Osin Đặc Biệt


---------------------
Chap 11:
Vậy là hôm sau nó bắt buộc phải đi theo hắn tới nhà bố mẹ hắn ở mặc dù ko muốn nhưng hắn dọa sẽ cho ngôi nhà của bà cháu nó tan nát nên nó phải đi thôi..lại chùng đúng 2 ngày cuối tuần nó và hắn ko phải đi học nữa chứ...
sau khi chuyển đến 2 đứa phải ở chung vs nhau khi mà hắn vào phòng tắm nó nghĩ cách ...
khi hắn vừa mở được cửa phòng vs ra bước 1 chân ra thì bụp...hắn bị ngã sõng soài ra đất..do bị nó ngáng chân nó đứng dậy cười ha hả bước đi thì bị hắn kéo xuống nên nó nằm đè lên hắn...hắn ôm chặt nó luôn..
- a..a bỏ tôi ra..
- xưng a e đi có camera đấy e yêu ạ..rồi hắn đè nó xuống
- a định làm gì hả?
- hôn cái nào? đáng yêu quá..
- a bị điên hả?
- điên gì? e hôn a suốt a có nói gì đâu?lại còn dám ngáng chân a ngã nữa e chết vs anh...
nó thì la hét ầm ĩ xin trợ giúp của bố mẹ nhưng bố mẹ còn muốn hắn làm nhiều hơn thế nữa kia nên chẳng ai bận tâm..nó đấm thùm thụp vào người hắn la hét om xòm ..hắn dí sát mặt vào mặt nó chụt 1 phát vào má nó rồi đứng dậy bước đi..để nó nằm sõng soài ở đó..nó thở phào nhẹ nhõm...
- a ta bị điên thật rồi..rồi ko dám nói gì nữa nhanh chân bước vào nhà vs tắm 1 lúc sau..rồi lại 1 lúc sau chờ nó mãi mà nó chưa ra hắn thấy lo lo bước đến gần phòng tắm..
- e làm gì mà lâu vậy? nhanh xuống gặp bố mẹ kìa..hay a xuống trước nha?
- Ko được..
- Sao thế? muốn đi cùng a à? vậy thì nhanh lên..
- A...a làm ơn lấy hộ e..
- Lấy cái gì cơ?
- Lấy hộ e quần áo đi e để quên ngoài đó rồi..
- Hahahaha..hắn ôm bụng cười..gọi a yêu thân mật vào a lấy cho
- A...
- Có nói ko?>
- Có..a yêu..yêu ơi lấy hộ em quần áo.
Thật sự là rất gượng nhưng nó làm sao được đây?nó ko dám choàng khăn ra ngoài gặp hắn vì sợ bị hắn dật mất nên phải thế thôi..bố mẹ hắn nghe thấy thì cười thầm đi xuống..nãy h nghe chộm đấy..
1 lúc sau nó và hắn cùng đi xuống nhà ăn trưa...
- mẹ hắn: con nè triều con dẫn thư đi chơi đâu đó đi...vs nhau mà chẳng thấy 2 con đi chơi đâu cả..
- dạ vâng ạ..hắn ngập ngừng..
1 lúc sau khi mà bố mẹ đã đi ra ngoài rồi thì nó mới được thoải mái..
- e tính đi đâu chơi đây...
- e ko biết..e muốn đi ngủ..mệt quá..

- cái gì? muốn đi ngủ?
- a đừng có mà đầu óc tối tăm..
- muốn a đầu óc ko tối tăm thì đi chơi đi..
- tùy anh..
Sau 1 hồi đấu tranh tư tưởng thì nó và hắn cũng quyết định đi chơi..vì là ngày trước nó được thắng dẫn đi chơi ở khu giải trí ùi nên hắn ko muốn nó đi đến đấy nữa nên rủ nó đi trượt băng..trong nhà thôi..
Sau khi cho nó thử cảm giác lạ khi lướt trên đường phố HÀ NỘI bằng tốc độ kinh hoàng thì bây h mới đến phần đi trượt băng
Trên sân trượt nta gọi nhau í ới sau khi thay đồ ra hắn chẳng thấy nó đâu..nhìn đi nhìn lại thì thấy nó đang ngủ khò khò ở 1 xó hắn cầm cái găng tay đáp hẳn vào mặt nó làm nó trợt tỉnh.nhìn thấy hắn đang cười típ mắt thì giận giỡ lao về phía hắn thông cảm chứ nó nhà mình đâu có biết trượt băng chứ? cứ ngỡ là đang trên đường bình thường thôi thì nso lỡ chân vèo đâm thẳng vào hắn hắn ngạc nhiên tưởng sao có kiểu trượt băng mà chân tay cứ lảo đảo suốt thì bùm..2 người đâm vào nhau ngã uỳnh ra sân..ôm sau ở đó..vì sợ nó bị đau nên hắn đã ôm nó nằm phía trên khi nó mở mắt ra thì thấy hắn đang nhắm mắt tịt và ôm nó khư khư rồi..nó cười tinh nghịc lấy tay xoa xoa vào mắt hắn hắn từ từ mở mắt ra..nhìn nó âu yếm..làm nó giật mình là nhanh nhanh đứng dậy...
