Kim Anh…Kim Anh
Tú Anh ngồi sẵn bên hàng nước khi thấy Kim Anh vừa bước chân đến cổng anh liền vẫy tay gọi. Kim Anh quay nhìn người gọi mình. Cô thấy Tú Anh và cả Trịnh Kim đang ngồi đấy.
Kim Anh vội vàng quay phắt mặt đi chạy nhanh vào trường. Tú Anh ớ người ra:
- Tự nhiên người ta gọi lại chạy.
Trịnh Kim cũng đứng dậy đi vào trường ngồi nhìn theo. Vào giữa trường. Tử Kỳ đang đi đến thư việ bỗng thấy Kim Anh cắm đầu cắm cổ đi như chạy,câụ gọi lại:
- Này.
Kim Anh không để ý gì nên vẫn cứ đi, Tử Kỳ kéo cặp cô lại:
- Sao vậy.
Kim Anh đứng lại nhìn ngó xung quanh, cô yên tâm vì không thấy Trịnh Kim.
Cô nói:
- Có gì đâu.
- Sao cậu đi như ma đuổi vậy. Làm gì mờ ám đúng không - Tử Kỳ đoán.
Kim Ah nhìn Tử Kỳ, cô nảy ra ý định :
- Kỳ đẹp trai ơi.
- Xời khen thừa. Có chuyện gì.
Kim Anh kéo người Tử Kỳ thấy xuống,ghé vào tai cậu nói nhỏ gì đó. Tử Kỳ ngạc nhiên hỏi:
- Để làm gì.
- Thì cậu cứ giúp tôi đi. – Kim Anh nhăn nhó.
Trịnh Kim đang đi vào, Kim Anh nhìn thấy cô vôị vàng nói:
- Thôi giúp nhé. Đi đây ra chơi gặp ở căng-tin giải thích sau.
Vừa nóĩong Kim Anh đã chạy mất dạng. Lúc ấy Trịnh Kim cũng đi tới, Tử Kỳ hỏi:
- Mày với Kim Anh có chuyện gì à.
- Kim Anh nói gì với mày à. - Trịnh Kim hỏi.
- Không, tai đoán vậy.
Trịnh Kim mím môi cười cười nhìn theo dáng vẻ hấp tấp của Kim Anh. Tử Kỳ lắc đầu không hiểu, anh chợt nhớ đến việc Kim Anh nhờ mình, cậu nói:
- À mày cho tao mượn máy gọi điện cho mẹ cái, máy tao hết tiền rồi.
Trịnh Kim đưa máy cho Tử Kỳ, cậu đi ra một góc vờ ấn số gọi nhưng thật ra là đang xem tin nhắn. Tử Kỳ làm mọi chuyện để làm gì cơ chứ TRịnh Kim đã để mật khẩu khoá tin nhắn làm sao mà cậu vào được. Tử Kỳ đành đi lại trả cho Trịnh Kim, cậu nói:
- Tí mày ngủ ở phòng ytế à.
- Ừ sao à - Trịnh Kim hỏi lại.
- Không hỏi vậy. Thôi tao đi trước.
- Ừ.
Nãy giờ Tú Ah mới vào đến cổng vì lúc ngoài cổng cậu còn mải buôn với mấy em ngoài trường muốn gây chú ý với mình.
Tú Anh vô tình lại gặp được Trâm Nhi cũng đang đi vào. Tú Anh gọi.
- Êu êu…
Trâm Nhi không biết là có phải gọi mình không nhưng theo phản xạ cô vẫn cứ quay lại. Đụng ngay mặt Tú Anh, Trâm Nhi cười cười rồi quay đi, đi tiếp. Tú Anh đơ người “thái độ vậy là sao”, cậu chạy lại chỗ Trâm Nhi đi ngang với cô, bắt chuyện:
- Em đi học à.
Chưa đầy 3 giây Tú Anh đã hối hận khi mở lời bằng câu hỏi như thằng ngơ của mình. Trâm Nhi gật gật đầu không nói gì. Tú Anh lại nói:
- Hôm nay em đi gì đến trường vậy?
“Lại hỏi ngu”. Tú Anh không biết hôm nay mình làmsao nữa. Tự nhiên gặp Trâm Nhi lại loạn hết cả lên thế này.
- Xe.
Trâm Nhi đáp. Lần nàyTú Anh uốn lưỡi trước khi nói. Cậu hít một hơi rồi thở phào ra, điểm nhẹ một nụ cười lấy lại phong độ, nói:
- Chiều em rảnh không. Đi ăn nhé.
Trâm Nhi dừng chân nhìn xang Tú Anh, cô gật đầu:
- Được.
- Thế chứ.- Tú Ah cười toe toét, cậu tự nhiên khoác tay xang vai Trâm Nhi đi.
…
Giữa giờ Kim Anh ra điểm hẹn chờ Tử Kỳ, cậu đang đi tới. Kim Anh sốt ruột thấy Tử Kỳ cừ từ từ từng bước tiến lên, cô đứng dậy chạy lại chỗ anh cho nó lành. Kim Anh chân bước theo Tử Kỳ miệng hỏi:
- Sao có thấy tin nhắn tôi gửi cho cậu ta không.
- Không – Kim Anh nghe xong thở phào ra, mặt mày giãn hết cỡ,cười toe toét- May thế.
- Không thấy tin nào hết, nó khoá phần tin nhắn rồi không vào được.
Kim Anh tắt ngấm nụ cười trên môi nhìn Tử Kỳ:
- Tức là cậu chưa xem được à.
- Ừ.
Kim Anh xụ mặt xuống như tài lá chuối. Cô ngồi xuống ghế trông căntin, mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt,lẩm bẩm:
- Xong rồi,,, xong thật rồi…
- Thằng Kim nóđang trong phòng y tế ấy, vào đấy mượn máy nó mà xem.
- Ừ.- Kim Ah đứng bật dậy rồi chạy đến phòng ytế bỏ mặc luôn Tử Kỳ ngồi đấy.
Phòng ytế…
Kim Anh rón rén mở hé cửa nhìn vào. Cô an tâm khi không có “phù thuỷ” trong đấy. Kim Anh mở hẳn cửa bước vào, từ từ kéo chiếc rèm ra nhìn thấy Trịnh Kim đang nằm ngủ.
“Đúng là lợn suốt ngày chỉ ngủ” Kim Anh nghĩ thầm.Mắt cô tia thấy điện thoại của Trịnh Kim đang để đầu giường. Kim Anh nhẹ nhàng từ tốn bước từng bước đến. Khẽ đưa tay nhón chiếc điện thoại lên. Cô mở phần tin nhắn ra mà nó đã khoá mật mã bảo vệ rồi. Kim Anh thử ấn ngày tháng năm sinh của Trịnh Kim nhưng không được, cô cắn môi cố nghĩ xem mật mã có thể là số gì.
- Đưa đây mở cho.
- Cảm ơn – Kim Anh đưa máy về phiá người vừa nói.
Cô há hốc nhìn Trịnh Kim đang ngồi nhìn mình.Kim Anh tay run run đưa lại điêjn thoại cho cậu, mặt méo xệch,miệng cố gượng cười:
- Hì…đi đây…cậu ngủ tiếp đi.
Kim Anh định chuồn thì cô bỗng nhớ lại mục đích của mình xem tin nhắn ấy Trịnh Kim đã đọc chưa. Cô quay mặt lại nhìnTrịnh Kim dò ý:
- Hì hì…
- Hìhì..- Trịnh Kim nhại lại giọng cười cuủa Kim Anh rồi hai hàng lông mày nhíu lại, hất mặt hỏi :
- Chuyện gì?
Kim Anh nín ngay,cô nhìn nhìn Trịnh Kim, hai tay xoắn lấy vạt áo :
- Tối qua cậu có thấy tin lạ nào không.
- Tin gì.
“Cậu ta nói vậy chắc là chưa biết. Để hỏi lại cho chắc”. Kim Anh nén mừng, mặt vẫn căng thảng hỏi:
- Tin tôi gửi cho cậu ấy.
- À…- Trịnh Kim cầm máy lên ấn ấn gì đó, rồi dơ màn hình lên cho Kim Anh nhìn – Tin này á.
Kim Anh dựt lấy điện thoại từ tay Trịnh Kim cô căng mắt đọc “. Tôi thích cậu lắm.Cậu không sai đâu” đập ngay vào mắt cô, Kim Ah bặm bặm môi lén đảo mắt xang nhìn Trịnh Kim “Xong rồi, ngượng hết cả người”. Kim Anh lại cười hề ra đưa lại điện thoại cho Trịnh Kim.Cậu đọc lại riêng đoạn tin nhắn đócủa Kim Anh rồi ngẩng đầu lên, cười cười nhìn cô:
- Như vậy có được xem là tỏ tình không.
Kim Anh bôí rối không biết nói gì,mặt cô nóng phừng phừng, mắt cứ mở to nhìn Trịnh Kim trân trân.Cậu khẽ cưòi nhẹ nhìn cô.Lần đầu Kim Ah thấy được điệu cười rất hiền này từ Trịnh Kim.
Kim Anh nuốt nước bọt, cô định biến ra khỏi nơi này, khỏi không khí ngột ngạt này thì Trịnh Kim tiếp:
- Ngồi xuống đây.
Trịnh Kim vỗ xuống giường. Kim Anh đứng long ngóng không làm gì cứ đờ người ra. Trịnh Kim quát:
- Ngồi xuống.
Kim Anh giật mình, ngồi xuống ngay lập tức. Không hiểu sao côlại sợ cậu vậy. Trịnh Kim nói:
- “Nể” cái tin nhắn này nên tôi mới tha cho cậu đấy.Lần sau đừng có cái kiểu bán rẻ nhan sắc của tôi đi mà lấy tiền mời thằng khác đi ăn mừng tôi sẽ không tha nữa đâu. Thiểu tiền cứ nói với tôi hiểu chưa.
Kim Anh nuốt khan gật gật đầu theo quán tính. Trịnh Kimnhắc lại:
- Nhớ chưa
Kim Anh gật đầu tiếp.Trịnh Kim cũng gật đầu, cười nhẹ:
- Tốt.Thôi vào học đi.
Kim Anh đứng dậy đi về lớp như con rôbốt. Đi đến nửa hành lang cô mới giật mình tỉnh lại. Kim Anh lẩm bẩm “Sao mình lại sợ cậu ta vậy chứ…sao lại để cậu ta ra lệnh vậy” Kim Anh lấy tay tự gõ vào đầu mình rồi côlại cười tủm tỉm thay đổi thái độ đột ngột 180 độ “Mà cậu ta cũng hiền thật…thế là hết giận”.Kim Anh thấy nhẹ nhõm trong người hẳn ra. Một niềm vui len lỏi trong lòng cô. Kim Anh vui vẻ tung tăng về lớp.
Hữu Thiện thấy Kim Anh vẫn cười tươi hớn hở như chưa xảy ra chuyện gì. Hữu Thiện cắn môi,quan sát Kim Anh “Chẳng nhẽ mình đi sai một bước”, Hữu Thiện nhíu mày mặt nhăn lại nghĩ mãi không ra. Cô tự nghĩ thầm “Không được keo này thì bày keo khác vậy. Cậu không may mắn mãi được đâu”Hữu Thiện cười khấy quay đầu đi.
…
Tú Anh đứng trước gương trong phòng soi đi soi lại nhan sắc, cậu gật gù hài lòng rồi mới cầm khoá xe ra ngoài. Mẹ Tú Anh đang ngồi uống trà ngoài vườn, thấy Tú Anh mặt tươi roi rói, bà khẽ hắng giọng, đặt tách trà xuống bàn nói:
- Đi đâu mà mặt mày hớn hở vậy con.
- Đi gặp con dâu tương lai của mẹ đấy – Tú Anh cười toe toét nói.
Mẹ Tú Anh trố mắt nhìn cậu. Đây là lần đầu kể từ sau ngày ấy Tú Anh mới nói về một người con gái khác như vậy với bà. Mẹ Tú Anh thậy sự thấy mừng cho cậu, bà mỉm cười nhìn Tú Anh lái xe đi khuất “Cuối cùng nó cũng thoát khỏi cái bóng đấy”.
Tú Anh vừa lái xe miệng huýt sáo vang. Cậu đi sớm hơn nửa tiếng so với giờ hẹn mục đích là vì muốn đến nhà Trâm Nhi đón cô để hai người cùng đi một xe chứ không muốn đi riêng lẻ khoẻ ăn.
Gần đến nhà, Tú Anh gọi điện cho Trâm Nhi ra ngoài. Tú Anh đến nơi thì Trâm Nhi đã có mặt trước cổng, cậu cười:
- Đi em.
Trâm Nhi lên xe. Tú Anh đưa cô đến một nhà hàng quen thuộc. Cậu lịch sự như những quý ông kéo ghế cho Trâm Nhi rồi mới ngồi xuống.
- Em muốn ăn gì.
- Anh chọn đi.
- Thôi em chọn đi – Tú Anh đùn đẩy mennu cho Trâm Nhi.
- Đã bảo anh chọn rồi mà lại – Trâm Nhi đẩy lại chẹp miệng nói.
- Ừ rồi. – Tú Anh gọi đại vài món.
2 người lại imlặng không nói gì nữa, nhìn nhau cũng ngại. Lát sau phục vụ mang đồ lên, 2 người cùng ăn, Tú Anh bắt chuyện:
- À hè này em định đi đâu không.
- Chắc là về Đà Lạt thăm bà. – Trâm Nhi đáp.
Tú Anh sáng mắt :
- Vậy cho anh về với.Lâu lắm rồi anh cũng không gặp bà.
Trâm Nhi trố mắt:
- Vậy anh…
Tú Anh hiểu ý cô muốn nói gì, cậu cười gật đầu:
- Anh nhớ hết rồi.
Trâm Nhi nuốt nốt miếng thịt bò trong miệng, mắt tròn xoe nhìn cậu:
- Sao anh lại nhớ ra.
- À. Thì là lúc em cho anh ngủ ở nhà em ấy. Anh ở phòng em thấy ảnh hồi bé của hai bọn mình nên nhớ lại.
Nhắc đến ảnh, Tú Anh tủm tỉm cười làm Trâm Nhi ngại cả người. Cô cuí gầm mặt im lặng không nói nữa chỉ ăn thôi.
Tú Anh bỗng dưng nghiêm chỉnh:
Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương 86
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...