Overlord Lightnovel

Phần 1

Thánh quốc Roble là một quốc gia nằm ở bán đảo phía tây nam của vương quốc Re-Estize. Đó là một đất nước sùng đạo, được dẫn dắt bởi Holy Queen, người có thể sử dụng divine magic và người có mối quan hệ gắn kết với nhà thờ. Được nói rằng, họ không được định hướng độc giáo như Pháp quốc Slaine. Thêm nữa, có hai nét đặc biệt chính trong địa lý của Thánh Quốc. Đầu tiên, vùng đất bị chia ra thành hai nửa phía bắc và phía nam bởi biển, nhưng không phải là bị chia cắt hoàn toàn mà được phân đôi bởi 1 vịnh khủng lồ – Rộng bốn mươi kilômét, dài hai trăm kilomet – làm cho địa hình trông như một chữ U nằm ngang. Vì vậy người dân gọi chúng là Phía Bắc và Phía Nam Thánh quốc. Cùng với đó, có thêm một nét đặc biệt khác. Lối vào của bán đảo dựng lên một bức tường khủng lồ, trải dài hơn một trăm kilômet. Nó đã được xây dựng để ngăn chặn các cuộc xâm lược lớn của các bộ tộc bán nhân loại đang trú ngụ trên những ngọn đồi phía đông của Thánh Quốc, giữa họ và Pháp Quốc. Bức tường khủng lồ này, đã được xây thông qua việc tiêu tốn một nguồn nhân lực tài nguyên và thời gian cực kỳ lớn, đó như một minh chứng bất thành văn sự trầm trọng về thiệt hại của bán nhân tộc đã gây ra cho Thánh Quốc.

Có một khoảng cách lớn về sức mạnh giữa con người và bán nhân tộc. Ví dụ, có những bán nhân tộc nhất định thì yếu hơn loài người, như là những con Goblin, đó là sự thật, cả về chiều cao, sức mạnh vật lý, kiến thức, hay tỷ lệ sản sinh ra magic caster, chúng là chủng tộc thấp kém hơn loài người về mọi mặt. Tuy nhiên, Những con Goblin như vậy lại sở hữu những cặp mắt có thể nhìn trong đêm, và nếu chúng cẩn thận ẩn giấu cơ thể nhỏ bé của mình vào những góc tối – với trường hợp đó, khi chúng tập kích vào buổi đêm trong rừng – chúng cũng là những đối thủ phiền phức với loài người. Không cần phải nói, đa số bán nhân tộc thì có cơ thể mạnh mẽ hơn loài người, và chúng cũng có nhiều chủng tộc được tự nhiên ban cho khả năng ma thuật. Nếu họ để cho bán nhân tộc thoải mái xâm lược, họ sẽ phải trả cái giả không thể đong đếm được bằng máu để đẩy lùi chúng.

Vì vậy, Thánh Quốc đã chọn gia cố hàng phòng thủ của họ. Họ làm điều này để thế giới biết rằng vùng đất này không thuộc về bán nhân tộc, cũng như điều này để bán nhân tộc hiểu rằng nếu chúng dám vượt qua lãnh địa của họ, chúng sẽ phải chịu đựng những đợt phản công dữ dội, tuy nhiên, bức tường được xây cũng có một vài vấn đề, để duy trì hoạt động của bức tường, họ phải duy trì một lực lượng nhân lực đáng kể ở đây. Những người đứng đầu của Thánh Quốc đã từng tính toán bao nhiêu chiến lực phải được yêu cầu để đánh bại cuộc xâm lăng của các bộ tộc bán nhân loại. Câu trả lời là quốc gia sẽ gặp nguy hiểm trước cả lúc bán nhân loại tấn công họ. Trong khi họ không dư dả để tăng số lượng quân đội mà chưa dùng đến, họ cũng cần đặt một số lượng thích hợp nhân lực ở đó. Trong lịch sử của Thánh Quốc – Sau khi xây dựng bức tường – Cuộc xâm lăng gây họ tổn thất nặng nề nhất diễn ra trong cuộc xâm lược giữa thời kỳ Long Rain. Đó là trận công kích vào ban đêm, bắt đầu bởi chủng tộc được gọi là Srush, những kẻ sở hữu bàn tay giác hút và những cái lưỡi đầy chất độc có thể phóng ra xa, và những con cao cấp thậm chí còn có thể thay đổi màu da tương tự như dùng phép [Camouflage] (Ngụy Trang). Srush đã bò qua bức tường, hướng đến phía tây. Rất nhiều người dân đã bị mất, và đến tận ngày nay, vẫn có lời đồn rằng Srush vẫn sống bên trong biên giới của Thánh Quốc, như một bi kịch không thể khép lại.

Họ muốn điều đầy đủ người vào bức tường để ngăn chặn những bi kịch như vậy diễn ra một lần nữa, những quân đội đồn trú khắp mọi điểm trên khắp chiều dài bức tường sẽ dàn mỏng lực lượng của đất nước. Giải pháp là họ sẽ xây những tiền đồn cách khoảng dọc theo bức tường, và điểm mạnh sẽ được giảm sát toàn bộ bởi pháo đài khổng lồ. Họ điều động một lượng nhỏ quân đội trong những căn cứ đó, mục đích của họ là sẽ kéo dài thời gian đến người cuối cùng. Nếu họ gặp cuộc tấn công của kẻ thù, họ sẽ đốt pháo hiệu và yêu cầu tiếp viện. Ngoài ra còn có các tổ chức của những người lính tham gia tuần tra các pháo đài, phục vụ như là quân dự bị trong những trường hợp khẩn cấp, để triển khai khi tình huống bắt buộc. Sau khi đưa các biện pháp này vào thực tiễn, bán nhân loại đã không thể thâm nhập vào tường một lần nào nữa. Tuy nhiên, sự siêng năng của lãnh đạo Thánh Quốc sau đó đã trở thành một nỗi ám ảnh. Ngay cả một hàng phòng thủ được lên kế hoạch cẩn thận của pháo đài cũng không thể trấn an họ. Trên thực tế, nó là một bức tường khổng lồ vô cùng to lớn – đối với con người. Tuy nhiên, nó không phải là mối đe dọa cho những chủng tộc có những kẻ cao hơn con người nhiều lần hoặc những kẻ sở hữu khả năng bay. Vì lý do đó, không có cách nào để họ có thể nghỉ ngơi dễ dàng khi đối mặt với bán nhân loại với đa dạng khả năng của chúng, ngay cả với các pháo đài vững chắc như vậy. Lúc đó Holy King là một người khôn ngoan, và ông ta thậm chí đã chuẩn bị cho sự sụp đổ của bức tường. Giải pháp của ông là huy động toàn bộ quốc gia. Vì lý do đó, các công dân của vương quốc tham gia lính nghĩa vụ như là một hình thức phục vụ quốc gia. Chừng nào còn là người lớn, tất cả công dân, nam và nữ, sẽ trở thành những người lính và cần phải dành một khoảng thời gian nhất định để được huấn luyện, sau đó họ sẽ được giao nhiệm vụ canh gác trên tường. Hy vọng là họ sẽ trở thành nguồn nhân lực để bảo vệ đất đai của họ trong trường hợp những bán nhân loại vượt qua bức tường. Tất cả các dân cư ở của một mức độ nhất định cũng được huy động. Điều này cho phép người dân địa phương đủ sức chiến đấu để giữ cho đến khi quân đội chính thức có thể đến, và cho phép các ngôi làng làm tiền đồn quân sự. Cuối cùng, các ngôi làng của Vương quốc Roble đã được bảo vệ tốt hơn nhiều so với các nước khác, và họ cũng có thể hoạt động như là căn cứ quân sự.

Hàng phòng thủ của Thánh Quốc được tạo thành bởi ba bức tường liên kết. Chỉ có ba cánh cổng kiên cố được tăng cường dọc theo chiều dài của bức tường hơn một trăm cây số, và chúng cũng có chức năng như đưa những người lính canh đến các địa điểm xung quanh. Nếu như có bán nhân loại tấn công và lệnh huy động sẽ được đưa ra, chúng sẽ trở thành khu vực dàn quân để tập trung lại tấn công kẻ thù.

Đây là một trong số chúng. Khi mặt trời chậm chậm chìm vào đường chân trời, vùng đất màu đỏ nhạt cũng từ từ chuyển sang màu của bóng đêm. Một người đàn ông vẻ ngoài mạnh mẽ đang đứng với một chân trên pháo đài, trông xuống vùng đất – chân đồi phía tây. Sau đó, anh ta nhấc chân xuống. Cổ của anh ta cứng cáp, và cơ ngực anh ta phồng lên đủ để người ta có thể cảm nhận chúng qua cả lớp áo giáp dày. Cánh tay mạnh mẽ của anh ta nổi lên cuồn cuộn, không thể mô tả nào tốt hơn bằng "fuarking joocy brah" (kiểu cơ bắp vạm vỡ đều khắp người mà bộ đồ ôm sát càng làm nó trông to hơn ấy – Tự google hình ảnh cho dễ hình dung nhé!^^). Gương mặt anh rất nghiêm nghị, một người lính trải qua các điều kiện khắc nghiệt, và cặp lông mày dày cùng với râu ria xồm soàm nói lên sự man rợ, bản năng hoang dại. Cơ thể mạnh mẽ và dáng vẻ trong nghiêm nghịe có lẽ đã phù hợp với nhau, ngoại trù đôi mắt đã phá vỡ ấn tượng. Chúng thì rất nhỏ và tròn, sáng như của những con thú nhỏ, và chúng cảm giác rất hài hước không đúng chỗ.

Như thế, người đàn ông nhìn lên bầu trời. Cơn gió mang theo những làn mây mỏng với tốc độ đáng kể, nhưng thậm chứ anh ta có thể thấy những ngôi sao mờ mờ sau đấy, chúng cũng không đủe để chiếu sáng vùng đất. Cánh mũi người đàn ông phập phồng, anh hít một hơi thật sau, người lấy hơi thở của không khí buổi tối đầu thu, mang theo vài chớm lạnh của mùa đông. Bầu trời đêm đỏ nuốt lấy ánh sáng yếu ớt còn sót lại nơi đường chân trời với tốc độ có thể thấy được. Anh ta quay lưng về phía ngọn đồi, và nhìn những người đàn ông xung quanh anh ta. Họ là những chiến binh kỳ cựu tin tưởng và đi theo anh ta. Bởi vì xung quanh anh là những chiến binh như vậy nên anh ta cho phép mình thả lỏng một tý. Sau tất cả, công việc trong ngày đã xong rồi, và không ai khác có thể chê trách điều đó.

"- Oi, Có ai hỏi người dự báo về thời tiết tối nay không?"

Câu hỏi với giọng điệu mạnh mẽ phù với cơ thể lực lưỡng đó. Những người lính nhìn nhau và một trong số họ đáp trả thay mặt cho nhóm.

"- Tôi vô cùng xin lỗi! Thưa ngài Hạ sĩ Campano, có vẻ không có ai trong chúng tôi nghe được báo cáo nào về câu hỏi đó!"

Người đàn ông này – Orlando Campano – có một chức vị khá thấp trong phân cấp quân đội của Thánh Quốc Roble. Từ dưới lên thê, chức vụ của quân đội Thánh Quốc Roble sẽ từ tân binh (recruit), Binh Nhì (Private), Binh nhất (Private First Class), Hạ sĩ (Corporal), Trung sĩ (Sergeant), Trung đội trưởng (hoặc là thượng sĩ cũng được "Platoon Sergeant"), và vân vân... Dĩ nhiên, những chức vụ khác nhau có những đơn vị khác nhau, và đó đơn giản chỉ là cấp độ của lính bộ binh thông thường. Nói dễ hiểu, một hạ sĩ bình thường sẽ không cần thêm chữ "thưa ngài". Tuy nhiên, người của Orlando không gọi anh ta bằng ngài để tâng bốc. Hộ tôn trong anh ta và bằng chứng là thái độ và giọng điệu của họ. Không riêng gì người đàn ông đó, mỗi người lính ở đây, đều là những người lính kỳ cự trải qua nhiều trận chiến, đều cùng một cảm giác tương tự với Orlando.

" – Thật sao"

Orlando chậm chậm vuốt gương mặt râu ria của mình.

" – Thưa ngài, Nếu thời gian cho phép, xin cho phép tôi đi hỏi ngay lập tức!?"

" – Hm? Không, không cần thiết. Công việc của chúng ta giờ là hết rồi, những gì xảy ra tiếp theo là vấn đề của người khác."

Orlando Campano.

Ông là người chỉ nhờ dựa vào kỹ năng chiến đấu, đã dành được vinh dự và ghi tên mình vào Cửu Sắc của Thánh Quốc với vị vua tiền nhiệm – Holy King. Lý do tại sao một người đàn ông như vậy lại lẹt đẹt mãi ở chức vụ thấp là bởi 2 vấn đề mà Orlando có.

Đầu tiên là bởi ông có một tinh thần rất tự do, ông ghét phải nghe lệnh. Thứ hai là bởi vì ông nổi bật với kỹ năng chiến đấu. Khi cả hai thứ đó cùng đến với nhau, chúng khiến cho cách sống phải được nói là: "Nếu ông muốn tôi làm gì, đánh sấp mặt tôi trước đã!". Nếu ông ta gặp một đối thủ đáng giá, ông ta sẽ nói: "Ngươi trông khá mạnh đấy, thể hiện cho ta coi!", và rồi họ sẽ đánh nhau đến khi một trong hai người ngất xỉu. Với tính cách này dẫn đến ông ta động thủ với những quý tộc và cấp trên, kết quả ông ta đã bị giáng chức hơn mười lần rồi. Không cần những người thiếu kỷ luật trong quân đội, và họ cũng ghê tởm rất nhiều. Nếu trường hợp bình thường, ông ta có thể bị nhốt vào ngục hoặc tước toàn bộ danh hiêu. Tuy nhiên, ông ta không gặp phải điều đó đơn giản bởi sức mạnh của anh ta, thêm vào đó có những người khâm phục những người như ông. Nói thẳng, những người không vui vì bị ra lệnh bởi những quý tộc thiếu khả năng, cách sống của Orlando bằng sức mạnh của đôi bàn tay không gì hơn khiến họ thích thú. Lính của ông là một đội tổng hợp bởi những người như đội tinh nhuệ – không, họ thậm chí còn hơn cả một băng đảng. Họ khá là đông đúc, vậy gọi họ là một tổ chức cũng không sai. Thêm vào đó, những thành viên có thể không mạnh bằng Orlando, nhưng họ cũng khá là giỏi trong chiến đấu, dẫn đến tuy không có một địa vị chính thức và những cấp trên không thể tha thứ, nhưng quý tộc cũng không thể làm được điều gì hơn.

Orlando nhìn xung quanh, sau đó xác nhận danh tính của người đàn ông tiến đến chỗ họ, một nụ cười xuất hiện trên mặt ông ta, như thể của một con thú săn đổ vào con mồi của mình. Người đàn ông đó trông khá mảnh mai so với dáng người đậm của Orlando. Tuy nhiên, anh ta không phải là khẳng khiu như que củi, hơn thế nữa, anh ta rất dẻo dai, dáng vẻ trông sắt thép, như kiểu đã được trui rèn nhiều lần, đốt bỏ đi tất cả những dư thừa không liên quan, sẽ tạo ra một sự mảnh mai như được viết ra từ trong sách. Thêm vào đó đôi mất hẹp của anh ta rất sắc bén, như thể anh sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Và anh có những con ngươi nhỏ, nó khiến cho chúng không thuộc về bất cứ ai mà làm những công việc hợp pháp được. Nói lịch sự thì anh ta là sát thủ, ít lịch sự hơn thì anh ta như kẻ sát nhân hàng loạt.

" – Nói đến quỷ, quỷ đến luôn. Rất vui được gặp anh ở đây, "ngài ca đêm". Cảm ơn vì làm việc chăm chỉ- "

Người đàn ông không phát ra âm thanh gì khi tiếp cận bọn họ với bước chân im lặng. Anh ta mặc trang phục rất khác Orlando. Orlando và người của ông ta xung quanh mặc những bộ giáp da dày, làm từ da của những con quái vật được gọi là Lanca Cattle. Thêm vào đó, họ mang theo những cái khiên tròn nhỏ, mà kiếm đơn một lưỡi, trang bị tiêu chuẩn của những đội quân cao cấp của Thánh Quốc. Đặc biệt, Orlando là người duy nhất có hai thanh kiếm trên eo. Ngược lại với điều đó, người đàn ông kia mặc một bộ giáp da nhẹ, có một thêu một con cú trên ngực phải và huy hiệu của Thánh Quốc gắn bên trái.

" – ... Orlando. Tôi chưa nhận được báo cáo từ ca trực của anh. Hơn nữa, đó là thái độ của anh nên có với cấp trên sao. Đó là hành vi bất phục. Tôi đã nhắc anh bao nhiêu lần rồi?"

" – À, Tha thứ cho tôi, thượng sĩ – sama."

Khi Orlando hành lễ một cách chậm rãi, những thuộc hạ của ông ta cũng hành lễ. Đó là phép chào đúng mực, việc mà họ sẽ không bao giờ làm với những quý tộc hay bất kỳ sĩ quan cấp trên nào. Đó là phép chào thể hiện thái độ tôn trọng chân thành. Người đàn ông thở dài với một từ "haaah". Đó là một dấu hiệu cho người khác biết rằng họ đã được bỏ qua, nhưng ai cũng biết rằng khiển trách ông ta vừa rồi là vô nghĩa.

Xin lỗi sếp, tật cũ khó bỏ, họ vẫn nói vậy.

Lý do mà Orlando hành lễ với người đàn ông này, tuy miễn cưỡng, là bởi vì anh ta đã đánh bại Orlando.

Tôi muốn đánh bại anh một lần trước khi rời nơi này, trong chính luật của anh, anh có nghĩ vậy không thượng sĩ Babel Baraja?

Người đàn ông – Babel Baraja – Có nickname là "Người gác đêm". Như Orlando, anh ta là một trong những Cửu Sắc. Chiếc cung lớn, đẹp đẽ ở trên lưng anh ta lấp lánh với ánh sáng ma thuật nhẹ nhẹ, và túi đựng tên treo bên thắt lưng cũng rung động khi phát sáng tương tự. Anh ta là một cung thủ, cũng như vẻ về ngoài, nổi tiếng với độ chính xác hoàn hảo.

" – Tôi nghĩ mọi lúc, nhưng làm việc vào ban đêm chắc hẳn rất khó khăn. Tộc bán nhân loại thì ổn với bóng đêm, và thật khó để theo dấu chỉ để chiến đấu với chúng. "

" – Những con người như chúng ta, cách duy nhất là trui rèn ma thuật và thiên phú so với bán nhân loại – -bỏ qua tầm nhìn của chúng – – là trải qua rèn luyện và chúng ta đã nhận được từ rèn luyện. "

" Đúng, đúng, Giống như người con gái mà anh vẫn tự hào đúng chứ?"

Gương mặt Babel nhăn lại, và Orlando ngay lập tức hối hận về chọn lời của mình. Đây là người đàn ông mà cảm xúc luôn không đổi thậm chí ngay trong buổi nhậu nhẹt. Chỉ ngoại lệ duy nhất là khi chủ đề về con cái và vợ nảy ra, đó là cả một vấn đề chết người.

" Oh đúng, Con bé là một cô gái nổi bật."

– – – Nó đã đến rồi. Nó đã thật sự bắt đầu.

Babel không quan tâm đến sự hối hận của Orlando và tiếp tục nói.

" Nói về nó, tôi thật sự không thể biết tại sao con bé lại muốn trở thành thánh hiệp sĩ. Con bé chỉ là một cô gái mỏng manh, yếu đuối, nhất định không phải loại người có cái gì như khả năng chiến đấu – – thật sự, con bé đã từng khóc thét lên bởi con sâu bướm trong quá khứ – – và giờ, tôi đã nói rằng có thể mọi thứ đến tận bây giờ, nó không dính dáng đến vợ tôi... mặc dù vợ tôi thì có một chút giống – – và con bé dễ thương bởi vì nó lớn lên như tôi, không, tôi nên nói rằng, nó là kết cục đáng tiếc khi con bé lớn lên lại như tôi – nhưng thật xấu hổ rằng con bé không có bất kỳ tài năng gì cho việc sử dụng kiếm. Tuy nhiên, con bé tinh thông về cung. Nếu như con bé trau dồi kỹ năng của nó với sự tôn trọng, thế mà giờ đây con bé lại muốn trở thành thánh hiệp sĩ và không làm gì – -"

Ông ta để màn độc thoại lọt tai này và ra bằng tai kia, đáp lại phù hợp để trả lời khi cần thiết, nhưng nó giống có vẻ ông ta đã bị phát hiện ra.

"Oi, Anh còn đang nghe tôi nói chứ?"

Câu hỏi đó có thể đoán được.

Không, tôi không nghe gì cả. Tôi nghĩ tôi dừng lại sau lần thứ ba.

Sau khi nghe điều tương tự nhau năm đến sáu lần, trong trường hợp bình thường Orlando sẽ không vui đáp trả lại "hell no". Tuy nhiên, nói giọng điệu đó bới Babel sẽ là sai lầm tai hại. Bởi vì ông ta biết rằng anh ta sẽ trả lời, "Vậy, tôi sẽ nói lại cho anh nghe".

Chỉ có một câu trả lời đúng duy nhất anh ta có thể nói.

" Dĩ nhiên, tôi có. Đó là một cô bé dễ thương!"

Gương mặt của Babel thay đổi đột ngột. Trong khi nó xấu và biểu hiện độc ác khiến cho Orlando phải cảnh giác, sự thật rằng người đàn ông kia đơn giản chỉ là đang xấu hổ. Nếu ông ta không nhận ra rằng tâm trí Babel đang tận hưởng sự thích thú khi nghe con gái mình nhận được lời khen từ người khác và bắt lấy khoảng khắc vượt qua mong muốn để bắt đầu khen con gái anh ta thêm một lần nữa, anh ta sẽ bị kéo xuống địa ngục thêm một lần nữa.

" Cũng như – -"

Duy nhất một thứ có thế vượt qua chủ đề về con gái anh ta, đó là công việc.

" Không phải công việc buổi đêm sẽ xáo trộn đồng hồ sinh học của anh sao? Cơ thể anh sẽ không cảm thấy gì lạ chứ?"

Biểu cảm của kẻ sát nhân trên gương mặt Bable trở lại với biểu hiện của sát thủ như thường lệ.

"... Bao nhiêu lần anh đã hỏi câu hỏi đó rồi? Câu trả lời luôn luôn như vậy thôi, nó không có gì liên quan đến điều đó. Còn nữa, tại sao anh luôn hỏi câu hỏi đó? Anh thật sự đang cố gắng tìm hiểu điều gì à?".

Anh ta biết nguyên nhân, vẫn thế, thái độ thay đổi đột ngột này vẫn khiến anh ta không thể nói gì và nhìn chằm chằm.

Bây giờ anh đi đâu, ông ta muốn nói, nhưng Orlando không muốn quay lại địa ngục lúc nãy.


"... hah. Ý của anh, những gì tôi thặt sự muốn nói là gì? Tốt, đó là câu hỏi đầy bất ngờ... tôi chỉ đang nghĩ là nó khiến rất nhiều rắc rối cho tôi nếu người đánh bại tôi hủy hoại cơ thể của anh ấy và kết thúc bằng việc nghỉ về hưu một cách tầm thường, tất nhiên một khi tôi thắng, những thứ nhỏ nhặt đó sẽ không còn là vấn đề quan trọng nữa."

Trong quá khứ, Orlando đã từng rất tự tin vào bản thân khi ông ta đăng ký vào pháo đài này, và nghĩ lại những ngày đáng xấu hổ của ông ta, những người lính đầy kỹ năng tụ tập xung quanh ông ta khâm phục, khiến cho cái tôi của ông ấy càng ngày càng lớn hơn, và bằng cách này hay cách khác, nó đã kết thúc bằng trận chiến giả với Babel. Orlando thiên về kiếm – cận chiến. Ngược lại, Babel thiên về cung – viễn chiến. Nếu hai người họ giao đâu, câu hỏi đăt ra sẽ là thỏa thuận khoảng cách cực kỳ quan trọng. Tuy nhiên, Babel đã tự hào tuyên bố rằng anh ta hoàn toàn ổn với cận chiến. Và rồi, Orlando đã thua.

Orlando tôn trọng Bable vì lý do đó. Cùng lúc, ông ta ấp ủ mong muốn đánh bại anh ấy vào lần tới. Thêm vào đó, ông ta muốn đấu với Babel trong lĩnh vực mà anh ấy có kinh nghiệm – viễn chiến, và dành được chiến thắng ở đó.

" Vậy sao. Ông muốn đáu với tôi sao? Trong lúc tôi đang ở trạng thái thể chất cao nhất và không phần nào bị thương tật."

Orlando rất hứng thú với lời của Babel, những lời đó khiến tạo nên nụ cười như thú hoang trên gương mặt của ông ta.

Ồ vâng, tuyệt đối chính xác, không phải rõ ràng sao? Tôi muốn đấu với anh. Tôi muốn đặt tính mạng của mình trước việc đánh lại anh. Tuy nhiên, việc đó không thể diễn ra đúng không? Thậm chí, nếu có thể, tôi muốn chúng ta có một trận chiến nơi mà cả hai có thể chết bất kỳ lúc nào, đó là cách mà tôi muốn đấu với anh.

Tuy nhiên, Orlando vẫn giữ im lặng. Đó là bởi vì bản năng của ông ta nói rằng không nói những lời đó trước mặt con quái vật đứng trước ông, và thật sự, những lời mà Babel nói đã xác nhận bản năng là đúng.

" – Tuy nhiên, Tôi phải xin lỗi. Ông chắc cũng biết lý do. Số người có thể đánh bại ông trong một trận cận chiến chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tôi là một trong số họ."

Vậy hãy cùng sắp xếp một trận viễn chiến nào. Những lời đó không thể thốt ra từ miệng Orlando, đó là bởi vì ông biết nó sẽ chỉ khiến xúc phạm một đối thủ đáng giá. Ông nhớ lại kỹ năng về cung của Babel, Ông vẫn không tự tin rằng ông có thể né tránh đòn tấn công của anh ta và rất ngắn khoảng cách cùng lúc.

– — Không, vẫn chưa.

" – Tốt, nếu đó là tất cả, đến lúc ông báo cáo rồi!"

" – Không cần vội đâu, sếp. Vẫn chưa đến lúc đổi ca mà, đúng không? Nhìn kìa, chuông vẫn chưa rung."

Thật vậy, tiếng chuống báo hiệu đổi ca vẫn chưa kêu.

"- Ông vẫn cần chuẩn bị để đổi ca, đúng chứ? Có những thứ nên chuẩn bị trước khi chuông kêu. Ông nên sẵn sàng để có thể đổi ca ngay lúc chuông reo."

" – Vẫn còn quá sớm cho điều đó, đúng không sếp? Lại đây nói chuyện với chúng tôi một chút nào."

" – Vậy, Vậy có thể báo cáo lên trung đội phó chứ?"

Người được nói đến là một thuộc hạ của anh ta.

" – Ồ! Đó là một ý tưởng tuyệt đấy, tốt lắm. Còn sếp thì sao?"

" – Hah. Hôm nay ông thật sự có hứng đấy. Ông muốn nói gì sao? Thú thật... Nếu ông muốn nói gì đó thì nói di."

Như thể có thể nói ấy.

Trong khi ông ta nhận thức được rằng người đàn ông đó ông ta có thể nói chuyện được vì ông tôn trọng anh ta, Orlando là loại người không nói chuyện đúng với những gì ông ta cảm thấy. Nói cách khác, ông ta thuộc thể loại tsundere (TL: Trời ơi, một lão già râu xồm đã phá nát hình ảnh studere của tui :'( )

" – Chà, đó tại sao anh lại là sếp. Anh hiểu mà, đúng không?"

"....haàhhh. Vậy, đó là gì? Tôi sẽ không dễ dàng cho qua nếu đó chỉ là một chuyện tầm phào đâu."

" – À thì, về chuyện...". Orlando cởi mũ giáp của mình và gãi đầu. Khí lạnh có một cảm giác dễ chịu kỳ lạ luồn qua tóc ông.

" – Thật ra tôi muốn làm một chuyến hành trình của chiến binh (cuộc hành hương chiến binh). Vậy có thể tôi sẽ rời nơi này không?!"

Ông ta có thể nghe thấy tiếng giật mình bất ngờ từ xung quanh. Tuy nhiên, biểu hiện của người đàn ông mảnh mai trước ông vẫn không thay đổi.

" – Tại sao lại nói với tôi?"

" – Bởi vì anh là người mà tôi tin tưởng nhất trong đất nước này, sếp. Nếu anh không cản tôi làm thế, tôi sẽ không thể dứt nó ra khỏi đầu được."

"... Không phải ông là NCO (NonCommission Officer) sao? Nếu ông kết thúc thời hạn quân dịch, tôi không thể cản anh được."

Thánh Quốc có chế độ nhập ngũ và nghĩa vụ. Vì vây, họ đôi khi gọi những người chọn nghề lính là hạ sĩ quan (NonCommission Officer), để có thể phân biệt với những người lính nghĩa vụ. Babel và những thuộc hạ của anh ta là những NCO, trong khi Orlando có vài NCO và lính nghĩa vụ dưới trướng.

" – Trong trường hợp đó, anh sẽ không phiền nếu tôi bỏ đi chứ?"

Đây là lần đầu tiên gương mặt của Babel thay đổi ngoài chủ đề về vợ và con gái mình. Orlando cơ bản đã phát hiện ra nó bởi vì sự vượt trội trong nhận thức của một chiến binh của ông ta. Không ai khác chú ý đến điều này. Anh ta là loại người mà Orlando biết rằng như một người đàn ông thép, nhưng anh ta chính xác là có chút dao động bởi câu hỏi là ông nên đi hay ở. Trái tim ông cuộn lại bởi cảm xúc vui mừng và trống rỗng một lúc.

"... chà, nói hợp lẽ, tôi phải chấp nhận điều đó. Tôi không thể cản ông được.... Nói về nó, Chúng tôi sẽ khốn đốn bởi sự vắng mặt của người mạnh như ông. Ông nên thực hiện cuộc hành trình của chiến binh đó sớm hơn, đúng không? Tại sao lại là lúc này? Có phải bởi vì không có cuộc tấn công của bán nhân tộc nữa không?"

Từ nửa năm trước, bán nhân tộc đã dừng tấn công pháo đài này. Trong quá khứ, chúng đã tấn công khổng một đến hai lần trong một tháng, với hàng tá tên mỗi lần. Trong khi số lượng chũng chỉ khoảng vài tá, chúng vẫn là bán nhân tộc, những kẻ có thể chất vượt trội so với con người, và nhiều trong số chúng sở hữu những năng lực đặc biệt hàng đầu. Với số lượng đó chúng có thể dễ dàng tàn sát toàn bộ tiền đồn kia.

Cả Orlando và Babel đã trải qua tình huống nơi chúng gửi ra những đội quân tinh nhuệ cho những chiến dịch đơn giản.

" – Anh biết là tôi không thích việc tàn sát bán nhân tộc đúng không? Tôi thích chiến đấu với những người mạnh mẽ để trở nên mạnh hơn."

" – Vậy Grand King thì thế nào?"

" – À, gã đó..."

" – Ồ, Và rồi còn Devil Claw, Beast Emperor, Ashen King, Burning Frost Lightin, và Cyclone Lance."

Babel đã nhắc đến biệt danh nhiều bán nhân tộc đáng chú ý, nhưng ngoài gã mà anh ta đề cập ban đầu, không ai khác trong số chúng khiến Orlando lưu tâm.

— Grand King Buzzer. —

Gã ta là vua của một bộ lạc bán nhân tộc nào đó, được biết đến như là chúa tể của sự phá hủy – Lord Of Destruction – Biệt danh đó đến từ kỹ năng vũ kỹ phá hủy vũ khí và phong cách chiến đấu xoay quanh kỹ thuật đó. Gã là một kẻ thù đáng sợ của Thánh Quốc, người mà đánh bại nhiều chiến binh danh tiếng, và gã đã đánh với Orlando trong quá khứ. Hồi đó, gã đã phá hủy kiếm dài của Orlando, vũ khí dự phòng như kiếm ngắn, rìu, và thậm chí cả cái rựa nhỏ thường dùng để chặt cây lấy củi nữa. Mặc dù gã đã phá hỏng tất cả những vũ khí của Orlando, Grand King đã rút đi sau khi thấy quân tiếp viện gửi đến từ pháo đài. Nói hợp lý, để có thể giữ chân gã đến lúc có sự trợ giúp đến có thể được coi là chiến thắng cho Orlando, và nhiều người khen ngợi ông vì điều đó. Với Orlando, ngược lại, nó chỉ đơn giản có nghĩa rằng Grand King không coi ông như là một kẻ thù cần liều mạng đánh bại, và ông cảm thấy đó là một thất bại đúng nghĩa.

" – Tôi muốn đánh lại với hắn, nhưng... tôi đoán là hiện giờ tôi không thể đánh bại hắn. Anh chẳc hẳn cần một trong những người được gọi là anh hùng để đánh bại hắn, mặt khác nó hẳn sẽ rất khó. Hơn nữa... à, anh cũng đã nghe về nó đúng không sếp? Chuyện về chiến binh vĩ đại, Gazef Stronoff, chết trong chiến trận."

" – À! Có. Đó là một cuộc tranh luận nóng bỏng về mọi chuyện sẽ diễn tiếp như thế nào với các quốc gia khác xung quanh."

Cái chết của Gazef Stronoff, được biết đến như là chiến binh mạnh nhất của vương quốc Re-Estize, là một vấn đề cực kỳ thú vị với những người lính của Thánh Quốc – đặc biệt là những người có năng lực.

" – Anh có biết chi tiết không?"

" – Một vài điều, tuy nhiên, Ông ta đấu với một Magic Caster được biết như là Sorcerer King và bị đè bẹp. Nói thẳng, thật sự là ông ta đã thách đấu với một Magic Caster thì khá là khó để đánh giá."

Orlando gật đầu tán thành.

Về điều đó, cái khái niệm "magic caster" thì khá rộng, Người dùng thánh ma thuật, sau khi sử dụng phép tăng cường thể chất, có khả năng mạnh hơn một chiến binh đơn thuần. Thêm nữa, những thánh hiệp sĩ – những người là niềm tự hào của quốc gia này cũng có thể sử dụng ma thuật, vậy nên trong chừng mực, họ thì không được coi như là magic caster. Trong trường hợp đó, ông có thể hiểu nhữnggiải thích cho trận đấu.

"... thêm nữa, những người khác nói rằng Sorcerer King đã tàn sát toàn bộ đội quân, hình như hắn ta triệu hồi những con dê khổng lồ, hay là cừu, kiểu vậy."

" – Chà, cái này mới. Hơn nữa, Những con dê khổng lồ? Thật là một magic caster kỳ quặc."


Đề cập đến nhưungx con dê mang lại kỷ niệm không vui về thất bại của Orlando. Trong khi có tin đồn hắn ta triệu hồi những con dê, nhưng chúng rõ ràng không phải những con dễ bình thường.

" – Chà, Nó cũng là bởi vì đó là magic caster kỳ lạ. Đó là lý do tại sao tôi cần làm điều này."

"... đó là tại sao? Tôi không hiểu ý anh."

" – Không có gì thay đổi từ khi tôi thua anh, nhưng tôi là loại người không đếm xỉa đến những vật phẩm cung cấp khả năng bay, phép thuật, và những thứ như thế. Tôi luôn luôn nghĩ rằng tất cả những gì anh cần là đánh bại chúng với thanh kiếm của mình. Tuy nhiên, sau khi Đội Trưởng của vương quốc – người mạnh hơn tôi – thua như vậy, tôi bắt đầu nghĩ rằn có thể tôi không nên xem thường chúng."

" – Có nghĩa là sao?"

" – Có nghĩa là tôi cần thực thiện cuộc hành trình chiến binh."

"... Đừng nói là ông sẽ đi và thách đâu những người trong đất nước chúng ta mà ông không thể đánh bại?"

" – tôi sẽ không!"

Orlando không thể chiến thắng khi đánh với những thành viên khác trong Cữu Sắc.

Phó thuyền trưởng của hải quân, Erikai Belusai, được biết như "the Blue".

Thủ lĩnh của hội thánh hiệp sĩ, Remedios Custodio, được biết như "the White".

Babel Baraja, được biết như "the Black".

Ran Ji An Rin, một trong nhưng Mermen người sống ở biển, được biết như "the Green".

Và rồi, ngoài Cữu Sắc, có những linh mục mãnh mẽ nhất nước, Kylando Custodio.

Nói cách khác, họ là những người đứng đầu quốc gia, và thách thức họ sẽ chắc chắn rằng sẽ khiến rắc rối lớn trong đất nước. Nếu nó chỉ là một trận đấu giao hữu, thì nó ẽ ổn, chỉ cần đó là một cuộc đấu với thành viên của Cữu Sắc một trận "một trong tất cả" thì sẽ không bao giờ được chấp nhận.

Một trận so kiếm thật sự thì hoàn toàn khác một trận giao hữu, đôi khi, kẻ thắng và người thua hoàn toàn có kết quả ngược lại. Nhiều người trở nên mạnh hơn – hay yếu hớn – khi đi từ rèn luyện đến sống sót trong môi trường chiến trận thật. Tự nhiên, sức mạnh được nhận đinh bởi họ thể hiện trong một trận đấu đích thực. Bởi thế, người ta không thể xem hành trình của chiến binh chỉ là tập luyện mà không phải là những trận đấu đích thực.

" Được rồi... vậy, anh dự định sẽ luyện tập ở đâu?"

"Tôi đã nghĩ đến việc viếng thăm vương quốc Sorcerous mà anh đề cập ban đầu. Nó có vẻ có những undead mạnh mẽ ở đấy."

Vương quốc Sorcerous của Ainz Ooal Gown. Vài người say sưa trong tính kiêu ngạo của mình sẽ đặt tên cho đất nước theo tên họ, nhưng không phải là không tồn tại những người như vậy. Hơn nữa, đó là những người mạnh mẽ mới làm được điều đó.

" –Thật vậy, tôi đã nghe về nó từ những thương nhân qua lại giữ Vương quốc và Thánh Quốc."

Những bài dạy của nhà thờ thì hằn sâu trong trái tim của họ, vậy nên người dân của Thánh Quốc thì đều thù ghét và tò mò về undead. Thậm chí Babel cũng không ngoại lệ. Không, Orlando đã nghĩ. Babel thì không ghét chúng bởi vì chúng là kẻ thù của THánh Quốc, mà bởi vì chúng là kẻ thù của vợ anh ta.

Tuy nhiên, ông ta không thể đem chủ đề này ra, rồi lại lạc trôi trong đoạn hội thoại triền miên về vợ anh ta như anh ta đã làm với câu chuyện về người con gái, anh ta sẽ nói rất nhiều.

" – Lập trường của Thánh Quốc là ngầm thừa nhận về sự tồn tại của vương quốc Sorcerous đúng không? Vậy sẽ ổn nếu người dân của Thánh Quốc đi đến đó chứ?."

Không có cách nào để che giấu được sự thật rằng vương quốc Sorcerous, với những đội quân undead, là một kẻ thù không đội trời chung với Thánh Quốc. Nhiều người đã vội vã gửi quân đội của họ khi họ nghĩ đến những người dân của E-Rantel thủ đồ vương quốc Sorcerous đang phải chịu đựng. Tuy nhiên, Thánh Quốc hiện tại đang đối mặt với sự đe dọa của bán nhân tộc, và họ không thể điều quân đội qua đất nước khác mà không dẹp loạn những ngọn đồi.

Bỏ qua những cảm xúc của người dân, lãnh đạo chỉ có thể truyền tải về sự quan ngại sâu sắc về vương quốc Sorcerous.

"... Vương quốc Sorcerous, hừm. Chà, nếu ông xin vào ban chỉ huy (the brass?! Tra trên mạng thì nó bảo trong ban lãnh đạo nhưng dưới chỉ huy), ông sẽ có thể đến đó như là một thành viên của quân đội. Họ xem vương quốc Sorcerous là mối đe dọa thứ hai sau bán nhân tộc. Nó trông có vẻ họ muốn liên minh với Pháp Quốc chống lại chúng."

" – Thật sao? Có vẻ sẽ có nhiều vấn đề ngoại giao khác nhỉ?"

" Đúng vậy, trước đó. Chà, bỏ qua một bên, nếu quan điểm của ông không thay đổi, ông có thể nhận được sự trợ giúp của quốc gia và ông có thể bỏ qua những công đoạn kiểm tra phiền phức... tôi nghĩ vậy. Nếu ông đi đến đó, ông sẽ trở thành người hỗ trợ cho người dân muốn biết thêm về vương quốc Sorceror."

" Chà! Thế không tốt sao? Nhưng mà, nếu tôi làm vậy tôi sẽ không thể đi xung quanh và đánh nhau được."

" Ông... Cách mà ôn nói thật sự là vấn đề khiến người ta đau đầu đó."

" Tôi đoán nó sẽ khó khăn cho anh nếu nó trở trành vấn đề quốc tế, hử?!"

Cơn gió lạnh thổi qua họ. Một lúc sau, Babel im lặng, biểu hiện của anh ta vẫn không thay đổi, nhưng ngay sau đó, anh ta lẩm bẩm không vui (như thường lệ).

" Tôi sẽ nhớ gương mặt xấu xí của ông."

Orlando mỉm cười nhăn nhó, nó thật man rợ, hiền lành, nhưng ông ta là người rất nhút nhát. Babel không nói "đừng đi", mà chỉ nói "đi đi". Ông ta đã biết chắc rằng ông ta có nơi để trở về.

" Xin lỗi về nó... Chà, tôi sẽ quay lại sau khi trở nên mạnh hơn. Có muốn tôi dạy cho lúc đó không?"

" Ông nói thật buồn cười."

Khi Orlando đang mỉm cười, Babel cười lại với ông ta. Nụ cười của họ có chút dữ tợn như hai con thú hoang gầm gừ với nhau.

Đúng lúc đó, chuông rung lên. Cỏ vẻ như đã đến lúc đổi ca đêm. Họ đã nói chuyện một lúc lâu, vậy nên họ đã trao đổi được rất nhiều điều. Khi Orlando suy nghĩ về nó, điều đó đã biến mất khỏi tâm trí ông khi tiếng chuông tiếp tục reo lên.

Babel, theo sau là Orlando, nhìn vào những ngọn đồi. Tiếng chuông có nghĩa là, "có dấu hiệu bán nhân tộc."

Tầm nhìn họ mở ra khoảng hơn bốn trăm mét và bị cản lại, có một rừng cây ở đó, đất nước đã tiến hành những dự án thay đổi địa hình khổng là như một phần trong kế hoạch xây dựng bức tường phẳng ra. Tuy nhiên, ở phần xa nhất chạm đến đồng bằng rộng mở – nơi mà có những ngọn đồi và những vật cản khác – họ thấy lấp lánh trong đêm tối và những bóng đen di chuyển.

" Sếp..."

Không thể với Orlando để xác định được nhận dạng chính xác của những bán nhân loại từ khoảng cách này trong đêm. Vì vậy, ông ta gọi người đàn ông có tầm nhìn sắc bén nhất.

" Đúng, chúng là bán nhân tộc.... Snakemen (người rắn)," Babel ngay lập tức trả lời.

Snakemen có cái đầu như rắn hổ mang với vảy, cơ thể như con người, có đuôi. Chúng được xem như có họ hàng với Lizardmen. Cái đầu rắn của chúng có những cú cắn tẩm độc và ngọn giáo của chúng cũng tẩm độc rất mạnh. Cận chiến với chúng nên tránh nếu có thể.

Nói thế, Orlando và những thuộc hạ của ông là những chiến binh kỳ cựu, và họ sở hữa kháng tính rất cao với những chất độc. Trong khi những lớp vảy cung cấp vài sự bảo vệ, chúng thì không đủ cứng để bật lại những vũ khĩ kim loại. Chúng có thể có vài kỹ năng dùng đuôi, những điều đó có thể đơn giản xem như vũ khí thêm khác của chúng. Thêm nữa, chúng có lợi thế vào ban đêm nhờ những giác quan giống loài bò sát, đó không phải là vấn đề.

Có phải dẫn đầu tấn công chúng công việc của mình không?! Không, khi mà chúng chạm đến đây, Quân của sếp sẽ đính thêm lông cho tất cả bọn chúng.

Snakeman thì không thích đồ vật lạnh, vậy nên chúng sẽ không sử dụng giáp kim loại hay những loại item như vậy. Kết quả là, đó chỉ là một nhiệm vụ đơn gian cho những cung thủ hàng đầu như Babel và người của anh ta điền đầy người chúng bằng những mũi tên.

" Vậy chúng có bao nhiêu vậy sếp?"


Thông thường, sẽ có ít hơn hai mươi.

"... Sếp?!"

Orlando bối rối một chút khi không nhận được câu trả lời. Ông ta nhìn Babel, và thấy sự khó chịu rõ rệt trên gương mặt bình thường không biểu lộ cảm xúc của anh ta.

" Có chuyện gì vậy, sếp?"

"... Chúng đông hơn à? Có thể nào – điều này thật tệ! Tôi thấy những thành viên của những chủng tộc khác! Pangolimen, Ogres, và kìa là Morlocks à?!"

" Anh nói gì vậy?"

Có tất cả mọi chủng loài bán nhân tộc trên khu vực đồi, nhưng chúng không có mối quan hệ tốt với nhau. Hơn nữa chúng thường đánh nhau giành lãnh thổ, và ngoài trường hợp như Ogres tóm Goblins như nô lệ và sử dụng chúng tàn nhẫn, các chủng tộc hiếm khi làm việc chung với nhau.

Đã có vài trường hợp một vài trong số chúng bị đuổi ra khỏi vùng đất của chúng và bị ép phải tấn công Thánh Quốc. Vậy đây hẳn là trường hợp tương tự. Bởi vì nếu không thì –

" Một cuộc xâm lăng?"

Ông ta không biết là ai nói, có lẽ người nói vậy có thể nghĩ người đó nói với chính mình nhưng tiếng lại to và rõ ràng.

" Orlando, Tôi có vài điều muốn hỏi ông.'

Giọng Babel nghe có vẻ căng thẳng. Không, điều đó có thể đoán được.

Dân tộc, văn hóa và tôn giáo. Nhiều quốc gia có thể liên kết những thành viên của cùng một chủng loài, tạo mối liên kết quốc gia đã là một nhiệm vụ rất khó. Nó sẽ càng khó hơn khi các chủng loài của những thành viên khác nhau, bởi vậy, liên minh những bộ tộc bán nhân loại trên những ngọn đồi khá là bất khả thi. Nếu điều đó xảy ra, có nghĩa rằng bắt đầu trận chiến tồn vong của Thánh Quốc. \

Sau đó – Cơ thể Orlando rung rẩy không thể kiểm soát. Liên minh tất cả các chủng loài sẽ yêu cầu một sức mạnh tuyệt đối. Giữa loài người, trí tuệ và tài sản như một hình thức của sức mạnh, nhưng những chủng loại bán nhân loại quan trọng là sức mạnh. Nói cách khác là –

Điều đó có nghĩa là một kẻ thù có sức mạnh đáng sợ ở ngoài kia, đúng không?!

" – Nói với tôi về bản năng của chiến binh. Tại sao ông nghĩ những gã đó tiết lộ bản thân ở pháo đài như thế nào – một nơi phòng thủ? Môt – Chúng đóng vai trò như mồi nhủ để kéo lực lượng của chúng ta làm mỏng hàng phòng thủ. Hai –

" Chúng tự tin phá vỡ xuyên qua với một đợt công kích. Có hai mươi phần trăm chiến lực của Thánh Quốc được đặt ở đây, và chúng sẽ nghiền nát chúng ta như gián."

Mặc dù ánh nhìn sắc lẹm của Babel bên cạnh ông ta, Orlando không ngừng nói.

" Vào cùng một lúc, chúng sẽ sử dụng pháo đài này như một cầu nối. Vậy, chúng sẽ nghiền nát sĩ khí quả Thánh Quốc và tăng cao sĩ khí của bản thân, đúng không?!"

"... Chúng có thể phát động lệnh huy động không lồ."

" Ha ha! Một cuộc chiến tranh như thế này chỉ diễn ra một lần duy nhất trong lịch sử Thánh Quốc, và bây giờ đang diễn ra một cái khác trong thời đại của chúng ta! Chúng ta có thể nói gì giờ?!"

" Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, Cậu đi với tôi."

" HIểu, thưa sếp! Oi, oi! Bữa tiệc này sẽ rất náo nhiệt đây! Hãy đem theo những vũ khí dự phòng đến nhé!"

Nếu kẻ thù là một đội quân, chúng sẽ tiêu tốn nhiều thời gian để tập trung quân lực. Điều này lại càng đặc biệt chính xác nếu chúng dựa vào số lượng lớn những chủng loại qua số lượng lớn. Tuy nhiên, điều tương tự với cả bên phòng thủ. Vì họ là một đội quân, họ sẽ vần thời gian để làm những việc cần làm. Không còn thời gian rãnh rỗi nữa.

Orlando chạy theo sau Babel

Khi những đội quân kẻ địch từ từ hình thành trận hình, Babel cảm thấy như bị lưỡi dao sắc cắt qua cổ họng.

Làm chậm đợt tấn công của kẻ địch, thêm lực lượng họ có thể tập trung vào pháo đài này, và dành thêm thời gian họ huy động thêm quân lính. Đấy là viễn cảnh hoàn hảo dành cho những sĩ quan chỉ huy ở đây, nhưng Babel không cùng quan điểm với họ.

Có những bán nhân tộc với trí thông minh vượt trội con người. Chắc chắn kẻ chỉ huy của một đội quân lớn như vậy không phải là kẻ ngốc, trong trường hợp đó, anh biết được rằng càng cho kẻ thù cơ hội thêm thời gian để chuẩn bị thì càng bất lợi hơn.

Thêm vào đó, bây giờ là đã là buổi tối muộn, và trận chiến sắp tới sẽ là lợi thế cho phe bán nhân loại. Nó cũng giống như chúng đã đốt đuốc sẵn.

Babel nhìn vào hàng ngũ phe địch, cách 400 mét đằng xa.

Trong khi không thay đổi với những bộ tộc bán nhân loại trước đây, chúng dường như không xem xét đến những thứ như vũ khí, chiến thuật, hay đặc điểm điểm riêng của từng chủng tộc riêng biêt, và cùng những thứ khác.

Nhìn tổng thể, những bộ tộc bán nhân loại này không cùng chung dưới một lá cờ. Mặt khác chúng cùng tiến đến và liên kết với nhau chung một chiến tuyến. Hay là đây như một chính quyền lâm thời, một liên minh của bán nhân loại được dẫn dắt bởi một hội đồng bình đẳng?

" Không thể thành ra thế này đươc, Sếp. Anh có thấy chỉ huy của phe địch không?"

"... Không, tôi vẫn chưa tìm ra kẻ dẫn dầu."

Thuộc hạ của anh cũng không có báo cáo về bất cứ dấu hiệu kẻ như thế.

Tuy nhiên, chúng hẳn phải có chỉ huy. Vì nếu không, để hình thành những đơn vị quân đội như thế là rất khó.

" Hắn ta không thể trốn mãi đâu, hắn sẽ sớm xuất hiện trên chiến trường thôi."

Giữa những bán nhân tộc, những tên thủ lĩnh mạnh mẽ sẽ xuất hiện để phô trương sức mạnh của mình. Nó đã như thế từ khi Babel làm việc.

Babel nắm chặt cây cung của mình.

Đó là một cây cung dài phức hợp, được hòa quyện với những năng lực đặc biệt tăng cường cho việc sử dụng chống lại bán nhân loại. Thêm vào đó, anh có một chiếc áo chòang bóng đêm – Mantle of Shadow, phù hợp với việc hòa mình vào bóng tối và tấn công tập kích. Đôi giày lặng yên – Boots of Silence, nó triệt tiêu những tiếng bước chân của anh, và bộ Vest đề kháng – Vest of Resistance, tăng cường sức chống chịu nhiều loại tấn công, một chiếc nhẫn phản đòn – Ring of Deflection, để bảo vệ anh từ những vũ khí tầm xa và nhiều những trang bị tương tự. Nó cho thấy giá trị của Babel với đất nước như thế nào.

" Các ngươi hãy chuẩn bị bắn bất cứ lúc nào," Anh ta ra lệnh cho các thuộc hạ, những người đang ẩn mình đằng sau anh như thể hòa quyện vào bóng đêm.

Con người sẽ trao đổi và đưa ra các sứ giả để đọc lên những thông báo và những tuyên bố; một đặc điểm trong chiến tranh giữa các quý tộc. Tuy nhiên, không ai ở Thánh Quốc có khả năng như vậy đóng tại pháo đài này, bao gồm cả những tướng lĩnh, muốn đàm phán với những bán nhân tộc của những ngọn đồi. Hầu hết, họ sẽ giữ những cuộc nói chuyện như một phần kế hoạch cho các quyết định của họ, và một khi tìm ra chỉ huy của kẻ địch, họ sẽ bắn chết hắn ta ngay lập tức.

" Ông cũng nên quay lại với lính của mình."

" Tôi sẽ làm thế, cẩn trọng đấy sếp."

" Ừm, anh cũng vậy nhé."

Một sự không thoải mái thoáng qua trong tim Babel khi thấy Orlando rời đi.

Một vài bán nhân loại sỡ hữu những đòn tấn công chết người, ví dụ, những đôi mắt thần bí của tộc Khổng lồ Biclop. – Những bán nhân loại có cặp mắt không lồ không cân xứng. Một trong số chúng là Những con mắt thần bí – Mytic Eyes – Chứa đựng khả năng [Quyến rũ] đối phương. Những nạn nhân của nó sẽ vô thức tiến gần kẻ địch, thậm chí những người phòng thủ trên bức tường cũng sẽ nắm lấy con đường ngắn nhất có thể để bên đến những bán nhân loại trước họ.

Bình thường, họ sẽ trang bị những công cụ ma thuật để chống lại những khả năng đặc biệt như vậy. Nhưng Orlando thì không có những loại trang bị đó, Nếu ông ta xui xẻo, ông ta có thể bị hạ trong một nhát.

Anh nhắm mắt lại để quét sạch đi những bất an của mình, và bóng hình một người phụ nữ xuất hiện trong tâm trí Babel. Cô ấy là một trong nhưng Cữu Sắc, được biết đến như là The White.

Cô ta cũng làm mình lo lắng, nhưng mà theo cách khác. Sự vô tư của cô ta thường mang đến rắc rối cho những người xung quanh. Đó là tại sao Peach đã rất khó khăn... Tại sao con gái mình lại muốn về phe cô ta nhỉ? Không phải sẽ tốt hơn nếu như con bé gặp một người đàn ông tốt, yêu nhau và kết hôn với anh ta sao – không!

Anh lắc đầu xua đi những lo lắng cho đứa con gái của mình đang tràn ngập trong tim.

Vào lúc đó, anh nhìn vào hàng ngũ những bán nhân tộc để thay đổi tâm trạng của mình.

Anh không biết được là có bao nhiêu bán nhân loại đứng dưới chân những ngọn đồi, nhưng có nhiều là cờ phấp phới ngoài đó. Những lá cờ có vẻ không phải là ngụy trang, những magic caster của pháo đài đã xác nhận điều đó từ trên không.

Nói cách khác, thật sự có rất nhiều quân lính đang tụ tập lại đây ngày hôm nay. Những thứ sẽ không thể kết thúc với một trận chiến đơn giản.

Babel bắt đầu thực hiện nghi thức như thường lệ của mình. Anh lấy ra một con búp bê được khắc bằng gỗ từ túi áo ngực, và hôn nó.

Đây là một con búp bê của con gái anh đã là khi con bé lên sáu. Đó là một con búp bê kỳ cục với bốn cái que cắm vào một trái banh, làm trông giống bố nó. Anh vẫn nhớ rõ ràng ngày mà anh khen con bé rằng: "đây thật sự là một con quái vật rất ngầu", và làm con bé òa khóc, và rồi vợ anh sút vào anh.

Con búp bê đã mòn bệt bởi vì anh đã chạm vào nó vô số lần, và những con mắt với cái miệng được khắc lên đã mờ đi. Con bé giờ thì lớn hơn hồi đó, vậy nên anh muốn nó làm một con búp bê khác giống anh hơn. Nhưng có lẽ con bé không hiểu lòng anh, bởi vì con bé không có dấu hiệu nào là muốn làm lại.

Chắc hẳn là bởi những chuyến công cán dài ngày ở đóng quân ở đây, anh thật sự hiếm có cơ hội để gặp vợ mình và đứa con gái. Anh cảm thấy mình càng ngày càng trở nên xa cách con bé từng ngày. Trong quá khứ, con bé sẽ ôm anh ngay lập tức nhưng bây giờ không còn nữa mỗi khi anh trở về nhà.

Con bé đã lớn lên độc lập với cha mình, vợ anh thì mỉm cười, nhưng đó là một vấn đề lớn với Babel.

Nếu mình có thể rời khỏi đây hai tháng, mình muốn đi cắm trại với gia đình, như đã từng trước kia.


Con gái anh sẽ lắng nghe một cách say mê và chú ý mỗi khi anh dạy nó những kiến thức rộng lớn của mình. Đó là mục đích anh nhắm đến, tuy rằng anh biết nó chắc hẳn cũng chả có tác dụng.

Anh đặt con búp bê vào lại túi áo.

Con gái anh cũng hiếm khi ở nhà vì mục tiêu trở thành một thánh hiệp sĩ. Khi Babel về nhà, thì con gái anh cũng đang vắng nhà dài ngày, nó cũng thường xuyên đi.

Tốt nhất là nếu con bé cưới ai đó sống gần nhà mình... không, nó sẽ tốt hơn, hay có thể dù chỉ một chút.

Cách sống của một thánh hiệp sĩ thì không hề phù hợp với con gái anh. Anh đã quan sát con bé mọi lúc, và anh chắc chắn về điều đó.

Con gái anh đã chọn điều đó bởi vì khâm phục mẹ của nó cũng là một thánh hiệp sĩ. Tuy nhiên, điều đó không đủ để trở thành một thánh hiệp sĩ. Chỉ những kỵ sĩ với với niềm tin mạnh mẽ vào công lý mới có thể được gọi là thánh hiệp sĩ.

Vì vậy – nó là vấn đề lớn bởi vì vợ anh rất là đáng sợ – anh không nói ra, nhưng với anh, những thánh hiệp sĩ cơ bản là những kẻ điên.

Mình tự hỏi, nếu con gái mình biết điều đó... trong khi mình lại không muốn nó biết...

" – Đó thật sự là một số lượng vô lý."

Những lời của thuộc hạ anh khi lẩm bẩm với chính mình với hơi thở hổn hển mang Babel quay lại thực tại.

" Ahhh, đúng thế. Nhưng không cần sợ, chỉ cần yểm trợ tốt cho tôi."

Cùng với người trợ thủ của anh, tâm trạng của những người khác xung quanh anh cũng trở nên dịu hơn.

Đúng thế, là nó. Sự căng thẳng là những kẻ bắn tỉa thầm lặng nguy hiểm.

Và Babel phá vỡ gương mặt trống rỗng thường có của anh ấy – mặc dù anh không biết điều đó – với một nụ cười mỏng. Có một sự thay đổi trong hàng ngũ kẻ địch.

Một bán nhân loại từ từ bước ra trước.

Mặc dù có nhiều bán nhân loại xung quanh hắn, hắn không có hộ tống. Có phải hắn không cần hộ tống, hay hắn tràn đầy sự kiêu ngạo, hay hắn chỉ là một sứ giả và cái chết của hắn không quan trong?!

" Chúng ta có nên bắn hắn không?"

" Không phải bây giờ, hãy di chuyển đến nơi thuận lợi để bắn hắn và đơi lệnh tôi."

Sau khi lặng lẽ ra lệnh, người của anh đã nhanh chóng tản ra, như những bóng đen dài.

Đó có phải là chỉ huy của kẻ địch, hay hắn ta chỉ là một sứ giả bình thường? Babel nghiên cứu hắn một cách cẩn thận để tìm ra.

Bán nhân loại đó... Chủng tộc của hắn là gì? Không có cảm giác như bất kỳ cái gì mình đã gặp trước đây... và những trang phục đó là sao chứ? Đó có phải là trang phục của một bộ tộc? Có phải cái mặt nạ đó cũng là thứ tương tự?

Hắn rõ ràng không phải là con người, xem xét từ cái đuôi nhô ra từ đằng sau thắt lưng của hắn.

Vấn đề là trang phục của bán nhân loại đó. Người ta có thể nghĩ rằng đó như là trang phục của một bộ tộc, và thật sự nó có thể có cái gì đó như thế. Tuy nhiền, thậm chí từ xa, người ta có thể nói rằng trang phục đó được làm một cách hoàn hảo, thậm chí so với những thứ của con người.

Những bán nhân loại có nền văn minh trình độ cao thì rất rắc rối...

Không chỉ Babel mà tất cả những người lính đang chờ đợi trên bức tường nuốt nước bọt khi họ dõi theo từng cử chỉ của bán nhân loại đó làm. Giữa không khí càng lúc càng căng thẳng, bán nhân loại đó tiếp cận bức tường còn cách khoảng 50 mét.

" Đến đó là đủ rồi! Nếu còn tiến xa hơn ngươi sẽ xâm phạm vào lãnh thổ của Thánh Quốc! Đây không phải là nơi dành cho bán nhân loại các người! Rời đi ngay!"

Âm thanh thì đủ to thậm chí cả Babel, người đang đứng từ khoảng cách xa, cảm thấy ồn. Nó đến từ chỉ huy của pháo đài, một trong năm tư lệnh của Thánh Quốc. Anh hình dung có thể cảm thấy âm thanh của người đàn ông trên chiến trường với bộ giáp thô vang vọng trong bụng mình.

Lý do tại sao ông ta chỉ có một viên sĩ quan bên cạnh ông chắc hẳn bởi vì ông ta không có ý định để những người khác dính vào nếu kẻ địch tấn công. Và cùng lúc, có nhiều lính núp phía sau những cái khiên to bản ở đằng sau sẵn sàng xông ra nếu có bất cứ điều gì xảy ra.

Ngược lại, giọng nói của bán nhân loại đó nhẹ nhàng và dễ chịu lọt vào tai, sắc nét và tinh tế đủ để vào lòng người. Thậm chí từ khoảng cách này, nó vẫn chạm đến tai Babel.

" Chúng ta đã biết điều đó rồi. Còn bây giờ — Ta có thể biết ngươi là ai không?"

" Ta là – Tà là tư lệnh phụ trách pháo đài này! Ngươi là ai?!"

Không cần phải nói với kẻ địch điều đó, Babel nhăn mày, nhưng anh đã biết rằng tư lệnh không phải là người đàn ông khôn ngoan. Vì vậy, tất cả những điều anh có thể làm là nghĩ đó như một điều đương nhiên.

" Ta hiểu, ta hiểu. Vì ngươi đã nói tên mình, ta sợ rằng sẽ thật thô lỗ nếu không trả lời. Xin chào quý vị của Thánh Quốc. Tên của ta là Jaldabaoth."

" Có thể nào!"

Người đàn ông hét lên là viên sĩ quan gần tư lệnh.

" Ma vương Jadabaoth! Có phải người là con quỷ đã dẫn đội quân quỷ làm loạn tại thủ đồ Hoàng Gia không!"

" Ồ! Ta thật sự vinh hạnh rằng ngươi biết đến tên ta. Thật vậy, ta là người thiết kế cho lễ hội tuyệt vời ở vương quốc Re-Estize. Tuy nhiên... danh hiệu Ma vương thì khá là đáng thất vọng... đúng, ta tự hỏi nếu ngươi có thể nhắc đến ta như là Chúa Quỷ Jaldabaoth."

Babel nếm từng câu, "chúa quỷ Jadabaoth".

Đó thật là một danh hiệu kiêu ngạo, nhưng với kẻ dẫn đầu nhiều bán nhân tộc, và sau khi nghĩ về những gì anh đã nghe về vụ nhiễu loạn tại thủ đô Hoàng Gia, danh hiệu đó có thể xứng đáng.

" Khốn kiếp! Có phải ngươi đang định làm điều đó với chúng ta sau những gì đã là ở Vương Quốc đúng không?!"

" Không, điều đó không đúng lắm. Đó là bởi vì ta đã gặp một chiến binh đáng sợ ở Vương quốc –"

Jaldabaoth nhún vai chán nản. Có một cảm giác không thể mô tả được từ phong cách và điệu bộ đó, nó khiến Babel có ấn tượng như anh đang giao tiếp với một quý tộc con người trong phút chốc.

" – Chà, cho phép ta tiếp tục giới thiệu về bản thân mình."

" Vậy ngươi có việc gì ở đây? Tại sao người lại dẫn đầu bán nhân tộc đến nơi này?"

"Ta đến đây là để biến đất nước này thành một địa ngục của sự sống, ta muốn khiến cho đất nước này vang vọng bởi tiếng khóc, những lời nguyền rủa, và tiếng kêu gào không dứt. Tuy nhiên, làm điều đó với hàng triệu người chỉ bởi một mình ta là không thể, và vậy nên ta mang chúng theo cùng. Từ ta, chúng sẽ nhận chìm các người sau vào những vùng bùn tuyệt vọng, để kéo dài tiếng hét của sự hối tiếc và thống khổ từ tất cả các ngươi."

Jaldabaoth nói với vẻ rất hạnh phúc.

Babel hiểu sự độc ác của hắn, và đó là những gì người của thánh điện đã hét về "những bán nhân loại xấu xa" đó không hơn gì một lời khích lệ để nâng tinh thần chiến đấu. Từ quan điểm của những vị thần, sự xâm lăng của bán nhân tộc không gì hơn là một chuyến đi săn, hành động vô cùng tự nhiên.

Sự khủng bố lấp đầy cơ thể Babel, như một sự tuyệt diệt mạnh mẽ.

Anh sẽ không chấp nhận để con quỷ đó đặt một chân vào đất nước Thánh Quốc, nơi mà vợ và con gái anh đang ở.

Anh nắm chặt cây cung trong tay.

Nếu những lời Jaldabaoth nói là ý định đe dọa họ, vậy chúng đã hoàn toàn thất bại. Con người không phải là những sinh vật hèn nhát và yếu đuối. Họ sẽ để hắn nếm trải sự ngu ngốc vì khinh thường loài người với nhiều cuộc phản công.

Những người ở đây sỡ hữu ý chí sắc đá sẽ bảo vệ Thánh Quốc, và thậm chí như nó có hoen rỉ một chút trong vài năm qua, họ vẫn sẽ cháy bỏng để hỗ trợ đất nước của họ.

" – Ngươi nghĩ bọn ta sẽ để người làm điều đó sao?! Nghe này, Jaldabaoth ngu ngốc!"

Tư lệnh gầm lên.

Đúng thế, đó là tiếng gầm.

" Đây là hàng phòng ngự đầu tiên của Thánh Quốc! Nó cũng là hàng phòng thủ cuối cùng! Đằng sau chúng ta là sự bình yên của người dân Thánh Quốc! Ngươi nghĩ bọn ta sẽ để người dẫm đạp như ý ngươi muốn sao?!"

Những người lính gần đó hét lên, "Ohhh!" để đáp lời của tư lệnh. Trong khoảng khắc đó, sĩ khí họ tăng ngập trời. Babel cũng hét lên nếu như anh không phải giấu đi sự hiện diện của mình, và có lẽ sự run lên nhẹ nhẹ của thuộc hạ xung quanh cũng cùng cảm thấy như thế.

Tuy nhiên, toàn bộ trở nên vô định với tràng vỗ tay ném vào điều đó. Sau khi vỗ tay một lúc, con quỷ cất lời.

" Những người lính bảo hộ trông chừng biên ải, hừm? Ta không thể nói rằng ta không công nhận, nó rất là quan trọng để bảo vệ những thứ đó quan trọng. – Đúng, ta rất công nhận điều đó, vì điều đó, ta sẽ cho những người ta bắt được ở đây sự tiếp đón tốt nhất có thể."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận