Người dịch: Halucky
Chuông cửa reo ngay trước năm giờ sáng Chủ nhật. Elizabeth loạng choạng trượt khỏi giường, nhìn chằm chằm vào đồng hồ đầy hoang mang. Cuối cùng, cô xem xét lại mọi chuyện, nhưng chắc chắn có thứ gì nhầm lẫn. Ai lại dựa vào chuông cửa nhà cô lúc 4h:54’ sáng chứ?
“Qinlan,” cô thì thầm, run rẩy di chuyển xuống hành lang ở cửa vào.
Cô nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa, mặc dù cô thực sự không chắc lắm. Ngáp dài, cô tháo chốt dây xích, và mở khóa cửa.
“Không thể đợi vào giờ khác sao?” cô cáu kỉnh hỏi, hướng về phía nhà bếp, chuẩn bị một bình cà phê. Nếu phải đối phó với anh vào giờ này, cô cần tỉnh táo hơn là bản thân lúc này.
“Không,” anh nói. “Anh chưa được ngủ, và anh muốn nhận được nó.”
Cô cũng đâu ngủ đủ; sau khi anh rời đi sáng hôm qua, cô đi thơ thẩn quanh căn hộ, cảm giác bồn chồn, không thể ngồi xuống kiên trì làm việc gì. Mất một thời gian lâu để suy nghĩ, cuối cùng cô nhận ra mình thật cô đơn. Anh đã ở với cô trong ba mươi sáu giờ, ôm ấp lấy cô trong lúc họ ngủ, làm tình, nói chuyện, tranh luận và cười vang. Sự cố cúp điện đã buộc họ ở trong một nhà kính đầy thân mật, đưa cô trở lại những cơn ác mộng cũ, và có thể đặt giới hạn cho chúng.
Chiếc giường dường như quá rộng, quá lạnh, quá trống trải. Lần đầu tiên cô bắt đầu đặt câu hỏi đúng hay không việc cô phá vỡ mối quan hệ với anh. Qinlan chắc chắn không phải là Eric Landers. Cô cảm thấy vô cùng an toàn và thương yêu đối với anh; ở mức độ nào đó, ít nhất, cô không cho rằng anh sẽ làm tổn thương cô.
Khía cạnh khác trong tính cách của anh khiến cô lo lắng nhất, là bí mật và sự cương quyết của anh luôn nằm trong tầm kiểm soát. Cô có đồng cảm với những điều được kiểm soát; sau tất cả, cô cũng có một chút cuồng tín với những chủ đề cá nhân. Vấn đề là cô đã phải chiến đấu cật lực để đưa bản thân mình trở lại, làm sao cô có thể mạo hiểm danh tính mình một lần nữa đây? Quinlan không hề nao núng cứ như thủy triều vậy; mọi tính cách ít cá nhân hơn đều vỡ vụn trước anh. Cô không biết chút gì về những quãng lớn của cuộc đời anh, thứ đã tạo nên con người anh. Chuyện gì xảy ra nếu anh giấu cô vài điều mà cô hoàn toàn không thể sống cùng? Chuyện gì nếu có một bóng tối ngự trị trong tâm hồn anh mà anh có thể kiểm soát cho tới khi là quá muộn để cô bảo vệ được bản thân mình?
Cô không bị ảo tưởng về hôn nhân. Ngay cả trong thời đại ngày nay, đàn ông có quyền tự chủ nhất định đối với vợ của anh ta. Mọi người không có khuynh hướng dính líu tới “những cuộc cãi vã” mang tính chất gia đình, thậm chí khi cuộc cãi vã đó có liên quan tới một người đàn ông đánh đập người vợ yếu đuối, bé nhỏ của anh ta. Một vài sở cảnh sát bắt đầu xem xét vấn đề này nghiêm túc hơn, nhưng họ đã ngập lún trong nào là tội phạm đường phố, ma túy hay chém giết nhau trên đường cao tốc, khách quan mà nói, cô có thể nhận thấy khuôn mặt bị sưng hay cánh tay bị gãy của một phụ nữ có vẻ không nguy kịch bằng khi cân nhắc so sánh với các vấn đề kia.
Và kết hôn là điều Quinlan muốn. Nếu cô bắt đầu lại một mối quan hệ với anh, anh có thể không đề cập đến nó trong một thời gian - nhiều nhất cô cho anh một tuần - nhưng anh sẽ không ngừng theo đuổi mục tiêu đó như anh từng làm với những thứ khác. Cô yêu anh quá nhiều mà biết rằng cuối cùng anh sẽ làm cô dần kiệt sức, đó là lý do lúc này, cô buộc phải thực hiện một quyết định cuối cùng. Và cô có thể làm nó bây giờ - nếu câu trả lời là không. Cô vẫn còn đủ sức để rời xa anh, vì lợi ích tốt nhất của chính cô. Nếu cô đợi, quyết tâm từng ngày sẽ suy yếu, để rồi chỉ giải quyết được hơn một chút.
Anh im lặng trong khi cô di chuyển quanh phòng bếp, chuẩn bị máy pha cà phê và bật nó. Tiếng kêu ùng ục và tiếng rít lên lấp đầy không khí khi nước đun nóng; rồi đến tiếng kêu leng keng khe khẽ của nước sôi trong bình, mùi thơm ngon của cà phê tươi tràn ngập căn phòng.
“Nào, ngồi xuống,” anh lên tiếng, đặt chiếc cặp tài liệu lên bàn. Đó là lần đầu tiên cô chú ý đến nó.
Cô lắc đầu. “Nếu chuyện này đòi hỏi suy nghĩ, ít nhất đợi cho tới khi em có một cốc cà phê.”
Miệng anh cong lên. “Anh không biết nữa. Bằng cách nào đó, anh cho rằng anh sẽ có cơ hội thỏa thuận tốt hơn nếu não của em ở yên trạng thái trung hòa và em chỉ hành động theo bản năng của em thôi.”
“Ý anh là hóc môn.”
“Anh chẳng có gì chống lại một trong hai thứ này.” Anh xoa râu mình và thở dài mệt mỏi. “Nhưng anh cho rằng mình cũng có thể dùng một cốc cà phê.”
Cô thấy anh dành thời gian thay quần áo; anh đang mặc quần jean trông có vẻ đã mười năm rồi, và một cái áo sơ mi cốt tông màu trắng mềm mại. Đôi mắt anh hằn nhiều vết thâm quầng và đỏ ngầu vì thiếu ngủ, rõ ràng anh vẫn chưa cạo râu kể từ buổi sáng trước khi sự cố cúp điện. Vệt mờ tối của bộ râu rậm rạp khiến anh trông như một tên du côn; trên thực tế, anh giống hệt loại người mà anh đã thuê.
Khi cà phê ngừng nhỏ giọt, cô giót đầy hai cốc, đẩy một cốc tới trước mặt anh khi cô ngồi vào một chỗ cạnh bàn. Cẩn thận nhấm nháp từng ngụm nóng bỏng, cô tự hỏi mất bao lâu nó sẽ sưởi ấm máu trong cơ thể mình.
Anh mở cặp tài liệu, mang ra hai tập hồ sơ, một rất mỏng còn tập kia dày hơn một inch. Anh trượt tập mỏng về phía cô. “Được rồi, hãy đọc tập này trước.”
Cô mở ra, lông mày nhướn lên khi cô nhận ra về cơ bản nó giống tập hồ sơ anh có về mình, mặc dù thứ này là về bản thân anh. Chỉ có điều nó khá sơ sài. Nó nêu ra tên anh, ngày sinh, nơi sinh, số an sinh xã hội, mô tả cơ thể, trình độ giáo dục và nghề nghiệp hiện nay, cũng như vài nét chính cuộc hôn nhân ngắn ngủi của anh cách đây nhiều năm. Ngoại trừ những điều đó ra, dường như chẳng có gì tồn tại giữa những năm kể từ khi anh li dị cho đến lúc anh bắt đầu công việc bảo mật của mình.
“Anh lưu mình trong kho lạnh trong mười lăm năm à?” cuối cùng cô hỏi, đẩy mạnh tập hồ sơ về lại phía anh. “Em đánh giá cao việc làm, nhưng nếu điều này được cho là kể với em về anh thì nó thiếu một chút gì đó.”
Anh nhìn cô cảnh giác rồi toe toét cười. “Không nhiều người có thể xoay sở để châm chọc vào lúc năm giờ sáng đâu.”
“Vào lúc năm giờ, đó là tất cả em có thể điều khiển.”
“Anh sẽ nhớ điều đó,” anh thì thầm, rồi trượt tập hồ sơ thứ hai dày hơn về phía cô. “Đây là những thông tin em sẽ không nhận được nếu điều tra anh.”
Mức độ quan tâm của cô ngay lập tức tăng vọt, cô lật mở tờ bìa. Những tài liệu trước mặt cô không phải bản chính, mà là một sự xáo trộn của các bản sao chụp và bản fax. Cô nhìn lên đầu một trang và bắn sang anh ánh nhìn hoảng hốt. “Chính phủ ư?”
“Bạn thân của anh cố gắng có được hồ sơ của anh và gửi nó cho anh. Không gì trong đó là sẽ tiết lộ bí mật quốc gia, nhưng thông tin được bảo mật vì lợi ích của anh. Anh có thể đột nhập vào máy tính, nhưng như thể có nghĩa là sớm đối mặt với án tù, vì thế phải mất thời gian để ghép nối tất cả với nhau.”
“Chính xác là thứ anh làm ư?” cô hỏi, không một chút chắc chắn về điều cô muốn biết. Sau khi quá thất vọng về sự thiếu cởi mở của anh, giờ đây cuộc dời anh đang phơi bày trước mặt cô, cô lại chẳng háo hức để biết chi tiết. Nếu anh bị bắn, hay gặp nguy hiểm vì chuyện này... có thể sẽ đẩy cô tới một loạt những cơn ác mộng khác.
“Không phải chuyện tầm phào Hollywood đâu,” anh đảm bảo với cô, cười nhăn nhở.
“Em thất vọng đấy. Ý anh là anh không phải đặc vụ ngầm chứ?” Yên tâm là không giống thế.
“Nó là một khóa ở Hollywood. Trong công việc, nó gọi là một thám tử hiện trường. Và không, đó không phải việc anh làm. Anh thu thập thông tin, thiết lập hệ thống an ninh và giám sát, làm việc với lực lượng chống khủng bố. Đó không phải kiểu công việc mà em thảo luận với bạn thân trong quán bar sau giờ làm.”
“Em có thể hiểu được. Anh tạo thói quen không kể về bản thân và thứ mình làm.”
“Nó còn hơn chỉ là thói quen, nó có nghĩa là mạng sống con người. Anh vẫn không nói về nó vì anh biết người khác vẫn đang đảm trách nhiệm vụ. Thông tin là tài sản lớn nhất một chính phủ có thể có, và cũng nguy hiểm nhất.”
Cô vỗ nhẹ lên tập hồ sơ. “Vậy tại sao anh chỉ em biết về chuyện này?”
“Vì anh tin em,” anh nói đơn giản; rồi một điệu cười khác lan ra trên khuôn mặt anh. “Và bởi vì anh không nghĩ em tin anh nếu anh chỉ nói, ‘anh không thể kể về bản thân được, công việc liên quan đến chính phủ mà, suỵt suỵt.’ Em sẽ cười vào mặt anh. Nó là kiểu câu chuyện tào lao em nghe thấy trong quán bar độc thân, những chàng trai khéo léo cố gắng gây ấn tượng với mấy kẻ ngu ngốc. Mà em đâu phải một kẻ ngốc.”
Sau khi lật vài trang và lướt lên chúng, cô nói, “Anh đúng. Em sẽ không tin vào chuyện này. Phần lớn mọi người không làm loại công việc này.”
Anh nhún vai. “Như anh đã nói, anh đã vào học ở Cal Tech, và anh rất giỏi trong lĩnh vực anh đã làm.”
“Đã làm á?” cô hỏi hoài nghi. “Nó là thứ anh vẫn làm mà. Chỉ là bây giờ anh làm nó cho bản thân thay vì cho chính phủ.” Một ý tưởng đánh vào cô. “Những người anh thuê. Họ là---?”
“Một vài trong số đó,” anh thú nhận.
“Giống gã xe máy?”
Anh cười lớn. “Giống gã xe máy. Chết tiệt, em nghĩ anh thuê bất kể ai giống thế mà không biết về bản thân anh ta ư? Anh ta thực sự là một đặc vụ đấy, một gã khốn thực thụ.”
“Họ đến với anh vì công việc khi mà anh đã rời bỏ sao?”
“Không, không giống thế. Anh đâu phải một nhà trọ nửa đường để thiêu rụi hết nhân viên của chính phủ. Anh theo dõi mọi người, tiếp xúc với họ để xem xét nếu họ hứng thú làm việc với anh. Hầu hết trong số họ đều rất bình thường, chỉ là vấn đề di chuyển một công việc máy tính này sang công việc khác thôi.”
Cô đóng tập hồ sơ, đẩy nó xa khỏi mình. Quinlan nhìn cô đầy cảnh giác. “Em không đọc nó à?”
“Không. Em không cần biết từng chi tiết về mọi thứ anh từng làm. Một bản miêu tả chung ngắn gọn là đủ.”
Anh kéo dài một hơi thở sâu và ngồi trở lại. “Được thôi. Vậy là xong. Anh đã làm tất cả có thể. Anh không thể thuyết phục em, chứng minh cho em bằng bất cứ cách nào rằng, anh sẽ không bao giờ đối xử với em giống như Landers đã làm. Anh biết mình sẽ không, nhưng vấn đề là em phải tin điều đó. Elizabeth, em yêu, em sẽ lấy anh chứ?”
Cô không thể đừng được. Cô biết đó không phải là cách một người phụ nữ tin dùng để đáp lại một lời cầu hôn, nhưng vẻ kiên quyết quá đặc trưng của Tom Quinlan không thể ngăn cô khỏi tiếng cười trực bùng nổ. Cô có lẽ sẽ nghe câu hỏi đó mỗi ngày cho tới khi hoặc cô cho anh câu trả lời anh muốn hoặc phát điên lên vì áp lực. Thay vì khiến bản thân bị đè nặng, như đã từng trước đây, có một sự thoải mái nhất định khi biết rằng cô có thể phụ thuộc vào anh trong chừng mực đó. Nhìn thấy tệp hồ sơ đó có ý nghĩa với cô nhiều hơn anh có thể nghĩ. Nó không chỉ là lấp đầy những quãng trống trong cuộc đời anh, mà còn có nghĩa là anh tin tưởng cho cô biết về bản thân mình.
Cô tự chủ lấy lại bình tĩnh rồi nhìn chăm chú vào anh với vẻ nghiêm túc. Bằng cách nào đó, chuyện xảy ra trong lúc cúp điện đã làm giảm đi vòng kìm kẹp mà Eric Landers đã chất lên cô, thậm chí sau rất nhiều năm. Trong suốt những giờ phút kéo dài của cái đêm nóng bỏng đó, cô buộc bản thân nhìn thẳng vào chuyện đã xảy ra, để đối phó với nó, và lần đầu tiên cô nhận ra rằng Eric vẫn giam giữ cô. Vì anh ta, cô đã lo sợ không để mình thực sự được sống. Cô vẫn còn sợ, nhưng đột nhiên, nỗi sợ đánh mất thứ mà cô có còn lớn hơn. Liệu có khả năng cô mất Quinlan không, cô nghĩ, nhìn anh trìu mến xen chút hài hước. Nhưng, vâng, cô có thể mất anh, nếu cô không bắt đầu đánh giá cao giá trị những điều anh đang đề nghị cô. Đây là cơ hội một mất một còn.
Anh bắt đầu bồn chồn bên dưới cái nhìn im lặng của cô. Cô hít vào thật sâu. “Kết hôn ư? Không chung sống cùng nhau, xem nó diễn ra thế nào?”