Cả buổi hôm đó hắn phải dậy nó cách trượt băng thật là ngu hết sức tả nổi hướng dẫn mãi mà cũng có biết đi đâu??làm hắn bực cả mình..
- thôi ko tập nữa đâu. e đói lắm ùi..
- hắn nhìn nó cười nhẹ nhàng: vậy thì về nha?
Sau khi về nhà chúng nó lên phòng tắm rửa nó tắm trước đến lượt hắn ra thì thấy nó nằm kềnh trên giường ngủ như heo ùi..hắn nhìn nó chăm chú..ko biết nó có lực hút hay sao ấy hắn từ từ cúi sát xuống mặt nó nhẹ nhàng
- cậu chủ ơi xuống ăn tối..
giọng của người làm làm hắn giật mình nên kế hoạch nhỏ nhoi này bị tan nát..
hắn cầm tay nó giật mạnh nó tỉnh dậy nhìn thấy hắn
- có chuyện gì vậy?
- mau xuống ăn tối kìa..
- nó bật dậy như lò xo...chải tóc cẩn thận rồi xuống ăn tối..
trên bàn ăn:
- mẹ: các con hôm nay đi chơi vui ko?
- Hắn nhìn mẹ cười: vui ạ...
- Mẹ hắn lại nhìn nó cười rồi gắp cho nó thức ăn: con ăn đi mẹ trông con ốm lắm đó..
- Nó ngẩng mặt lên nhìn mẹ cười: vâng ạ mà trong dạ: chết tiệt mẹ a ta chứ mẹ mình đâu mà ? xì...
Sau khi ăn tối xong nó cùng hắn ngồi đó uống trà ăn hoa quả xong khi mà bố mẹ đi về phòng hết thì nó nhanh nhảu leo lên phòng ..trong khi hắn lăn ra giường thì nó chạy ngay lại cái laptop của hắn chơi điện tử...
- e ko tính ngủ sao?
- A thích thì cứ ngủ để tôi chơi đã lâu ko chơi nhớ lắm ùi..
- Hắn 2 tay vòng qua eo nó làm nó giật mình: đi ngủ đi mà e yêu
- Nó khó chịu: e chưa muốn ngủ mà..a ngủ đi e chơi tí e ngủ liến..
Nhưng hắn ko chịu được liền bế bổng nó lên
- a làm gì đấy bỏ e xuống nhanh
- ko được phục vụ a chu đáo a tha cho
- cái gì phục vụ á?

Hắn bế nó lên giường lấy chăn vùi lại nó giãy giụa và đạp 1 phát hắn nhảy cẫng lên la om xòm..
- a mà động vào e thì biết tay..
xong rồi nó lại chơi điện tử mặc kệ hắn đang đau đớn hắn chẳng thèm chơi vs nó nữa đi ra ngoài ban công hóng gió nó chơi điện tử đến 1h đêm rồi mà vẫn chưa định ngủ hắn thì nằm trên giường đọc đôrêmon..rồi sau đó gải vờ ngủ luôn..
nó quay qua nhìn thấy hắn ngủ rồi liền tắt máy mang gối vs chăn xuống sàn nằm ngủ khèo luôn vì quá mệt chẳng qua là sợ hắn làm gì nên mới chịu ngủ sau thôi
hắn từ từ mở mắt nhìn nó 1 lượt rồi bế nó lên giường nhìn nó ngủ mà lắc đầu..
Chap 12:
sáng hôm sau:
khi nó tỉnh giậy thì thấy nó đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp của hắn rồi nó ngẩng mặt lên thấy hắn đang ngủ y như thiên thần vậy sao mà nó thấy ấm áp quá thấy hạnh phúc quá y như là yêu nhau thật vậy có phải là nó yêu hắn thật ko nó lắc đầu nguầy nguậy..thì hắn tỉnh giấc nhìn nó âu yếm
- ngủ ngon chứ e yêu..
- nó giật mình ngồi dậy...hắn cũng ngồi dậy: rõ ràng là hôm qua e ngủ dưới mà?
- E ngủ dưới à? thật sao? vậy sao e lại lên ngủ cùng anh có phải e nhớ a nên chạy lên ngủ cùng ko?
- A...
Hắn nhìn nó cười đáng yêu rồi đặt lên môi nó 1 nụ hôn chào buổi sáng...
- chúc ny a ngày mới tốt lành...
sau khi vệ sinh cá nhân song thì nó và hắn cùng xuống dùng bữa sáng vs bố mẹ hắn
- bố: chúc các con ngày tốt lành
- nó và hắn : con cảm ơn bố chúc bố mẹ ngày tốt lành
- mẹ : thư này..
- nó nhanh nhảu: dạ..
- tí con đi vs mẹ đi mua ít đồ nha..
- vâng ạ..
hắn nhìn mẹ nó vẻ khó hiểu..
trưa thì ôi trời ơi nó mệt chết đi được mẹ hắn dẫn nó đi hết chỗ này đến chỗ kia mua nào là quần áo trẻ con đồ trẻ con rồi quần áo bà bầu quần áo bình thường..chuẩn bị mọi thứ cho hiện tại và tương lai..vs lí do mẹ ko ở nhà ko thể lo cho nó được nên mua trước
- nó than thở: a thấy đấy chưa gì mẹ anh đã tính kế lâu dài rồi..chắc e chết mất..
- haha..hắn chẳng nói gì chỉ nhìn đống đồ đó mà ôm bụng cười thôi..
- a cười gì? a ko nghĩ sau này bố mẹ a biết chuyện thì thế nào à?
- A ko sợ..đến lúc đó chỉ cần a nói là e ngoại tình a bỏ e thế thôi
- Cái gì?
- À ko ko có gì..

Vậy là nó rượt đuổi hắn khắp phòng nào là ko được nói như thế nào là phải nói ngược lại vì nó ko muốn bị đá đít mà..hè hè
Tối đến khi ăn tối xong cả nhà đang cùng nhau ngồi sum họp tại phòng khách..
- mẹ: thư này mẹ cho con cái này...
- nó ngơ ngác: dạ?...
mẹ hắn lấy ra 1 cái hộp vuông to...nhìn nó mỉm cười...
nó cầm cái hộp lên ngơ ngác: dạ con mở được ko ạ?
Mẹ hắn mỉm cười: con mở đi...
Nó từ từ mở hộp ra thì ôi trời nói trắng ra thì cả cuộc đời nó ko dám mơ đến dù được nhìn thấy nhưng cũng ko dám ước ao..nó ngẩng mặt lên nhìn mẹ
- mẹ...
- mẹ hắn lại nhìn 2 đứa nó vừa mỉm cười vừa nói: đây là sợi dây chuyền mà bà bà nội 2 đứa cho mẹ và bây h mẹ sẽ đưa nó cho con..đay là vật báu gia truyền có 102 đấy..con nhớ bảo quản nha...
- nó chớp chớp mắt nhìn hắn vẻ hối hận: dạ..con cảm ơn mẹ..
- hắn nũng nịu: cô ấy được còn con thì sao mẹ?
- bố hắn nhúp 1 ngụm trà: thì cả gia tài này là của con mà đến lúc ấy con muốn bao nhiêu cũng được mà...
- cái đấy...hì hì..hắn cười nhìn bố mẹ sau khi dặn dò chu đáo 2 đứa thì bố mẹ hắn mới tha cho hắn và nó nó nhảy phóc lên giường..
- aaaaaaa....sắp được tự do ùi...
- e nói thế là sao? hắn ngồi xúng nhìn nó..
- a sao vậy? bà e sắp ra viện nè, bố mẹ anh cũng sắp đi mĩ nữa tất cả sắp ổn
- e vui vậy sao? mặt hắn ỉu sìu..
- nó vô ý phang luôn: vui rất vui làm hắn đau nhói trong tim
- hắn tự nghĩ: ko biết cô ấy có hiểu được tình cảm của mình ko nữa thực sự mình yêu cô nhóc này thật rồi..tại sao vậy? nhưng sao cô ấy trẻ con vậy? sao ở vs mình lâu vậy mà ko hiểu..??
- nó cũng lủi ra 1 góc ngồi ôm con gấu bông 2 tai đeo cái tai phone như kiểu đang thưởng thức nhạc trong khi mà đầu óc cứ ở đâu đâu ấy..: tên này thật ngốc./..mình nói thế mà cũng ..xì..ko hiểu nổi nữa...thực ra nếu phải rời bỏ cuộc sống này mình sẽ rất nhớ hắn mình bị sao vậy nè? ko được cuộc sống của mình là 1 con bé nghèo nàn ko có gì bây h chỉ là giấc mơ thiên đàng thôi mà..đúng ko? hết time mình sẽ lại trở lại là 1 cô bé bình thường..ok?
nó tự hứa vs lòng mình mà thực sự trong tận sâu đáy lòng nó ko hề muốn chút nào nó muốn mãi mãi được sống ngày nào cũng được ở bên cạnh hắn thôi nhưng như thế có phải tham lam quá ko trong khi mà chỗ của nó ko phải ở đây?
Chấm dứt suy nghĩ cũng là lúc nó thiếp đi..hắn từ ngoại ban công đi vào nhìn nó ngủ y như 1 chú mèo ngoan ngoãn vậy thật đáng yêu hắn nhẹ nhàng tháo tai phone ra và bế nó lên giường ngồi ngắm nhìn nó nhẹ nhàng hôn lên chán nó
- e à? e có biết a yêu e mất rồi ko e?tại sao e cứ như trẻ con vậy tại sao ko hiểu lòng anh? đến ngày chúng ta phải rời bỏ nhau e sẽ đi thật sao? chẳng lẽ trong suốt những ngày qua e ko có dù 1 chút 1 chút thôi tình cảm dành cho anh sao? a sẽ nhớ e lắm đấy..nhưng biết sao được hả e a ko thể đối diện vs thực tại được a sợ nếu nói ra bị e từ chối thì a sẽ đau lắm a sợ lắm e ạ thôi thì cứ để cho nó chôn sâu trong đáy lòng này e nhé?
Vậy là hắn cũng thiếp đi
Sáng hôm sau tỉnh lại hắn trông thấy nó ngủ ngon lành còn tay thì đang ôm cứng lấy hắn..
- có tình hay có ý đây?yêu a rồi hả cưng?
- Nó cựa quậy mở mắt ra..thì thấy mình đang ôm hắn nó nhanh nhanh bỏ tay ra khỏi người hắn trong lúc đó hắn lại nhắm mắt lại..
- Mình ngủ mơ à? tại sao lại đi ôm a ta chứ? may mà a ta chưa tỉnh ko là lại trêu mình chết ùi..
- Ai bảo chưa tỉnh
hắn mở mắt ra nhìn nó tiếng nói đó làm nó giật cả mình và đỏ ửng mặt lên ko nói gì nhanh nhanh đi làm vs cá nhân hắn chỉ nhìn theo cười nhẹ mà thôi
hôm nay chúng nó phải tiễn ba mẹ ra sân bay..rồi quay về trường học thì lại 1 đống tin lá cải..
trên bảng thông báo lại là hình ảnh của cô công chúa osin..
hình ảnh của nó và thắng đang ôm nhau trên bể bơi và hình ảnh của hắn đang ôm vân anh dưới gốc cây cổ thụ sau trường...
2 đứa nhìn thấy 2 tấm ảnh đó thì cười nhẹ và bước đi mọi người thì nhốn nháo hỏi han nó hỏi han hắn hắn đưa nó đến chính giữa sân trường tập trung tất cả mọi người
- trịnh kim thư là người yêu tôi..và cũng sẽ là vị hôn phu của tôi những hình ảnh mà các bạn nhìn thấy chúng tôi ko công nhận.. rồi hắn nhẹ nhàng quay sang phía nó hôn nó ngấu ngiến như sợ ai cắp mất bánh của mình..còn nó thì cũng đáp trả thật nhiệt tình mọi người xung quanh ầm ồ cả lên rồi những tràng pháo tay náo nhiệt tiếng la hét ầm ĩ...kết thúc màn hôn thì chúng nó dẫn nhau vào lớp còn trên tầng cao 1 bên có 1 chàng trai đáng theo dõi nãy h

- chúc e hạnh phúc
Còn 1 bên là 1 cô gái cũng mỉm cười nhìn chúng nó: có lẽ a nói đúng a ko hợp vs e
Sau khi chúng nó hôn nhau kinh khủng thì 2 đứa ko dám nhìn vào mặt nhau mặt đứa nào cũng đỏ ửng lên vào lớp học bài mà chẳng vào đầu lâu lâu lại nhìn nhau đứa này nhìn đứa kia thì đứa kia cũng nhìn làm 2 đứa lại càng ngại..
Chap 13
Kết thúc buổi học hắn cùng nó dọn về nhà của hắn...đang ngồi ăn trưa thì điện thoại nó reo lên
- alo ai vậy ạ?
- Cho hỏi đây có phải là số của trịnh kim thư ko ạ?
- Dạ vâng ạ..chị là ai có chuyện gì ko ạ?
- Dạ chúng tôi gọi đến từ bệnh viện chiều nay bà ngoại chị có thể ra viện
- À.vâng cảm ơn chị..
Nó cúp máy ngẩng mặt lên nhìn hắn vẻ buồn buồn
- có chuyện gì thế? hắn nhìn nó
- à ko có gì ? chiều nay e muốn về nhà lấy ít đồ được ko?
- ừ..
- nhưng e muốn đi 1 mình cơ
- tùy e...
tùy e câu nói đó khiến nó thấy khó chịu và đau nhói...tại sao a ko hỏi tại sao e muốn đi 1 mình chứ nhưng ko sao e cũng ko muốn cho a biết mà nó tự thầm thì như thế...
chiều hắn ra ngoài đến công ty để kiểm tra tình hình công ty ở việt nam của bố hắn còn nó thì đến bệnh viện đưa bà về nhà...đến tối khi hắn trở về nhà thì ko thấy nó đâu chờ mãi cũng ko thấy nó về gọi điện thì ko thấy bắt máy..hắn đi vào phòng nó ý định chờ nó thì thấy phòng nó rất ngọn ngàng quần áo thì xếp ngăn nắp đặt trên giường điện thoại cũng để trên đó hắn nhìn thấy 1 tờ giấy trăng đặt trên bàn
[chào a.khi a đọc được những dòng chữ này thì tôi đã đi đến một đất nước khác rồi..chiều nay tôi đến đón bà ra viện theo những gì a đã nói sau khi bà tôi ra viện và có thể đi làm thì tôi sẽ ko còn là osin của anh nữa..ngày mai bà tôi sẽ đến làm việc...cảm ơn anh về nhưng ngày qua đã cho tôi biết cuộc sống của giới thượng lưu là ntn cảm ơn a đã cho tôi được đi học cảm ơn a về tất cả..còn đống đồ mẹ anh mua và a mua cho tôi tôi ko biết dùng để làm gì cả nên để lại cho a dùng thôi..thực ra tôi muốn nói vs anh 1 sự thật ..trong suốt time qua hình như tôi đã có cảm tình vs anh mất rồi có lẽ a nghĩ đó là 1 chuyện thật vớ vẩn nhưng thật ko may cho anh lắm là thật đấy..tôi thích a mất rồi nhưng tôi ko dám đối diện vs sự thực này đâu...quyết định vậy nè nếu a thích tôi hay chỉ là có chút cảm tình nào vs tôi thôi thì 2 năm nữa tôi sẽ chờ anh trên con đường mà anh đã bắt tôi đền cho cái xe của anh đó..và anh hãy trả lời tôi nha! còn nếu ko thì tất nhiên a cũng biết mà..chào anh!]
Sau khi đọc xong những dòng chứ đó hắn vò nát đi
- tại sao e đi mà ko nói tại sao? e coi thường a thế sao? nhưng mà e đi đâu được nhà e ở việt nam mà...
sau đó hắn phóng xe đến nhà nó
- bà ạ..thư đâu rồi bà..
- bà nó mới hắn vào nhà ngồi: cậu đến rồi à..thư nó đi mất rồi..
- đi ..đi đâu vậy ạ?
- Nó ko cho tôi nói vs cậu đâu nhưng vì cậu đến đây tôi sẽ nói vs cậu..nó đi mĩ rồi
- Dạ.đi mĩ cô ấy đi lâu chưa ạ?
- Cũng được lâu lâu rồi cậu thử ra sân bay tìm thử xem có lẽ là còn có thể gặp
- Dạ..cháu cảm ơn bà
Vậy là hắn cắm đầu cắm cổ chạy ra xe lái xe đến sân bay trên đường đến sân bay hắn bị tai nạn giao thông...nhưng hắn vẫn tỉnh hắn cố lết ra khỏi xe máu me dính đầy người cố lết trên đường
- hãy chờ anh nhé..chờ a..thư..thư...
vậy là hắn ngất đi..và nó đã đi mất đi thật xa hắn
nta đưa hắn vô bệnh viện trong cơn mơ hắn chỉ còn biết gọi tên nó mà thôi..do hắn bị trấn thương não nên hắn phải làm phẫu thuật ca phẫu thuật thành công nhưng hán thì vẫn chưa tỉnh có nằm hôn mê suốt..
cha mẹ hắn cũng nhanh chóng trở về vs hắn...nhưng hắn vẫn ko tỉnh...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận