Phần 1
Lower Fire Month (9th Month), Day 3, 4:01
Ngay sau khi bước vào nhà của Gazef, cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi gần như đã đánh gục Brain và hắn gần như ngủ nguyên cả ngày hôm đó. Khi tỉnh dậy, hắn chỉ kịp ăn một chút và sau đó lại chìm trong giấc ngủ.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn thật sự an tâm khi được nghỉ ngơi tại nhà Gazef. Hắn biết nếu Shalltear đuổi được tới đây, cho dù là Gazef cũng không phải là đối thủ của nàng ta, nhưng đối với Brain thì nơi đây, nhà của một trong những đối thủ trước kia, thì nơi đây là nơi an toàn nhất, nơi cho phép hắn được thả lỏng và nghỉ ngơi.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt Brain. Ánh sáng mặt trời đánh thức hắn tỉnh dậy từ trong giấc ngủ sâu. Ánh nắng chói chang làm mắt hắn nheo lại, hắn đưa tay ngăn trở ánh sáng.
Brain ngồi dậy và hoảng hốt nhìn xung quanh như một con chuột đang hoảng sợ với hoàn cảnh xa lạ. Đây chỉ là căn phòng đơn giản với bộ bàn ghế, trang bị hắn nằm trong góc tường gần đó
"Đây mà là phòng khách của quý tộc một Vương Quốc ư?"
Brain nhìn căn phòng vắng vẻ và đơn sơ với vẻ mặt mỉa mai, sau đó đứng lên vận động cơ thể một chút cho máu lưu thông sau một giấc ngủ dài.
"Hắn không sợ cấp dưới của mình sẽ rất thất vọng khi nhìn thấy căn phòng thế này sao?"
Lý do mà các quý tộc thích cuộc sống xa hoa không chỉ là vì họ thích điều đó, mà họ còn muốn thể hiện cho bọn người hầu, cấp dưới thấy được cuộc sống xa hoa của mình. Để bọn chúng có động lực, tham vọng để vươn lên và làm việc chăm chỉ hơn nữa.
"....Hum, dù sao thì cũng chẳng phải việc của mình."
Brain lẩm bẩm, sau đó khịt mũi khinh thường một cái. Nhưng đó không phải là dành cho Gazef, mà nó dành cho chính bản thân hắn ta.
Đây là lần thứ hai hắn cảm thấy thoải mái như vậy sau chuyện đó, cú sốc từ chuyện đó đáng lẽ đã phải làm hắn tuyệt vọng chứ?? Nhưng không, hiện tại hắn lại có thể suy nghĩ tới những vấn đề tầm thường như thế này.
Brain nghĩ tới "nó", con quái vật với sức mạnh kinh khủng khiến cơ thể hắn không ngừng run rẩy.
"Quả nhiên..."
Sự kinh hoàng ngày hôm đó vẫn đang ám ảnh tâm trí hắn.
Shalltear – Bloodfallen.
Hắn, Brain – Unglaus, người sống cả đời với thanh kiếm của mình cũng không thể đụng tới gót chân của nàng. Nàng, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được... Một thiên sứ tập hợp tất cả mọi cái đẹp trên thế gian, nhưng... Nàng, cũng là một con quái vật, một quái vật mang sức mạnh tuyệt đối.
Chỉ cần nhớ tới tình cảnh đó, cảm giác toàn thân hắn như lọt vào hầm băng, lông nách, lông mũi, lông chân, lông... dựng đứng hết cả lên
Hắn đã chạy, chạy trốn với nỗi sợ hãi tột cùng, gần như không ngủ, không nghỉ. Sợ hãi cô ta xuất hiện trong giấc ngủ, sợ hãi nàng đột nhiên xuất hiện trong bóng đêm trên đường. Cảm giác này khiến tạo cho hắn áp lực khủng khiếp.
Sở dĩ hắn lựa chọn chạy tới Vương Đô, bởi vì hắn nghĩ rằng nơi đó đông người, có chổ cho phép hắn có thể ẩn thân. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt khi phải luôn chạy trốn trong sợ hãi, tuyệt vọng đã khiến tâm trí hắn gần như trở nên điên loạn, đây cũng là điều hắn không thể ngờ tới.
Cho đến khi gặp được Gazef, dù sự gặp đó là ngoài ý muốn. Nhưng thật tâm hắn nghĩ rằng Gazef có thể giúp hắn, cho hắn một tia hy vọng nhỏ nhoi.
"Ta phải làm gì bây giờ đây,haiz.."
Hắn giang đôi tay của mình ra, chỉ có hai bàn tay trắng, rồi nhìn về phía vũ khí của mình đặt nơi góc phòng.
Nhìn thanh Katana, thứ hắn nghĩ rằng có thể giúp hắn đánh bại Gazef Stronoff, nhưng đánh bại Gazef thì thế nào. Hôm nay hắn đã nhận thức được rằng trên đời còn có những tồn tại khủng bố vượt xa sự tưởng tượng... Hắn, thật ra chẳng là gì cả
"Chẳng thà đi cày ruộng, Giang hồ (ED: giang nắng phụ hồ, đoạn này có hơi chém chút nhưng không ảnh hưởng đến cốt truyện)... xem ra còn có tương lai hơn a"
Brain cười tự giễu bản thân, bỗng nhiên hắn cảm giác có một ai đó đang đứng ngoài cửa.
"Unglaus, ngươi đã tỉnh?"
Là âm thanh của của chủ nhân ngôi nhà.
"Uhm, là tôi..Stronoff."
Cánh cửa mở ra, Gazef bước vào phòng. Trên người hắn được trang bị đầy đủ.
"Ngươi ngủ như heo vậy, ta rất ngạc nhiên đấy"
"Uhm, cảm ơn. Xin lỗi vì đã làm phiền"
"Không sao, hiện tại ta phải đi tới cung điện. Hãy nói cho ta biết những gì đã xảy ra khi ta trở về nhé"
"....Đó là một trải nghiệm khủng khiếp. Tôi không muốn anh đi theo viết xe đổ đó"
"Thôi được rồi. Ta nghĩ chúng ta vừa uống rượu vừa nói về chuyện này sau, như thế sẽ dễ dàng hơn.. Cho đến lúc đó, cậu hãy xem đây là nhà riêng của mình, cứ tự nhiên. Nếu thấy đói hãy bảo với người hầu chuẩn bị thức ăn. Nếu không cậu có thể vào thành phố đi dạo cho thoải mái cũng được... Àh, mà cậu có tiền trong người đấy chứ?"
"Ồh không... Tôi không sao, nếu cần thì tôi có thể bán trang bị của mình cũng được"
Brain vừa nói vừa giơ ngón tay đang đeo nhẫn của mình.
"Như thế được không? Nó có vẻ bất tiện?"
"Không sao, tôi không quan tâm"
Vốn dĩ chiếc nhẫn này dành để đánh bại Gazef, nhưng hiện tại điều đó không còn ý nghĩa, không có lý do để giữ nó cả.
Gazef ném ra một cái túi nhỏ. Brain chụp lấy,chiếc túi phát ra âm thanh leng keng của kim loại va chạm vào nhau.
"...Xin lỗi, thật ngại quá. Tôi sẽ trả anh sau"
Phần 2
Lower Fire Month (9th Month), Day 3, 10:31
Sebas bước đi trong khi nghĩ đến việc làm thế nào để đối phó với năm kẻ đang bám theo sau kể từ lúc ông rời khỏi nhà mình. Ông không biết mục đích của chúng là gì, ông chỉ biết đi về phía trước, biết đâu hoàn cảnh xung quanh sẽ giúp bản thân tìm ra được giải pháp tốt
Sau đó ông nhìn thấy ở phía trước có một đám đông đang tụ tập.
Ở đó, âm thanh của tiếng cười cùng sự giận dữ pha trộn vào nhau, xen kẽ là những âm thanh hỗn loạn của hành động đánh nhau. Trong đám đông, có một người đang ngăn cản một người sắp bị giết và hô hoán kêu gọi một người nào đó gọi các vệ binh.
Mặc dù không thể nhìn thấy do đám đông, nhưng chắc chắn có hành động bạo lực đang xảy ra ở đây.
Sebas nghĩ về việc sẽ rẽ sang một con đường khác, nhưng ngay khi ông định đổi hướng, ông ngập ngừng... và tiếp tục tiến về phía trước.
Ông đi vào giữa đám đông.
"Làm ơn."
Một cụm từ duy nhất, Sebas di chuyển giữa đám đông và đi vào.
Như thể họ bị kinh ngạc với sự chuyển động như đang lướt của một ông già, tất cả mọi người trên đường đều tránh ra khi Sebas đi qua. Nó có vẻ như một ai đó ngoài Sebas đang cố dọn đường để ông tiến sâu hơn vào đám đông.
Sau đi đến trung tâm đám đông mà không mất nhiều khó khăn, Sebas đã có thể khẳng định được những suy đoán của mình trước đó.
Vài người đàn ông trong bộ đồ rách rưới đang thay nhau đấm đá một thứ gì đó.
Sebas tiếp tục im lặng. Ông tiếp cận họ cho đến khi đủ gần để có thể giơ thẳng tay ra chạm vào người chúng.
"Có chuyện gì đang xảy với lão già này vậy?"
Một trong năm người đàn ông nhìn Sebas và hỏi một cách thô lổ.
"Tôi nghĩ ở đây có chút ồn ào."
"Muốn ngắm gà khỏa thân hả lão già?"
Những người đàn ông bắt đầu bao vây Sebas, để lộ ra thứ mà họ đang đá nãy giờ. Đó là một cậu bé. Bất kể là từ miệng hay từ mũi, máu chảy ra khắp gương mặt và cậu bé nắm sóng xoài trên đất, cậu đã bất tỉnh.
Sebas nhìn chằm chằm vào đám người đàn ông. Mùi rượu tỏa từ hơi thở của họ. Khuôn mặt của họ đã đỏ gay như gà chọi, có lẽ họ không được kiểm soát được hành vi bạo lực của bản thân vì họ đã quá say.
Sebas nói chuyện với họ với một vẻ mặt trống rỗng.
"Ta không biết vì cớ gì mà các người lại làm thế, nhưng dù thế nào thì chuyện này nên dừng ở đây được rồi."
"Ahh? Thằng nhóc này đã làm bẩn áo của tao bằng đồ ăn của nó. Tao chỉ dạy cho nó cách đi đứng mà thôi?"
Chỗ mà gã chỉ đến, nơi đó chỉ có một vết bẩn nhỏ. Tuy nhiên quần áo của hắn đã bẩn ngay từ đầu. Nhìn bất kể như vậy, vết bẩn còn không đáng để bận tâm.
Sebas đưa mắt nhìn một người có thể là kẻ cầm đầu nhóm người này. Mặc dù không có sự khác biệt rõ ràng, nhưng Sebas có thể cảm nhận nó bằng giác quan xuất sắc của một chiến binh.
"Quả thật... An ninh của thủ đô đúng là tệ hại."
"Ahh?"
Nghe được lời nói của Sebas dường như có ý gì đó sâu xa, một trong bọn chúng cảm thấy như bị lờ đi và nói với một giọng tức giận.
"... Hãy biến khuất mắt ta."
"Cái gì? Gừ, nói gì đó lão già?"
"Ta lặp lại một lần nữa. Biến khỏi mắt ta."
"Đồ khốn!"
Một gã đàn ông xuất hiện, dường như là tên cầm đầu trong bọn chúng, mặt mũi đỏ ke. Hắn giơ nấm đấm để tấn công và— quỵ ngã.
Những tiếng nói đầy ngạc nhiên vang lên xung quanh, và tất nhiên là từ bốn người đàn ông kia.
Những gì Sebas làm rất đơn giản. Ông sử dụng nắm đấm của mình một cách chuẩn xác đánh vào cằm của hắn— với một tốc độ mà hầu như mắt thường không thể nhìn thấy—và làm chấn động vùng não trong hộp sọ của gã đàn ông.
"Muốn đánh nữa chứ?"
Sebas thầm hỏi.
Dường như bị sự điềm tĩnh và sức mạnh của ông khiến họ trở nên tỉnh táo, những người đàn ông vừa lùi vừa nói xin lỗi rối rít. Sebas nghĩ rằng người phải nhận lời xin lỗi từ họ là người khác, nhưng ông không nói ra điều đó.
Sebas quay mắt khỏi gã đàn ông khi những kẻ kia đến giúp hắn đứng lên. Sau đó, ông định lại gần cậu bé, nhưng ông bất chợt dừng lại.
"Mình đang làm gì thế này?"
Ngay lúc này, ông đang có việc cần phải được giải quyết ngay lập tức. Tuy nhiên ông lại gánh thêm việc phiền phức khác cho bản thân. Thật điên rồ. Khi đi sâu đến vậy, hành động một cách thiếu suy nghĩ và cũng bởi lòng tốt là những lý do tại sao ông tại rơi vào một mới phiền phức ngay khi rời đi?
Cậu bé đã được cứu, ông có thể hài lòng với điều đó.
Mặc dù có những suy nghĩ như vậy, Sebas vẫn tiếp cận cậu bé đang nằm trên mặt đất. Ông nhẹ nhàng chạm vào lưng cậu bé và sử dụng [QI]. Phục hồi hoàn toàn là chuyện đơn giản nếu ông sử dụng toàn bộ sức mạnh, nhưng nó sẽ rất dễ bị phát hiện.
Sau khi quyết định chỉ nên dừng lại ở mức tối thiểu, Sebas ra hiệu về phía người đang vô tình xuất hiện trong tầm nhìn của ông.
"... Làm ơn đưa cậu bé đến nhà thờ. Có thể xương sườn của cậu bé đang bị tổn hại. Hãy cẩn thận với điều đó và mang cậu bé đi một cách thận trọng với một chiếc cán băng, tránh để cậu bé di chuyển quá nhiều."
Hiểu được chỉ dẫn của ông, người đó gật đầu và Sebas quay đi. Ông không cần thiết phải chen qua đám đông. Bất cứ nơi nào ông đi, đám đông đều sẽ nhường đường cho ông đi.
Sebas sắp sửa rời đi, ông cảm thấy những ánh mắt dõi theo ông đã tăng lên.
Tuy nhiên có một vấn đề. Đó là danh tính của những kẻ theo dõi.
Trong năm người bám theo ông từ nơi cư trú đã không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông đó là Succulent. Sau đó đã có hai người bắt đầu đi theo ông sau vụ việc của cậu bé, họ là ai?
Dựa vào sải bước và tiếng bước chân, họ dường như là người trưởng thành và là đàn ông. Nhưng ông không thể đoán ra họ là ai?
"Cứ suy nghĩ về nó sẽ không thể mang lại câu trả lời. Đầu tiên mình nên... bắt giữ chúng."
Sebas rẽ hướng trên đường và đi sâu hơn, sâu hơn vào trong bóng tối. Nhưng ông vẫn bị họ theo dõi.
"... Có thực sự là họ có ý định che giấu bản thân."
Họ cho thấy bản thân không có ý định che giấu tiếng bước chân. Sebas tự hỏi liệu họ không có đủ kỹ năng để làm như vậy hoặc là do một lý khác. Bất kể thế nào, ông chỉ cần bắt chúng lại xác nhận là được. Như chờ đợi sự có mặt của người trên đường dần khuất lấp, Sebas quyết định chuyển sang hành động— Ngay tại thời điểm đó— âm thanh của một người thanh niên phát ra từ một trong hai kẻ theo dõi.
"—Xin lỗi."
Phần 3
Lower Fire Month (9th Month), Day 3, 10:27
Climb chìm vào suy nghĩ trong vẫn trên đường trở về cung điện.
Trong đầu, cậu nghĩ về Gazef và không ngừng tưởng tượng phải chiến đấu như thế nào trong trận chiến để tốt hơn. Cậu quyết định sẽ thử các chiến thuật mà mình nghĩ đến trong trận chiến nếu có cơ hội tái đấu lần nữa, một tiếng hét vang lên. Một đám đông đã tụ tập. Hai người lính đứng bên cạnh họ và lúng túng đứng nhìn.
Tiếng nói ồn ào vang lên từ trung tâm của đám đông. Dựa vào âm thanh, nó hẳn không phải chuyện tốt.
Mặt cậu trở nên nghiêm nghị khi đến gần hai tên lính.
"Hai người đang làm gì thế?"
Bất chợt một giọng nói đến từ phía sau họ, những người lính quay lại và nhìn Climb trong sự ngạc nhiên.
Trang bị của họ là giáp xích và ngọn giáo. Họ mặc một chiếc áo choàng có huy hiệu của Vương quốc được đính trên cái áo. Mặc dù chúng là trang bị tiêu chuẩn của một vệ binh, rõ ràng là họ không được huấn luyện đàng hoàng.
Đầu tiên, cơ thể của họ trông như không được rèn luyện. Râu cũng không được cạo sạch và bộ của họ được bảo quản rất kém có nhiều vết bẩn. Nhìn vào họ cho thấy một tinh thần thiếu kỷ luật.
"Cậu là..."
Trông thấy Climb, người trẻ hơn hắn, nói chuyện với một vẻ mặt lạnh lùng, Vệ binh nói với giọng bối rối cùng một chút khó chịu.
"Tôi được nghỉ."
Climb nói một cách chắc chắn, sự bối rối trong giọng nói của các vệ binh đã lan rộng mặt trên mặt. Chàng trai này là người trẻ hơn họ lại nói chuyện nói với giọng điệu như thể cậu ta là cấp trên của họ.
Họ nhận thấy là sẽ khôn ngoan hơn nếu tỏ ra khiêm tốn, hai vệ binh đứng thẳng lưng.
"Tôi nghĩ là đang có chuyện gì đó rối loạn ở đây."
Climb cố kìm nén không trách mắng họ vì chuyện đó đã quá rõ ràng. Không giống như những người lính trong cung điện, các vệ binh tuần tra khu vực xung quanh chủ yếu được chiêu mộ từ dân chúng và không được huấn luyện bài bản. Nói cách khác, họ giống như dân thường vừa mới học được cách sử dụng vũ khí mà thôi.
Cậu quay mắt khỏi hai vệ binh đang lúng túng và hướng về phía đám đông. Thay vì dựa vào hai người họ, sẽ nhanh hơn nếu cậu tự hành động.
Mặc dù cậu có thẩm quyền cao hơn và có thể can thiệp vào công việc tuần tra của các vệ binh. Nếu cậu làm ngơ sự khốn khó của người dân, cậu làm gì còn mặt mũi để đứng trước chủ nhân nhân từ của cậu.
"Hai người đợi tôi ở đây."
Không đợi câu trả lời, Climb cố bước qua đám đông theo cách của mình. Tuy có vài khoảng trống nhưng cậu vẫn không thể đi qua.
Trong khi cậu đang cố gắng vượt qua đám đông theo cách của mình ngay cả khi cậu bị đẩy ngược trở lại, Climb nghe thấy một giọng nói.
[...Hãy biến khỏi tầm mắt của ta.]
[Cái gì? Gừ, nói gì đó lão già?]
[Ta sẽ nói lại một lần nữa. Biến khỏi mắt ta.]
[Đồ khốn!]
Tệ rồi đây. Họ chuẩn bị tấn công ông già.
Mặt Climb nhuộm một màu đỏ như cậu đang tuyệt vọng chen chúc theo cách của mình trong đám đông. Những gì trong tầm mắt của cậu là sự xuất hiện của một ông già và những người đàn ông đang vây quanh ông ta. Một cậu bé rách rưới nằm dưới chân của bọn chúng.
Một ông già ăn mặc gọn gàng thể hiện một phong thái lịch lãm như một quý tộc, hoặc là một người hầu với phong cách quý phái. Mỗi kẻ trong số bọn người đang vây quanh ông già đều có diện mạo thô lỗ và dường như đang say rượu. Rõ ràng bọn chúng là những kẻ xấu.
Tên to con nhất trong số bọn chúng giơ lên một nắm tay. Khi so sánh hắn với ông già, sự chênh lệch giữa họ là quá lớn. Kích thước cơ thể, kích cỡ cơ bắp, tính khí bạo lực không ngần ngại đổ máu. Nếu bị tấn công, ông già sẽ dễ dàng bị thổi bay. Những người đứng xung quanh hẳn cũng đã nghĩ đến thảm cảnh sắp xảy đến cho ông già và phát ra tiếng kêu nhỏ.
Tuy nhiên, Climb cảm thấy một có chút cảm giác nguy hiểm trong lúc đứng giữa đám đông.
Không nghi ngờ gì, một bên là những người đàn ông thân hình lực lưỡng. Nhưng thay vào đó, cậu cảm thấy một luồng khí thế của sức mạnh tuyệt đối được toát ra từ người ông già.
Đó là thời điểm mà cậu đã đánh mất đi lý trí của mình muốn ngăn chặn bạo lực của gã đàn ông kia. Hắn giơ nắm đấm và—
—Quỵ ngã.
Âm thanh đầy ngạc nhiên đến từ xung quanh Climb.
Ông già đã tấn công một cách chính xác vào cằm của gã. Không chỉ vậy, ông đã thực hiện với tốc độ kinh ngạc. Nó diễn ra rất nhanh đến mức một người có thị lực được rèn luyện như Climb cũng chỉ kịp nhìn thoáng qua.
[Muốn đánh tiếp chứ?]
Sự điềm tĩnh và kỹ năng là thứ mà bạn không thể nói nếu chỉ dựa vào dáng vẻ bên ngoài. Kết hợp lại, chúng đã không có khó khăn khi nghiêm túc trước những người đàn ông đang say men rượu. Không, ngay cả những người đứng xem xung quanh cũng phải choáng váng bởi khí thế của ông già. Những người đàn ông đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
[Kh—Không, đó là lỗi của chúng tôi.]
Họ lùi lại vài bước trong khi đồng thanh xin lỗi, những người đàn ông túm lấy tên cầm đầu và bỏ trốn. Climb không có ý định đuổi theo họ. Như thể trái tim của Climb đã bị đánh cắp bởi dáng đứng thẳng tấp của ông già, Climb không thể đi chuyển.
Tư thế hiên ngang như một thanh kiếm, đó là tư thế của một chiến binh dày dặn kinh nghiệm.
Ông chạm vào lưng cậu bé như để kiểm tra tình trạng của cậu. Sau đó ông hỏi một người đứng ở gần đó để chữa trị cho cậu bé và di chuyển đến nơi khác. Những người đứng xem chung quanh tách ra thành một đoạn đường thẳng nhường lối cho ông già đi. Không một ai có thể rời mắt khỏi lưng của ông ấy, một sự xuất hiện đầy cuốn hút.
Climb nhanh chóng chạy đến bên cậu bé đang nằm trên đất và lấy lọ thuốc mà Gazef đã đưa cho trong lúc tập luyện.
"Nhóc có thể uống không?"
Không có câu trả lời. Cậu bé đã bất tỉnh hoàn toàn.
Climb mở nắp và đổ chất lỏng lên cơ thể cậu bé. Mặc dù là được biết sẽ dễ dàng hơn nếu nghĩ lọ [potion] như thuốc uống, không có vấn đề gì khi đổ nó lên cơ thể. Đó là sự vĩ đại của ma thuật.
Thuốc thấm vào cơ thể cậu bé, dường như làn da cậu bé hấp thụ hết chất lỏng. Nhận thấy làn da cậu bé đã hồng hào trở lại, Climb cảm thấy nhẹ nhõm và gật đầu.
Những người xung quanh nhìn thấy Climb sử dụng một vật phẩm đắt tiền như lọ [potion] đó đã có cùng một biểu hiện ngạc nhiên như khi họ nhìn thấy kỹ năng của ông già vừa nãy. Tuy nhiên, không cần phải nói, Climb đã không hề hối tiếc. Miễn là người dân nộp thuế, đó là nhiệm vụ của những người sống nhờ vào những khoản thuế để bảo vệ và đảm bảo an toàn cho họ. Kể từ lúc cậu không thể làm tròn bổn phận của mình, Climb cảm thấy chí ít mình cũng phải làm được thế.
Mặc dù [potion] đã đảm bảo không có bất cứ vấn đề gì với cậu bé, nhưng sẽ tốt hơn hơn nếu đưa cậu bé đến nhà thờ phòng trường hợp bất trắc. Climb ra hiệu cho các vệ binh chạy đến, có thêm một người nữa đã xuất hiện, thành ba người vệ binh.
Những người xung quanh nhìn các vệ binh đang chạy đến trong sự khinh thường. Vệ binh có vẻ căng thẳng khi Climb nói chuyện với một trong hai người họ.
"Hãy đưa cậu bé đến nhà thờ."
"Chuyện gì đã xảy ra? Chính xác là..."
"Có kẻ đã sử dụng hành vi bạo lực. Tôi đã sử dụng [healing potion] chữa trị cho cậu bé nên sẽ không có vấn đề gì, nhưng hãy đưa cậu bé đi phòng bất trắc."
"Vâng, đã rõ!"
Xong việc với hai vệ binh, Climb nghĩ rằng mình không còn việc gì ở đây. Không gì tốt đẹp đối với một vệ binh làm việc trong cung điện lại can thiệp sâu vào công việc của người khác.
"Tôi cho là ông có thể tìm hiểu những gì đã xảy ra ở đây từ một nhân chứng đã nhìn thấy sự việc từ đầu."
"Tôi sẽ làm như ngài nói."
Sau khi nhận được mệnh lệnh, đám vệ binh đã tìm lại được sự tự tin của họ và nhanh chóng di chuyển. Climb đứng lên và bỏ đi, bỏ qua tiếng nói của các vệ binh đang hỏi cậu đinh đi đâu.
Đến chỗ ngã rẽ trên đường nơi ông gia đã quay đi, tốc độ Climb chậm lại.
Sau đó cậu theo ông ta.
Đôi mắt cậu dán trên lưng của ông già đang đi phía trước.
Mặc dù cậu muốn nói chuyện với ông ta ngay lập tức, bất cứ lúc nào cậu có đủ can đảm để làm vậy, Climb cúi mặt xuống. Giống như áp lực đang chế ngự cậu—một bức tường dày, vô hình.
Ông già rẽ sang một con đường trông có vẻ âm u hơn. Climb vẫn âm thầm theo sau lưng ông ta.
Chuyện này cũng giống như cậu đang theo dõi ông ta vậy.
Nhưng gì Climb làm là phớt mái tóc của mình, cậu không biết phải bắt chuyện với ông ấy như thế nào. Cuối cùng họ đến một con hẻm không có ai trong tầm nhìn. Climb hít thở thật sâu và giống như một chàng trai đang tỏ tình với một cô gái mà mình thích, lấy hết can đảm để nói ra nổi lòng.
"—Xin lỗi."
Để đáp lại giọng nói, ông già quay lại.
Cả mái tóc và bộ râu của ông đều màu trắng, nhưng dáng đứng thẳng tấp của ông làm người ta liên tưởng đến một thành kiếm rèn bằng thép. Các đặt điểm trên gương mặt của ông được xếp xen nhau bởi các nếp nhăn và chúng làm ông trông thật hiền lành.
Ông còn toát ra một bầu không khí của một quý tộc cao cấp.
"Có chuyện gì vậy?"
Cậu dù cậu có thể cảm nhận phần nào tuổi tác của ông già thông qua giọng nói kia, nó có vẻ áp đặt và tràn ngập sức sống. Cảm thấy một áp lực vô hình từ đôi mắt của ông già, Climb nuốt nước bọt.
"Uh, uh—."
Climb như bị đẩy lùi bởi khí thể của ông ta và không thể mở miệng. Ông già bắt đầu nói tiếp như để giải phóng luồng khí bị dồn nén trong cơ thể cậu.
"Cậu là ai?"
Giọng cậu trở nên nhẹ nhàng. Áp lực trên người Climb cuối cùng được giải phóng và cổ họng cậu bây giờ đã có thể di chuyển bình thường.
"... Tôi là Climb, là một người lính của đất nước này. Tôi ở đây để nói lời cám ơn chân thành với ngài về những gì đã làm thay cho tôi."
Climb cúi thấp người, ông già nheo mắt lại như thể đang suy nghĩ và lẩm bẩm một từ "Ahh", có vẻ ông đã hiểu ý cậu nói.
"... Đừng bận tâm về việc đó. Vậy ta đi đây."
Khi người đàn ông già cố gắng kết thúc cuộc nói chuyện và bước đi, Climb ngước mặt lên và nói.
"Xin đợi một chút. Thật lòng... tuy có chút xấu hổ khi phải thừa nhận việc này, tôi đã bám theo ngài. Thực ra tôi không bận tâm nếu ngài có cười vào thỉnh cầu sắp nói của tôi, kể cả nó không quan trọng với ngài, ngài có thể dạy tôi kỹ thuật mà ngài đã sử dụng lúc nãy?"
"... Cậu có ý gì?"
"Tôi đang cố gắng tập luyện để trở nên mạnh mẽ và muốn học hỏi dù chỉ là một phần nhỏ của chuyển động đáng kinh ngạc và kỹ thuật mà ngài đã sử dụng lúc nãy."
Ông già quan sát Climb từ trên xuống dưới.
"Hmmm... hãy cho tôi xem đôi bàn tay của cậu."
Climb đưa đôi bàn tay mình ra và ông già nhìn chằm chằm như muốn nhìn thấu đôi bàn tay của cậu. Climb có chút lúng túng, ông tiếp tục lật tay Climb và nhìn móng tay của cậu, sau đó gật đầu hài lòng.
"Chúng rất dày và cứng rắn, một bàn tay tốt của một chiến binh."
Nghe những lời nói của ông ta nói với một nụ cười, Climb cảm thấy trái tim mình đang ấm lên và một niềm vui tương tự như khi Gazef khen cậu.
"Không, một người như tôi.... Không đáng để xưng là một chiến binh."
"Tôi không nghĩ cậu cần phải khiêm tốn vậy đâu... Tôi có thể xem thanh kiếm của cậu không?"
Ông già nắm thanh kiếm trong tay và nhìn chằm chằm vào lưỡi kiếm với cặp mắt sắt bén.
"Aha... đây là vũ khí dự phòng?"
"Làm sao mà ngài biết?!"
"Đoán thôi, cậu hãy nhìn vết mòn trên lưỡi kiếm ở đây?"
Nhìn vào những nơi mà ông chỉ đến, thực sự là có vết nứt nhỏ ở một bên của lưỡi kiếm. Cậu hẳn phạm sai lầm khi chém trong lúc tập luyện.
"Tôi đã chỉ cho cậu một cái gì đó đáng xấu hổ sao?."
Sự xấu hổ khiến cậu muốn biến mất vào đâu đó. Climb biết là mình thiếu kinh nghiệm và đã rất thận trọng, thậm chí là lo lắng, về tình trạng vũ khí của mình, tất cả những nổ lực cố gắng của cậu nhằm gia tăng sức mạnh của mình từ những điều nhỏ nhặt nhất. Không, cậu nghĩ là cậu đã làm điều đó từ trước đến nay.
"Tôi hiểu rồi. Tôi đã nhận được một cảm giác chung trong tính cách của cậu. Bàn tay và vũ khí của một chiến bình là chiếc gương phản chiếu chủ nhân của chúng. Cậu đã tạo cho tôi một ấn tượng khá hài lòng."
Đến tai cậu cũng đã ửng đỏ, Climb ngước lên nhìn ông già.
Đó là một cử chỉ nhẹ nhàng, một nụ cười hiền hậu.
"Tôi hiểu. Tôi sẽ chỉ dạy cho cậu một chút. Tuy nhiên—"
Climb đang định bày tỏ lòng biết ơn của mình, ông già dừng cậu lại và tiếp tục.
'Có một chuyện mà tôi muốn hỏi cậu. Cậu đã nói mình là một người lính, phải không? Thật ra, một vài ngày trước, tôi đã giúp một người phụ nữ...."
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ một ông già tự giới thiệu mình là Sebas. Climb cảm nhận được một cơn giận dữ dội trong bản thân mình.
Thực tế là có ai đó đang lợi dụng việc giải phóng nô lệ được công bố bởi công chúa Renner bằng một cách như vậy. Cho tới tận lúc này, đã không có gì thay đổi kể từ đó, cậu không thể giấu nổi sự giận dữ của bản thân.
Không, đó không phải là điều đó. Climb lắc đầu.
Buôn bán nô lệ đã bị cấm bởi luật pháp của vương quốc. Tuy nhiên, ngay cả khi đó không phải là nô lệ, nó không phải là quá hiếm hoi để nghe về những người phải làm việc trong điều kiện nghèo nàn vì nợ nần. Có rất nhiều kẽ hở trong luật pháp. Không, có thể là vì kẽ hở đã hình thành ngay từ đầu trong dự luật cấm buôn bán nô lệ.
Luật lệ mà công chúa Renner ban hành đã gần như vô nghĩa. Tâm trí Climb không tránh được buồn bã, nhưng cậu đã gạt nó sang một bên. Những gì mà cậu nghĩ về hoàn cảnh mà Sebas kể.
Climb nhíu mày.
Sebas đang cực kỳ bất lợi. Thực ra có thể điều tra hợp đồng làm việc của cô gái và dựa vào đó để phản kích lại bọn chúng, thật khó để tưởng tượng là chúng sẽ để lại một yếu điểm thế nào trong chế phẩm của họ. Nếu Sebas dựa vào pháp luật, chắc chắn ông sẽ thất bại.
Lý do đối phương không chọn cách dàn xếp hợp pháp là vì chúng cho rằng nếu làm theo cách của chúng sẽ có lợi hơn.
"Cậu có biết bất kỳ ai đó có thể ngăn chặn việc hối lộ hoặc có khả năng trợ giúp?"
Climb chỉ biết có một người, chủ nhân của mình. Cậu có thể với một niềm tin là không có người nào cao quý và tinh khiết hơn có thể tin cậy ngoài công chúa Renner.
Tuy nhiên, cậu không thể giới thiệu cô ấy.
Những người đó có thể làm những việc họ muốn bằng cách thông qua mối quan hệ với những người có quyền lực. Không nghi ngờ gì, các quý tộc có quan hệ thân thiết với những kẻ có quyền lực. Nếu công chúa, là người của phe hoàng tộc, sử dụng quyền của mình ra lệnh một cuộc điều tra và giải cứu, việc đó sẽ dẫn đến tổn hại cho phe quý tộc và có thể dẫn đến một cuộc xung đột toàn diện giữa hai phe.
Sử dụng quyền lực là không dễ dàng. Đặc biệt là đối với những trường hợp trong Vương quốc, không có gì đảm bảo là hai phe phái lớn nếu xảy ra một cuộc xung đột mà không dẫn đến nội chiến.
Renner không thể là nguyên nhân sụp đổ của Vương quốc.
Đó là lý do tại sao những chủ đề này được thảo luận với Lakyus và nhóm của cô ấy. Và cũng là tại sao mà Climb lại không nói bất cứ điều gì. Không, cậu ấy không thể nói bất cứ điều gì.
Giải thích một cái gì đó từ sự im lặng của Climb được phát sinh từ rắc rối của mình, Sebas lẩm bẩm rằng ông đã hiểu và nói một sự thật gây sốc.
"... Theo lời cô gái, nơi ấy còn rất nhiều người khác giống như vậy, bất kể giới tính."
(Không thể nào. Mặc dù không được điều hành bởi các tổ chức buôn bán nô lệ, một nhà chứa như thế có thực sự tồn tại? Hoặc ... có lẽ đó là kĩ viện mà họ đã nói đến?)
Climb nói.
"Nếu đó chỉ là giúp họ thoát khỏi đó... tôi có thể hỏi chủ nhân của mình. Nàng ấy sở hữu lãnh thổ riêng, vì thế có thể tìm nơi ẩn náu ở đó... "
"Là thật chứ?... Và cô gái đó sẽ có nơi nương nhờ chứ?"
"... Tôi xin lỗi, Sebas-sama. Tôi không thể nói chắc với ngài mà không hỏi chủ của tôi. Nhưng chủ nhân của tôi là một người nhân từ, người sẽ đồng ý mà không nghĩ ngợi gì!"
"Hoh. Nếu chủ nhân của cậu là người đáng tin cậy như thế... hẳn đó là một người rất tuyệt vời."
Climb gật đầu thật sâu với câu hỏi của Sebas. Không ai có thể tuyệt hơn, cậu tuyên bố.
"Mặc dù điều này có liên quan đến một vài vấn đề khác, những gì sẽ xảy ra nếu có bằng chứng cho thấy các kĩ viện có tham gia vào việc buôn bán nô lệ và do vậy dẫn đến vi phạm luật pháp? Sẽ có việc bảo hộ chứ?"
"Sẽ có thể, nhưng nếu bằng chứng được đưa vào tay những người thích hợp... tôi tin là Vương quốc sẽ không thối nát đến mức bỏ qua nó."
"... Tôi hiểu rồi. Vậy cho phép tôi hỏi cậu thêm một câu. Tại sao cậu lại muốn trở nên mạnh mẽ?"
"Eh?"
Bởi sự thay đổi đột ngột trong chủ đề, Climb phát ra một âm thanh lạ.
"Vài phút trước, cậu đã hỏi là tôi có thể dạy kỹ thuật của mình cho cậu. Mặc dù tôi xác định cậu là người có thể tin tưởng được, tôi muốn biết lý do tại sao cậu lại tìm kiếm sức mạnh."
Climb nheo mắt lại với câu hỏi của Sebas.
Tại sao cậu muốn được mạnh mẽ hơn?
Climb là một đứa trẻ bị bỏ rơi không biết được khuôn mặt của cha mẹ mình. Câu chuyện như của cậu không phải là hiếm trong Vương quốc. Chết dần trong bùn lầy là một chuyện bình thường.
Số phận đã an bài Climb chết trong cơn mưa.
Tuy nhiên—vào cái ngày hôm đó, Climb đã bắt gặp ánh mặt trời. Sự tồn tại của cậu đã được vớt trong bụi bẩn, trong bóng tối, bị quyến rũ bởi thứ ánh sáng chói lọi đó.
Khi còn trẻ, cậu ao ước vì nàng. Và khi lớn lên, cảm xúc cậu đã kiên định không một chút do dự.
—Đó là tình yêu.
Cậu đã phải thoát khỏi những cảm xúc ấy. Phép lạ trong bài hát của những người hát rong lang thang sẽ không bao giờ thành sự thật. Cũng giống như người ta không thể chạm vào ánh mặt trời, mong ước của Climb sẽ không bao giờ có thể thực hiện. Không, là không thể được đáp ứng.
Người con gái mà Climb yêu, định mệnh của nàng là sẽ kết hôn với chàng hoàng tử. Nhưng một nàng công chúa không thể kết hôn với một người không rõ lai lịch như Climb, một kẻ còn thấp kém hơn so với những người bình thường.
Nếu nhà vua qua đời và đệ nhất vương tử kế vị ngai vàng, Renner sẽ phải ngay lập tức kết hôn với một quý tộc cấp cao. Khả năng đó là cuộc đàm phán đã được tiến hành giữa hoàng tử và giới quý tộc cấp cao. Thậm chí nàng còn có thể được gửi đến một quốc gia láng giềng như một công cụ cho cuộc hôn nhân chính trị.
Thay vào đó, mặc dù đã đến độ tuổi kết hôn, thực tế là Renner không có một vị hôn phu, chứ đừng nói đến kết hôn, chuyện này thực sự rất lạ.
Đối với cậu, thời gian này cũng giống như là vàng. Nhiều đến mức mà cậu sắn sàng trả bất cứ giá nào để có thể dừng thời gian. Nếu không dành tất cả thời gian của mình vào tập luyện, cậu có thể tận hưởng khoảnh khắc này thêm dù chỉ là một chút xíu.
Climb là một người đơn giản, một người bình thường không có tài năng. Cho dù là vậy, sau khi trải qua rèn luyện, cậu đã có những kỹ năng đáng kể so với những lính khác. Sau đó cậu sẽ hài lòng vì không thể nào làm tốt hơn và ngừng việc luyện tập của mình ở đây để cậu có thể phục vụ bên cạnh công chúa Renner dù chỉ là được thêm một chút nữa?
Nhưng—có thực sự như vậy là đã đủ?
Climb khao khát ánh sáng của mặt trời. Nó không phải là lời nói dối hay sự hiểu lầm. Đó là ý nghĩ xuất phát từ tận đáy lòng của Climb.
Tuy nhiên—
"Bởi vì tôi là một người đàn ông."
Climb mỉm cười.
Đúng thế. Climb muốn được đứng bên cạnh cô ấy. Mặt trời tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời, một con người không bao giờ có thể đứng bên cạnh nó. Mặc dù vậy, cậu vẫn muốn lên cao hơn để có thể trở thành một sự tồn tại mà nó có thể gần gũi hơn với ánh sáng mặt trời, bất kể khoảng cách có như thế nào.
Cậu không muốn đó mãi mãi là ước mơ, cậu muốn mạnh lên để có thể đối diện với cô ấy.
Đó là những suy nghĩ tầm thường của một cậu bé, nhưng dẫu sao nó cũng rất hợp với cậu.
Cậu muốn mình trở thành một người đàn ông xứng đáng với cô gái mà cậu yêu, ngay cả khi họ không bao giờ được ở bên nhau.
Những ý nghĩ này là lý do tại sao cậu có thể chịu đựng được một cuộc sống không có bạn bè, luyện tập khắc nghiệt, và giảm thiểu thời giản ngủ của mình cho việc học hành.
Nếu mọi người có gọi cậu là ngu ngốc và nhạo báng cậu, không sao, cứ mặc kệ họ.
Những người không thật sự yêu nhau sẽ không bao giờ có thể hiểu được cảm xúc của cậu.
♦ ♦ ♦
Sebas nheo mắt khi nhận thấy sự chân thành của Climb. Như thể ông đang cố gắng để hiểu được ý nghĩa đằng sau vô số các câu trả lời cụt ngủn của Climb. Sau đó, ông gật đầu hài lòng.
"Tôi đã quyết định làm thế nào để huấn luyện cậu dựa vào câu trả lời của cậu."
Ông dừng Climb đang cố gắng thể hiện lòng biết ơn của mình.
"Tuy nhiên, tôi xin lỗi khi phải nói là cậu không có tài năng. Huấn luyện cậu một cách nghiêm túc sẽ mất một thời gian khá lâu, tôi không có nhiều thời gian như thế. Tôi sẽ huấn luyện cậu để có kết quả một cách nhanh chóng nhưng ... nó sẽ rất khắc nghiệt."
Climb nuốt nước bọt. Tia sáng lóe lên trong mắt Sebas làm cậu rùng mình.
Lý do cậu không thể trả lời ngay là vì cậu cảm thấy sức mạnh to lớn trong đôi mắt ấy. Một thức sức mạnh mà đáng lẽ ra không thể nào tồn tại, sức mạnh ấy thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Gazef.
"Tôi nghiêm túc nói với cậu là, cậu có thể sẽ chết."
Đây không phải là trò đùa.
Linh cảm của Climb nói với cậu là ông ấy đang nói sự thật. Cậu không quan tâm mạng sống của mình có ra sao cũng được. Nhưng đó chỉ là trường hợp được Renner cho phép. Cậu không thể chết vì một sự ích kỷ của bản thân.
Đó không phải là vì cậu sợ hãi. Không, có lẽ đó là lý do thật sự.
Climb nuốt nước bọt lần nữa và do dự. Cảnh quan chung quanh đã có chút im lặng, đủ yên tinh để nghe những tiếng động phía xa xa.
"Có sống sót được hay không là tùy thuộc vào cậu... Nếu có một cái gì mà cậu yêu quý, một lý do để cậu tìm kiếm sức mạnh tiến về phía trước và bàm trụ vào cuộc sống, cậu sẽ sống sót."
Cậu sẽ được ông ấy chỉ dạy võ kỹ?
Mặc dù những câu hỏi như vậy không ngừng hiện lên trong tâm trí cậu, đó không phải là vấn đề ở đôi tay. Hiểu được ý nghĩa của những lời mà Sebas nói, cậu chấp nhận nhận và trả lời ông.
"Tôi đã sẵn sàng. Tôi sẽ giao phó tất cả cho ngài."
"Cậu thật sự nghĩ mình sẽ không chết?"
Climb lắc đầu, không phải là vì cậu không chắc.
Đó là bởi vì trong trái tim của mình, vì cớ gì mà Climb lại bám trụ với cuộc sống, ngay cả khi cậu phải bò trên sàn.
Sebas gật đầu thật sâu, như thể ông đã đọc những gì trong trái tim của Climb bằng cách nhìn vào mắt của chàng trai trẻ tuổi này.
"Tôi hiểu rồi. Vậy chúng ta sẽ bắt đầu ngay tại đây."
"Tại đây sao?"
"Đúng vậy. Nó sẽ chỉ mất một vài phút thôi. Hãy cầm chắc vũ khí của mình đi."
Ông ta đang định làm gì? Trong tâm trí đầy lo lắng và rối loạn với một tia sáng le lối yếu ớt của sự mong đợi và tò mò, Climb rút thanh kiếm ra.
Âm thanh của lưỡi kiếm trượt khỏi vỏ của nó vang lên khắp con hẻm nhỏ.
Climb thủ thế hạ thấp người, Sebas nhìn chằm chằm vào cậu.
"Vậy tôi sẽ bắt đầu. Tập trung."
Và trong khoảnh khắc kế tiếp—
—Lấy Sebas làm trung tâm, giống như những lưỡi dao băng sắc bén bắn ra theo mọi hướng.
Climb không còn nói được nữa.
Một cơn lốc khát máu quay cuồng xung quanh Sebas.
Luồng khí dày đặc dữ dội đến mức màu sắc của nó trở nên rõ ràng và phóng thẳng vào cậu như một làn sóng dữ dội, làm cho trái tim của cậu như có thể phát nổ ngay lập tức. Cậu nghĩ là mình đang nghe thấy một âm thanh giống như linh hồn mình đang la hét thảm thiết như thể nó đang bị nghiền nát. Giống như là đến từ ngay bên cạnh cậu, nhưng cũng ở rất xa, hoặc là từ chính trong linh hồn cậu.
Như bị nhấn chìm trong làn khí đen tối khát máu, Climb cảm thấy ý thức của mình nhuộm một màu trắng xóa. Nổi sợ khủng khiếp đến mức cậu muốn buông bỏ ý thức và mặc kệ mọi thứ.
"...Đây là những gì mà một người || đàn ông || có sao? Chỉ mới khởi động thôi mà."
Trong ý thức đang phai dần của Climb, giọng nói với vẻ thất vọng của Sebas vang lên vô ích.
Ý nghĩ buông xuôi bản thân ghim sâu vào tâm trí Climb, sâu sắc hơn bất kỳ lưỡi kiếm nào. Nó đủ ngắn để cậu quên đi nổi sợ hãi đã đâm sầm vào cậu từ trước mặt.
Thịch thịch. Nhịp tim của cậu trở nên dồn dập.
"Haaa !!"
Climb thở một hơi thật sâu.
Đôi mắt cậu ướt đẫm nước mắt và cho dù cậu sợ hãi đến mức muốn bỏ chạy, cậu phải chịu đựng. Tay cầm thanh kiếm nhưng không ngừng run rẩy và thanh kiếm rung lắc như thể nó đang phát điên. Toàn thân cậu run rẩy làm bộ giáp phát ra âm thanh ầm ĩ.
Climb nghiến răng lập cập và cố gắng chịu đựng cơn khát máu của Sebas.
Nhìn thấy biểu hiện khó coi của Climb, Sebas nhếch mép cười và từ từ giương nấm đấm từ tay phải của ông đến trước mặt Climb. Chưa tới vài cái chớp mắt, một nấm tay giống như một quả bóng xuất hiện trong mắt cậu.
Giương nắm tay lui về sau như kéo dây cung, Nấm đấm của Sebas vụt tới với âm thanh như cắt qua không khí.
—Một cái chết ngay tức khắc.
Climb nhận ra điều gì đang đến cũng như thời gian chậm lại. Nó trông như một quả bóng thép khổng lồ thậm chí còn to lớn cả Climb đang lao về phía cậu với một tốc độ không tưởng. Tâm trí cậu đã được lắp đầy bằng hình ảnh, hình ảnh của cái chết. Ngay cả khi cậu đã giương cao thanh kiếm của mình và sử dụng nó như một lá chắn, nó sẽ dễ dàng bị phá vỡ bởi nấm đấm.
Cơ thể cậu thậm chí không thể nhúc nhích. Nổi sợ đã hoàn toàn đông cứng cơ thể cậu.
—Không còn cách nào để cậu thoát khỏi cái chết ở trước mắt.
Climb đã chịu thua số phận của mình và đồng thời trở nên giận dữ với bản thân.
Nếu cậu không thể dâng mạng sống của mình cho Renner, tại sao cậu lại không chết đi vào lúc đó? Sẽ tốt hơn nếu cậu chết trong cô độc, run rẩy trong cơn mưa lạnh buốt.
Trong mắt Climb, cậu nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Renner.
Người ta nói rằng khi con người đang cận kề cái chết, họ sẽ nhìn thấy một vầng sáng của cuộc sống trước mắt họ. Đó là hiệu ứng mà não bộ đang dò soát lại những kỷ niệm trong quá khứ nhằm tìm một lối thoát ra khỏi thực tại. Cậu đã tìm thấy niềm vui cuối cùng của bản thân là được nhìn thấy nụ cười của người chủ nhân mà cậu yêu thương và tôn trọng.
Đúng thế, những gì mà Climb thấy là nụ cười của Renner.
Chẳng bao lâu sau khi cô đã cứu lấy cuộc sống của cậu, công chúa Renner đã không để lộ nụ cười trên mặt. Từ khi nào cô ấy bắt đầu mỉm cười?
Cậu không thể nhớ được. Tuy nhiên, cậu đã nhớ lại khi thấy nụ người e thẹn của cô ấy.
Nếu cô biết được cái chết của Climb, nụ cười đó liệu có biến mất? Cũng giống như những áng mây đen che lắp đi ánh nắng mặt trời?
—Đừng có chọc cười tôi!
Cơn giận bùng lên từ tận đáy lòng của Climb.
Cô là người cứu sống một kẻ bị vứt bỏ bên lề đường. Nếu là vậy, mạng này đã chằng còn là của cậu nữa. Cơ thể này là của Renner, ngay cả niềm hạnh phúc dù là nhỏ nhất cũng là nàng ban cho—
Nhất định phải có cách để thoát ra khỏi đây—!
Những sợi xích của sự sợi hãi đã bị phá vỡ bởi một cảm xúc mãnh liệt đang trỗi dậy.
Bàn tay cậu bắt đầu cử động.
Chân cậu cũng bắt đầu chuyển động.
Đôi mắt như sắp nhắm lại vĩnh viễn đã mở thật to. Cậu cố gắng một cách tuyệt vọng dùng mắt thường để nhìn nấm đấm đang lao về phía cậu với tốc độ cực nhanh.
Tất cả giác quan trong cơ thể cậu bị đẩy tới giới hạn, đến mức mà thậm chí cậu có thể cảm thấy sự rung động trong không khí.
Giống như cách mọi người bộc phát sức mạnh phi thường trong đám cháy, trong trường hợp khẩn cấp, não giải phóng giới hạn an toàn trên các cơ bắp và cho phép chúng bộc phát một sức mạnh khó tin.
Não bộ sẽ tiết ra một kích thích tố và tập trung toàn bộ ý chí cho sự sống còn. Nó nhanh chóng xử lý một lượng lớn thông tin và lựa chọn ra hành động tối ưu nhất.
Trong một khoảnh khắc, Climb đã đặt chân vào thế giới của những chiến binh mạnh nhất. Tuy nhiên, ngay cả khi cậu vượt qua đòn tấn công tốc độ của Sebas. Có lẽ nó đã quá muộn, đã không còn kịp để né cú đấm của ông. Cho dù là vậy, cậu vẫn phải di chuyển. Làm sao mà cậu có thể từ bỏ?
Thời gian như nhanh chóng nén lại, động tác của cậu chậm như một con rùa. Ngay cả như vậy, Climb vẫn di chuyển cơ thể mình trong tuyệt vọng.
Và—
Gầm một tiếng. Nấm đấm của Sebas dừng lại ngay trước mặt Climb. Áp lực giớ từ đòn tấn công vừa rồi thổi bay vài cộng tóc trên đầu cậu.
Cậu nghe thấy một giọng nói trầm lắng vang lên.
"Xin chúc mừng. Cảm giác thế nào khi vượt cái chết?"
—.
—Như không hiểu ông ấy đang gì, một biểu cảm ngốc nghếch hiện trên gương mặt của Climb.
"Đối mặt với cái chết cảm giác thế nào? Và khi đã vượt qua nó thì cảm thấy thế nào?"
Climb vừa thở hổn hển vừa nhìn vào Sebas với vẻ đờ đẫn. Khuôn mặt cậu trong như thể có một vài con vít lỏng lẻo. Luồng khí khát máu biến mất không một dấu vết. Chỉ sau khi nghe những lời của Sebas, cậu đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như là luồng khí khát máu vừa rồi chỉ là để làm cậu mạnh mẽ, Climb quỵ xuống như một con rối đứt dây.
Tay và đầu gối cậu mộp sát dưới đất, cậu hít lấy không khí trong lành vào phổi.
"... Thật sự may mắn khi cậu không chết vì sốc. Nhiều khi nếu cơ thể có niềm tin mạnh mẽ rằng nó đã chết thì nó sẽ mất đi khả năng duy trì sự sống."
Như còn một vị đắng nào đó trong cổ họng. Climb nghĩ nó hẳn là mùi vị của cái chết.
"... C—có hơi thô lỗ, Sebas-sama, ngài là thứ gì?"
"Ý cậu là sao?"
"Sự— sự khát máu đó không phải là thứ mà một người thường có thể có được. Ngài thực sự là..."
"Vào lúc này, tôi chỉ đơn giản là một ông già tự tin vào kỹ năng của bản thân."
Climb không thể rời mắt khỏi khuôn mặt mỉm cười của Sebas. Mặc dù ông ấy đang mỉm cười nhẹ nhàng, nó giống như một nụ cười đáng sợ của thứ sức mạnh vượt trội rất nhiều so với Gazef.
Ông là một sự tồn tại mà thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả Gazef, chiến binh mạnh nhất Vương Quốc.
—Climb quyết định bản thân nên dừng sự tò mò của mình tại đây. Cậu thấy sẽ không tốt nếu cố đào sâu hơn.
Tuy nhiên có một chuyện như thiêt đốt tâm trí cậu đó là lai lịch thật sự của người đàn ông có tên Sebas đó là ai. Cậu thậm chí cậu còn cho rằng có khả năng ông ấy là một trong 13 anh hùng trong quá khứ.
"Vậy hẹn gặp cậu vào lần—."
"Ch—chờ đã! Tôi có một câu hỏi."
Giọng nói mang nổi khiếp sợ của một người đàn ông vang lên từ phía sau, cắt lời Sebas.
Phần 4
Lower Fire Month (9th Month), Day 3, 9:42
Brain bước ra khỏi nhà của Gazef.
Anh nhìn lại phía sau và ghi nhớ hình dáng bên ngoài căn nhà để còn biết đường quay trở lại. Anh không thể nhớ rõ khung cảnh trông như thế nào khi Gazef kéo anh đến đây; đầu óc anh trở nên mơ hồ bởi nhiệt độ cơ thể đang giảm.
Ít nhất thì anh cũng biết vị trí ngôi nhà của Gazef vì anh đã lên kế hoạch tái đấu với Gazef trong một trận chiến. Tuy nhiên, cũng vì anh thu thập thông tin thông qua truyền miệng, nên có sai sót nhỏ về thông tin.
"Nóc nhà căn bản là không có thanh kiếm nào trên đó."
Anh quan sát tỷ mỉ căn nhà trong khi nguyền rủa kẻ đã cung cấp những thông tin sai lầm cho mình. Nó nhỏ hơn nhiều khi so sánh với những ngôi nhà của quý tộc. Nếu phải so sánh, ngôi nhà trông như chỗ ở của một người dân lương thiện giàu có. Dù sao thì nơi này cũng đủ cho ba người: Gazef và cặp vợ chồng già là người hầu trong nhà.
Sau khi nhớ kỹ, Brain tiếp tục dạo bước.
Anh không biết mình nên đi đâu.
Anh không còn muốn đi xung quanh tìm kiếm các vật phẩm ma thuật, vũ khí, áo giáp...
"Mình nên làm gì..."
Tiếng lẩm bẩm của cậu biến mất vào khoảng không trống rỗng.
Nó sẽ không có vấn đề gì, ngay cả khi anh đi vào một nơi nào đó rồi biến mất. Ngay cả lúc này, tâm trí anh bị ý nghĩ mãnh liệt đó hấp dẫn.
Tuy anh muốn tìm kiếm xem trong lòng mình đang mong muốn điều gì, nhưng anh cũng chỉ tìm được một cái hố trống rỗng như đống tro tàn từ mục tiêu bị phá nát của anh.
Vậy thì tại sao—
Nhìn xuống dưới, thành katana nằm bên bàn tay phải. Bên dưới lớp quần áo, anh đang mặc một chiếc áo giáp.
Lý do anh nắm chặt thanh katana trước khi đến thủ đô là vì anh đã sợ hãi. Ngay cả khi anh biết rõ nó sẽ chẳng thể làm được gì với con quái vật được gọi là Shalltear, người đã chặn những đòn tấn công bằng toàn bộ sức mạnh của anh chỉ với chiếc móng tay ửng hồng của cô, lo lắng về việc không có thanh katana bên cạnh đã là quá sức chịu đựng của anh.
Vậy sau đó nữa vì cớ gì mà anh vẫn tiếp tục giữ nó? Nó chẳng còn quan trọng ngay cả khi anh vứt nó lại phía sau. Phải chăng là anh đã quá sợ hãi?
Nghĩ lại thật kỹ, Brain lắc đầu.
Không.
Vì những cảm xúc gì mà khiến anh lại mang theo thanh katana bên mình, không thể có câu trả lời.
Brain dạo bước trong khi nhớ lại khung cảnh thủ đô khi anh lần đầu đặt chân đến đây. Trong khi các kiến trúc như cung điện và Hiệp hội ma pháp sư (Magician's guild) không có sự thay đổi, anh nhận ra đã có nhiều kiến trúc mới xuất hiện. Brain đang cố gắng tận hưởng trong khoảng trống ý ức của mình, đã có một chấn động xuống mặt đường.
Anh nhíu mày vì sự ồn ào. Nhưng âm thanh phát ra từ phía trước của anh được lắp đầy với cảm xúc bạo lực mạnh mẽ.
Khi anh sắp di chuyển sang một con đường khác, đôi mắt anh bị thu hút bởi một ông già. Trông ông già như thể đang lướt qua đám đông trông khi ông tiến sâu hơn vào trong.
'...Gì thế? Chuyển động đó là thế nào?"
Đôi mắt anh chớp nhiều lần trong khi vô tình phát ra tiếng nói. Chuyển động đó thật khó tin. Chúng làm anh suy nghĩ, giống như anh đang có một giấc mơ vào ban ngày hoặc là do một loại ma thuật nào đó gây ra.
Đó là một sự hoài nghi, thậm chí Brain cũng không thể bắt chước chuyển động của ông già đó. Kỹ thuật đó có thể được thực hiện nếu người ta có thể đọc được dòng chảy của lực xô và đẩy được tạo ra bởi một cá nhân và một đám đông.
—Những gì anh thấy là ông già đã hoàn toàn làm chủ cơ thể của ông ta.
Chân anh di chuyển đến chỗ ông già mà không hề do dự.
Sau khi xô đẩy những người khác sang một bên và đến trung tâm của đám đông, những gì đập vào mắt Brain là đúng vào thời điểm ông già tung cú đấm vào cằm người đàn ông ở tốc độ cực nhanh.
Làm sao mà? Đòn tấn công chỉ vừa mới đây... nếu là mình, liệu mình có tránh được không? Sẽ rất khó. Ông ta đánh lừa giác quan của người đàn ông? Mình đã nghĩ quá nhiều? Dù sao thì đòn đánh đó bài bản như viết từ sách ra vậy, không hề có bất cứ động tác dư thừa nào...
Anh cảm nhận được bản thân đang cực kỳ phấn khích khi nghĩ lại đòn đánh mà anh vừa được chứng kiến.
Không chỉ vì anh không thấy nó rõ ràng, rất khó để dùng tiêu chuẩn của một kiếm sĩ hay một võ sĩ để đánh giá. Tuy nhiên, với một thời gian ngắn đó là quá đủ để biết được rằng là ông già đó rất mạnh.
Thậm chí còn mạnh hơn cả anh.
Trong khi cắn chặt môi mình, Brain so sánh ông già với những đối thủ có tay nghề cao trong trí nhớ của anh. Tuy nhiên, ông ta là khác với họ.
Rốt cuộc thì ông già đó là ai?
Trong chớp mắt, ông già di chuyển ra khỏi đám đông. Một cậu thanh niên bước theo, như thể đi theo ông ấy. Như bị dụ dỗ, Brain trong chốc lát bị kích động, anh đi theo cậu thanh niên kia.
Cảm thấy hình như ông già có đôi mắt trên lưng, làm Brain cảm thấy khó khăn khi bám sát theo dõi. Nhưng với anh, đó không phải là mối quan tâm. Ngay cả khi cậu thanh niên kia phát hiện, Brain vẫn sẽ an toàn.
Sau khi bám theo họ được một lúc, Brain phát hiện sự hiện của những kẻ theo dõi khác. Tuy nhiên, cho dù họ có bám theo ông già hay cậu thanh niên kia cũng không can hệ gì tới anh.
Cuối cùng hai người họ rẽ vào một góc và con đường họ đi càng tối tăm hơn. Brain cảm thấy lo lắng, giống như anh đang bị kéo theo.
Liệu cậu ta có cảm thấy nó đáng ngờ? Brain cũng bắt đầu tự hỏi, cậu ta đã nói chuyện với ông già.
Bởi vì họ vừa đi vào một góc, Brain có thể núp trong con hẻm và lắng nghe.
Dựa vào cuộc trò chuyện, câu ta muốn học theo ông ấy.
Thật vô nghĩa. Ông già sẽ không chấp nhận một người không rõ ràng như cậu ta làm đệ tử.
Khi so sánh khả năng của cả hai, nếu cậu thanh niên kia là viên sỏi, thì ông già sẽ như là một viên ngọc khổng lồ. Họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
... Thật là đáng thương. Mình không nghĩ là không hiểu được sự khác biệt về kỹ năng của hai người họ lại đáng thương đến thế này. Vậy là đủ rồi, nhóc à.
Brain nghĩ và không lên tiếng.
Trong khi anh muốn nói với cậu ấy, nó cũng giống như tự chỉ đường cho quá khứ của bản thân, một kẻ đủ ngu ngốc đế mức tin rằng mình là người mạnh nhất.
Khi anh tiếp tục nghe lén— anh không quan nhiều đến các thông tin liên quan đến kĩ viện— dường như ông già đã quyết định đào tạo cậu một hoặc hai lần. Một ông già có tầm cỡ như vậy, một chàng trai như thế, Brain nghĩ liệu có điều gì đáng để dạy.
Chuyện gì đang xảy ra? Mình nhìn nhầm người sao? Không, không phải thế. Kỹ năng của cậu nhóc đó không có gì đặc biệt và cậu ta thậm chí còn không có tài năng!
Ông già muốn rèn luyện cho cậu ta những gì? Từ vị trí này, anh chỉ có thể nghe, không thể quan sát. Không thể cưỡng lại sự tò mò của bản thân, Brain cố ló mặt ra và từ từ liếc nhìn vào trong góc. Vào lúc đó—
Một luồng khí đáng sợ lao thẳng vào cơ thể cậu.
Tiếng thét của anh không thể diễn tả bằng lời.
Toàn bộ cơ thể anh như đông cứng.
Cảm giác như một con thú ăn thịt khổng lồ đang thở ngay trước mũi anh và chỉ cách có vài inch. Thế giới đã hoàn toàn chìm trong biển máu, khiến anh ngay cả đến cả chớp mắt cũng không thể, chứ đừng nói đến cử động. Nó khiến anh phải tự hỏi liệu trái tim mình đã ngừng đập chưa.
Sự hiện diện này thậm chí có thể trở thành đối thủ của Shalltear Bloodfallen, trong suy nghĩ của Brain, Shalltear là con quái vật mà anh xem là mạnh nhất thế giới.
Nếu ý chí của một người trở nên yếu đuối, trái tim của họ sẽ thật sự ngừng đập. Chân anh run rẩy, anh đã ngã xuống đất với một tiếng uỵch.
Đến cả mình còn thế này, cậu nhóc kia muốn chết sao?
Nếu cậu nhóc may mắn, cậu ta sau đó sẽ ngất đi.
Brain bò trên mặt đất với hai cánh tay, anh cố gắng liếc nhìn hai người họ — và chứng kiến một cảnh tượng không thể tin nổi. Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng cú sốc khiến anh hoàn toàn quên đi nổi sợ hãi.
Cậu nhóc đó đang đứng.
Giống như Brain, hai chân cậu ta đang run rẩy trong sợ hãi. Cho dù vậy, cậu ấy vẫn đứng vững.
Ch—chuyện gì đang xảy ra? Làm thế nào mà một cậu nhóc như thế vẫn còn đứng được?
Anh không thể nào hiểu được tại sao cậu nhóc kia vẫn đứng nổi trong khi bản thân anh, hai tay và đầu gối chống xuống đất trong nhục nhã.
Có thể cậu nhóc dùng vật phẩm ma thuật chống lại sợ lại hoặc là biết một võ kỹ có hiệu quả? Hay là cậu ta có khả năng đặc biệt nào?
Anh không thể nói chắc là trường hợp đó không có khả năng. Tuy nhiên, trong khi nhìn chằm chằm dáng vẻ không đáng tin cậy của cậu nhóc, trực giác cho Brain biết không phải là trường hợp đó. Mặc dù là không thể, nhưng nó là thứ duy nhất anh có thể nghĩ ra.
Cậu nhóc mạnh hơn Brain.
(Vô lý! Làm sao mà có thể!)
Nhìn qua trông cậu nhóc kia có rèn luyện cơ thể, nhưng nó vẫn còn chưa đủ. Từ việc xem xét chuyển động bước chân và cơ thể của cậu nhóc khi anh bám theo, cậu ta không có nhiều tài năng. Mặc dù là vậy, nhưng kết quả lại khác nhau.
(Ch—Chuyện gì đang xảy ra? Mình thật sự yếu đến vậy sao?)
Tầm nhìn của anh bắt đầu mờ dần đi.
Brain biết là nước mắt đã rời từ đôi mắt mình. Tuy nhiên, anh đã không đủ sức lực để lau chúng.
"Ư ư ư, ugh ... Kuh ..."
Anh cố gắng hết sức để không khóc thành tiếng. Mặc dù vậy, những giọt nước mắt như chảy dài vô tận.
"Tại sao...Tại...tại sao."
Brain nắm chặt mặt đất bụi bẩn và tập trung sức mạnh để đứng lên. Nhưng luồng sát khí đó làm anh không thể cử động dù chỉ là 1inch. Nhưng thể anh đang bị kiểm soát bởi người khác, đôi chân không thể cử động. Điều duy nhất anh có thể làm là ngước mặt lên nhìn cậu nhóc kia và ông già.
Anh nhìn lại phía sau.
Ngay lúc này, cậu nhóc vẫn đứng vững.
Ngay lúc này, cậu nhóc đang đứng đối mắt với ông già và sự khát máu của ông ta. Vốn dĩ tưởng kẻ sau lưng anh là yếu đuối dường như lại quá xa xôi.
"Là mình..."
Luôn yếu đuối?
Anh cảm thấy tức giận với chính bản thân mình, cho dù sau khi luồng khí khát máu tan biến, điều duy nhất anh có thể làm là đứng dậy.
Có vẻ như họ vẫn còn tiếp tục tập luyện. Không thể chịu đựng được nữa, Brain lấy hết can đảm và hét lên khi anh nhảy ra một góc.
"—Đợi— đợi đã! Tôi có điều muốn hỏi!"
Anh không còn quan tâm đến suy nghĩ có nên can thiệp vào luyện tập của họ hay anh nên tìm thời điểm thích hợp để xuất hiện.
Vai của cậu bé dựng lên khi nghe tiếng nói như tuyệt vọng khiến cậu ta quay lại, lộ vẻ ngạc nhiên của mình. Nếu vị trí của họ bị đảo ngược, Brain cũng sẽ có một biểu hiện tương tự.
"Đầu tiên, tôi thành thật xin lỗi vì đã làm gián đoạn hai người tập luyện. Tha thứ cho tôi. Tôi không thể chịu đựng để chờ đợi lâu hơn được nữa."
"....Ngài có biết anh ta không, Sebas-sama?"
"Không, tôi không biết anh ta. Đó không phải là bạn của cậu... "
Họ nhìn anh với sự hoài nghi. Nhưng nó là nằm trong dự đoán của anh.
"Trước hết, tên tôi là Brain Unglaus. Một lần nữa, cho phép tôi bày tỏ lời xin lỗi khi làm gián đoạn hai người tập luyện. Tôi thực sự xin lỗi."
Anh cúi đầu sâu hơn so với trước. anh cảm thấy hai chuyển động nhẹ.
Sau những gì mà anh nghĩ là đủ để thể hiện sự chân thành của mình, Brain ngước mặt lên và nhận thấy biểu hiện hoài nghi của họ đã giảm đi.
'Vậy cậu có việc gì với chúng tôi sao?"
Từ câu hỏi của ông già, Brain liếc nhìn cậu nhóc.
"Chuyện gì?"
Khi cậu nhóc đang suy nghĩ, Brain hỏi cậu một câu, như đang ho ra máu.
"Tại sao... làm thế nào có thể cậu vẫn còn đứng sau khi nhận lấy luồng sát khí đó?"
Đôi mắt của cậu nhóc mở to. Bởi vì khuôn mặt của cậu là vô cảm, một chuyển động nhẹ cũng có thể cảm thấy như một sự thay đổi lớn trong cảm xúc.
"Tôi muốn nghe nó. Luồng sát khí đó đã vượt quá những gì mà một người bình thường có thể chịu đựng. Ngay cả cơ thể này của tôi ... xin lỗi, thậm chí tôi không thể chịu đựng được. Nhưng cậu lại khác, cậu đã chịu đựng nó. Cậu vẫn đứng. Làm thế nào là cậu có thể làm được điều đó ??!"
Anh không thể nói một cách bình thường vì phấn khích. Tuy nhiên rất khó để ngăn chặn nó. Anh đã không chống lại được nổi sợ hãi của bản thân khi phải đối mặt với sức mạnh áp đảo của Shalltear Bloodfallen, và cậu nhóc này đã hứng chịu một luồng sát khí tương đương với cô ta và vẫn đứng vững, sự khác biệt đó đến từ đâu? (TL: một thằng vì đàn ông, 1 thằng vì gái, khác biệt đấy)
1
Anh muốn biết, bất kể thế nào.
Như ý nghĩ được truyền đến với cậu, mặc dù cậu xuất hiện trong sự thua thiệt, cậu nghĩ về nó một cách nghiêm túc và trả lời.
"... Tôi không biết. Trong cơn lốc đầy sự khát máu đó, tôi không biết làm thế nào mà mình có thể chịu đựng được nó. Nhưng có lẽ... là vì tôi đã nghĩ đến chủ nhân của mình."
"... Chủ nhân?"
"Vâng. Khi tôi nghĩ về người mà tôi phục vụ ... sức mạnh trong tôi tăng lên."
Làm sao mà cậu ta có thể tăng sức mạnh của mình với một điều như thế?
Brain như muốn hét lên, trước khi anh có thể làm vậy, ông già lặng lẽ nói.
"Có nghĩa là lòng trung thành của cậu ấy đã lấn áp nổi sợ hãi. Unglaus-sama, con người có thể thể hiện một sức mạnh đáng kinh ngạc nếu đó là vì những người quan trọng với họ. Cũng giống như cách một người mẹ nâng một cột trụ để cứu đứa con của mình đang bị mắc kẹt trong một ngôi nhà, giống như cách một người chồng nắm lấy vợ mình bằng một tay khi cô ấy sắp rơi, tôi tin rằng đó là sức mạnh của con người. Cậu ấy là một người tốt, cậu ấy đã thể hiện được thứ sức mạnh đó. Và không phải chỉ có một mình cậu ấy ở đây có thể. Nếu có một thứ gì đó mà cậu có thể đánh đổi bằng bất cứ thú gì, sau đó Unglaus-sama cũng sẽ có được thứ sức mạnh to lớn hơn những gì cậu mong đợi."
Brain không thể tin. Điều mà anh tuyệt đối không thể đánh đổi, "ham muốn sức mạnh" của anh giờ đã kết thúc trong vô nghĩa. Nó đã bị phá hủy quá dễ dàng, điều đó làm anh sợ hãi và muốn bỏ chạy?
Nét mặt anh dần trở nên tối sầm và cúi mặt xuống, những lời tiếp đến của ông già mang gương mặt anh dần trở lại bình tĩnh.
"... Thứ gì đó tự mạnh lên sẽ là yếu đuối. Sau tất cả, nó sẽ kết thúc cậu trong sự tan vỡ. Thay vào đó, nếu cậu xây dựng mối liên kết với ai đó, nếu cậu có thể giao phó tất cả những gì mình có cho người đó, kể cả khi cậu gặp thất bại thì cậu cũng sẽ không ngã xuống."
Brain thầm nghĩ về bản thân mình. Thật sự là như vậy sao?
Tuy nhiên, anh không có gì cả. Anh đã vứt bỏ tất cả sang một bên, anh đã nghĩ chúng là vô ích và không cần thiết cho việc theo đuổi sức mạnh. Hóa ra chúng lại là những thứ thật sự quan trọng.
Brain cười khổ, cuộc sống của anh không còn gì ngoài những sai lầm. Trước khi anh nhận ra điều đó, lời nói thoát ra từ miệng anh như một lời thú tội.
"Tôi đã vứt đi tất cả. Liệu có phải quá muộn để tôi bắt đầu lại lần nữa?"
"Có thể. Ngay cả một người không có tài năng như tôi cũng có thể làm được điều đó. Nếu đó là Unglaus-sama, tôi không nghĩ rằng không gì là không thể! Chắc chắn không phải là quá muộn!"
Những lời của cậu nhóc này không có bằng chứng. Tuy nhiên, thật lạ lùng, Brain cảm nhận trong tim mình đang có cảm giác ấm áp.
"Cậu thật tốt và mạnh mẽ... tôi xin lỗi."
Cậu ta cảm thấy bấn loạn bởi lời xin lỗi bất ngờ. Một người tràn đầy dũng khí hơn thế này, anh đã chế nhạo cậu và gọi cậu là một thằng nhãi.
Ngu ngốc. Mình thật sự, rất ngu ngốc...
"Ngài nói mình là Brain Unglaus... Có phải ngài là người đã chiến đấu với Stronoff-sama trong quá khứ?"
"... Cậu biết sao... cậu có xem trận chiến đó sao?"
"Ah, tôi đã không thể xem trận chiến đó. Tôi chỉ nghe nó từ một người đã xem trận chiến. Người đó nói rằng Unglaus-sama là một kiếm sĩ tuyệt vời và những người có kỹ năng như vậy trong Vương quốc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vậy bây giờ khi được nhìn thấy tư thế của ngài và cách mà ngài ổn định trọng tâm khi ngài di chuyển, tôi biết là những người đó đã nói thật!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...