Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng không gắt, chỉ nhẹ nhàng chiếu lên những tán lá cây trong vườn nhà Hạo Phong. Làm lấp lánh những giọt sương trên những bông hoa tulip mà Bảo Tuệ rất thích.
Dưới cây anh đào cao lớn, hai cha con Hạo Phong đang ngồi chơi cờ tướng, cả hai đều có vẻ rất căng thẳng. Bảo Tuệ vui vẻ bước đến, trên tay là một cái khay để hai cái bánh ngọt sô cô la vừa nướng xong.
Cô đặt bánh xuống, nhẹ nhàng quan sát bàn cờ, cố không làm kinh động đến hai con người đang tập trung cao độ.
Có vẻ Hạo Phong đang bị dồn vào thế bí đến nỗi không nhìn ra được là mình đã sắp thắng. Bỗng cậu nhấc tay lên, định duy chuyển một con cờ. Bảo Tuệ hốt hoảng nói:
-Khoan!
Hạo Phong vì bị tiếng nói của cô làm giật mình cũng dừng tay lại, ngước đôi mắt lên tò mò muốn hỏi cô có chuyện gì thì cô đã cầm một quân cờ khác lên, di chuyển đến một điểm trên bàn cờ, đôi môi nhỏ nhắn thích thú reo lên.
-Chiếu tướng!
Ông Đăng Khôi lúc đầu có đôi chút bất ngờ, sau đó thì rất vui vẻ cười với Bảo Tuệ.
-Nhóc con, cháu rất có năng khiếu chơi cờ đấy! Cháu giỏi hơn thằng nhóc Hạo Phong này nhiều rồi!
-Bác nói quá rồi, cháu chỉ may mắn suy nghĩ ra nước cờ thôi! – Bảo Tuệ cười, lòng không khỏi cảm thấy tự hào, nhưng vẫn là một mặt khiêm tốn.
-Đừng quá khiêm tốn, như thế cũng không hay đâu! Cháu không biết rằng cơ hội may mắn trong cờ này là khó có thể sao! – Ông Đăng Khôi trách móc như một người cha đang dạy dỗ đứa con gái của mình.
-Hì, bác và “thằng nhóc” Hạo Phong ăn bánh đi ạ! – Bảo Tuệ cười gượng, rồi lại lên tiếng nhái lại giọng của ông Đăng Khôi khi nói chuyện với mình để chọc tức Hạo Phong.
-Bảo Tuệ, cậu .... muốn chết sao? – Hạo Phong khóe miệng giật giật, cười gằn lên tiếng.
-Oa, bác ơi, cậu ấy đánh con kìa! – Bảo Tuệ vội vàng chạy ra núp sau lưng của ông Đăng Khôi, vẻ mặt sợ hãi như một chú thỏ con.
-Bảo Tuệ! – Hạo Phong đen mặt khi nhìn thấy tình cảnh đó.
-Thôi nào con trai, đừng có bạo lực như thế! Con bé có làm gì đâu! Vả lại cha thấy nó gọi đúng đấy! – Ông Đăng Khôi cười lớn tiếng, câu cuối còn cố ý châm chọc.
-Cha! – Hạo Phong bất mãn lên tiếng, thật không biết là cậu hay là Bảo Tuệ mới là con của cha đây nữa.
-Hihihi! – Bỗng nhiên có một tiếng cười nhỏ nhẹ truyền đến tai ba người đang trong thế trận chinh chiến kia.
Mọi người đồng loạt quay sang nơi phát ra tiếng cười, đó là một cô gái rất xinh đẹp. Gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt sáng như sao, đôi môi chúm chím đang vẽ thành một nụ cười vui vẻ. Mái tóc được buộc chéo sang một bên rồi cố định bằng một cái nơ màu trắng, nổi bật trên nền đen mượt. Cô nàng mặc một chiếc váy màu đen, chiếc áo sơ mi màu vàng có caravat màu đen, chân đi giày thể thao màu trắng hết sức nghịch ngợm.
-Hóa ra ông anh này cũng có ngày như thế này! Bị một cô gái ... uhm .... cực kỳ xinh đẹp ăn hiếp! – Cô nàng đáng yêu đó tiến đến chỗ mọi người, thản nhiên xoa đầu Hạo Phong. Còn vui vẻ liếc mắt đưa tình với Bảo Tuệ, khiến cô rất ngạc nhiên, cô bé này rõ ràng là người Nhật lại có thể nói Tiếng Việt trôi chảy như thế này.
-Này, con nhóc kia, hỗn hào quá đấy, bỏ tay ra khỏi đầu anh! – Hạo Phong mặt nhăn mày nhó đẩy cái tay đang làm loạn trên đầu mình ra.
-Gì mà con nhóc chứ! Em nhỏ hơn anh có 2 tuổi thôi mà, người ta lớp 10 rồi đấy! – Cô nàng trề môi không vừa ý, rồi lại quay sang ông Đăng Khôi cười vui vẻ.
-Con chào bác, cha mẹ của con đang ở trong nhà với bác gái ạ!
-Chào Hoshimi, con dạo này thật xinh quá! – Ông Đăng Khôi dịu dàng xoa đầu Hoshimi, rồi quay sang nói với Hạo Phong. – Con lo mà dẫn Hoshimi đi chơi, cha vào trong tiếp ông bạn già đây! – Nói rồi ông bỏ đi mất.
-Hừ, lớn già cái đầu rồi chứ có nhỏ nhắn gì đâu mà bắt con phải dẫn đi chơi như em bé thế chứ! – Hạo Phong lẩm bẩm tức tối, thậm chí còn hậm hực nhìn Hoshimi đầy giận dữ. Nhưng cô bé lờ đi và quay sang Bảo Tuệ:
-Chị là Bảo Tuệ phải không ạ?
-Là chị! – Bảo Tuệ cười, cô cảm thấy rất thích tính cách nghịch ngợm của cô bé người Nhật này.
-Em là Hoshimi Honegawa, gia đình em có quen biết chút chút với gia đình cái tên kia, rất hân hạnh được gặp chị! – Cô bé Hoshimi cười rạng rỡ, tay còn đưa ra muốn bắt tay với Bảo Tuệ.
-Chị là Dương Bảo Tuệ, rất vui được gặp em, ngôi sao xinh đẹp! – Bảo Tuệ vui vẻ nói.
-Ơ, ý chị là sao? – Hoshimi ngây ngốc hỏi, nó không hiểu sao chị Bảo Tuệ lại gọi nó là “ngôi sao xinh đẹp”.
-Có hai lý do chị gọi em như vậy! – Bảo Tuệ cười. – Thứ nhất, tên em là Hoshimi có nghĩa là ngôi sao xinh đẹp, và thứ hai, thưa quý cô ca sĩ nổi tiếng Hoshimi, cô là một ngôi sao của công chúng và cô rất xinh đẹp!
-Wow, hihi, sao chị Bảo Tuệ giỏi quá vậy, nhận ra em nữa! – Hoshimi cười vui vẻ.
-Đừng coi thường chị chứ! – Bảo Tuệ cười đùa.
-Được rồi được rồi! Xin lỗi đã cắt ngang màn chào hỏi của hai quý cô nhưng đã đến giờ cơm trưa rồi, mời hai quý cô vào nhà dùng bữa! – Hạo Phong hắng giọng, trịnh trọng mời hai người con gái đang tám đến nỗi quên trời đất kia.
-Đã biết! – Cả hai người cùng đồng thanh rồi cùng nhau bước vào nhà.
Hạo Phong chỉ còn một mình ngây ngốc đứng ngoài vườn. Gì chứ, đùa sao?! Một Bảo Tuệ đủ khiến cậu dở sống dở chết, giờ lại thêm cô em nuôi này thì những tháng ngày còn lại của cậu không phải là địa ngục chứ?
Những ngày tiếp theo sau đó của Bảo Tuệ tràn ngập niềm vui. Cha, mẹ của Hạo Phong thương yêu cô như con gái ruột của mình, ông Đăng Khôi mỗi lần đi làm về đều hỏi thăm cô đầu tiên, bà Nguyệt Chi thì chỉ cô rất nhiều món ngon, có cả những món ngọt mà cô chưa từng biết đến. Lần này về nhất định sẽ bổ sung thêm vào thực đơn của quán “Bốn mùa”.
Bảo Tuệ từ nhỏ đến lớn không được sống trong tình thương của cha mẹ, bên cạnh cô chỉ có người anh trai Khải Lâm và “ông bố” quản gia Trần. Thế nên được cha mẹ của Hạo Phong yêu thương và đối xử tốt như con gái khiến cô không thể không cảm động đến muốn rơi nước mắt.
Còn cô bé Hoshimi thì ngày ngày đều sang tìm cô, gần như là muốn dọn qua nhà hạo Phong ở, khi thì cùng nấu ăn (thực ra thì đa số là cô làm, con bé chỉ phụ vài việc vặt), khi thì cùng đi mua sắm. Hoshimi còn dạy cô cách hóa trang chuyên nghiệp, vì cô bé thường hay hóa trang để ra đường mà không ai nhận ra ngôi sao Hoshimi nổi tiếng.
Còn Hạo Phong thì thật thê thảm, Bảo Tuệ đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cậu, ngay cả khi cùng ngồi trong bàn ăn thì cô chỉ toàn trò chuyện với mẹ cậu về mấy món ăn. Nói chuyện với bố cậu về việc quản lý quán ăn “Bốn mùa”, và còn lại thì trò chuyện với Hoshimi về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Hạo Phong tức giận một cách vô cớ mà ngay cả cậu cũng không hiểu tại sao. Rõ ràng là cậu đưa ra đề nghị cô cùng sang đây, rốt cuộc tại sao nhân vật được quan tâm nhất là cô chứ không phải là cậu. Mọi người ai cũng một Bảo Tuệ, hai Bảo Tuệ.
Vậy mà … thấm thoắt cũng hơn một tháng trôi qua, quả là những ngày vui chơi, giải trí bao giờ cũng qua nhanh hơn những ngày làm việc bận rộn. Thời gian dường như đang chạy đua vậy, cứ trôi qua, rồi trôi qua trong những ngày vô nghĩa.
Hạo Phong chợt nhận ra, Bảo Tuệ sang Nhật Bản cùng cậu tuy đúng là đã hơn một tháng, nhưng mà cậu chưa từng (thật sự) có một buổi đi chơi riêng tư nào cùng cô. Đa số đều là đi cùng bà Nguyệt Chi, đi cùng Hoshimi mà thôi!
Vậy là, trong cái đầu của người nào đó lại bắt đầu lên kế hoạch mời Bảo Tuệ đi chơi riêng!
-Này, còn 5 ngày nữa là phải về rồi! – Hạo Phong đứng tựa vào tủ bếp, vu vơ nói với Bảo Tuệ đang chăm chú nhìn vào chiếc bánh đang đặt trong lò nướng.
-Ừ, tiếc nhỉ! – Bảo Tuệ cũng cười cười nói.
-Cậu ... có muốn đi đâu đó chơi không, từ khi sang đây đến giờ đã hơn một tháng rồi cậu không đi … chơi riêng cùng tôi! – Hạo Phong quay sang nhìn chăm chú vào Bảo Tuệ, ngập ngừng không biết mở lời thế nào.
Bảo Tuệ quay sang nhìn lại cậu, thản nhiên hỏi:
-Đi đâu đó? Biết đi đâu bây giờ, tôi không rành về nơi này mà!
Tuy có mẹ là người Nhật nhưng Bảo Tuệ chưa từng được đến Nhật bao giờ. Nên bây giờ cô nói không biết về nơi đây cũng không có gì lạ!
-Vậy ... tôi đưa cậu đi nhé! – Hạo Phong lại tiếp tục ngập ngừng.
-Sao? – Bảo Tuệ khẽ nghiêng đầu hỏi, rồi lại dán mắt vào lò nướng bánh.
-Sáng ngày mai, tám giờ, ra gặp tôi ở cổng, tôi đưa cậu đi chơi cả ngày luôn! Không thích thì không đi cũng không sao! – Nói rồi thì nhanh chóng rời đi, còn không thèm hỏi xem ý kiến của Bảo Tuệ, khiến cô chỉ biết đứng đó ngu ngơ nhìn theo.
Còn Hạo Phong, cậu không hiểu sao lại ngượng ngập như vậy, họ có phải là đi hẹn hò đâu, chỉ đơn giản là hai người bạn cùng nhau đi chơi thôi mà. Nhưng ... cậu hy vọng cô không lôi kéo theo Hoshimi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...