Thấy Bạch Nhiễm khóc nhè trước mặt mình, Tử Thiêm có chút bối rối dỗ dành:
“Được rồi, đừng khóc, không muốn sinh thì không sinh.
Chờ đến lúc em sẵn sàng, chúng ta lại nói tiếp, được không?”
Cô khịt khịt mũi, để Tử Thiêm dùng khăn giấy lau nước mắt cho mình rồi mới trề môi dưới ra, đáng thương tố cáo:
“Anh nói từng gặp qua vô số người phụ nữ xinh đẹp, mấy cô gái đó là ai vậy?”
"..." Bây giờ anh rút lại lời ban nãy còn kịp không?
Tử Thiêm buồn cười bóp gò má mềm của cô, dùng hai tay kéo kéo nó như đang nhào bột, nói:
“Anh không nhớ tên bọn họ, em muốn biết thì anh sẽ liên hệ cho họ hỏi một chút.”
Cô lắc lắc đầu, lên tiếng đáp:
"Hông uốn kết.” (Không muốn biết.)
Gò má bị người ta kéo căng nên lúc nói chuyện cũng không nói được đàng hoàng.
Cô không phục đẩy tay anh ra, lại bị anh kéo tới hôn một cái “chụt”, môi mỏng cong lên, cười cô:
“Không muốn biết sao còn hỏi, hả?”
“...” Bạch Nhiễm lần này bị anh bắt thóp, không cãi được!
Tử Thiêm sợ cô nghĩ nhiều, nhưng anh thật sự không biết nên an ủi thế nào, trước mắt cứ để mọi thứ tự nhiên đi vậy.
Hai người đùa giỡn một lát, thấy vợ đã không còn giận dỗi nữa, Tử Thiêm mới khởi động xe đưa cô trở về nhà.
Trong lúc cô đi tắm, anh tìm tới chỗ mẹ để nói thêm về chuyện sinh con, rằng Bạch Nhiễm còn quá trẻ nên không muốn sinh sớm.
Nam Cung phu nhân hỏi lý do cặn kẽ, sau đó nói:
“Con bé muốn tổ chức một buổi triển lãm tranh à?”
“Vâng, cô ấy nói trước khi sinh em bé phải thực hiện được mong ước đó.”
Vốn chỉ đến để thông báo vậy thôi, nào ngờ anh nghe mẹ anh đưa ra cách giải quyết hết sức chí lí:
“Vậy con mau chóng giúp Nhiễm Nhiễm mở một phòng trưng bày tranh và đầu tư, tổ chức buổi triển lãm ấy đi, sau đó có thể sinh em bé rồi?”
Một người thông minh như Tử Thiêm còn không nghĩ ra được chiêu này, gừng càng già quả thật càng cay.
Bạch Nhiễm muốn cái gì, anh giúp cô thực hiện không phải được rồi sao? Đơn giản, nhanh gọn, dứt khoát.
Anh vui vẻ ra mặt, làm Nam Cung phu nhân chậc lưỡi:
“Con không học được một chút xíu nào từ ba con sao?”
Câu nói ấy khiến Tử Thiêm hơi xấu hổ, anh quả thật không rõ trước kia ba tán mẹ bằng cách nào, ký ức lúc còn nhỏ đã không rõ ràng nữa rồi!
Chào tạm biệt mẹ mình, Tử Thiêm trở về phòng, gọi điện thoại ra ngoài một lát và trở về giường, bắt đầu ôm vợ dò hỏi:
“Bà xã, em định khi nào thì mở triển lãm tranh?”
“Hửm?” Bạch Nhiễm đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ liền mở mắt ra, nửa tỉnh nửa mê hỏi lại: “Anh hỏi làm gì?”
mai anh sẽ bắt đầu giúp đỡ VỢ anh chuẩn bị hết thảy, nếu ngày mai đăng ký phòng triển lãm tranh thì khoảng ba tháng nữa là có thể dùng rồi.
Anh hỏi:
“Trong vòng ba tháng, em có thể vẽ được bao nhiêu bức tranh?”
“Cái này còn phải xem cảm hứng nữa.”
Cô thích vẽ thật, nhưng gần đây không có thời gian, hơn nữa nếu đụng trúng những lúc không có tâm trạng thì ngồi cả ngày cũng khó mà vẽ được một bức ra hồn.
Nghe xong, Tử Thiêm không tiếp tục hỏi nữa, kéo cô vào lòng rồi ôm cô ngủ.
Trên chiếc giường kingsize rộng lớn, hai người chen chúc cùng một chỗ, một tay Tử Thiêm đặt ngang làm gối cho VỢ, tay khác ôm eo cô.
Tư thế ngủ này không hề dễ chịu chút nào, buổi sáng tỉnh giấc sẽ bị tê nhức nguyên phần cánh tay mà Bạch Nhiễm tựa đầu lên nằm, nhưng bởi vì cô thích nằm nghiêng úp mặt vào ngực anh nên anh chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, cắn răng chiều theo.
Buổi sáng tỉnh giấc, Tử Thiêm thay quần áo đi làm, Bạch Nhiễm đến gần thắt cà vạt giúp anh.
Động tác của cô vô cùng thuần thục, giống như đã luyện tập qua cả trăm ngàn lần.
Lông mày Tử Thiêm hơi nhúc nhích, muốn hỏi rồi lại thôi.
Có những thứ vẫn nên giữ trong lòng thì tốt hơn là nói ra khỏi miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...