Lại thêm một lần vô cùng bối rối, giáo sư Slughorn hấp tấp bảo:
- Ta.. Ta nghĩ có gì đó nhầm lẫn ở đây rồi.. Con không thể.. Ý ta là, con không thể.. Không thể..
Tôi cau mày lại, cố nén sự hồi hộp bên trong lồng ngực.
- Nhưng thưa giáo sư, nếu thầy không nói rõ thì làm sao con có thể hiểu ý thầy nói được chứ?
- À ừm.. Chỉ là ta đã thấy một điều rất chi là kỳ quặc.. Quá kỳ quặc.. Không thể hiểu nổi..
- Nó.. Như thế nào vậy ạ- Tôi càng lúc càng thêm thắc mắc, cả cơ thể như muốn nổ tung.
- Có lẽ ta đã nhầm, bởi trong món thuốc của con, xem nào, tuy có xen lẫn vào những mảng khía cạnh khác nhau, nhưng đâu đó lại phảng phất bóng hình của.. Lily.. Ta đoán là con hiểu..
Tôi lại ngây người ra, bị những ánh mắt tò mò chòng chọc nhìn vào.
- Con không chắc cho lắm. Chỉ là suy đoán vẩn vơ vô căn cứ thôi.. - Tôi lại quay sang Harry, vẫn đang nhìn tôi chăm chú. -.. Nhưng.. Cũng có thể.. Thầy đang bị ám ảnh về.. Ừm, một việc làm mà thầy chẳng hề cố ý chẳng hạn, con nghĩ thế, bởi vì.. Thầy biết rồi đấy..
Như kiểu giật thót mình đã trở thành thói quen, giáo sư Slughorn lặp lại hành động đó một lần nữa.
- À ờ.. Ta chưa hiểu ý con nói nhưng chúng ta có thể thảo luận vấn đề này sau. Còn lọ Phúc Lạc Dược..
- Thưởng cho Harry đi ạ. Cậu ấy không những dũng cảm nói lên sự thật mà cũng đã rất tỉ mỉ nên mới có được thành quả kia. Còn về phần con, con thấy mình đang lơ là nên muốn học hỏi thêm để có thể tự tay chế được lọ thuốc đó.
- Con chắc chứ- Giáo sư Slughorn ngạc nhiên.
- Vâng.
Tôi mỉm cười và nhẹ nhàng đáp. Tiết học ngày hôm đó khép lại trong những tiếng xì xào to nhỏ. Lúc ra về, tôi lại cảm thấy một ánh nhìn kỳ lạ hướng về phía mình. Cơ mà, quay phắt lại, vẫn không thấy ai..
- Cậu sao vậy Daisy?
Ron tò mò hỏi.
- Không có gì..
Tôi trả lời, giọng trầm trầm lạ thường. Harry vẫn ngó đăm đăm vào lọ thuốc mới được thưởng, môi khẽ nhếch lên.
- Ổn chứ? Theo tớ thấy thì cảm thấy lời nói dối hôm nay không, ờm, chân thật chút nào.
- Ý cậu là sao đây? Nói dối thì làm sao mới thành thật được chứ- Tôi cười gượng.
- Thì.. Cứ diễn kịch như cậu hay làm đó. Đại loại như thế chẳng hạn.
Harry nhún vai, cẩn thận cất lọ thuốc vào trong cặp. Mione cau mày khó hiểu.
- Rốt cuộc 2 cậu đang định nói gì thế?
Tôi không nói gì, cứ tiến về phía trước, từ từ bước nhanh hơn, rồi mau chóng chạy đi, tách khỏi đám bạn của mình. Cũng chẳng thể hiểu tôi đi đâu nữa. Nó giống như lần trước, tôi cứ như bị điều khiển, có lẽ là do 1 nhân cách nào đó muốn hãm hại tôi, hoặc, cũng có thể là do nhân cách đó đang quá sợ hãi, vì một điều gì đó, mà đang tìm cách chạy trốn. Tuy nhiên, tôi không thể chống lại cái nhân cách đó, hay nói cách khác, không thể vượt qua chính mình..
Đâm sầm vào một cái gì đó, hay một người nào đó, tôi ngã người xuống đất. Tay xoa xoa đầu, tôi nheo mắt lại để nhìn cho rõ. Đứng đó, 1 Theodore Nott nguyên vẹn và có chút trầm uất, quay lại nhìn tôi với vẻ khó xử. Bên cạnh cậu ấy là Zabini, quần áo xộc xệch, áo mở 2 cúc, cà vạt nhét trong túi quần, với đôi môi mỏng nhếch lên khinh khỉnh, sao mà lại có vẻ badass đến lạ lùng.
- Ồ.. Xem ai kìa.. Daisy Williams..
Nghe cái giọng điệu ngân dài đầy bỡn cợt như thế, tôi khó chịu đứng dậy, tay phủi phủi quần áo.
- À, hóa ra là Zabini nổi tiếng nhờ người mẹ đầy scandal.
- Mày dám? Sao mày dám nói mẹ tao như thế hả?
Zabini đột ngột nắm lấy cổ áo chùng của tôi, gầm gừ. Chợt, một tiếng nói từ đâu vang đến:
- Hừ! Có chuyện gì mà ồn ào thế? Đánh nhau à?
Tôi quay qua, bắt gặp Draco bước tới, một tay vuốt nhẹ mái tóc vàng óng của mình lên, một tay cho vào túi quần, trông thật là soái ca. Zabini tặc lưỡi nói:
- Ái chà chà.. Tưởng ai chứ hóa ra là thủ tịch Draco Malfoy, cái kẻ phản bội lại nòi giống như những tên Weasley tóc đỏ đây sao?
- Hừ! Tao nhắc lại lần nữa, đây không phải chuyện của mày, Zabini.
- Vậy thì hãy nhớ lấy 1 điều, đây cũng chẳng phải chuyện của mày đâu!
- Tại sao không- Draco nhướn đôi lông mày lên, khiêu khích.
- Bởi vì đây là chuyện giữa tao và con nhỏ Williams này, trừ khi..
- Trừ khi làm sao? Để tao đoán nhé, ý mày là tao yêu Daisy?
- Không cần ép cũng tự nhận kìa. Tao không ngờ đấy.
Draco nhếch môi cười khinh, tiến lại gần tôi, nắm lấy tay tôi, đặt lên đó 1 nụ hôn, rồi quay sang bảo:
- Xin lỗi nhưng tôi chỉ là người hầu cho cậu ấy thôi.
Tất cả mọi đứa con gái đều đỏ mặt vì mỗi việc này thôi mà Draco cũng soái ghê gớm. Riêng tôi, tôi chỉ như mấy đứa con trai, ngạc nhiên đến rớt cả hàm.
- T-T-Từ khi nào vậy?
- Từ khi nào sao?
Draco đảo mắt nhìn quanh rồi mỉm cười.
- Từ khi cậu cứu tớ, có lẽ thế. Ta đi được chứ?
- G-Gượm đã!
Zabini hét lên, tay đưa ra phía trước. Draco quay lại, nhíu mày hỏi:
- Chuyện gì?
Nghe cái giọng điệu của Draco, Zabini cũng chẳng ưa là bao, nhưng hắn vẫn cười đắc ý:
- Thân mang danh người có học mà lại đi sỉ nhục ba mẹ người khác ư?
Tôi không nói gì cả, im lặng chờ đợi.
- Sao nào? Mày không cãi lại được, đúng không? Tính thế nào đây hả?
- Thôi đi Blaise. Đủ rồi đó. Tôi nghĩ cậu nên dừng lại thì hơn.
- Sao? Đâu phải mẹ cậu bị vậy nên đâu có sao, phải không?
Zabini nói mà như nạt. Nott im lặng không nói gì. Draco định hừ nhẹ một cái định đốp lại, nhưng tôi ngăn cản cậu ta, chỉnh lại quần áo rồi quỳ xuống, nét mặt nghiêm chỉnh.
- Tôi xin lỗi.
Mọi người đều đơ ra, không thể tưởng tượng nổi.
- C-Cô.. Vứt bỏ tự trọng sao?
Tôi chỉ lặng lẽ gật đầu, cố nhìn vào thật sâu trong đôi mắt Zabini.
- Chưa đủ sao?
Chỉ với một cái nghiêng đầu nho nhỏ, vì một lí do nào đó mà 2 vành tai Zabini đã đỏ ửng. Hắn đáp lại, giọng lắp bắp:
- Đừng có mà tỏ vẻ d-dễ thương nữa! T-T-Tôi.. Tôi tha cho cô lần này thôi đó!.. Không có lần sau đâu..
- Cám ơn.
Tôi lạnh nhạt nói, đứng dậy, phủi phủi quần áo, vừa xoay gót định trở về tháp Ravenclaw thì dừng lại.
- À phải, đừng lạc lối nữa. Cậu có thể làm những điều tốt đẹp hơn mà.
Zabini giật mình, quay lại nhíu mày nhìn tôi.
- Ý cô là gì?
Tôi nhìn chằm chằm hắn, rồi lại bỏ đi mà không nói gì. Draco bám theo sau tôi, đợi tới 1 hành lang vắng vẻ thì kéo tay tôi lại.
- Cậu định làm gì?
- Thăm dò một chút.
Draco có hơi ngạc nhiên. Tôi thở dài nói tiếp:
- Mọi người thường bảo tớ có thể dễ dàng tự tạo cho mình một hình ảnh đáng yêu nên tớ đã thử áp dụng nó lên Zabini. Mọi thứ không được suôn sẻ lắm. Cậu ta lại đề phòng tớ rồi. Có lẽ là do không được tự nhiên, hoặc là vì tớ vốn chẳng có khả năng đó.
- Không. Tớ nghĩ là cậu có đấy.
- Tại sao vậy- Tôi hơi tò mò.
- Chỉ là cảm giác, thế thôi!
Draco nhún vai. Tôi chìm vào trong suy nghĩ vài giây rồi khẽ khàng cười mỉm. Ít ra cũng thêm phần chắc chắn Zabini bị sai làm tay trong ở trường rồi. Nếu cố gắng hơn, không chừng tôi moi thêm nhiều thông tin hơn.
- Này này, cậu bị gì thế? Có uống lộn thuốc không?
Đột nhiên Draco cất lời mỉa mai làm tôi cau mày đốp lại:
- Ăn nói với chủ nhân thế hả? Muốn bị trừng phạt hay sao? Người hầu gì đâu mà..
- Ơ.. Cậu mà lại tưởng đó là thật á? Nằm mơ đi! Muốn giúp cậu nên tớ bịa ra thôi!
- Đã nói rồi sao lại còn nuốt lời vậy? Ngứa đòn lắm à? Được thôi. Hay là để tớ giúp..
- Ấy ấy! Đừng nóng vội như thế chứ. Cứ từ từ mà suy xét. Hạ đũa phép xuống đi. Nha?
Draco cười trừ, tôi cũng thu lại đũa phép, nhưng vẫn trong tư thế sẵn sàng phòng khi bị chơi xỏ. Thế nhưng, lần này thì tôi đã lầm. Khuôn mặt Draco bỗng có thêm vài nét sâu lắng, muộn phiền, đôi môi nhếch lên tạo thành từng chữ:
- Cậu thích dùng con người ta làm thí nghiệm gì?
- Tớ đâu có sở thích như thế. Sao tự dưng lại..
- Cậu không cần giải thích. Như vậy là ổn rồi..
Draco quay sang tôi, mỉm cười nhẹ nhàng.
- Tớ cứ tưởng cậu cũng chỉ vì thú vui nên mới giúp tớ đến với Mione, sau đó lại có khi nổi hứng phá tan nó cũng nên!
Nghe vậy, tôi khựng lại một lúc rồi cười khúc kha khúc khích.
- Ahahaha.. Cậu nghĩ quá xa rồi đó! Quả thật tớ coi đó là 1 thú vui, nhưng mà..
Tôi ngước mặt lên nhìn trần nhà đã được phù phép thành 1 bầu trời trong xanh.
- Tớ thành tâm chúc phúc Mione và cậu, cũng như mong mỏi cho mọi người khác được sống một cuộc sống yên ổn.. Chứ.. Không như tớ..
Trước khi Draco định nói gì thêm, tôi lại quẹo sang 1 hướng khác, và tự khiến mình tàng hình chỉ trong nháy mắt, làm cho cậu ta vô cùng bối rối, để rồi trong lòng thoải mái bước về trở về phòng sinh hoạt chung Ravenclaw, miệng ngân nga vài câu hát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...