“Không. Kết hôn. Lời thề danh dự và yêu thương. Cho tới lúc chết.”
Cô hơi cau mày với anh. Anh luôn vững như bàn thạch khi anh quyết tâm với chuyện gì. “Anh có thể đến sớm hơn anh nghĩ,” cô lẩm bẩm.
“Thế là xong, nếu em là người tóm cổ anh. Anh có một ý tưởng về cách thức em nên dùng đấy,” anh trả lời, và một ánh nhìn đầy ham muốn nhục dục mãnh liệt hiện trên khuôn mặt. Anh rùng mình một chút, rồi trấn tĩnh bản thân, giơ tay phải lên. “Anh thề mình sẽ là một con mèo con thực sự. Một phụ nữ như em cần có khả năng.”
Cô đang uống một ngụm cà phê, những lời này của anh khiến cô bị sặc. Cô ho và thở khò khè, nhìn anh chằm chằm ngờ vực. “Vậy tại sao anh không chỉ cho em tí gì?” cô la lên.
“Vì anh e đem lại cho em đủ khả năng đẩy anh rời xa,” anh nói. Anh trao cho cô nụ cười nửa miệng, công nhận điểm yếu của bản thân, rồi đưa tay ra với cô. “Em cũng sợ anh mà, bé yêu. Anh đã sợ chết khiếp rằng em sẽ quyết định tránh xa anh lâu hơn nữa.”
Cô khoanh tay, chăm chú nhìn anh, từ chối vòng tay dang rộng của anh. “Nếu anh nghĩ mình kiếm được một cô nô lệ bé nhỏ, anh sẽ thất vọng đấy. Em sẽ không chạy theo sau anh, em không thích nấu nướng và em không chịu được quần áo bẩn vương vãi khắp nơi đâu.”
Một điệu cười nhăn nhở lan rộng trên khuôn mặt anh khi cô nói, trông gần như là hoan hỉ, nhưng anh chỉ nói nhẹ nhàng, “Với một người đàn ông, anh khá là gọn gàng.”
“Chưa đủ tốt. Em đã nghe về phẩm chất đó.”
Anh thở dài. “Được rồi. Chúng ta sẽ viết nó vào bản cam kết hôn ước. Anh sẽ treo quần áo lên, dội sạch râu khỏi bồn rửa và đậy nắp bệ toa lét lại. Anh sẽ thức dậy cùng lũ con---”
“Con ư?” cô hỏi tế nhị.
Anh nhướn lông mày. Cô kiềm chế một nụ cười. Lạy Chúa, thỏa thuận với anh thật hào hứng! “Vâng,” cô nói, dịu xuống. “Những đứa con. Nhưng không hơn hai đâu đấy.”
“Hai nghe ổn rồi. Thỏa thuận nhé?”
Cô giả bộ xem xét rồi lên tiếng, “Thỏa thuận,” và họ long trọng bắt tay nhau.
Quinlan thở dài hài lòng, kéo mạnh cô vào vòng tay mình, nghĩa là kéo cô ngang qua bàn, đánh bật cốc cà phê rơi xuống sàn. Quên đi vũng màu nâu đang lan rộng, anh giữ cô trong lòng, hôn cô cho tới khi đầu gối cô nhũn ra. Khi ngẩng đầu lên, một điệu cười toe toét xuất hiện trên mặt anh, anh nói, “Bằng cách này, anh luôn biết cách vượt qua chính bản thân mình.”
Cô đặt bàn tay lên chiếc cằm thô ráp của anh và hôn lại. “Em biết,” cô nói vẻ tự mãn.
Hơn một giờ sau, anh nhấc đầu khỏi gối, cau mày nhìn cô. “Không cách nào em có thể biết được đâu.”
“Không chắc chắn, nhưng em không tin.” Cô duỗi dài người, cảm giác lười biếng và đủ đầy. Toàn bộ cơ thể cô rộn ràng với hơi ấm nấn ná, dễ chịu
Anh thu cô lại gần và đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô. “Sáu tháng,” anh lầm bầm. “Và phải cần đến một buổi cúp điện mới khiến em nói chuyện với anh.”
“Em cảm thấy thích cúp điện hơn đấy,” cô thì thầm. “Không có nó, em sẽ không bị buộc phải ở cùng anh quá nhiều thời gian.”
“Em đang nói rằng chúng ta sẽ không đi tới đâu nếu chuyện đó không xảy ra ư?”
“Em sẽ không cho anh cơ hội đến gần em đến thế,” cô nói, giọng cô rất khẽ mà chân thành. “Em không chơi trò chơi, Tom. Em sợ anh chết khiếp, để rồi lại đánh mất mình. Anh sẽ không bao giờ có cơ hội để thuyết phục em nếu không có sự cố cúp điện.”
“Vậy Chúa ban phước lành cho lưới điện quá tải,” anh thì thầm. “Nhưng anh sẽ phải có em, cách này hay cách khác.”
“Cách khác là bắt cóc, em không thể nghĩ bằng cách nào,” cô trả lời chua cay.
Anh bước đi không gây tiếng động, sự im lặng khiến cô ngẩng đầu, ném cho anh ánh nhìn giận dữ đáng ngờ. Anh cố gắng trông vô tội, rồi đành từ bỏ khi anh thấy cô không đồng ý.
“Đó là điều anh đã lên kế hoạch cho cuối tuần, nếu em từ chối đi ăn với anh tối thứ năm,” anh thừa nhận với một chút ngượng ngùng.
“Ah-ha. Em cho rằng anh sẽ phục kích em chiều hôm đó.”
“Một người đàn ông phải làm gì đó khi người phụ nữ của anh ta không dành thời gian cho anh ta,” anh lẩm bẩm. “Anh không còn hy vọng mà.”
Cô nói, “Giờ là sáu rưỡi.”
Một chút bối rối nhanh chóng lướt qua mặt anh; rồi anh liếc nhìn đồng hồ, cười toét miệng. “Đúng thế,” anh nói hài lòng. Cô vừa mới dành thời gian cho anh - mà còn nhiều hơn nữa. Với một chuyển động uyển chuyển của cơ thể cường tráng, anh đổ nhào trở lại tấm ga giường nhăn nhúm và leo lên trên cô.
“Anh yêu em,” anh gầm gừ. “Và anh vẫn chưa nghe thấy câu trả lời ‘vâng’ mà mình đang chờ.”
“Em đồng ý. Chúng ta đã làm một thỏa thuận rồi.”
“Anh biết, nhưng anh cần truyền thống hơn thế một chút. Elizabeth Major, em sẽ lấy anh chứ?”
Cô ngập ngừng một giây. Eric Landers đã mất quyền giữ cô như một nạn nhân. “Vâng, Tom Quinlan, em chắc chắn đồng ý.”
Anh cúi đầu xuống hôn cô. Khi anh ngẩng lên, cả hai đều thở khó nhọc, biết rằng vẫn còn một lúc nữa trước khi họ ra khỏi giường. Anh liếc qua đồng hồ. “Khoảng chín giờ,” anh thì thầm, “nhắc anh gọi vài cú điện thoại. Anh cần hủy bỏ kế hoạch bắt cóc.”
Cô cười vang, và tiếp tục cười cho đến khi cú đẩy mạnh mẽ của anh đi vào trong cơ thể cô biến tiếng cười thành một tiếng rên nho nhỏ của niềm vui sướng, anh không ngừng tập trung vào nhiệm vụ mang lại cho cả hai cảm xúc ngây ngất mãnh liệt, trạng thái mà họ chỉ tìm thấy khi ở bên nhau. Cô từng e sợ phần đó trong con người anh, nhưng giờ cô biết chính điều đó tạo nên anh, người đàn ông cô có thể trông mong vào trong phần đời còn lại của mình. Khi cô níu lấy bờ vai anh, một tiếng vang không rõ ràng của ý nghĩ thoáng quá tâm trí cô: “Chúa ban sự cố quá tải!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...