Khi vừa về phòng, tôi mở mắt ra, kinh ngạc trước sự hiện diện của một người: Tom Riddle.
- A-Anh... Sao anh dám?
- Ngạc nhiên lắm phải không?
- Anh có lục lọi cái gì không đấy?
Tom nhăn mặt.
- Dù có như thế nào, anh cũng không phải loại người đê tiện đến vậy. Anh ra đây chỉ với một mục đích thôi. Em cũng biết hôm nay là ngày gì mà.
Hermione đỏ bừng cả mặt.
- T-Thôi... Tớ ra ngoài cho hai người nói chuyện nhé?
Cô toan quay đi thì bị tôi nắm lại.
- Cậu ở đây với tớ.
Tôi nói, giọng chắc nịch. Linh tính mách bảo, có Hermione ở đây thì hành động của anh ta sẽ bị hạn chế hơn. Tom thoáng có chút không hài lòng nhưng vẫn bước tới.
- Valentine này cũng chẳng có gì đặc biệt cho em...
Tom cúi sát vào mặt tôi, mỉm cười ma mãnh. Bụp một cái. Từ nơi đâu xuất hiện một bông hoa hồng.
- Chỉ có đóa hoa hồng tượng trưng cho tình cảm của anh mà thôi.
Hermione bụm miệng lại, khẽ rên lên. Tôi nhíu mày nghi ngờ. Đừng cả tin như thế, anh ta không phải loại người dễ đối phó đâu. Mà, anh ta học ảo thuật ở đâu vậy?
Nhấc bàn tay trái của tôi lên, Tom đặt nhẹ lên đó một nụ hôn rồi nói:
- Tạm biệt. Chúc em buổi tối vui vẻ.
Vừa dứt lời thì anh ta liền biến mất.
- Đừng có kể cho ai nghe đấy, đặc biệt là Eric.
Hermione gật đầu lia lịa, tay vẫn còn bụm miệng. Tôi gãi gãi đầu, mặt nhăn lại vì mệt mỏi.
Ngày hôm nay sao mà lắm rắc rối thế?
* * *
Mấy hôm sau Eric cũng đã trở về. Nghe được tin đồn, tôi tất nhiên lại bị cậu mắng. Không hiểu sao chuyện của tôi mà cứ bị cậu kiểm soát vậy đấy, có trốn cũng không trốn được, cũng giống như hoàn cảnh của Hermione hiện giờ vậy, không thoát khỏi bàn tay của tôi. Cái này có thể gọi là gì được nhỉ? Haizz...
* * *
Từ khi Justin và Nick Súyt Mất Đầu bị hóa đá đến nay đã được 4 tháng, nên hầu như mọi người đều tin là thủ phạm, cho dù là ai chăng đi nữa, chắc cũng rửa tay gác kiếm rồi. Một hôm, trong lớp Dược thảo học, Ernie còn lịch sự nhờ Harry đưa giùm cái xô đựng mấy cái nấm độc nhảy loi choi nữa mà.
Tháng 3 này, lũ Nhân Sâm đã mở một bữa tiệc hết sức ồn ào trong nhà kính số 3. Giáo sư Sprout vui lắm. Vào những ngày lễ Phục sinh, học sinh năm hai lại phải bận một chuyện khá đau đầu: ấy là lúc phải chọn môn học cho niên khóa sau. Đây là một vấn đề mà ít ra cũng được Hermione coi là hết sức là quan trọng.
- Chuyện này không phải đùa giỡn thôi đâu. Nó có thể ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta đấy!
Harry than thở:
- Tớ chỉ mong bỏ phứt môn Độc dược thôi...
Ron rầu rĩ.
- Tụi mình đâu có bỏ được. Phải giữ lại tất cả các môn học cũ, chứ không thì tớ cũng đã bỏ quách cái môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám!
Hermione có vẻ bị sốc vì ý kiến của Ron.
- Nhưng mà môn đó rất quan trọng!
- Nhưng cái cách thầy Lockhart dạy môn đó thì quan trọng cái nỗi gì. - Ron dè bỉu. - Tớ chưa học được nơi ông ta chút kiến thức gì ngoài chuyện không nên thả lỏng mấy con yêu nhí.
- Không sao! Năm sau chúng ta sẽ được học đàng hoàng, đỡ phải gặp cái ông thầy phiền phức ấy.
- Daisy! Sao cậu có thể nói những lời nhẫn tâm đến thế?
- Đừng quên Hermione, mèo thì không cãi lời chủ nhân.
Tôi liếc mắt nhìn Hermione, nhếch môi cười ma mãnh. Cô đỏ mặt, chẳng biết nói gì hơn.
Hừm... Chọn sao ta? Chăm sóc sinh vật huyền bí và Kí hiệu ma thuật vậy. Toán phù thủy thì cũng giống toán bình thường thôi. Muggle học chỉ dành cho những ai không biết. Cổ ngữ Runes có thể tham khảo thêm sau giờ học. Nói chung là tôi chọn theo kế hoạch của mình mà.
Eric cố tình chọn giống tôi. Neville nhận được vô số thư từ của tất cả những phù thủy bà con gần xa, nhiệt tình và đầy trách nhiệm gởi đến những lời khuyên bảo khác nhau về việc chọn môn học nào. Điều đó, ngược lại càng làm Neville bối rối và lo âu. Nó ngồi đọc bảng liệt kê các môn học và còn băn khoăn hỏi cả ý kiến những người xung quanh.
Dean Thomas thì cũng giống Harry, được sinh ra và lớn lên trong gia đình Muggle, nên cuối cùng đã quyết định bằng cách nhắm mắt lại, giơ đũa phép chĩa vào bảng liệt kê, úm ba la một cái, đầu đũa chỉ vô môn nào thì học môn đó cho xong. Hermione, tất nhiên chẳng cần phải hỏi ý kiến ai hết, ghi danh học tất cả các môn luôn. Huynh trưởng Percy, trong khi đó, lại rất sẵn lòng chia sẻ kinh nghiệm với Harry.
* * *
Trận Quidditch tiếp theo, Gryffindor đấu với Hufflepuff. Anh Wood cứ bắt cả đội luyện tập mỗi đêm sau bữa tối, thành ra Harry cũng không còn thì giờ để làm gì khác hơn là học và tập luyện. Tuy nhiên, những đợt luyện tập đang từ từ khá lên, ít nhất thì trời cũng đang khô ráo dần.
Vào buổi tối trước trận đấu ngày thứ bảy, Harry bước về phòng ngủ trong tháp Gryffindor, buông cây chổi thần ra với niềm tin chắc chắn là đội Gryffindor đang có cơ hội chiến thắng ngon lành hơn bao giờ hết. Trong đại sảnh đường tối đó, tôi cũng phải cố lắm mới thuyết phục, à mà gọi là đe dọa thì đúng hơn, khi lợi dụng cái tin đồn nghi ngờ rằng tôi là Kẻ kế vị, bảo rằng ai không đem theo gương cẩn thận soi đường sẽ chết. Mọi người sợ nên cũng tin. Nhiều người còn đề nghị các giáo sư bắt hoặc đuổi học tôi, nhưng ngoại trừ Lockhart thì ai cũng biết tôi chỉ đang làm thế để đảm bảo an toàn cho các học viên nên không nói gì.
* * *
Sáng hôm sau, khi trở về phòng, tôi giật mình thấy đồ đạc bị lục tung hết lên.
Là Ginny! Con bé đã lấy lại cuốn nhật ký đây mà! Tôi lắc đầu, thở dài thườn thượt. Chắc phải mặc kệ để con bé bị bắt làm mồi nhử thôi. Hermione giúp tôi dọn dẹp mớ hỗn độn này. Khi dọn xong và bước xuống phòng sinh hoạt chung thì hay tin trận Quidditch bị bãi bỏ. Người bị hóa đá chỉ có học sinh năm thứ năm của Ravenclaw. May mà chị ấy còn biết sợ là gì.
Trong phòng sinh hoạt chung đâu đâu cũng có tiếng bàn tán xôn xao. Người ta nhìn tôi bằng ánh mắt căm ghét và phản đối kịch liệt, khiến tôi chỉ biết lánh nạn ở Slytherin cho an toàn. Không có lấy một học viên của Nhà này bị tấn công, và họ cũng ủng hộ Kẻ kế vị, nên bầu không khí dễ chịu hơn hẳn.
Anh Percy bắt nhợt nhạt và choáng váng nặng, khi người bị tấn công lại chính là Huynh trưởng Penelop của Ravenclaw. Anh ấy đã hiểu được ngay cả Huynh trưởng cũng bị tấn công, hoặc là còn có lí do nào đó khác mà không tiện tiết lộ.
* * *
Sau khi dùng bữa xong, tôi kéo Eric và tam giác vàng ra ngoài, đến một hành lang hẻo lánh rồi nhỏ giọng nói:
- Về phòng lấy Áo khoác tàng hình đi Harry.
- Để làm gì vậy? - Ron thắc mắc.
- Đến nhà bác Hagrid trước khi bác đi.
- Bác ấy định đi đâu? Sao tụi tớ không biết?
- Đến nơi rồi các cậu sẽ hiểu. Nhanh lên!
* * *
Các hành lang lúc này rất đông người. Tôi cầm theo cả Bản đồ Đạo tặc nên việc di chuyển cũng trở nên thuận tiện hơn. Chúng tôi băng qua sân trường, đến căn chòi của bác Hagrid, gõ nhẹ vào cửa vài tiếng. Cánh cửa bật mở gần như ngay lập tức. Bác Hagrid đứng trước mặt chúng tôi, cây cung trong tay bác giương thẳng, mũi tên lắp sẵn trên dây cung đã được kéo căng, chỉ đúng vào mặt chúng tôi. Đằng sau bác là con Fang đang sủa inh ỏi. Bình tĩnh kéo áo choàng xuống, tôi nói:
- Bác Hagrid, là tụi cháu đây.
- Ủa? Các cháu làm gì ở đây?
Bác Hagrid ngạc nhiên ngó chúng tôi đang bước vào nhà. Harry chỉ tay vào cây cung trên tay bác, hỏi:
- Sao bác lại cầm cây cung vậy ạ?
- Không, không có gì đâu...
Trong giọng thì thầm của bác Hagrid có chút gì đó kì lạ.
- Ngồi xuống đi các cháu. Bác sẽ pha trà...
Tam giác vàng khó hiểu nhìn nhau. Trông bác Hagrid lúng túng như thể bác không biết rõ mình đang làm gì. Bác súyt làm tắt ngấm ngọn lửa khi đặt cái siêu nước chông chênh lên lò và khiến nước sóng sánh đổ cả ra sàn. Rồi sau đó, bác lại còn làm bể cái ấm trà khi quơ bàn tay to bè của bác trong một trạng thái căng thẳng. Cả ba vô cùng tò mò, mà cũng rất đỗi lo lắng.
- Không sao đâu bác ạ. - Tôi nắm lấy bàn tay bác, mỉm cười trấn an. - Bác vô tội mà. Bác đâu có biết cửa vào Phòng chứa bí mật, huống gì là mở được nó.
Ba người kia trợn trừng nhìn tôi và Eric. Bác Hagrid trông cũng không thể tin nổi, và nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Hermione hơi hoang mang một chút.
- Ý cậu là sao hả Daisy? Đừng nói là... Đừng nói là...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...