Ôsin xinh gái và công tử đẹp trai

chap 26
trường : hôm nay Đăng làm lễ đính hôn. Còn gần 2 tiếng nữa buổi lễ sẽ diễn ra
my : uhm. Em cầu chúc cho 2 người , 1 người em thik và 1 người thik người em thik hạnh phúc.
trường : em hok thể nào quên được Đăng vậy tại soa lại làm khổ mình và khổ cả Đăng như thế.em thừa bik là Đăng luôn luôn cùng em vượt qua mọi thử thách để 2 đứa được ở cạnh nhau. tại sao em lại chọn cách rút lui.???
My : em hok muốn vì em mà Đăng gây gổ với ông
trường : em như thế, em có nghĩ đến cảm giác của Đăng hay hok ? em có từng nghic Đăng sẽ ra sao hok?
My : anh ấy sẽ tốt thôi
trường : anh hok bik tốt hay hok?! Nhưng chẳng nagỳ nào mà nó hok đi nhậu. từ nagỳ xảy ra chuyện hok ai thấy nó cười nói.nó chẳng nói chuyện với ai.nó như một cái xác hok hồn.nó là 1 đứa coi trọng tình cảm. nếu là em em sẽ ra sao chi tim mình bị tổn thương, một vết thường quá lớn ?
my : rồi nó sẽ lành theo theo thời gian

trường : My, anh bik em đang nói dối vì em thừa bik hok phaỉ vết thường nào cũng lành được theo thời gian. bởi em cũng là người mang một vết thương lòng. nếu có thể lành thì em đã hok khóc những ngày qua.vẫn còn kịp, em hãy đến đó đi.
my : hok. Em phải đi tìm Trân.em sẽ cố quên .
trường : em đi tìm Trân ??? em hok đến đó sao ???
my : vâng. Em đi tìm em gái em.
trên đường đến tìm Trân thì My bị tai nạn giao thông. Trường như ngã quỵ khi nghe tin My bị chấn thương nặng ở đầu.khả năng sống của My là một sợi dây mỏng manh. không thể nào tin được một cô gái vừa bước vào tuổi18 lại sắp phải ra đi mai mãi.
Trân hay tin chị bị tai nạn cũng vội vào viện. Trân cảm thấy hối hận vì đã hok nghe lời chị. nếu Trân nghe lời cùng về vơid My thì My sẽ hok phải như thế này. Đèn phòng cấp cứu vẫn bật sáng vàngười đang nằm trong đó là My. Ánh đèn tắt, My được đưa ra.
Trân : chị ơi, em xin lỗi, em xinlỗi vì đã…nếu hok vì em thì chị đã hok phải như thế này. chị ơi, chị tỉnh lại đi, chị mắng em,la em đi chị ơi.
trường : chị ễm hok sao đâu. Chúng ta phải đặt niêm ftin rằng chị em sẽ tỉnh lại
trân : nhưng bác sĩ đã nói nếu chị em hok tỉnh lại thì chị sẽ sống đời sống thực vật. em hok muốn chị em phải sống như thế.anh ơi, anh nói bãc sĩ cứu chị em tỉnh lại đi. chị ơi.
_ _ _
mẹ Đ : con đã suy nghĩ chưa. Hôm nay là ngày có thể xem là ngày quyết định t/c cả cuộc đời con đó.
Đăng : chẳng phải mẹ nên vui vì con nghe lời ông sao ???
mẹ Đ : con và My có chuyện hiểu lầm gì hay sao ? mẹ hok tin My lại nhận tiền của ông rồi bỏ đi. mẹ càng hok thể tin My ở nhà chúng ta, tiếp cận con để lừa gạt t/c con chỉ vì tiền. theo mẹ My hok phải là cô gái như thế.
Đăng : con cũng như mẹ. con cũng đã từng hok tin, nhưng rồi chính miệng My đã nói ra điều đó. Bây giờ con cũng hok muốn nhắc đến chuyện đó nữa.
mẹ Đ : nói thật cho mẹ bik con có thik Ly hok ? đừng đem t/c của mình ra đùa giỡn như thế
đăng : tim con đã chik từ ngày My ra đi. con chẳng còn có thể thik một ai nữa.

mẹ Đ : vậy tại sao con lại làm lễ này ?
đăng : con cũng chẳng bik. Nhưng có lẽ thế sẽ tốt cho cả 4 người
mẹ Đ : 4 người ??? ( bà vẫn chưa bik chuyện Trường và My)
đăng : thôi, con vào trong sắp đến giừo làm lễ rồi.
Anh từ ngoài cửa chạy vào miệng hok ngừng kêu to" Đăng ơi, bạn gái mày xảy ra chuyện. bạn gái mày có chuyện rồi Đăng ơi "
Anh : con chào bác gái ( vừa nói vừa thở )
mẹ Đ : bạn gái nào của nó xảy ra chuyện? vợ tương lai của nó ở trong chờ giờ làm lễ thì còn bạn gái gì nữa ?
Anh : dạ , My
Đăng vội qay lại chỗ Anh : chuyện gì ? My xảy ra chuyện gì ?
Anh : anh Trường vừa gọi nói là My bị tai nạn giao thông đang ở bệnh viện
Đăng : chắc là một trò đùa đó. Cô ấy luôn bên cạnh anh Trường thì làm gì có chuyện

Anh : hok phải đâu. My sắp chik thật rồi. bây gàơ khoảng cách giữa sự sống và cái chik với My rất mỏng manh. Cô ấy có thể iỉnh lại và cũng có thể nằm xuống mãi mãi.nếu mày hok tin thì cứ ở lại đây để chào đón hạnh phúc sắp diễn ra của mày.
Nói rồi Anh bước đi. Đăng im lặng 30s.
Đăng : mẹ, con xin lỗi
mẹ Đ : hạnh phúc đang nằm trong tay con. Con buông tay thì nó sẽ mất mãi mãi. Hãy đến đó. t/y có sức mạnh rất kì lạ. hãy đến đó nắm lấy tay tay người con yêu.hãy cho cô ấy bik rằng dù thế nào thì cô ấy hok bao giờ cô đơn.
Đăng : mẹ…
mẹ Đ : đi đi. mẹ ủng hộ con
Đăng chạy vội khi tiếng chuông đồng hò báo đến giờ làm lễ.sự bỏ chạy của Đăng đã làm cho buổi lễ nháo nhào cả lên.một lễ đính hôn chỉ có nữ chính mà hok có nam chính. mọi người đến dự dần ra về.
_ _ _


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui