Overlord Lightnovel

Phần 1

Tại thủ đô của Vương quốc Re-Estize, trong Cung điện Valencia.

Căn phòng tỏa ra một lượng nhiệt độ nhất định do không khí căng thẳng của những người ngồi bên trong. Mặc không có quá nhiều người ở đây, nhưng cảm giác như căn phòng vẫn không đủ rộng. Vấn đề là, những người trong căn phòng này đang rất nghiêm túc và bận rộn với nhiệm vụ của mình đến nỗi họ làm tăng nhiệt độ của căn phòng lên từng chút, từng chút một.

Một chiếc bàn họp hình chữ nhật được đặt chính giữa căn phòng, ở vị ghế ngồi quan trọng nhất là Vua Rampossa Đệ Tam. Bên phải ông là nhị hoàng tử, Zanac, và những vị trí còn lại được ngồi đầy kín bởi các triều thần và bộ trưởng của Vương Quốc Re-Estize. Đây là những cựu triều thần đã phục vụ rất nhiều năm trong hoàng cung, nếu nhìn kỹ xung quanh căn phòng, những gì nhìn thấy sẽ là các bô lão râu tóc bạc cùng các sân bay bóng loáng.

Thông thường để bắt đầu một cuộc họp, tất cả mọi người ngoại trừ nhà vua sẽ đứng lên để tỏ lòng kính trọng- đây là giao thức của hoàng tộc – nhưng hôm nay điều đó đã không xảy ra. Trước mặt mỗi người đều có một ly trà, điều đó nói lên thời gian cấp bách của cuộc họp này.

Sau khi xác nhận rằng mọi người đã nhận được tài liệu mà họ đã chuẩn bị, Zanac nói to,

"Cuộc họp triều đình bắt đầu. Chủ đề của cuộc họp này sẽ là, lời tuyên chiến mà chúng ta đã nhận được từ Vương quốc Sorcerer." Anh đã nhấn mạnh khi đọc 'lời tuyên chiến' với hy vọng mọi người sẽ tập trung cao độ vào cuộc họp này với tất cả tinh thần.

Trong số đó, Bộ trưởng bộ nội vụ với mái tóc trắng, khoảng bằng tuổi cha anh, có biểu hiện căng thẳng nhất. Dường như ông vô cùng lo lắng về trường hợp khẩn cấp này.

Zanac lén liếc nhìn khuôn mặt của cha mình. Anh rất lo lắng nhất về quyết định của cha. Cha anh liệu có hiểu tường tận tình huống này nguy hiểm đến mức nào, và sẽ có những hành động thích hợp nào chống lại nó?

[Do cái chết của 'người đó' nên ông có lẽ sẽ có quyết định chống lại Vua Pháp Thuật...]

Anh đã từng nghe rằng sau khi cha anh nhận được tin báo về cái chết của Chỉ huy trưởng Gazef Stronoff, tâm trí ông đã bị chấn động và không thể suy nghĩ sáng suốt được. Sau khi giải thích cho ông về việc không thể hồi sinh, ông đã có biểu hiện giận dữ tột độ, việc mà trước giờ chưa từng xảy ra . Zanac đã chứng kiến ​​tất cả khi anh ở đó cùng với cha mình.

Kể từ đó, cha anh dường như già đi khá nhiều. Ông đã mất hết động lực và vô hồn như một con rối có thịt và xương.

Liệu cha anh, người đã bị tổn thương nhiều như vậy, có thể đưa ra một quyết định bình tĩnh chống lại kẻ thù không đội trời chung của mình, Vương quốc Sorcerer?

[Nó còn tùy thuộc vào mình sau đó là]

Zanac cảm thấy không thoải mái, anh liếc nhìn các bộ trưởng.

Nguyên nhân dẫn đến của cuộc họp này là do vài trước trước, một phái viên từ Vương quốc Sorcerere đã được gửi đến cho họ một văn thư chính thức mang dấu ấn hoàng gia của Vương quốc Sorcerer. Trong văn thư viết rằng, Một đoàn xe ngũ cốc cứu trợ nhân đạo từ Vương quốc Sorcerer đến Thánh Quốc đã bị tấn công bởi một công dân của Vương Quốc. Chúng tôi coi đó là một hành động thù địch chống lại Vương quốc Sorcerer và từ bây giờ tuyên chiến với đất nước của bạn.

Văn thư này cũng có các con dấu của các quốc gia khác đã đồng thuận với hành động của Vương quốc Sorcerer.

Đến bây giờ, đặc phái viên vẫn ở lại thủ đô, chờ đợi để nhận thư phản hồi của Vương Quốc. Điều này cho rằng đây là một liên lạc chính thức giữa các quốc gia thông qua các văn thư, bình thường sẽ cho bên kia một hoặc hai tuần để trả lời.Đó là thời gian để họ điều tra, hoàn thành việc chuẩn bị và đạt được sự đồng thuận của lãnh đạo trong phản hồi v.v..đôi khi họ phải mất nhiều thời gian hơn để chuẩn bị, ngay cả khi họ phải gấp rút hoàn thành mọi quy trình.

"Tôi thành thật xin lỗi, vì chúng ta đã mất khá nhiều thời gian để điều tra hai trong số sáu con dấu trên văn thư nhận được từ đặc phái viên,."

Người vừa cúi đầu xuống là bộ trưởng bộ ngoại giao, cũng là người chịu trách nhiệm điều tra về các con dấu phê chuẩn quyết định của Vương quốc Sorcerer.

"Có bốn con dấu chúng ta biết chính xác là từ Vương quốc Sorcerer, Đế Quốc, Vương quốc Draconic và Thánh Quốc phải không?"

Bộ trưởng bộ ngoại giao gật đầu trả lời câu hỏi của bộ trưởng bộ tài chính.

"Đúng vậy. Hai con dấu còn lại là, – một người đến từ Quốc gia Người lùn(Dwarven). Chúng ta đã tìm hiểu đúng là con dấu được thiết kế bởi Dwarven, mặc dù nó có một số biến thể so với những gì lưu lại trên tài liệu mà chúng ta có từ hai thế kỷ trước. Sau khi nhờ Re-Blumrusher điều tra, chúng tôi đã tìm thấy một con dấu tương tự, vì vậy chúng tôi đã đoán rằng nó có thể là bản làm lại sau một thời đại nhất định. Còn con dấu cuối cùng nằm cạnh bên con dấu của Thánh quốc, là con dấu đại diện cho một cá nhân, với biệt danh là 'Faceless One' (Người Vô Diện). "

"Họ dám để một con dấu cá nhân vào chung với các con dấu quốc gia?"

Bộ trưởng bộ quân sự hỏi với giọng điệu nghi ngờ.

Ông là người trẻ nhất trong số các bộ trưởng. Ông ta và Zanac đều được xem là nhỏ tuổi nhất khi so sánh với độ tuổi trung bình của những người trong căn phòng. Mặc dù vậy, ông đã ngoài 40 tuổi.

Vẻ bề ngoài của ông trông không tương xứng với vị trí bộ trưởng về vấn đề quân sự; Ông khá gầy gò, yếu đuối và nét mặt trông giống như một người bị bệnh về thần kinh. Ông có vẻ giống một nhân viên tài chính hơn là một quân nhân.

Mối quan hệ của ông với Gazef không được tốt lắm – hay đúng hơn, ông cố tình làm cho mọi người biết rằng ông không thích anh ta – vì vậy ông không được Vua Rampossa triệu tập nhiều và thường xuyên vắng mặt tại các cuộc họp của hoàng gia. Việc thiếu liên lạc giữa họ khiến Zanac không biết chính xác được năng lực của ông.

Tuy nhiên Hầu tước Raeven đã ca ngợi khả năng của ông với Zanac, nên anh vẫn để mắt đến ông. Ông ấy chắc hẳn phải có it nhất một năng lực nào đó? Không, nếu ông ta không có bất kỳ năng lực nào , ông ta sẽ không thể ngồi đây với tư cách là một bộ trưởng.

"Có vẻ như bộ trưởng bộ quân sự không rành lắm về các vấn đề này. Thông thường, khi Thánh Quốc áp dụng con dấu của quốc gia họ trên một văn thư, nữ tư tế tối cao của họ cũng sẽ đóng con dấu lên đại diện cho ngôi đền của họ. Đây có lẽ là một điều tương tự như vậy. "

"... Trong trường hợp này họ đang cố gắng gửi thông điệp rằng Người Vô Diện ('Faceless One') này đã vượt qua thẩm quyền của các tôn giáo của họ, hoặc cô ấy có quyền lực tối cao hơn các tổ chức tôn giáo hiện tại của họ?"(Đố bạn là ai, thật hâm mộ Sasuga Ainz-sama)
1

"Thần tin rằng mọi việc là như vậy, thưa bệ hạ. Có một văn thư chúng ta từng nhận được cho lễ đăng quang của Holy King vẫn còn sử dụng con dấu của ngôi đền, có vẻ như cô ấy đã bắt đầu củng cố quyền lực ngay sau sự kiện đó. Nhưng chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy con dấu của 'Người Vô Diện' này và không thể xác nhận tính hợp lệ của nó, nhưng vì nó được đóng dấu bên cạnh con dấu quốc gia của Thánh quốc, chúng tôi chỉ có thể suy nghĩ đến trường hợp đó. "

"Ngoại trừ Cộng hòa Argland và Pháp quốc Slane, hầu hết các quốc gia khác đã chấp thuận và ủng hộ Vương quốc Sorcerer lên án Vương Quốc. Có lẽ Vương quốc Sorcerer đã lừa dối để có được kết quả này , nhưng thật sự này..."

"Vâng, thưa bệ hạ."

Cha anh thở dài mệt mỏi.

"Có phải Vương quốc Draconic cũng quỳ dưới chân Vương quốc Sorcerer?"

"Chúng thần không thể chắc điều đó, thưa bệ hạ, bởi vì chúng thần vẫn chưa nhận được bất kỳ thông tin về những gì đã xảy ra ở Vương quốc Draconic. Có lẽ họ đã trở thành con mồi của những lời lẽ đường mật hoặc có lẽ họ cảm thấy rằng sẽ có lợi hơn khi đừng về phía Vương quốc Sorcerer hơn là đứng về phía chúng ta. "

Vương quốc Dragonic có lẽ chỉ tán thành các hành động của Vương quốc Sorcerer và không tham gia vào cuộc chiến.

"Là như vậy sao? Ta hiểu rồi, bộ trưởng bộ ngoại giao. Cảm ơn vì đã làm tốt công việc. Bây giờ thì ... bộ trưởng nội vụ, có bao nhiêu người trong Vương Quốc tin vào nội dung của văn thư này?"

"Vâng. Mặc dù chúng thần không toàn toàn chắc về toàn bộ Vương Quốc, nhưng khoảng bảy phần mười những người trong triều đình tin rằng đây là một mưu đồ của Vương quốc Sorcerer. Khoảng một phần mười trong số chúng ta tin rằng nó được thực hiện bởi những tên cướp dọc đường – được gây ra bởi những người nông dân quê mùa và dốt nát mới dám làm một việc như vậy. Hai phần mười còn lại tin rằng đây có thể là âm mưu của một quốc gia thứ ba. "

"Hmm, nếu đây là một âm mưu, mục tiêu của họ rất có thể là làm suy yếu Vương Quốc và Vương quốc Sorcerer hoặc chúng chỉ muốn phá vỡ hòa bình giữa Vương quốc Sorcerer và Vương Quốc. Nếu vậy chỉ có thể là Cộng hòa và Pháp quốc. "

"Thưa bệ hạ, thần tin rằng kết luận đó quá vội vàng. Cũng có khả năng Đế Quốc đang âm mưu lật đổ vị thế của mình như một quốc gia chư hầu. Xem xét nếu là hiệp sĩ của Đế quốc, họ sẽ dễ dàng đột kích và áp đảo một đoàn xe. "

"Điều đó không thể. Vụ việc xảy ra trên đất Vương Quốc. Nếu nói vậy chúng ta đã để lọt cả chục người vào đất nước? Ngay cả khi đó là Đế Quốc hay Cộng hòa hoặc Pháp quốc, không có cách nào họ có thể dẫn nhiều người lính như vậy đi trên đất của chúng ta và đánh sau lưng của chúng ta. Nếu có thể thì là sự giúp đỡ từ bên trong. Có lẽ họ đã thuê những tên cướp ở Vương Quốc, lính đánh thuê cũng có thể là lựa chọn tốt – Nhưng giờ những điều đó không còn quan trọng, giờ chúng ta phải làm gì để xử lý những sai lầm này."

Bộ trưởng bộ quân sự khẳng định rằng đây không thể là một âm mưu đến từ những người lính bên ngoài Vương Quốc.

Mọi người đều biết ông đã làm việc siêng năng như thế nào để duy trì trật tự cộng đồng, điều mà gần như đã sụp đổ trong Vương Quốc sau trận chiến đó. Ông đã chứng tỏ năng lực của mình thông qua sự thất bại, có lẽ đó là lý do tại sao ông rất tự tin vào phán đoán của mình.

"Sẽ rất khó làm điều này với những tên cướp, nhưng tôi vẫn hy vọng rằng chúng ta có thể thu nạp một số lính đánh thuê vào hàng ngũ của chúng ta, nhưng chúng ta hiện không có nhiều vốn để làm điều đó."

"Ngài đang nói rằng tài chính của chúng ta không được đúng cách sao?"

"Tôi không nói gì điều đó cả."

"Nhưng ngài đã ám chỉ nó"

"Bộ trưởng tài chính, bộ trưởng quân sự, xin hãy ngừng tranh luận. Chúng ta không có nhiều thời gian cho việc đó."

Hai người họ cúi đầu khi nghe nhà vua nói.

Bộ trưởng bộ quân sự tiếp tục nói khi căn phòng chìm vào im lặng.

"Nhưng, tôi không nghĩ rằng đây là một âm mưu của ai đó. Tôi đã lấy lời khai từ những người bảo vệ cổng, biết được đoàn lữ hành treo cờ Vương quốc Sorcerer và có một chi tiết an ninh khá ấn tượng khi họ rời thủ đô."

Hầu hết người dân Vương Quốc đều biết về vụ thảm sát mà Vương quốc Sorcerer đã gây ra trên đồng bằng Katze, vì vậy không ai trong Vương Quốc dám khiêu khích một quốc gia đáng sợ như vậy.

Nếu họ phải suy luận ai đứng sau tất cả những việc này, thì chỉ có một quốc gia đáng nghi ngờ nhất.

Vương quốc Sorcerere.

Mọi thứ sẽ hợp lý khi họ coi đó là một cốt truyện tự dàn dựng, tự thực hiện.

Có lẽ họ đã ra lệnh cho đoàn lữ hành đốt hoặc vứt bỏ hàng hóa của mình – hoặc có thể họ đã không vận chuyển những toa xe đó ngay từ đầu – và đưa ra lý do rằng họ bị tấn công, một điều mà trên thực tế không tồn tại. Thật khó để có một lời giải thích hợp lý hơn.

"Zanac, mặc dù thời gian khá ít, đã có được những thông tin gì cho các cuộc điều tra của mình?"

"Thực ra ... thưa cha, con đã tìm ra người gây ra sự cố này."

Các triều thần đều có những biểu hiện sốc.

"... Điều này, điều này thực sự đã gây một số khó khăn. Bọn con nghi ngờ về việc này có thể là một âm mưu vì nó rất dễ tìm ra thủ phạm. Cha có thể cho con thêm một chút thời gian không?"

"Tất nhiên, chúng ta phải điều tra chi tiết chính xác về sự cố này, nhưng trong tình hình hiện nay bất kỳ thông tin quân sự nào cũng có ích. Con hãy báo cáo về những gì điều tra được – còn điều gì vẫn chưa chắc về chúng?"


"Như ngài muốn, đức vua của tôi. Điều chúng ta chắc chắn là những tên tội phạm trong tình trạng nghi vấn bao gồm, một tên được gọi là Nam tước Philip Dayton L'Eyre Montserrat và nông nô của hắn."

Các triều thần bắt bàn tán, "Montserrat?" "Ngài biết ai mang tên đó không?" "Một bá tước và nông nô của hắn đã tấn công đoàn xe à?" "Có phải họ đang trả thù cho người thân của mình đã chết trong trận chiến?" "Có lẽ hắn là một trong những người không biết suy nghĩ?" "Để cảm xúc dẫn lối có thể khiến một người lạc vào những cơn thịnh nộ phải không?"

Ngay lúc này, người lên tiếng là bộ trưởng bộ tư pháp có vẻ khá bặm trợn,

"Bệ hạ, đây ... đây đúng là kế hoạch của Vương quốc Sorcerer rồi? Hạ thần không thể hiểu nổi tại sao một quý tộc của Vương Quốc lại chủ mưu làm ra được điều này."

"Tôi đồng tình. Vương quốc Sorcerer có thể đã sử dụng [Mê Hoặc] bằng ma thuật của họ? Họ không phải là một đất nước sử dụng những phương thức tử tế khi đối đầu các quốc gia khác. Ví dụ – có thể bá tước đó bị kiểm soát bằng cách sử dụng [Mê Hoặc]? "

Cụm từ "Tôi hiểu rồi" có thể được nghe thấy trong phòng. Zanac cảm thấy hối tiếc vì đã rò rỉ thông tin đó sau khi nghe những lời buộc tội mà bộ trưởng đưa ra.

"Nếu đúng là vậy, chúng ta cần bảo vệ cho bá tước đó càng sớm càng tốt. Mặc dù tôi không có nhiều kiến thức về vấn đề này, tôi nghe nói rằng câu thần chú [Mê Hoặc] sẽ giữ lại cho nạn nhân ký ức về những gì đã xảy ra. Vì vậy, anh ta sẽ không giữ im lặng. "

Zanac không am hiểu về pháp thuật này như là bộ trưởng, vì vậy anh đã phạm phải một sai lầm thuần túy.

"Hãy triệu tập bá tước đó. Điều tra những gì đã xảy ra. Đồng thời, bảo vệ anh ta."

"Thưa bệ hạ" Zanac không muốn nói, nhưng sau khi lấy hết can đảm anh đã tự mình lên tiếng, "Sau khi chúng tôi tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, chúng ta có thể đề nghị vị đầu bá tước đó,đại diện gửi một lời xin lỗi tới Vương quốc Sorcerer không?"

"Ngươi đang nói cái gì vậy?"

Ánh mắt của cha anh sắc bén đến nỗi cảm giác như thể nó đang xuyên qua anh. Ngay cả khi hiện giờ ông chỉ là một ông già gầy gò, người đàn ông mang danh hiệu vua trong thời gian dài nhất vẫn có một hào quang đáng kinh ngạc.

[Mình không có đủ uy nghi như cha, nhưng, mình sẽ không lùi bước.]

Ngay cả nếu đây là kế hoạch của Vương quốc Sorcerer, liệu có đáng để có một trận chiến trên chiến trường, mà kẻ thù đã chuẩn bị đầy đủ? Anh sợ hãi nghĩ về viễn cảnh rằng họ sẽ liên tục tranh cãi qua lại về việc "liệu đây có phải là một âm mưu" hay không, nó sẽ không được gọi là một âm ưu cho đến khi họ tham gia vào một cuộc chiến toàn diện.

Thay vì chờ đợi mọi thứ đang dần diễn ra như vậy, tốt hơn từ bỏ cái đầu của tên quý tộc đã gây ra chuyện này càng sớm càng tốt, sau đó và hy vọng rằng điều đó sẽ làm giảm tình hình căng thẳng hiện tại.

Đúng là ngu ngốc khi phải chiến đấu với một đối thủ đã thể hiện sức mạnh vượt trội so với họ trong trận chiến trước. Nếu một cuộc chiến tranh xảy ra, thật khó để anh ta tưởng tượng rằng các quý tộc biết về thảm kịch đó vẫn sẽ nộp tiền thuế.

Ngay cả khi họ sẵn sàng gửi lính của mình, họ cũng sẽ tự gây nguy hiểm.

"Thưa đức vua, con tin rằng chúng ta nên tránh một cuộc chiến với Vương quốc Sorcerer."

"Đó là lý do ngươi sẵn sàng hiến dâng một quý tộc vô tội để hy sinh? Đó là điều mà người thừa kế ngai vàng nên nói? Con trai ta, hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói."

Zanac cắn môi và trả lời,

"Câu trả lời của con vẫn như cũ bất kể người khác nói gì đi nữa. Con tin rằng đó là điều bắt buộc đối với chúng ta để tránh mất mát lớn chỉ với một sự hy sinh nhỏ."

"Nếu chúng ta làm vậy, chúng ta sẽ phải tiếp tục giao đầu của một người hầu trung thành khác mỗi khi Vương quốc Sorcerer gõ cửa nhà chúng ta? Ngươi có hiểu logic đơn giản đó không?"

"Con hiểu ... nhưng lẽ ra cha nên nhìn lại bi kịch của đồng bằng Katze. Cha vẫn muốn xung đột với Vương quốc Sorcerous với cảnh tượng đó trong tâm trí?"

Cha anh thở dài và cong môi thành một đường thẳng. Zanac tận dụng lợi thế của mình tiếp tục nói, "Tôi phản đối việc này. Cho phép tôi lặp lại một lần nữa, tôi tin rằng nên tránh một cuộc chiến với đất nước đó bằng mọi giá, ngay cả khi chúng ta phải hy sinh một quý tộc vô tội. "

Bài phát biểu của anh hầu như không phù hợp với một người thừa kế ngai vàng. Anh có thể bị gọi sau lưng là kẻ hèn nhát và mất lòng trung thành của một vài cận thần vì điều này, nhưng Zanac tin rằng đây là con đường duy nhất để Vương Quốc có thể tồn tại.

"... Bệ hạ. Hạ thần cũng ủng hộ đề nghị của nhị hoàng tử."

Người đồng ý với anh là bộ trưởng bộ nội vụ, nhưng ông sắp thêm vào một đề xuất khác Zanac,

"Bệ hạ, hạ thần hiểu rõ mong muốn của ngài để bảo vệ tất cả công dân. Vậy chúng ta nên xem xét việc – trở thành một quốc gia chư hầu của Vương quốc Sorcerer?"

Các cận thần bắt đầu hét lên khi nghe những gì bộ trưởng bộ nội vụ nói "Ngài đang nói về cái quỷ gì vậy!?", "Ngài đã mất lòng danh dự!?". Ông phớt lờ tất cả bọn họ ánh mắt nhìn về phía đức Vua.

Đối mặt với một lời đề nghị đó, Rampossa dần dần nở một nụ cười.

"Điều đó, ta thật sự không thể làm được. Điều đó sẽ giống như phản bội lòng trung thành của nhiều thế hệ con người đã phục vụ Vương Quốc này. Làm thế nào chúng ta có thể đối mặt với họ khi chết? Ta xin lỗi ngài, bá tước. Cảm ơn vì lời đề nghị của ngài."

"Hạ thần không xứng đáng với lời xin lỗi đó."

Zanac thấy rằng họ đang giao tiếp ở cấp độ sâu hơn thông qua ánh mắt.

Liệu anh có thể có những cận thần như những người trung thành này không?

Cha anh là một người đàn ông nhân hậu, nhưng ông không có gì hơn. Không – có lẽ chính vì điều này mà những người tài năng sẵn sàng phục vụ ông. Cha anh đặc biệt có tài trong việc tuyển dụng những người tài năng hơn ông, như chỉ huy trưởng Gazef Stronoff.

Zanac cảm thấy anh nên trở thành vua hơn là anh trai mình, nhiều khả năng người đó sẽ trở thành một con rối của Tám Ngón tay hoặc một phe quý tộc nào đó và dẫn đến diệt vong đất nước. Đó là lý do tại sao anh đã nỗ lực làm việc cùng với Hầu tước Raeven để trở thành vua, hoặc ít nhất là một một công tước quyền lực để chuẩn bị cho tương lai.

Nhưng bây giờ – Zanac cảm thấy không xứng đáng khi so với em gái thiên tài và cha của anh. Ngay cả khi anh ta trở thành vua, anh cũng không thể biến Vương Quốc thành một nơi tốt đẹp hơn.

Điều duy nhất anh có thể làm là cải thiện bản thân, nhưng đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng với tuổi tác và tính cách của anh, thật lòng thì anh không bao giờ muốn tự cải thiện nó. Có lẽ cho đến khi chết anh vẫn giữ nguyên tính cách của mình.

"Bộ trưởng bộ quân sự, tôi muốn đề xuất một giả thuyết. Chúng ta có thể làm gì để chiến thắng một cuộc chiến chống lại Vương quốc Sorcerer?"

"Chúng ta có thể thành lập một liên minh với một quốc gia khác không? Chúng ta có nên đối mặt với họ một mình không?"

Zanac, Rampossa đệ tam, và bộ trưởng bộ ngoại giao trao đổi ánh mắt. Zanac, như đại diện của họ, đã trả lời

"Chúng ta đã không thành công trong việc củng cố liên minh với nước Cộng hòa. Chúng ta đã bắt đầu đàm phán với họ- ngay sau khi trận chiến đó kết thúc. Lúc trước chúng ta đã thất bại trong việc lập liên minh. Bây giờ nếu họ biết mối quan hệ của chúng tôi với Vương quốc Sorcerer đã xấu đi, cơ hội từ chối chỉ có thể tăng lên cao. "

"Vậy... thưa bệ hạ, mặc dù câu hỏi này có thể nằm ngoài cuộc. Ngài sẽ xem xét điều kiện để chiến thắng của cuộc chiến này là gì? Chúng ta có nên xua đuổi kẻ thù trong trận chiến không? Hay chúng ta phải giết hết – hay đúng hơn là tiêu diệt Vua Pháp Thuật? Nếu là chọn phương án sau cùng, thần không tin rằng chúng ta có bất kỳ cơ hội nào để chiến thắng cả. "

"... Bộ trưởng bộ quân sự, không nói đến trường hợp đó. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta chỉ buộc quân địch rút quân?"

"Hãy để thần suy nghĩ về nó ..." Bộ trưởng quân đội nghiêng đầu khi suy nghĩ. Ông nhanh chóng đưa ra câu trả lời "Nếu may mắn đứng về phía chúng ta, nhưng nếu chúng ta hành quân theo một chặng đường dài và chiếm E-Rantel trong khi quân đội của họ vẫn đang hành quân từ E-Rantel tới thủ đô, chúng ta sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế. "

"Vậy chúng ta phải vượt qua ba lớp công sự của họ?"

"Vâng, thưa bệ hạ. Điều này có thể làm được nếu chúng ta có thể lẻn một đội quân lớn đến mức chúng ta có thể tập trung vượt qua hàng phòng thủ của họ – đó là lý do tại sao tôi nói rằng nếu may mắn đứng về phía chúng ta. Tất nhiên, nếu Vua Pháp Thuật có khả năng sử dụng câu thần chú đáng sợ đó mà không hao tổn gì, ở lại E-Rantel thì kế hoạch này chắc chắn sẽ thất bại. "

Một cách khác để nói về điều này là, nếu may mắn không đứng về phía họ, họ không có cơ hội chiến thắng nào cả. Zanac không chắc liệu cha anh có hiểu được ý nghĩa đầy đủ trong lời nói của Bộ trưởng.

"Nếu vậy, thì Vương quốc Sorcerer xâm chiếm chúng ta mà không có lời tuyên chiến chính thức, mọi thứ sẽ kết thúc. Một cuộc tấn công bất ngờ sẽ khiến chúng ta không thể tập hợp đủ quân đội kịp thời, trong trường hợp đó chúng ta thậm chí sẽ không còn kế hoạch nào để thực hiện. "

Đó là truyền thống cho những tuyên bố chính thức về chiến tranh được thông qua giữa các quốc gia, một loại thỏa thuận hay nghi thức xã giao.

Gửi một lời tuyên chiến chính thức có ý nghĩa thông điệp rằng 'đất nước chúng tôi tôn trọng nghi thức xã giao đối với các quốc gia khác. Nếu họ không làm như vậy, họ sẽ bị coi là một quốc gia man rợ, điều này sẽ có tác động tiêu cực nghiêm trọng đến năng lực ngoại giao của họ.

Giữa các quốc gia gồm nhiều chủng tộc khác nhau, truyền thống này không được quan tâm. Tuy nhiên, khi các quốc gia thuộc có nhiều chủng tộc khác nhau tham gia, nó phụ thuộc vào thời đại, lịch sử, quan hệ ngoại giao với các nước láng giềng, v.v.

Vì vậy, trong bối cảnh này, làm thế nào một quốc gia được cai trị bởi Undead, những kẻ ghét người sống? Họ sẽ đưa ra một tuyên bố chính thức trong chiến tranh?

"Thưa bệ hạ. Như thần đã dự đoán, chúng ta chỉ có cơ hội chiến thắng mỏng manh như một tờ giấy nếu chúng ta tham chiến. Nếu đã như vậy, chúng ta nên cố gắng hết sức để tránh kết cục đó, bằng cách hy sinh một chút?"

"Hy sinh chút ư?"

"Vâng, thưa đức vua. Chúng ta nên triệu tập bá tước đó ngay lập tức và đưa hắn ta ra tòa. Sau đó, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm về hành động của mình bất kể kết quả ra sao, rồi chặt đầu hắn."

"... Chúng ta không thể làm điều đó, Zanac. Để triệu tập bá tước đó và đưa hắn ta ra tòa thì dễ thôi, nhưng nếu anh ta vô tội hoặc chúng ta đã tuyên bố hắn ta vô tội, ta không thể làm như vậy. Ta đã có một kế hoạch tốt hơn. "

"Một kế hoạch tốt hơn? Đó là gì?"

Bố anh im lặng và lắc đầu.

Sau khi chứng kiến ​​điều đó, Zanac kết luận rằng cha mình đang nói dối. Nếu thực sự có một kế hoạch tốt hơn thì ông đã nói lên. Do không có, ông đã nói dối để che giấu sự thật rằng ông không nghĩ ra một lý do chính đáng nào cho việc họ nên tha thứ cho nhà quý tộc đó.

Zanac cảm thấy thất vọng với cha mình và suy ngẫm những gì anh nên làm tiếp theo.

[Bất kể mình nhìn nó như thế nào, tương lai của Vương Quốc có vẻ ảm đạm. Có vẻ như mình sẽ phải làm điều đó bằng vũ lực.]

Trước hết, điều cần thiết là họ phải xác định mọi trách nhiệm đối với bá tước đó.

Mặc dù xác suất rất mong manh, nhưng bá tước đó có thể là nguồn gốc của mọi rắc rối. Trong mọi trường hợp, nếu họ có thể biến điều đó thành sự thật, thì vấn đề của họ sẽ được giải quyết.


Tuy nhiên, Zanac không thể nghĩ ra một cách để đổ tất cả trách nhiệm lên hắn ta. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh giết chết bá tước trên đường đến thủ đô và sau đó đổ hết trách nhiệm lên hắn ta? Cha anh không thể làm được gì khác nếu mọi việc diễn ra như vậy.

Ngay cả khi cha anh phản đối kế hoạch, miễn là anh có thể tự mình thực hiện nó, mọi thứ sẽ ổn. Anh đã xem xét liệu mọi chuyện sẽ diễn ra theo cách này ngay lúc anh nghe về vụ việc. Anh đã có kết luận này từ rất lâu.

Tội ác chiếm đoạt ngai vàng.

Anh đã rất gần với việc kế thừa ngai vàng, thật sự anh không phải làm bất cứ điều gì ngoài việc chờ đợi. Những bất lợi từ những việc anh sắp làm là quá nhiều. Ưu điểm duy nhất của kế hoạch này là nó đã giải quyết được vấn đề trong tầm tay.

Trong trường hợp này chiếm lấy ngai vàng là một ý tưởng hết sức ngu ngốc, nhưng nếu anh để diễn biến sự việc giữ nguyên như hiện tại, sẽ không còn Vương Quốc nào tồn tại cả.

Zanac đã hy vọng rằng ít nhất anh có thể nhận được sự đồng thuận từ các cận thần có mặt. Và anh cần hỗ trợ của người đàn ông đó từ em gái mình. Brain Unglaus là một phần không thể thiếu trong kế hoạch của anh. Nếu Brain ở đó, họ chắc chắn sẽ chiếm thế thượng phong về sức mạnh.

[–Ahhh- Thật không thể chịu nổi! Tại sao mình phải lên kế hoạch này ngay từ đầu! Giá như Vương quốc Sorcerer không tồn tại! Giá như Undead mạnh mẽ khủng khiếp đó không tồn tại!]

Nếu không phải vì Vương quốc Sorcerer, nếu không có sự can thiệp của nó vào trận chiến hàng năm với Đế Quốc, thì mặc dù anh trai của anh có thể trở thành vua, Vương Quốc vẫn sẽ không bị đẩy vào một góc chết như bây giờ.

Zanac nguyền rủa trong lòng.

Sau đó, tiếng gõ cửa được nghe thấy.

Zanac có một linh cảm.

Để làm gián đoạn một cuộc họp quan trọng này, nó phải là một trường hợp khẩn cấp. Thành thật mà nói, cách gõ cửa cũng khá dữ dội.

Các vấn đề quan trọng như vậy thường là – không, chắc chắn là tin xấu. Đó là linh cảm của Zanac.

Zanac, với tư cách là người đại diện cuộc họp, đã đồng ý cho vào. Một hiệp sĩ hốt hoảng bước vào phòng, đúng như anh dự đoán.

"Một người báo tin Vương quốc Sorcerer vừa thông báo cho chúng tôi rằng Tổng quản bộ trưởng của họ, Albedo, sẽ đến thủ đô trong vòng hai giờ tới!"

Trong các lần liên lạc trước đây, chức danh Tổng quản thủ vệ không có ý nghĩa gì với họ nên họ đã chuyển chức danh của cô thành Tổng quản bộ trưởng cho dễ hiểu. Có phải sự xuất hiện của một người tầm cỡ như vậy đã xác nhận sự e ngại của anh?

–không chờ đã.

Linh cảm của anh đặt dấu chấm hết. Đây không phải là tin xấu – nhưng là hung tin xấu nhất.

[Vậy – cô ấy đến với mục đích gì?]

Đặc phái viên mang văn thư hiện không ở trong cung điện này. Mặc dù anh muốn nó nán lại bên trong thủ đô, nhưng họ không đủ can đảm để cho một sinh vật Undead ở lại với họ. Đây là lý do tại sao nó hiện đang ở trong một biệt thự, khu vực quý tộc của thành phố.

Họ đã đóng quân bảo vệ xung quanh biệt thự dưới danh nghĩa bảo vệ, vành đai được bảo vệ chặt chẽ đến nỗi thậm chí không một chất nhờn nào có thể thoát ra mà họ không biết, nhưng phái viên dường như vẫn chưa liên lạc với Vương quốc Sorcerer.

Họ có thể đã giao tiếp thông qua các vật phẩm ma thuật? Hay họ có kế hoạch đến thăm Vương Quốc ngay cả khi phái viên chưa trở về?

Ngoài ra, họ đã không gửi người báo tin đến trước khi họ bắt đầu xuất phát, điều này diễn ra chaamh hơn trong hành trình của họ. Để làm gì?

[Nói như vậy – dường như họ ở đây để tuyên chiến.]

Nếu họ ở đây để tuyên chiến, họ sẽ không gửi người có quyền lực đứng thứ hai đất nước của họ vào lãnh thổ của nước khác, nơi mà họ không chắc chắn về những gì có thể xảy ra.

Là một phái viên từ một quốc gia nước ngoài, Vương Quốc sẽ không dám làm hại cô ấy – có lẽ cô ấy đã suy nghĩ với ý tưởng ngây thơ đó. Tuy nhiên, theo quan điểm của Zanac, cô dường như không phải là người thích đi lang thang vào lãnh thổ khác mà cô biết sẽ nguy hiểm với mình.

"Hãy tiếp đón cô ấy như khách quý. Chuẩn bị phòng ngai vàng cho một sự tiếp nhận thích hợp ngay lập tức."

"Vâng, thưa bệ hạ!"

Các hiệp sĩ rời khỏi phòng khi nghe lệnh của cha.

Thông thường, ngay cả khi một vị có chức quyền nước ngoài đến thủ đô, họ sẽ không hẳn được tiếp đón như khách quý với Nhà vua trong cùng một ngày. Nhưng, với tình hình hiện tại của, họ không thể nói với Tổng quản các bộ trưởng của Vương quốc Sorcerer những điều như, bạn sẽ được tiếp đón trong vài ngày tới.

"Mọi người, tôi xin lỗi nhưng tất cả các ngài có thể thay trang phục trang trọng hơn và tập trung trong phòng ngai vàng không?"

Khi nghe yêu cầu của vua vua, các cận thần bao gồm Zanac, lập tức cúi đầu tuân chỉ.

———-***———-

Phần 2

Phòng ngai vàng đang được sử dụng dành riêng cho những vị khách quý là đặc sứ, hoặc phái đoàn của nước khác, nó có không gian không quá rộng (có nhiều phòng ngai vàng và mỗi phòng dùng cho những mục đích khác nhau), nhưng để chuẩn bị đầy đủ các nghi lễ chào đón vẫn cần một khoảng thời gian. Để đảm bảo thực hiện đủ những việc đó họ đã khá chậm trong việc hướng dẫn đường cho vị đặc sứ- đây không phải là một động thái có chủ ý để họ kéo thêm thời gian – họ chỉ có đủ thời gian để chuẩn bị phòng và tập hợp các cận thần, những người hiện đang mặc lễ phục trang trọng trước Tổng quản Bộ trưởng của Vương quốc Sorcerer, Albedo.

Mùi hương của những bông hoa mới cắt bắt đầu lan tỏa khắp phòng.

Đối với Zanac, những mùi hương này chẳng khác mấy với mùi cỏ, nhưng nếu có Renner ở đây, cô sẽ nói "Onii-sama anh đúng là bị nghẹt mũi mà." hoặc một điều gì đó tương tự như vậy.

Anh cảm thấy những bông hoa tươi là dư thừa khi mọi người đều xức lên người những loại nước hoa khác nhau, nhưng anh cũng hiểu rằng, một không gian nhất định sẽ trở nên dễ chịu khi nhìn thấy những bông hoa đang nở. Vậy nếu sử dụng hoa giả thì sao? Chưa từng có tiền lệ nào cho điều đó, việc sử dụng hoa giả có thể mang lại cho phái viên ấn tượng sai lầm rằng họ không được chào đón, điều này sẽ thật rắc rối.

Mọi chủng tộc đều có những hành vi nghi thức gần giống nhau, nhưng cùng một hành động có thể được hiểu khác nhau bởi các chủng tộc khác nhau. Vậy làm thế nào mà nơi có nhiều chủng tộc như không phải là người như nước Cộng hòa, giải quyết vấn đề này?

Lý do tại sao suy nghĩ này xuất hiện trong đầu anh ta từ đâu là vì vặp sừng và đôi cánh trên người Albedo, người vừa mới bước vào.

Tổng quản bộ trưởng của Vương quốc Sorcerer, một người đẹp có một luồng khí hắc ám quyến rũ xung quanh cô, không có gì thay đổi so với lần cuối cùng anh nhìn thấy cô. Cô quá đẹp đến mức gần như khiến họ quên rằng cô là một quan chức cấp cao của Vương quốc Sorcerer đáng khinh. Anh không chắc cô có biết điều này không, nhưng cô đã mê mẩn hầu hết các quốc gia gây chiến với cô.

Đúng vậy đó là Tổng quản bộ trưởng Vương quốc Sorcerer, Albedo.

Trong phòng bắt đầu nghe thấy âm thanh ngọt ngào của những người đàn ông, tiếng họ thở dài, tiếng ooooh. Những âm thanh đó phát ra từ những quý tộc giống như lúc họ bị những con yêu tinh mê hoặc.

Vừa mới xuất hiện ngay lập tức cô đã dần dần giam cầm trái tim của họ, người đẹp nở một nụ cười giống như tình yêu thương của một người mẹ. Có lẽ không ai khác trên thế giới này có thể tạo ra một nụ cười quyến rũ như vậy.

Mặc dù em gái Zanac, cũng được xem là một người đẹp, anh nghĩ rằng vẻ đẹp của Albedo vượt trội hơn rất nhiều.

Khía cạnh kỳ lạ duy nhất là bộ áo dài của cô.

Chiếc váy màu hồng đào có lẽ sẽ thích hợp hơn trong một buổi tiệc chiêu đãi, nhưng với tình hình hiện nay, điều này không phù hợp lắm.

Cô mặc nó chắc chắn không phải do nhầm lẫn. Nó có mục đích. Ý nghĩa ẩn đằng sau tất cả những việc này là gì?

Zanac không hiểu nhiều về ý nghĩa của các loại áo khác nhau mà phụ nữ mặc. Có lẽ em gái anh biết điều đó, nhưng bề ngoài của em ấy hoàn toàn bình thường so với những người phụ nữ quý tộc khác. Như đã nói, Zanac biết em mình không chi tiêu quá nhiều cho việc chưng diện và tranh giành quyền lực, điều này khiến anh có phần nào tôn trọng cô ấy.

Zanac liếc nhìn em gái mình.

Cô không mặc áo choàng thông thường, mà là chiếc áo dành cho các nghi lễ. Cô không nên mặc cùng một bộ quần áo giống như lần trước họ chào đón Albedo chứ?.

Anh rất muốn nói với Renner không nên mặc bộ trang phục đó vì mọi người sẽ xem thường cô, nhưng chiếc váy của cô không quá khác thường so với những gì Albedo mặc.

Một số cận thần cũng nhận ra rằng Renner đã mặc chiếc váy giống như lần trước cô mặc và có những thái độ khó chịu, nhưng những biểu cảm đó chỉ nổi lên trong một khoảnh khắc rồi lắng xuống.

"Đã lâu không gặp, quý cô Albedo."

Khi nghe giọng nói của vua Rampossa, những quý tộc bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Albedo, sực tỉnh quay về với hiện tại.

"Là lỗi của tôi vì đã không đến thăm bệ hạ trong một thời gian dài như vậy."

Albedo trả lời với một giọng nói lôi cuốn, nổi bật phù hợp với ngoại hình của cô. Lưng cô vẫn thẳng và đầu của cô vẫn giữ nguyên vị trí thẳng tắp không thay đổi, giống như cô đã làm vào lần trước. Điều này trái ngược hoàn toàn với thái độ dịu dàng của cô, nó cho thấy rõ quan niệm của cô rằng con người quá tầm thường để cô phải cúi đầu.

"Thật đáng mừng, Cô dường như không thay đổi nhiều."

"Ngài cũng vậy, thưa bệ hạ."


Cách hai người mỉm cười và nhìn nhau khiến người ta tin rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ ấm áp giữa bạn bè.

"Cô có vẻ bận rộn, vì vậy hãy vào vấn đề chính, tại sao cô lại đến đây hôm nay?"

"Thật vậy. Liên quan đến chuyện xảy ra trước đây về đất nước chúng tôi nên tôi đến đây – Một đoàn lữ hành vận chuyển ngũ cốc từ đất nước của tôi, vốn dự định là viện trợ nhân đạo cho Thánh Quốc, đã bị cướp bởi một trong những công dân của ngài."

Mặc dù đây không phải là chuyện gây cười, nhưng nụ cười của Albedo vẫn kiên định từ trước.

Ngược lại, cha anh đã đứng lên từ ngai vàng của mình để nói,

"Tôi hiểu rồi, quý cô ở đây vì điều đó. Đầu tiên cho phép tôi nói lời xin lỗi vì hành động của công dân tôi."

Cha anh cúi đầu thật sâu. Vua của một đất nước đã chấp nhận nhận lỗi với những gì bên kia nói. Trong ngoại giao, đó là điều không nên làm vì bất kỳ lý do gì. Trong giới ngoại giao, nơi mà ngay cả những người thông minh cũng sẽ có lúc phạm sai lầm, chính thức xác nhận lỗi khi đại diện cho quốc gia là một sai lầm lớn.

Trên thực tế không bao giờ có chuyện người đứng đầu một đất nước trực tiếp xin lỗi về một việc nào đó, đây là một hành động không khôn ngoan, bởi vì điều đó giống như toàn bộ đất nước thừa nhận tội lỗi.

Làm như vậy sẽ là đày đọa đất nước của họ vào Vương quốc Sorcerer với mọi yêu cầu. Không-

[Nếu xem xét kỹ, chúng tôi đang cố tránh một cuộc chiến toàn diện, đây không phải là ý tưởng tồi. Nhưng nếu Vương quốc Sorcerer yêu cầu giao người quý tộc đã gây ra chuyện này ngay bây giờ, thì phải làm sao?]

Anh không nghĩ rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo cách này với những gì cha anh đã nói trước đó. Nếu ông có ý định từ chối yêu cầu của Vương quốc Sorcerer, thì người phải đứng ra xin lỗi phải lẽ ra phải là Zanac chứ không phải ông. Rốt cuộc, có một sự khác biệt về giá trị lời nói của một người đứng đầu đất nước và con trai ông là một khoảng cách rất xa.

Trong khi Zanac vận hành chiếc thuyền chạy hết công sức trong suy nghĩ của mình, những lời nói sau đó của cha anh đã khiến anh không thể nói nên lời.

"Bây giờ ... tôi muốn dùng đầu của mình để Vương Quốc có thể nhận được sự tha thứ từ Vương quốc Sorcerer không?"

Khoảnh khắc những lời đó phát ra từ miệng cha, cảm giác như toàn bộ căn phòng đã đóng băng.

Sau khi anh bị sốc, Zanac cảm thấy xấu hổ về bản thân mình từ tận đáy lòng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là con át chủ bài của cha.

Mặc dù quy mô của một vụ việc sẽ ảnh hưởng đến phản ứng, nhưng nếu món quà ra mắt là sự ăn năn của người đứng đầu một quốc gia, thì bên kia phải chấp nhận nó cho dù họ là ai? Không, nếu họ đưa ra những yêu cầu xa nhiều hơn những gì nhận được, sự thiếu hào phóng của họ chắc chắn sẽ thu hút nhiều người lên án.

Cha anh không cho rằng mình bất hạnh khi phải từ bỏ mạng sống của mình, không phải vì ông muốn chết, mà ông muốn hy sinh bản thân mình cho Vương Quốc.

Cha của anh là một vị vua thực sự.

Mặc dù cách ông xử lý các vấn đề cho thấy ông thật yếu kém, nhưng Zanac cảm thấy đã đánh giá thấp cha mình trong một thời gian dài.

"Tất nhiên, Vương quốc sẽ chịu trách nhiệm về việc ngũ cốc của Vương quốc Sorcerer bị đánh cắp, chúng tôi sẽ hoàn trả gấp đôi số lượng ngũ cốc mà cô mong muốn. Đề nghị này thêm vào với lời đề nghị trước của tôi. Quý cô nghĩ gì về lời đề nghị này. "

" Hmph ..."

Biểu cảm khuôn mặt của Albedo trở nên nặng nề. Mặc dù cô ấy vẫn là một người đẹp đang mỉm cười, nhưng điều đó thật đáng sợ.

"... Hehehe, có vẻ như ngài đã đưa ra một dự đoán hơi sai, vua Rampossa đệ tam?"

Albedo chuyển ánh mắt nhìn sang em gái Zanac.

"Phải chăng do ngài đã mất đi người đàn ông đó? Hay là vì một điều gì khác? Ngài đang muốn tìm về ánh sáng cuối cùng của mình?" sau đó Albedo nhìn sang Zanac, "Hay vì đứa con của ngài, nên ngài đã thay đổi?"

"Ta không nghĩ rằng mình đã thay đổi..."

"Ồ, nhưng đúng là ngài đã thay đổi. Nếu là trước đây ngài sẽ không đưa ra quyết định đó ... có lẽ đó là sự kết hợp của vô số yếu tố ảnh hưởng đến ngài, theo tính cách ngài không phải là một người dễ dàng thay đổi? Dù sao đi nữa, điều đó không thành vấn đề. Trong mọi trường hợp, chúng tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình đối với vấn đề này. "

Sự thay đổi đột ngột và kỳ lạ của Albedo diễn ra quá nhanh, ban đầu không ai nhận ra điều đó. Cô đã hoàn toàn những nghi thức lịch sự của một phái viên khi tiếp kiến người đứng đầu của một quốc gia. Ngay cả khi cô là người nước ngoài, đây không phải là một thái độ có thể chấp nhận được đối với một vị vua đang tích cực lãnh đạo quốc gia của mình. Đáng ngạc nhiên là, thái độ này của cô khiến Zanac cảm thấy tự nhiên hơn, có lẽ bởi vì sự khác biệt về sức mạnh giữa Vương Quốc và Vương quốc Sorcerer.

Con người và ác quỷ.

Từ quan điểm đó, thái độ của cô bây giờ mới là tự nhiên nhất.

Có một áp lực vô hình mạnh mẽ phát ra từ Albedo khiến mọi người không thể nói lên sự bất mãn của họ.

Điều đó chỉ là tạm thời, ác quỷ nhanh chóng khoác lại vẻ bề ngoài hiền lành của mình, trở lại làm phái viên của Vương quốc Sorcerer.

Albedo quan sát các cận thần đang đứng ở phía đối diện của lối đi và tuyên bố lớn tiếng,

"Đây là một lời tuyên chiến chính thức từ Vương quốc Sorcerer. Chúng tôi sẽ đưa quân của mình sang tấn công trong vòng một tháng kể từ trưa hôm nay ! Tuy nhiên, nếu các người hành quân về E-Rantel – vượt qua biên giới của Vương quốc Sorcerer, thì hay quên một tháng đó đi. "

"Xin hãy chờ đã!"

"Tôi không có ý nán lại ở đây lâu hơn nữa. Được rồi, công việc của tôi ở đây đã xong. Điều cuối cùng tôi muốn truyền đạt lại lời của Đức Vua của tôi là"

"Từ đầu các người đã lên kế hoạch để âm mưu mọi thứ diễn ra như thế này phải không?!"

Một cận thần đầy giận dữ lên tiếng. Albedo nheo mắt nhìn anh. Thông điệp được truyền tải qua đôi mắt đó là một sự hăm dọa.

"Ngươi dám làm gián đoạn lời nhắn từ đức vua vĩ đại sao con người. Ngươi không thể chờ nổi một tháng nữa để chết à?"

Ngay lập tức sắc mặc của vị cận thần trở nên tái mét, mồ hôi chảy khắp người ông mặc dù Albedo không hề tăng âm lương khi nói và cũng không làm bất cứ điều gì khác thường. Tuy nhiên, vị cận thần, người vừa bị hăm dọa , đã có một thái độ thay đổi đáng kể từ nhìn chằm chằm sang sợ sệt.

"... Hmph. Giờ, cho phép tôi truyền đạt thông điệp của Đức vua vĩ đại. 'Ta không có ý định sử dụng phép thuật mạnh mẽ như lần trước, hãy cùng tận hưởng quá trình. Đó là tất cả những gì ngài ấy muốn truyền đạt.' ". Sau khi nói như vậy, Albedo lần đầu tiên có một biểu hiện bối rối. "Các vị cho rằng đây là một kế hoạch mà chúng tôi đã âm mưu từ trước, tôi xin nói thẳng, những gì xảy ra hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chúng tôi. Chúng tôi cũng muốn tìm hiểu thêm mọi thứ diễn ra theo cách này."

Xem xét những biểu cảm và giọng nói của cô, Albedo dường như đang nói sự thật, nhưng nhiều người vẫn nghĩ rằng cô ấy đang nói dối.

"Nếu các ngài muốn coi vụ việc này là âm mưu từ quốc gia của chúng tôi, điều đó cũng không sao cả. Lịch sử được viết bởi những người chiến thắng. Tất cả những lời buộc tội sai lầm của các vị sẽ sớm bị lãng quên."

Zanac hiểu rõ lập trường của Vương quốc Sorcerer thông qua sự cố lần này.

Ý nghĩ muốn tránh một cuộc chiến là vô ích.

Vương quốc Sorcerer đã không hể muốn tìm cách mở rộng lãnh thổ của mình thông qua việc chinh phục, mà là hủy diệt hoàn toàn của Vương Quốc. Lời lẽ chính xác để dùng vào lúc này là chiến tranh không thể tránh khỏi. Trong một tháng nữa, những Undead của Vương quốc Sorcerer chắc chắn sẽ hành quân vào biên giới Vương Quốc.

"Không cần phải hộ tống tôi, tôi không muốn lãng phí thêm thời gian quý báu còn lại của các ngài nữa".

Sau khi Albedo thể hiện rõ thái độ với họ rằng cô đã nói tất cả những gì cần nói, cô quay lưng lại với những người còn lại và bước ra khỏi cửa.

Vương Quốc có nên để cô ấy đi mà không làm gì sao?

Nếu họ giết người phụ nữ đang giữ chức Tổng quản bộ trưởng này, liệu nó có khiến chính trị của Vương quốc Sorcerer rơi vào tình trạng hỗn loạn tạm thời và khiến họ không thể bắt đầu một cuộc chiến?

Tuy nhiên, khi nhìn vào hình dáng trang nghiêm của cô từ phía sau khiến anh do dự.

Khi Zanac đang suy nghĩ về những tình huống, không ai dám ngăn Albedo rời khỏi phòng.

Cánh cửa khổng lồ bị đóng lại khi hình bóng của Albedo dần biến. Zanac nói với cha

"Chúng ta nên làm gì đây? Nếu chúng ta đuổi theo cô ấy"

"Đừng làm bất cứ việc gì như vậy. Nếu chúng ta giết sứ thần của một quốc gia khác, thì sự đổ lỗi cho toàn bộ tình huống này sẽ rơi vào vai chúng ta. Sau đó, sẽ không có bất cứ quốc gia nào đến trợ giúp chúng ta."

Cha anh trả lời với giọng yếu ớt khi ông đặt tay lên trán, như thể rất đau đầu. Zanac cảm thấy như cha mình vừa mới già đi thêm một chút so với vài phút trước.

"Bệ hạ. Hạ thần muốn truyền bá tin tức rằng ngài đã dâng đầu như một món quà sám hối tới những quốc gia khác."

"... Ừ, trông cậy vào ngài, Bộ trưởng bộ Ngoại giao. Nếu làm điều đó ... trường hợp xấu nhất sẽ là"

"Xin đừng, đừng nói về trường hợp xấu nhất. Chúng ta sẽ không có chuyện gì miễn là chúng ta có thể đánh bại đội quân của vua Pháp Thuật?"

"Yea, yea. ngài nói đúng."

Lời nói của Bộ trưởng bộ Ngoại giao đã khôi phục lại một ít thần sắc trên khuôn mặt của cha anh, nhưng nụ cười của ông vẫn còn đọng lại một nỗi đau.

"Zanac, Renner. Ta có vài điều muốn nói với các con. Các con hãy đến phòng của ta sau khi xong việc. Bây giờ, ta xin lỗi mọi người đang tập trung tại đây, nhưng chúng tôi sẽ phải tập trung lại trong một giờ nữa để thảo luận về những gì sẽ xảy ra trong một tháng tới."

Các triều thần đều cúi đầu chào.

Sau khi chỉ huy trưởng hộ tống đức vua ra khỏi phòng, Zanac và Renner cùng nhau rời đi.

Climb và Brain đang đợi bên ngoài phòng như những người bảo vệ Renner, sau đó Renner bảo họ tiếp tục đợi trong phòng của cô khi cô và Zanac rời đi.

Hai người đi cùng nhau qua hành lang.

"Em gái. Em có biết tại sao cha lại triệu tập riêng chúng ta không?"

"Vâng, em tin rằng lý do của mình giống như những gì anh đang suy nghĩ."

"Vậy à? Có phải cha sắp cho chúng ta xem những món tráng miệng ngon mà quý cô Albedo đã mang đến không?"

"Vâng! Đúng là onii-sama, em tin rằng đó là một trường hợp không tệ!"

Zanac nhìn chằm chằm vào Renner với đôi mắt mở to trong giây lát, Renner đáp lại với một nụ cười như thể không có gì vừa xảy ra. Đối phó với người phụ nữ này thật là đau đầu.

"Em dự sẽ định làm gì?"

"Um"


Renner đặt ngón trỏ xuống dưới cằm và nghiêng đầu sang một bên. Zanac nhìn thấy những gì cô ấy đang làm và cố ý thở dài nặng nề.

"Em làm hành động dễ thương như vậy trước mặt anh trai của mình để làm gì? Hãy làm trước mặt của Climb ấy, mội con người tội nghiệp dễ bị đánh lừa."

"Onii-sama, anh thực sự thô lỗ. Em sẽ thử điều này với Climb vào lần tới – mặc dù ban đầu em không dự tính sẽ làm như vậy. Không phải onii-sama mới là người cần được hỏi anh dự định sẽ làm gì sao?"

"Anh, anh muốn chạy trốn. Nhưng, điều này không thể xảy ra. Vương quốc Sorcerer chắc chắn sẽ săn lùng chúng ta."

"Em cũng đã suy nghĩ giống như những gì anh vừa nói?"

Đối với một người phụ nữ muốn kết hôn với một người đàn ông có địa vị xã hội không bằng cô và cố tình hợp tác với Zanac, câu trả lời này quá thẳng thắn. Zanac nghĩ rằng Renner sẽ là loại người coi trọng sự sống sót của cô hơn và sẽ lên kế hoạch rời khỏi cung điện vào ngày mai. Có lẽ cô cũng hiểu làm sao mà họ có thể trốn thoát khỏi sự truy lùng của Vương quốc Sorcerer.

Zanac liếc nhìn Renner nhưng không thể nói lên cảm xúc của mình về vấn đề đó thông qua biểu cảm của mình.

Sau khi cả hai vào phòng, những lời đầu tiên phát ra từ miệng cha của họ đúng như những gì anh mong đợi.

"Zanac, Renner. Rời khỏi nơi này ngay lập tức. Hai con chỉ là hoàng tử và công chúa của đất nước này, không cần phải chết cùng với nó."

Hai người họ nhìn nhau và đồng thanh trả lời rằng

Họ không có ý định làm vậy.

Biểu cảm trên khuôn mặt cha họ buồn vui lẫn lộn.

"Các con đã chọn ... nhưng, vẫn còn thời gian. Nếu hai con thay đổi suy nghĩ, hãy nói cho ta biết ngay lập tức."

Mặc dù anh không tin rằng ý định của mình sẽ thay đổi, nhưng tâm trí của một người đàn ông rất dễ bị lung lay.

Zanac nhẹ nhàng gật đầu với cha mình.

Renner, đứng ở bên cạnh anh, cũng làm như vậy.

—*—

Khi thấy Brain đã trở lại, những đứa trẻ chạy về phía anh.

"Osan, anh đã trở lại!"

"Os-san, os-san!" (os-san: cách gọi thân mật người đàn ông tuổi trung niên, theo tiếng việt nó còn có nghĩa là chú nuôi)

Mười đứa trẻ vây quanh Brain, chín trai và một gái. Chúng đều là trẻ mồ côi. Brain đã mang những đứa mà anh tin rằng chúng có tiềm năng nào đó, cho phép chúng sống với anh ta, và đào tạo chúng về nghệ thuật kiếm thuật.

Bởi vì chúng lớn lên trong một môi trường khắc nghiệt, chúng hoàn toàn hiểu được tầm quan trọng của sức mạnh và bạo lực nên có thể theo kịp chế độ luyện tập khắc nghiệt của anh. Chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ nên Brain không chắc chúng có thể đáp ứng mong đợi của anh không. Chắc chắn một điều rằng nếu chúng tiếp tục luyện tập như thế này, ít nhất chúng sẽ có thể đạt đến cấp độ của Climb.

Người những đứa trẻ đầy mồ hôi nhưng điều đó không hề gây khó chịu cho Brain. Anh cũng sẽ như chúng nếu tập trung vào luyện tập, đây là bằng chứng cho thấy những đứa trẻ đã tập luyện chăm chỉ.

"Oy oy, này các bạn nhỏ. Đã luyện tập xong bài huấn luyện chưa?"

"Nghỉ giải lao thôi"

"Em đã luyện tập rất nhiều"

"Tay của em-"

Bởi vì tất cả chúng đều trả lời cùng lúc, thật khó để hiểu đầy đủ những gì chúng đang cố gắng nói, nhưng chúng đã hoàn thành bài tập luyện của mình, và anh biết điều đó.

"Giờ thì, hãy nghỉ ngơi đi. Hãy luôn nhớ rằng, ta đã từng nói với các bạn rằng nghỉ giải lao cũng là một phần của việc luyện tập, nhớ chứ?"

Những đứa trẻ đồng ý trong một không khí ồn ào.

"Chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập sau khi mấy đứa nghỉ ngơi xong, sau đó đừng nói với ta rằng mấy đứa vẫn còn quá mệt mỏi không thể tiếp tục luyện tập đấy nhé?"

Một lần nữa những đứa trẻ đồng ý trong một không khí ồn ào.

"Tốt! Đừng quên rót đầy nước mang theo. Ngoài ra, nhớ bỏ thêm muối vào vì bạn đã đổ mồ hôi quá nhiều!"

Một vài đứa trẻ nói "Bọn em hiểu rồi" hoặc "Os-san phiền phức quá" nhưng phần lớn chúng trả lời rằng chúng hiểu.

"Tốt, bây giờ hãy nghỉ ngơi đi. Oh, phải rồi. Trước khi đi, hai người đó đâu rồi?"

Cậu bé lớn tuổi nhất trong nhóm, đại diện, nói với anh rằng họ ở sân sau.

Brain đáp lại bằng tiếng "Oh", tạm biệt bọn trẻ và đi về phía sân sau.

Những đứa trẻ trở về nhà để dùng bữa với thức ăn và đồ uống mà chúng nhận được từ cặp vợ chồng già trước khi đi ngủ.

Tập thể dục tốt, chế độ ăn uống tốt, và ngủ ngon. Đó là cách để có một cơ bắp tuyệt được hình thánh.

Brain gật đầu hài lòng.

"Anh làm tôi chờ lâu quá."

Một giọng nữ nói lớn khi Brain bước vào sân sau.

"À, tôi xin lỗi. Tôi phải chuẩn bị vài thứ để đi cùng Công chúa trong các cuộc họp với giới quý tộc, thương nhân, v.v., nên tôi đã hơi muộn."

Có một người đàn ông và một người phụ nữ ở đó, người đã hướng dẫn bọn trẻ trước khi anh ta đến.

Người phụ nữ đang nói chuyện với Brain có mái tóc được cuộn thành búi, là một kiểu tóc được gọi là 'Magay'(phát âm đầy đủ là Marumage: tiếng Nhật là búi tròn), ở miền Nam.

Ngoại hình của cô, theo đánh giá từ khía cạnh của một người đẹp thì cô gây ấn tượng với vẻ lạnh lùng và sắc sảo. Cô không quá cao, có vẻ hơi lùn so với hầu hết những phụ nữ ở độ tuổi của cô.

Còn một người đàn ông khác ở đó, anh vẫn im lặng.

Mặc dù anh có một thái độ thờ ơ có thể khiến người ta nghĩ rằng anh không vui, nhưng không phải vậy. Anh giơ tay chào hỏi Brain.

Anh không thích thể hiện bản thân nhiều. Brain thực sự đã nghe thấy anh nói chuyện khá nhiều lần trong quá khứ, nhưng giọng nói của anh trầm lặng như một con kiến.

Người đàn ông cũng không quá cao. Anh có đôi chân ngắn nhưng có vóc dáng cân đối, nếu ai đó nói rằng anh ta có gen người lùn, anh sẽ đưa ra nhiều bằng chứng phản biện lại điều đó.

Cả hai được biết đến với biệt danh Six Great Disciples(Sáu môn sinh vĩ đại) của võ đường của kiếm sĩ Vesture Croff di Leoghain.

Brain đã hạn chế cách họ dạy, trong tâm trí anh, việc rèn luyện kiếm thuật thực chiến của anh hữu ích hơn so với luyện tập kiếm thuật biểu diễn của họ.

So với việc vẫy kiếm trong không khí vài trăm lần, luyện tập với một thanh kiếm thực sự – ngay cả khi đó chỉ là một thanh kiếm giả – hiệu quả hơn nhiều. Brain tin rằng phương pháp của anh làm cho người tập luyện có lượng cơ bắp hiệu quả hơn là tập luyện như tập thể dục.

Tuy nhiên, đây là một phương pháp tốt cho phép chúng học các kỹ thuật trước và xây dựng một nền tảng vững chắc để chúng tăng khả năng sống sót trong chiến đấu thực tế.

Thật khó để nói dứt khoát bên nào đúng bên nào sai.

Mặc dù tất cả bọn họ đều đạt được sức mạnh nhất định, họ có cách sống hoàn toàn khác nhau.

Brain sẽ gặp rắc rối nếu những đứa trẻ chết trong trận chiến trước khi có cơ hội bộc lộ đầy đủ tài năng của chúng. Đó là lý do tại sao anh chọn cho các em tập luyện cùng hai người này, đồng thời truyền lại kinh nghiệm của bản thân; kết quả là chế độ luyện tập của những đứa trẻ trở nên khắc nghiệt hơn.

"Đã xác định điểm đến cuối cùng của chúng chưa?"

"Yup, cuối cùng đã tìm được chỗ cho chúng. Kế hoạc là đưa chúng về phía tây bắc – với một nhóm thương nhân đang hoạt động ở một thành phố gần với nước Cộng Hòa."

Người phụ nữ nhíu mày một chút.

"Đã hai tuần kể từ khi Vương quốc Sorcerer tuyên chiến với chúng ta, nhưng không có tin tức nào về việc huy động quân đội quốc gia. Theo một số tin đồn tôi đã nghe được, Vương quốc Sorcerer chỉ muốn dùng vũ lực buộc Vương Quốc phải rút lui ở một số đàm phán và không thực sự muốn chiến đấu một cuộc chiến toàn diện? Nếu đó là sự thật, nó sẽ khiến những nỗ lực của Ngài Unglaus đây trở nên vô ích? "

"Liệu Vua Pháp Thuật có thực sự làm một việc như vậy không?"

Nếu Brain không gặp trực tiếp Vua Pháp Thuật, anh sẽ tin rằng đây chỉ là một chiến thuật đàm phán. Nhưng là một nhân chứng cho trận chiến bi thảm đó, thật khó để anh tin rằng Vua Pháp Thuật không có âm mưu gì. Có lẽ ông ta đang chuẩn bị sử dụng câu thần chú đó một lần nữa.

Sự khó chịu của Brain có lẽ đã lây sang cô? Người phụ nữ nói với giọng nhỏ nhẹ,

"... Ngài Unglaus đã gặp Vua Pháp Thuật đó chưa?"

"Tôi không chỉ gặp ông ấy, tôi còn chứng kiến ​​cuộc đấu tay đôi của ông ấy với Gazef ... hmmm, tôi vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với Gazef cho đến ngày hôm nay."

Ánh mắt cô hướng về thắt lưng của Brain.

Dắt bên cạnh thắt lưng của anh là một trong những báu vật của Vương Quốc, thanh kiếm Razor Edge.

Đây là thứ đã được trao cho anh khi chiến tranh được tuyên bố, anh đã từ chối nhiều lần. Đối với Brain, thanh kiếm này quá nặng nề nên anh xem nó như một thứ giao cho anh để bảo vệ an toàn. Anh ta không có ý định tháo vỏ kiếm.

Thanh kiếm này giống như một củ khoai tây nóng mà anh muốn truyền lại cho người khác, nhưng không người nào có thể phù hợp với khả năng của Gazef Stronoff, nên anh không có ý định trao nó một cách dễ dàng như vậy.

"Một cuộc đấu tay đôi với ngài Stronoff? Tôi ..."

Cô dừng lại trước khi cô hoàn thành câu nói của mình.

Có lẽ cô ấy muốn nói điều gì đó như, tôi ước mình cũng ở đó để chứng kiến việc này. Brain không nghĩ nhiều về nó, vì cô cũng là một chiến binh. Mong muốn được làm chứng cho cuộc đấu tay đôi của Gazef là điều tự nhiên đối với họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận