạo ra một ảo ảnh hoàn hảo. Con Bọ Thực Tế cũng sử dụng những ý nghĩ đó, đồng thời phát hiện những thiếu sót và sự sợ hãi. Không chỉ rút ra cái tốt, nó còn tìm ra cái xấu. Giống hệt như ngoài thực tế. Bị thất bại như vậy chính là điều cậu lo sợ sẽ xảy ra. Chắc chắn cậu đã từng lo sợ sẽ có ngày huấn luyện viên của cậu làm việc quá sức và ngã bệnh. Con Bọ Thực Tế phát hiện ra nỗi lo sợ đó và biến nó thành sự thật.

- Nhưng với mục đích gì chứ?

Aja đứng dậy, đi quanh:

- Cậu vẫn chưa học được gì sao? Người dân Veelox sẽ không bao giờ tự ra khỏi Nguồn Sáng Đời Sống. Và lãnh địa này sẽ sụp đổ vì không ai quan tâm tới đời sống thực. Vì thực tế có quá nhiều khó khăn. Người ta phải đi làm, sửa chữa nhà cửa, nuôi trồng lương thực, săn sóc con cái, và phải giao du với người khác, những người chưa chắc đã thuận thảo với họ, căn bản là làm tất cả để khiến thế giới này vận hành. Nhưng trong Nguồn Sáng Đời Sống, họ không phải lo bất cứ chuyện gì như thế. Đó là nguyên nhân Saint Dane đang thắng thế. Hắn có ảo ảnh về phần hắn. Nhưng Con Bọ Thực Tế của tôi là một giải pháp lý tưởng. Nó làm Nguồn Sáng Đời Sống bớt hoàn hảo đến nỗi làm người ta không còn ở trong đó lâu như họ đã quen làm. Nó thúc đẩy họ trở về đời sống thật.

- Vậy là… cô đã thử với những người nhảy khác rồi?

- Vài người thôi. Lần nào họ cũng kết thúc cuộc nhảy sớm hơn dự định, tức là giải pháp của tôi hiệu quả, Pendragon ạ. Ngay khi tôi hoàn toàn lắp đặt xong con bọ, nó sẽ có hiệu lực với tất cả các cuộc nhảy trong mỗi kim tự tháp trên Veelox.

Aja ngồi xuống bên mình. Lần đầu tiên mình thấy cô ta vui vẻ.

Cô nói tiếp:

- Cậu không thấy sao? Con bọ sẽ làm cho Nguồn Sáng Đời Sống giống thực tế hơn. Do đó nó sẽ không còn sức hấp dẫn nữa. Không ai được biết nguyên nhân, vì tôi đã chôn giấu nó rất kỹ, không ai tìm thấy được.

Dù không muốn, mình vẫn phải nhìn nhận là kế hoạch của Aja rất thông minh. Tuy nhiên minh vẫn còn điều băn khoăn. Mình vừa nói, vừa cố tập trung vào điều đang nói:

- Tuyệt vời. Tôi nghĩ vậy thật đó, Aja. Nếu tất cả đạt kết quả như cô nói, thì cô thành công rồi. Cô đã hạ được Saint Dane rồi đó.

- Cám ơn!

Aja nói với một tiếng thở dài kiểu cách, như thể đó là điều cô chờ đợi mình nói từ lâu. Mình ngập ngừng tiếp:

- Nhưng…

Cô ta nhảy dựng lên:

- Không nhưng gì hết.

- Nhưng cô đã nói trận chiến trên Veelox sẽ xảy ra trong tưởng tượng của con người. Bây giờ thì tôi hiểu điều đó rồi. Nhưng, chẳng phải sự tưởng tượng rất khó điều khiển nổi sao? Ý tôi là, cô nhìn tôi đi. Tôi bị đánh trúng. Cô bảo chuyện này xuất phát từ nỗi sợ của tôi. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra, nếu nỗi sợ của ai đó thật sự nghiêm trọng? Nghĩa là, các cuộc nhảy có thể sẽ bị nguy hiểm.

- Thì sao? Chỉ là ảo giác. Chẳng ai bị thương cả. Tất cả họ đều nằm an toàn trong kim tự tháp.

- Vậy là khi ra khỏi đây, mũi tôi sẽ không còn đau nữa?

- Chính xác!

Mình muốn tin, nhưng vẫn có điều bứt rứt. Con Bọ Thực Tế thật sự chỉ là một virus máy tính tiến bộ. Mà virus vi tính thì rất đáng sợ. Không thể nào biết nó xuất hiện ở đâu, gây ra những thiệt hại gì. Khi còn ở nhà, có lần máy tính của mình đã bị virus phá hủy phần cứng. Nếu một con virus có thể phá hủy cái máy vi tính xách tay nhỏ của mình, nó sẽ gây ra chuyện gì với một hệ thống phức tạp như Nguồn Sáng Đời Sống? Mình không thích nghĩ đến điều đó.

Aja nói:

- Nghe đây! Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy. Hãy làm một thử nghiệm sau cùng. Ngay tại đây, ngay bây giờ.

Mình lo lắng:

- Thử nghiệm?

- Nhớ cái núm giữa trên vòng của cậu chứ?

Mình đưa tay lên, nhìn cái vòng bạc có ba núm điều khiển đã xuất hiện trở lại, hỏi:

- Núm giữa làm thay đổi cuộc nhảy, phải không?

- Chính xác. Nhấn núm đó thử xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Mình nhảy lên, la lớn:

- Điên à? Lỡ có chuyện khủng khiếp xảy ra thì sao?

- Tôi mong vậy đó. Vì đó là cách duy nhất tôi có thể chứng minh cho cậu hiểu, dù có rắc rối gì trong cuộc nhảy, chúng ta chỉ cần bấm nút kết thúc là mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.

Mình đi đi lại lại, lắc đầu. Chuyện này khiếp quá.

Aja lại nói:


- Pendragon, đây là thử nghiệm cuối cùng. Khi cuộc nhảy có vấn đề, điều đầu tiên người nhảy sẽ làm là nhấn núm giữa. Họ đều cố gắng làm thay đổi ảo ảnh. Hãy xem chuyện gì xảy ra khi họ làm điều đó.

- Cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?

- Tôi không biết. Tất cả đều phụ thuộc nơi cậu.

Nói thật, mình sợ chết được với những gì có thể xảy ra. Lỡ hỏa hoạn thì sao? Hay động đất? Mình không muốn trải qua những điều kinh khủng đó, cho dù chỉ là một ảo giác. Sặc máu mũi là quá đủ rồi.

Giọng Aja đầy tâng bốc:

- Thôi nào, Pendragon. Cậu là một Lữ khách can trường. Lần nào cũng hạ gục Saint Dane. Hãy làm người hùng lần nữa đi. Nhấn nút đi. Hãy chứng tỏ Con Bọ Thực Tế hiệu quả một lần này nữa thôi.

- Cô hứa, chúng ta có thể chấm dứt cuộc nhảy này ngay lập tức chứ? Nghĩa là, tôi chỉ việc nói “Ngừng lại”, là cô có thể làm mọi chuyện biến hết ngay chứ?

Chỉ vào vòng kiểm soát của mình, cô ta nói:

- Cậu có thể tự kết thúc cuộc nhảy, không nhớ sao? Chỉ việc nhấn núm bên phải. Cuộc nhảy sẽ kết thúc. Tất cả đều hoạt động chính xác như bình thường, trừ việc Con Bọ Thực Tế sẽ thay đổi áo ảnh.

Hình như Aja đã tìm ra được giải pháp cho bước ngoặt của Veelox. Nếu Con Bọ Thực Tế của cô ta thành công, nó sẽ thúc đẩy mọi người lại sống trong thế giới thật. Các Lữ khách sẽ hạ Saint Dane và đặt lãnh địa này trở lại con đường đúng đắn. Và nếu tất cả việc còn lại chỉ là nhấn thử cái núm giữa, thì tụi mình phải làm thôi. Mình hỏi:

- Cô tin chắc vào việc đang làm chứ?

Aja có vẻ sốt ruột:

- Cậu đã hỏi câu đó rồi. Tôi không gây chút ấn tượng nào với cậu sao?

OK. Rất ấn tượng. Mình hít sâu một hơi, đặt ngón tay lên núm giữa của cái vòng kiểm soát bằng bạc, rồi hỏi Aja:

- Sẵn sàng chưa?

- Luôn luôn sẵn sàng.

Mình nhấn nút. Nó bừng đỏ lên một lúc rồi…

Không có gì xảy ra. Đất không rung chuyển, mái nhà không sụp. Tụi mình đứng ngẩn ngơ như hai đứa ngố. Mình bảo:

- Chẳng có gì thay đổi. Có lẽ nó không…

Ngay lúc đó, mọi rắc rối bắt đầu.

Aja đưa tay lên, nhìn cái vòng kiểm soát của cô, kinh ngạc nói:

- Nó hoạt động.

-Là sao?

Một giây sau, một tia sáng lóe ra từ cái vòng đó, rọi lên một hình ảnh ba chiều. Nếu Con Bọ Thực Tế có ý định moi móc tất cả nỗi hãi hùng trong tiềm thức mình, thì nó đã thành công. Vì lù lù trước mắt mình là điều mình khiếp hãi nhất.

Saint Dane!

Tên quỉ sứ ha hả cười, nói:

- Chiếu bí!

Mình sững sờ, hỏi Aja:

- Đây là tưởng tượng của mình hả?

Aja run rẩy trả lời:

- Không! Cuộc nhảy của cậu không liên quan gì tới cái vòng kiểm soát của tôi. Đây là sự thật, được thu lại thành hình ảnh ba chiều.

Hình ảnh Saint Dane nói:

- Aja dễ thương, mi thật sự nghĩ là ta để cho mi ngấm ngầm phá hoại Nguồn Sáng Đời Sống sao? Ta đã phải mất bao nhiêu năm vất vả giúp đỡ đám trình lập viên kia, để tạo nên Nguồn Sáng Đời Sống, mà lại để cho mi phá hủy bằng một con virus vi tính tầm thường được sao.

Aja nhìn mình. Đây không phải hình ảnh từ nỗi sợ trong tưởng tượng của mình.

Mà… của cô ấy.


Hình ảnh ba chiều của Saint Dane tiếp:

- Aja bé bỏng dễ thương, ta đã quan sát từ ngày mi chào đời. Ta đã làm mọi cách để các giám đốc chọn mi vào chương trình huấn luyện phader; ta đã thấy mi lớn lên và trở thành một Lữ khách con kiêu căng; thậm chí ta còn giúp mi lập trình con bọ nhỏ bé đáng ghét của mi. Ta tin chắc là, Pendragon đã cho mi biết, ta luôn luôn có mặt; và ta cũng cá là, mi đã không tin nó.

Đúng, cô ta không tin. Nhưng bây giờ thì bắt đầu tin.

- Thấy không, cô gái thân mến, mi là kế hoạch hậu phương của ta. Nếu Veelox không sụp đổ vì sự lơ là với thực tế, thì ta tin chắc Con Bọ Thực Tế của mi còn giúp ta nhiều hơn mi tưởng. Và… nó sẽ hoàn thành điều đó.

Saint Dane cất tiếng cười lạnh buốt, rồi nói tiếp:

- Kiểu gì ta cũng thắng. Cám ơn sự giúp đỡ của mi rất nhiều, Aja. Mi đã làm cho việc hủy hoại Veelox thêm phần hứng thú. Gửi lời thăm hỏi của ta tới chàng trai Pendragon nhé.

Hình ảnh ba chiều của Saint Dane biến mất.

Trông Aja như sắp ngất. Cô hoàn toàn không hiểu nổi chuyện này. Khổ nỗi, mình lại hiểu. Saint Dane biết chính xác tất cả từ đầu. Như mọi khi, hắn đã kiểm soát toàn bộ sự việc.

Aja bảo:

- Hắn nói láo. Con Bọ Thực Tế không thể thất bại.

- Theo tôi, đó mới chính là vấn đề. Hắn bảo, Con Bọ Thực Tế sẽ hoạt động tốt hơn cả dự tính của cô.

- Sao hắn có thể biết được chuyện đó?

Mình kêu lên:

- Aja, ngay từ đầu tôi đã nói với cô rồi! Đó chính là những gì hắn vẫn làm. Hắn điều khiển mọi người, đẩy người ta tới những kết quả mà họ nghĩ là họ mong muốn. Nhưng tất cả chỉ dẫn họ tới thảm họa. Người ta không thấy sự hiện diện của hắn cho đến khi quá muộn. Aja, cô thông minh. Nhưng cô đã phảm phải một sai lầm lớn: cô tưởng cô thông minh hơn Saint Dane.

Aja nhìn mình, đầy đau đớn và giận dữ. Nhưng đó là sự thật. Ngay khi bạn tưởng đã thắng được Saint Dane, hắn xuất hiện và ngoạm ngay mông bạn. Lúc này đây, mông hai đứa mình đang nhức nhối.

Từ bên ngoài phòng thay áo có tiếng vọng vào:

- Chị có trong đó không, Aja?

Mình hỏi:

- Ai đó?

- Là Alex.

Aja đáp với vẻ ngạc nhiên, rồi chạy tới cửa phòng thay áo. Mình chạy theo. Cửa này dẫn tới một hành lang ngắn, để tới phòng thi đấu. Hai đứa mình ngừng lại bên trong ngưỡng cửa, và thấy đang đứng trong phòng thể thao trống trơn chính là Alex, phader của tụi mình. Ba đứa đứng cách nhau hai đầu hành lang ngăn, mình và Aja trong phòng thay áo, còn đầu bên kia là Alex trong phòng thể thao. Cậu ta đang cuống quít nhấn nút trên mặt vòng kiểm soát.

Alex hỏi vọng về phía tụi mình:

- Aja, chuyện gì vậy?

- Ý em là sao?

Alex rên rỉ:

- Em mất kiểm soát các cuộc nhảy. Một đợt sóng dữ liệu bắn qua hệ thống kiểm soát của em. Em đã phải theo dấu nguồn để tìm chị.

Mình hỏi:

- Như vậy nghĩa là gì?

Aja ráng bình tĩnh:

- Không chắc lắm, nhưng có thể là Con Bọ Thực Tế đã hoạt động.

Xoa xoa cái mũi đau, mình hỏi:

- Tôi tưởng nó đã hoạt động rồi mà.

- Không toàn bộ. Vì tôi chỉ cô lập nó vào cuộc nhảy của chúng ta thôi. Nhưng Con Bọ Thực Tế đã được lập trình để khi tôi ra lệnh, sẽ phủ suốt tất cả các hệ thống.

Mình rầu rĩ nói:

- Tôi nghĩ lệnh vừa được gửi đi rồi, do… chính Saint Dane.

Alex la về phía tụi mình, hỏi:

- Con Bọ Thực Tế hả? Là sao?

Aja ra lệnh cho mình:

- Chấm dứt cuộc nhảy ngay. Chúng ta phải trở lại trung tâm.

Mình vội nhấn nút kết thúc.

Không có gì xảy ra. Mình hỏi:

- Sao tụi mình vẫn cứ ở đây?

- Để tôi chiếm quyền ưu tiên của cậu. Tôi sẽ tự tắt máy.


Aja nhấn mấy núm trên vòng kiểm soát của cô, và nhăn mặt. Mình hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Không phản ứng.

- Không phản ứng?

Mình kêu lên, vội vàng nhấn nút trên vòng của mình thêm cả chục lần. Vẫn không hoạt động. Mấy ngón tay Aja cũng rộn ràng bấm nút, cố tìm tổ hợp số đúng để lấy lại sự kiểm soát. Nhưng cô cũng không làm được gì. Cô kêu lên với Alex:

- Alex, trở lại trung tâm, tắt máy. Hãy đưa chúng tôi ra khỏi đây ngay!

Vẫn đang đứng ở đầu hành lang bên kia, cố mày mò điều khiển vòng kiểm soát của mình, Alex nói với lại:

- Được không? Lỡ…

Gư ừ ừ ừ!

Âm thanh vang ra từ phòng thể thao, nơi Alex đang đứng.

Aja hỏi:

- Cái gì vậy?

Cô thận trọng bước vào hành lang dẫn tới phòng thể thao. Mình nắm cánh tay cô, ngăn lại:

- Tôi cũng không biết là tiếng gì.

Nhưng thật ra, âm thanh đó nghe rất quen. Mình gọi lớn:

- Alex, có chuyện gì không?

Cậu bé phader nhìn quanh rồi nhún vai nói:

- Không thấy gì hết.

GỪ RỪ RỪ RỪ RỪ…

Chắc chắn phải có cái gì đó, và nó đang tiến tới gần.

Mình thúc giục:

- Chúng ta phải ra khỏi đây, Aja.

- Tôi đang cố làm đây!

Vừa nói Aja vừa đập những núm trên cái vòng kiểm soát vô dụng.

Rồi, mình nghe tiếng lệt xệt, như thứ gì đó sắc nhọn đang được kéo lê trên một bề mặt cứng rắn. Mình biết âm thanh đó. Nghe quen lắm, nhưng mình vẫn chưa đoán được là gì. Cái gì vậy?

Mình bỗng giật nhớ ra. Nhưng không thể như thế được. Không thể tại đây. Không thể trên lãnh địa Veelox. Không thể trên phiên bản ảo tưởng của Trái Đất Thứ Hai. Cũng không thể trên bất cứ nơi nào chúng mình đã tới. Chỉ duy nhất một nơi mình đã nghe âm thanh giống như thế này. Đó là trên một lãnh địa rất xa xôi. Âm thanh này đưa mình trở lại những kỷ niệm khủng khiếp tại một nơi mà mình không bao giờ quên nổi.

Denduron.

Alex bỗng kinh ngạc kêu lên:

- Kìa!

Mình và Aja cùng nhìn lên. Cậu bé phader đứng sững ngay ngưỡng cửa phòng thể thao, khiếp đảm nhìn về bên phải. Giọng cậu ta run rẩy:

- Ai tưởng tượng ra chuyện này vậy?

Aja hỏi:

- Chuyện gì vậy, Alex?

Alex giật lùi hai bước, ánh mắt khiếp đảm:

- Em sẽ trở lại…

Không bao giờ cậu nói hết câu được nữa. Cặp hàm mạnh mẽ đã khép quanh họng cậu ta. Aja gào lên. Mình giật lùi kình ngạc. Quái vật thình lình xuất hiện. Nó phóng vào Alex, quật cậu ta xuống.

- Sao có thể xảy ra chuyện này được chứ? Tôi tưởng các phader không thật sự tham gia?

Mình vừa la vừa cố trấn tĩnh. Aja thét:

- Đúng vậy, họ không tham gia. Đây là cuộc nhảy của tôi và cậu. Alex không dự phần trong cuộc nhảy này.

Mình gào:

- Thế hả? Cô đi mà nói điều đó với Alex và… con quái quig vừa giết chết cậu ấy.

Đúng lúc đó, quái vật ngóc đầu khỏi nạn nhân, nhìn tụi mình qua suốt hành lang. Hình ảnh máu ròng ròng nhỏ giọt từ hàm răng của nó quá quen thuộc với mình. Đây là một con quig từ Denduron. Đây là phòng thể thao trường mình, trong ảo ảnh của mình…

Và đôi mắt nó đang hướng về hai đứa mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận