Dịch giả: Kang Yuka
Biên: Adelaide Nguyen
Hạt Yukon năm 2008
Tiến sĩ Bucur nhìn cậu bé đang ngủ trên giường; cậu bé đó chỉ vừa tròn 14 một tuần trước và đã nhiều tuần, cũng có thể là vài ngày kể từ khi cậu bé trút hơi thở cuối cùng. Cậu bé đã rất yếu trong khi mắc căn bệnh cực kỳ hiếm gặp mà không có phương thuốc hay phương pháp nào để làm chậm tốc độ của bệnh hay làm cho bệnh nhân cảm thấy dễ chịu. Cậu bé đã nằm liệt giường nhiều năm trước khi bác sĩ Bucur tìm thấy cậu ở một cơ sở điểu trị đắt tiền. Cha mẹ cậu nản lòng tìm kiếm phương thuốc ở khắp mọi nơi. Họ đã gọi cho các chuyên gia trên toàn thế giới, và các chuyên gia đều có cùng một câu trả lời, đó là không có bất kỳ phương thuốc nào, cho đến khi bác sĩ Bucur xuất hiện. Ông nói với họ về kinh nghiệm chữa bệnh của ông. Và chỉ mất một tuần để họ đồng ý với các điều khoản khắt khe trong thoả thuận.
Chỉ mất 7 tuần để hoàn thành phòng thí nghiệm mới, và cũng mất khoảng một, hai tháng nữa để xây dựng nhà ở nhưng đó cũng đã đủ để cho họ bắt đầu việc chữa trị. Họ đã có sẵn 10 đứa trẻ chờ được chữa bệnh, nếu như chúng có thể sống đủ lâu. Nhưng cậu bé nằm trước mặt ông bây giờ sẽ là người đầu tiên.
Người đàn ông cao to bất thường xem hàng loạt màn hình máy tính đang hiện dữ liệu khác nhau, các biểu đồ và những thứ khác mà người bình thường không thể hiểu được. Cạnh ông ấy ngồi là người phụ nữ tròn trịa với mái tóc ngắn màu vàng và có biểu hiện của một người mẹ mà theo dõi chặt chẽ sự sống của cậu bé ở một trong các màn hình. "Đứa bé đã sẵn sàng thưa tiến sĩ." người đàn ông cao to nhìn lên bác sĩ một lúc sau đó lại nhìn vào các màn hình.
Trái tim của bác sĩ đang đập thình thịch trong lồng ngực. Công việc cả đời của ông tất cả đều nhắm tới thời điểm này. Nếu bệnh nhân sống sót qua việc chữa trị ông sẽ có thể tiếp tục, nhưng nếu bệnh nhân chết thì tiến sĩ Bucur không chắc chắn rằng ông sẽ có thể tiếp tục. Tất cả mọi thứ trong nghiên cứu của ông và cả những thử nghiệm đều cho kết quả khả quan rằng bệnh nhân sẽ có thể sống sót và sống hết quãng đời còn lại, nhưng sẽ có vấn đề nếu một biến cố bất ngờ hoặc không rõ khi thử nghiệm trên người sống với tất cả sự phức tạp để tạo nên chúng ta.
Tiến sĩ Bucur quay lại để tìm túi treo I.V [*] với dung dịch màu trắng đục có trong đó thứ sẽ gắn liền với cánh tay của cậu bé. Ông ấy với tới ống I.V và cho chất lỏng nhỏ giọt với một tốc độ chậm ổn định để chảy vào cơ thể cậu bé. Ông nhìn xuống cậu bé một lúc rồi lại quay sang người phụ nữ. "Các chỉ số của đứa bé có bình thường không?"
[*] túi treo I.V: túi truyền tĩnh mạch
"Không có gì thay đổi cả.". Cô ấy nói. "Tôi cho rằng nó sẽ mất một ngày hoặc là hai trước khi có bất cứ điều gì đáng chú ý."
"Vậy thì ta biết ta sẽ chờ đợi một lúc trước khi ta biết kết quả của nó.". Ông ấy nói. "Nhưng mà nó đã bắt đầu ngay bây giờ và không thể quay trở lại. Việc chúng ta có thể bây giờ chỉ là theo dõi tình trạng của đứa bé, chờ đợi và mong chờ những điều tốt đẹp "
"Tôi chắc rằng đứa bé sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi mà John". Người phụ nữ gọi thẳng tên thật của ông ấy. "Anh lúc nào cũng thông minh và tài giỏi."
"Có lẽ vậy, nhưng điều đó không lúc nào cũng có nghĩa tôi luôn đúng"
"Tất cả mọi việc tôi thấy anh làm đếu rất chính xác. Tôi không thể có mặt ở đây nếu tôi không có đủ niềm tin vào anh."
"Cô ấy đúng, thầy biết mà" . Người đàn ông cao lớn nói. "Mọi thứ thầy làm đều hoàn hảo trước khi thầy để cho người khác thấy chúng, và em cũng sẽ không có mặt ở đây nếu em có bất kỳ nghi ngờ gì vào khả năng của thầy."
"Cảm ơn, nhưng đây là lần đầu tiên mạng sống của ai đó không chỉ phụ thuộc vào khả năng của tôi mà phụ thuộc vào tài năng của tất cả chúng ta, cả hai người cũng không thể ở đây nếu nếu tôi không có nhiều niềm tin vào cả hai."
"Tôi chỉ vui vì tất cả chúng ta có thể cùng với nhau một lần nữa, và làm việc trong một dự án phi thường. Tôi rất tự hào về việc mà hai người đã làm và cả những rủi ro mà cả hai gặp phải, và tôi vui vì các anh đã cho tôi làm việc này." Người phụ nữ nói.
"Chúng ta đã quen biết nhau một thời gian khá lâu sự quan trọng của cô trong suốt những thử nghiệm đẩu tiên." Người đàn ông cao lớn nói. "Hơn nữa chúng tôi không bao giờ bỏ cô trong bất cứ việc gì trước đây. Cô luôn tìm ra cách nắm bắt vấn đề cho mọi việc mà hai chúng tôi đã làm dấy lên sự quan tâm trong cô"
"Nếu hai người không cố gắng hết sức giữ tôi tránh khỏi các cuộc vui thi tôi sẽ không tò mò về công việc của cả hai". Cô ấy nói với mọt nụ cười khi cô nhẹ nhàng đụng vào người đàn ông cao lớn ở cánh tay với nắm đấm của mình.
"Tôi cũng rất vui khi chúng ta cùng làm việc chung với nhau ở đây. Tôi không thể nghĩ đến hai người khác trên thế giới mà tôi có thể vui vẻ làm việc chung và cùng chia sẻ thí nghiệm này." Bác sĩ Bucur nói với mộ nụ cười, và đột nhiên mặt ông ấy trở nên nghiêm trọng. "Tuy nhiên những ngày và những tuần sắp tới đây rất quan trọng. Chúng ta cần phải cẩn thận hơn khi theo dõi và tất cả thay đổi cần được chú ý về thân thể cả bên trong và ngoài của bệnh nhận ở đây."
" Anh đang bắt đầu có dáng vẻ của một vị bác sĩ thực thụ rồi đấy John." Người phụ nữ nói với một nụ cười nhẹ. Cô ấy giơ tay và tuyên bố: "Tôi hứa tôi sẽ lấy tất cả vật mẫu theo như kế hoạch của anh ở đây."
John nhìn cô giữ nguyên sự nguyên túc trên gương mặt, nhưng vởi sự thay đổi. "Đừng có quên ghi nhãn cho chúng."
Cô đứng dậy và tiến về phía ông ấy. "Đừng lo lắng, tôi chưa từng làm anh thất vọng mà phải không?" cô nói với nụ cười chế giễu sự nghiêm túc của ông. Sau đó cô chỉ vào mặt ông ấy và nói. "Tôi nghĩ tôi đã thấy khóe miệng của anh nhếch lên."
John lập tức mỉm cười và quay mặt đi, sau đó ông nhìn người đàn ông cao to. "Đó chẳng phải là ý tưởng của anh khi mang cô ấy đến đây. Tôi nghĩ chúng ta cần thảo luận lại về quyết định này."
"Theo như trí nhớ của tôi thì hình như đó là ý tưởng của anh." Người đàng ông cao to mỉm cười. "Tôi đã phản đối ngay từ đầu rồi mà."
"Được rồi, được rồi, tôi sẽ dừng việc trêu chọc này lại nếu các anh cũng làm như vậy." Người phụ nữ nói. "Tôi sẽ làm bữa tối và bắt đầu ca trực của mình vì vậy cả hai người có thể nghỉ ngơi."
"Tôi hi vọng nó sẽ là bữa tối giống như trên TV hoặc là tôi phải tự chữa trị cho mình sau khi ăn thức ăn mà cô nấu". Người đàn ông cao to nói với giọng cười lớn.
"Tôi sẽ đưa cho anh phương pháp chữa trị của tôi nếu anh tiếp tục nói như vậy." Cô ấy nói trong khi giơ nắm tay của sự đe dọa bất thành. Cô mỉm cười với hai người họ sau đó liền rời khỏi phòng.
Bác sĩ Bucur khi người phụ nữ vừa bước ra khỏi phòng và quay lại với người đàn ông cao to . "Cô ấy là rất sôi nổi cô có thể làm cho tâm trạng trở nên vui tươi hơn trong lần gặp mặt giữa Nazi's và Jews."
"Đúng vậy đó lời nói sáng suốt của anh trong 20 năm qua. Tôi nghĩ kéo con ngựa ra khỏi mộ và vẫn đang cố gắng để đánh bại nó đến chết."
"Tôi vẫn còn thích nó, và con ngựa chết đó thì hầu như không độc đáo" ông nói vặn lại. "Dù sao thì tôi sẽ xuống bếp để phụ giúp một tay."
"Theo như cách giúp đỡ của anh có nghĩa là dùng các ngón tay dơ bẩn của anh để chạm vào mọi thứ và nếm thử chúng trước khi chúng sẵn sàng?"
"Anh hiểu tôi quá rõ rồi đó." John đáp. "Và sau đó tôi sẽ tiếp tục một chương trình giảng dạy nào đó."
Người đàn ông cao lớn mỉm cười, lắc đầu và quay trở lại với các màn hình ngay khi John rời khỏi và đi thẳng về phía nhà bếp.
Mông của Sara đau nhói vì phải ngồi trên xe buýt quá lâu. Cô bé đúng dậy để đi đến phòng tắm mặc dù cô không cần cho lắm. Cô chỉ cần duỗi chân và xoa bóp phía sau cho hết tê. Khi mà đi qua Brittany, cô bé dường như muốn nói điều gì nhưng bạn ấy lại đeo tai nghe và mắt thì đang nhắm. Sara không chắc liệu bạn ấy có giả ngủ để tránh xa cô hay không. Sau đó cô lại ước gì có thể lấy I-pod của mình hoặc một cuốn sách trong phòng như vậy cô có việc gì đó để làm.
Họ đã tới đâu rồi nhỉ? Cô nhìn ra ngoài cửa sổ và không nhìn thấy thứ gì khác ngoài cây. Trên thực tế trong một vài khoảng thời gian đó là tất cả những gì cô nhìn thấy. Kể cả đường cao tốc dường như cũng bị bỏ hoang. Thỉnh thoảng lại có một nhà di động hoặc xe hơi chạy qua, nhưng không thường xuyên lắm . Cô chưa từng cảm thấy vắng vẻ như vậy trong cuộc đời, nó giống như cô đang ở một hành tinh khác. Họ không hề có bất kỳ điểm dừng nào, ngoại trừ lần duy nhất dừng lại để đổ xăng và Adam không để họ bước xuống xe buýt.
Họ ăn những bữa ăn đóng gói sẵn trong ngăn đựng. Brittany không hề nói một lời với Sara vì cô ấy đã giận dữ bỏ đi ngay khi vừa lên xe, và Sara cũng không nói chuyện với cô ấy.
Sara đi đến phòng tắm và khóa lại cánh cửa ngay sau cô. Cô nhìn khuôn mặt mệt mỏi và nhợt nhạt của cô trong gương. Cô cau mày khi nhìn thấy, và sau đó lại mỉm cười khi nghĩ rằng mình sẽ tốt và khỏe mạnh nếu như bác sĩ có thể chữa khỏi cho cô. Nhưng ý của Brittany là gì khi hỏi cô liệu rằng cô có đủ khả năng chi trả? Và tại sao chính phủ lại không biết gì về viện nghiên cứu trên danh nghĩa của chính phủ? Sara đoán có một người Canada đã tài trợ cho trung tâm. Brittany biết điều gì đó, nhưng nó là gì? Tại sao Brittany lại đến trung tâm ung thư trong khi bạn ấy lại mắc một căn bệnh hoàn toàn khác. Những câu hỏi đó hiện lên trong đầu cô trong suốt chuyến đi. Rõ ràng Sara chắc đã xúc phạm Brittany vì cô ấy giống như búp bê Barbie sang trọng nhưng mục mát bên trong, con búp bê mỏng manh như một quả trứng.
Sara vẫn nghĩ cô nên xin lỗi nếu như cô muốn biết thêm thông tin từ Brittany. Cô vẫn đang hi vọng Brittany sẽ nói chuyện với cô trước, nhưng có vẻ cô ấy không còn hứng thú nói chuyện với cô nữa. Sara đã quyết định phải phá bỏ thời gian tồi tệ này trước. Cô không chắc chuyến đi này sẽ kéo dài trong bao lâu.
Cô nhìn lại vào gương tóc của cô cực kỳ rối nhưng cô lại không hề có bất kỳ cây lược nào để chải. Cô cố gắng dùng ngón tay để chải lại mái tóc của mình với rất ít thành công. Cô thực sự rất cần đánh răng, cô cố cạo các mảng bám bằng móng tay của cô, cô cảm thấy rất bẩn; đã gần hai ngày kể từ khi họ rời khỏi biệt thự. Cô thực sự mong ước chuyến đi này sẽ kết thúc, tốt nhất ở nơi nào đó có một vòi sen tốt, một lược chải tóc, một bàn chải và một bồn nước nóng thì thật tốt.
Cô thở dài, và quyết định đi ra ngoài để nói chuyện với Brittany. Cô mở cửa và bước vào. Cô nhìn về phía chỗ Brittany đang ngồi mặc dù cô ấy không nhìn thấy cô vì chiều cao của ghế không hề có bất kỳ dấu hiệu cho thấy cô ấy vẫn ở đó. Cô bước chầm chậm tới hàng ghế của cô ấy, Brittany đang ngồi ở đó cùng với tai nghe, Brittany đang dựa đầu vào cửa sổ còn mắt thì nhắm lại.
Sara ngồi cạnh cô ấy, nhưng Brittany vẫn không động đậy. Cô nhìn bạn mình thắc mắc liệu cô ấy đang mơ về điều gì. Sara nghĩ bạn ấy mơ về việc được chữa khỏi bất cứ điều gì đang khiến bạn ấy đau đớn, đó là điều mà Sara vẫn luôn mớ ước, ít nhất thì khi cô vẫn còn thức.
Sara nhìn vào bàn tay của Brittany. Tất nhiên bạn ấy đã có I-pod mới. Sara chỉ có I-pod nano đã qua sử dụng vào Giáng sinh năm ngoái, và cô đã bỏ quên nó ở biệt thự cùng với phần đồ đạc còn lại của cô. Cô vươn tay ra để lay bạn mình dậy. "Brittany thức dậy đi."
"Tôi không có ngủ". Brittany trả lời trong khi vẫn nhắm nghiềm mắt và đầu lại dựa vào cửa sổ.
"Vậy thì sao cậu không nói điều gì khi tớ vừa ngồi xuống?"
"Tôi nghĩ bạn đang cố gắng đánh cắp thứ gì đó. Nếu bạn làm như vậy thì tôi muốn bắt bạn tại trận."
"Tớ không phải loại người như thế." Sara tức tối nói rằng không ngờ bạn mình có thể nghĩ như vậy về cô. "Nếu như tớ có ý nghĩ đó, tớ chắc chắn sẽ trộm lược của cậu ngay bây giờ."
Brittany xoay đầu nhìn cô, sau đó lại nhắm mặt lại rồi tựa đầu trở lại. "Ừm, bạn cần thợ làm tóc hơn là Brittany Spears sau khi bị suy sụp tinh thần." Brittany vừa nói vưa cười.
"Cậu biết cậu không nhất trí với bản thân mà." Cô trả lời.
"Có cố gắng, tôi chỉ vừa thử một vài giờ trước đây thôi." Cô nói mà không bận tâm để kiểm tra.
"Được thôi, tớ đoán là mình cần phải trở lại chỗ ngồi."
"Đợi đã." Brittany vừa nói vừa ngẩng đầu lên và túm lấy tay của Sara. "Bạn có thể mượn lược của tôi; sự thật thì tôi sẽ làm tóc cho bạn. Nó đã khiến tôi khó chịu hàng giờ liền. Bạn có mái tóc dài màu nâu xinh đẹp này bạn cần chăm sóc nó."
"Cảm ơn, tớ cũng nghĩ vậy." Sara vừa nói vừa ngồi xuống. "Bây giờ nó giống như là ổ của một con chuột lớn."
"Ưm... tôi có thể sửa nó mà." Brittany lấy cây lược ra khỏi túi ở dưới ghế. "Bây giờ thì hãy quay mặt lại hướng kia, tốt lắm ta có thể bắt đầu rồi." Cô bắt đầu đổ một ít nước từ chai nước lên đầu Sara và cô bắt đầu gỡ các đám tóc rối. Nước trào ra trong mắt Sara như thể tóc cô đang được kéo ra khỏi da đầu. Sau một vài phút chải tóc, và nghiến răng thì tóc Sara đã trở lại sự suôn mượt. Brittany còn buộc nó thành đuôi ngựa. "Bây giờ thì đỡ hơn rồi."
"Cảm ơn Brittany. Bây giờ tớ cảm thấy tốt hơn rồi." Cô vừa nói vừa dùng tay vuốt ve mái tóc mình. Sara quay mặt lại và nói với giọng chân thành. "Tớ xin lỗi về chuyện trước đây."
"Đừng lo lắng về chuyện đó nữa. Chỉ là tớ không thích khi nói về nó." Cô ấy lặng lẽ nói tránh cái nhìn của cô.
Sau một vài phút im lặng ngại ngùng Sara hỏi. "Cậu có ý gì khi hỏi chính phủ biết gì về nó không."
"Cậu không biết?" Cô thì thầm. "Nơi này hoàn toàn là một bí mật. Cậu không thắc mắc tại sao họ lại kiểm tra cậu trước khi cậu lên xe buýt. Họ đã kiểm tra hệ thống theo dõi GPS."
"Họ không hề kiểm tra tớ với bất cứ thứ gì. Họ nói với tớ đó là trung tâm dành cho trẻ em ưng thu tại Canada hoặc thứ gì gần giống vậy."
"Nếu đó là sự thật thì tại sao tớ lại phải đi? Tở đâu có bị ung thư."
Sara suy nghĩ một lúc. "Nhưng mà ba tớ, ông ấy sẽ không để cho tớ đi trừ khi ông ấy biết." Ý nghĩ bị mắc kẹt lại. Điều đó có nghĩa là ba ruột của cô đã nói dối cô. Ông ấy chưa bao giờ nói dối cô. Có lẽ sự thật đã bị bóp méo và ông ấy đã sử dụng từ ngữ theo một cách nào đó mà khiến ông không nói dối. Cô nhớ lại nhưng lời của ba trong thư viện và nhận ra rằng ông không hề nói bất cứ điều gì liên quan tới trung tâm ung thư như người đàn ông cao to kia đã làm, khi cô hỏi ông có đi thăm cô ông chỉ nói 'nhiều nhất mà chúng ta có thể'. Đó không phải là 'có', nó giống như 'không, nhưng chúng ta ước gì chúng ta có thề đi.'
Sara bắt đầu hoảng loạn và quay lại nhìn Brittany và kiên quyết đặt bàn tay lên vai bạn mình và hỏi. "Họ có nói rằng gia đình cậu có thể đến thăm ?"
"Ý cậu là gì?"
"Gia đình cậu có được quyền đến thăm cậu không?"
"Tất nhiên là không, họ thậm chí còn không biết nơi đó nằm ở đâu."
"Gọi điện." Sara hoảng loạn. "Còn gọi điện thì sao?" Cô bắt đầu lắc Brittany.
"Không, cậu không được nỏi chuyện với gia đình, không thăm hỏi, không gọi điện, không thư từ, không nhắn tin, không có thứ gì để liên lạc cả."
Sara đứng lên ngay tức khắc và nhanh chóng đi thẳng về phía đầu xe buýt la lớn "Dừng xe buýt lại!". Hết lần này đến lần khác.
"Tôi không thể dừng động cơ xe ngay bây giờ. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có ai bị thương à?" Adam hỏi với một chút lo lắng.
"Hãy dừng xe buýt lại, cháu cần xuống xe, chỉ cần dừng xe lại."
"Ở đây không có chỗ để dừng" Adam giải thích.
"Cháu không quan tâm hãy để cho cháu xuống xe." Sara kêu lên.
"Sara, cháu cần quay về chỗ ngồi, chúng ta gần đến rồi, đừng lo lắng, hãy bình tĩnh."
"Cháu không thể bình tĩnh, cháu cần phải xuống xe, hoặc là cháu sẽ không bao giờ gặp lại gia đình của cháu."
Adam nhỉn Sara qua gương, sau đó nhìn xuống đồng hồ của ông ấy, ông lưỡng lự một lúc. Tiếp đến nguyền rủa một chút dưới hơi thở của mình và bắt đầu cho xe buýt chạy chậm lại cho tới khi nó dừng lại bên đường. Ông ấy xoay người lại và nói. "Sara, bác cần cháu bình tĩnh lại. Chúng ta gần như đã đến nơi."
"Cháu không thể, cháu cần phải xuống xe. Chỉ cần mở cửa ra cho cháu." Cô nhìn chú ấy quyết liệt.
Adam không hề bối rối. "Thứ nhất đây là xe buýt chạy đường dài. Thứ hai nhìn xung quanh xem chúng ta đang ở giữa một nơi nào đó, không có bất kỳ thứ gì ngoại trừ cây ở hàng trăm dặm. Hãy dành một vài phút nghĩ về điều này."
Sara cảm thấy buồn nôn. Thậm chí buồn nôn nhiều hơn bình thường. Cô bắt đầu nhận ra thật vô nghĩa khi đến đây. Họ đã không nhn thấy những chiếc xe khác nhiều giờ liền.
"Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi Sara, tại sao cháu không ngồi và kể cho bác nghe chuyện gì đã xảy ra. Chú ấy ra hiệu về phía ghế phía sau những bậc cầu thang. Sara ngồi vào ghế và chậm rãi nhắm đôi mắt lại hít vào và thở ra từ từ. Đó là điều mà bác sĩ dạy cho cô khi cô cảm thấy căng thẳng vì căn bệnh. Cô mở mắt ra. Brittany đến chỗ cô và ngồi ở ghế sau Adam.
"Bây giờ thì cậu có ổn hơn chưa?" Brittany hỏi.
"Không Brittany, tớ không hề ổn chút nào. Tớ chỉ vừa nhận ra tớ sẽ gặp gia đình của mình trong 2 năm nữa, hoặc nhiều hơn."
Brittany nhìn Adam rồi sau đó lại nhìn Sara. "Nó sẽ không kéo dài mãi mãi phải không? Rồi cậu sẽ gặp lại họ thôi mà."
"Tớ không biết tớ có chờ được lâu đến thế không."
"Thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi mà, bác hứa." Adam nói. "Sara nhìn, họ không nói với bác chuyện gì sẽ xảy ra ở đó, nhưng từ những gì bác nghe được thì tất cả các đứa trả đều bị bệnh kể cả cháu và nơi này sẽ khiến cháu khỏe hơn."
"Thế thì có bao nhiêu đứa trẻ được bác chở về nhà?" Sara hỏi
"Bác đoán, bác chưa bao giờ chở ai về nhà cả. Nhưng như cháu nói họ ở đây 2 năm hoặc hơn, bác chỉ lái chiếc xe này được 1 năm thôi tính tới bây giờ."
"Những đứa trẻ ở đó thì sao? Bác sẽ không chở họ về nhà?" Sara hỏi.
"Bác cá là ai đó khác sẽ làm, hoặc là ba mẹ họ sẽ đưa họ về."
"Ba mẹ cháu thậm chí còn không được gọi điện cho cháu." Sara nói cao giọng lên.
"Cậu đang nói cái quái gì vậy?" Brittany hỏi. "Như thể là chúng ta sẽ không bao giờ ra khỏi chỗ đó, nếu như nó giống như lao động nô lệ ?"
"Bác chắc bác đã chở hàng tá đứa trẻ ốm đi làm nô lệ." Adam nói với giọng mỉa mai.
"Bác ấy nói đúng đó, ai lại cần những đứa trẻ bệnh tật đi làm nô lệ?" Sara nói.
"Người ngoài hành tinh!" Adam hét lên một cách sửng sốt. "Họ phải là người ngoài hành tinh mới lấy những đứa trẻ bệnh tật để tìm ra điểm yếu của chúng ta và để chế tạo 1 số loại vũ khí sinh học."
Các cô gái mở tròn mắt và nhìn nhau. "Cháu không biết nó là cái gì, nhưng ba cháu sẽ không gửi cháu đi trừ khi ông ấy biết cháu ở trong tay người tốt." Sara nói.
"Cậu đã đúng, Sara. Ba tớ đã bán tất cả mọi thứ để gửi tớ đến đây.Ông ấy sẽ không làm việc đó mà không xem xét cẩn thận ". Brittany nói. "Tớ không hiểu cậu đã trả bao nhiêu cho nó. Ý tớ là ba tớ đã phải tốn hàng triệu cho việc này, tất cả những thứ gia đình tớ có là 1 căn nhà và đồ đạc trong hành lý của tớ bây giờ."
"Tớ không biết, gia đình tớ không giàu đến mức đấy. Ba tớ được trả lương kha khá kể từ khi ông ấy nhận được công việc từ 1 vài năm trước đây nhưng ông ấy không thể mua cho tớ I-pod touch mà tớ muốn vào Giáng sinh năm ngoái."
"Ưm... thôi thì ta cứ đi." Brittany nói xong quay sang hỏi Adam. "Chúng ta đã gần như tới nơi rồi phải không chú?"
"Chúng ta còn phải đi thêm 20 phút nữa." Adam nói
"Được rồi tớ đã sẵng sàng." Sara nói. Tiếp đó Brittany đứng lên và cho Sara một ánh mắt căm ghét trước khi quay trở về chỗ. "Có chuyện gì với cậu à?" cô ấy hỏi.
"Những đứa trẻ giàu hợm hĩnh. Đó là chuyện thường gặp với phần lớn trẻ con chú đưa đến đây. Chúng đều có vẻ như bị chiếm đoạt. Cháu là đứa duy nhất mà chú từng thấy không làm giống như thể cháu được ngậm thỉa bạc." Adam nói trong khi đưa chiếc xe quay trở lại đường cũ. "Nhưng lại một lần nữa chú phải đưa cháu đến một ngôi biệt thự to lớn."
Sara nhìn chú một cách khô khan. "Nó đã từng là nhà hàng Ronal MCDonal. Chú không thấy ký hiệu của nó?"
"Thật lòng thì chú nghĩ ký hiệu đó là lỗi, chú đã từng đưa nhiều đứa trẻ khác đến những ngôi nhà lớn. Cho đến khi chú thấy cháu. Cháu không hề có ba lô hay một ít hành lý nào, không giống như những đứa trẻ đã đến đây với đầy đủ hành lý cho một quân đội nhỏ." Sara khịt mũi cười. "Nghiêm túc thì, chú nghĩ chú đã chồng chất chứng thoát vị lên cháu." Adam nói ra hiệu với phía sau của xe bằng ngón cái. Sara cười vỡ bụng. "Cháu đi lên đây với một túi giấy nâu và quần áo rách rưới."
"Ít nhất thì quần áo cháu không dơ bẩn và cũng không có từ sai chính tả trên chúng."
Adam nhìn xuống áo của mình. "Được rồi, áo chú thì có, nhưng pnwed là một từ, tìm kiếm nó trong từ điển đô thị."
"Cháu chắc là nó có." Sara nói. "Cảm ơn vì đã làm cháu cảm thấy tốt hơn."
"Không có gì." Chú ấy trả lời. "Chú thực sự nghiêm túc về chuyện của người ngoài hành tinh. Chúng thực sự có tồn tại ở ngoài kia. Nhưng cháu không cần phải tin chú nhưng mà chú đã một lần nhìn thấy tàu của chúng khi đang lái xe trong đoàn ở Alaska. Chúng thích lên phía bắc vì không có nhiều người ở đó."
"Cháu sẽ xem chừng chú." Cô nói hài hước với chú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...