Vân Vy chỉ dám đứng bên cạnh quan sát, không dám động vào gì thêm nữa.
Cố Thừa Duật xắn tay áo sơ mi lên, cánh tay chắc rắn được phơi bày ra, Vân Vy không thể nào rời mắt đi được.
Đột nhiên cô lại lơ đãng nhớ tới hình ảnh Cố Thừa Duật khoả thân khi vừa tắm xong, phía dưới chỉ quấn mỗi khăn tắm...!
A,Vân Vy giật mình.
Cô điên rồi sao, tự nhiên lại nhớ tới những chuyện đó để làm gì cơ chứ? Vân Vy thật muốn đập bản thân mình một cái thật mạnh để cho tỉnh ngộ, rồi cô lại né sang một bên để không vướng Cố Thừa Duật.
Cố Thừa Duật tập trung nấu ăn nên không chú ý tới Vân Vy nữa, cô vẫn đứng bên cạnh nhìn hắn ta nấu ăn.
Cô tự cảm thấy về việc bếp núc này mình còn chẳng bằng đàn ông, thật đáng xấu hổ.
Cố Thừa Duật chỉ loay hoay một lúc ở bếp, một lát sau mùi thức ăn thơm phức đã toả ra khắp gian bếp.
Vân Vy càng thích thú nhìn Cố Thừa Duật nấu ăn, đúng là không thể xem thường người đàn ông này được.
Cố Thừa Duật đổ thức ăn lên đĩa rồi bước về phía tủ lạnh chuẩn bị nấu món tiếp theo, Vân Vy bị mùi thơm hấp dẫn quá trời.
Cô lại là một người rất thích ăn, nhìn món ăn trước mặt hấp dẫn quá, cho nên cô đã nảy ra một ý nghĩ trong đầu.
Sau vài giây ngắn ngủi đấu tranh tư tưởng, Vân Vy ngẩng đầu lên, thấy Cố Thừa Duật vẫn đang ở bên tủ lạnh.
Vân Vy vội vàng bốc tay trộm một miếng cho vội lên miệng.
Cô biết như vậy là rất tội lỗi nhưng vì đồ ăn thơm quá khiến cô không khỏi tò mò xem Cố Thừa Duật tay nghề thế nào?
Ưm, ngon ơi là ngon, tay nghề của Cố Thừa Duật quả là không tệ.
Vân Vy nhai trộm đồ ăn trong miệng nhưng cũng cảm thấy vừa buồn cười vừa hạnh phúc.
Cô vội che miệng mình để cố nuốt đồ ăn vào bụng, đến lúc cô xoay người lại thì đã lập tức thấy Cố Thừa Duật đang ở sau lưng mình.
Vì cô có chút đột ngột nên khiến cho khoảng cách hai người trở nên gần hơn, suýt chút nữa đầu cô đập vào lồng ngực hắn:
- Á?
Vân Vy theo phản xạ mà hét lên, nào ngờ cô đột ngột bị Cố Thừa Duật chặn miệng lại.
Hắn dùng môi hắn chặn miệng cô?
Vân Vy kinh hãi trợn mắt, đột ngột bị hôn nên cô quên luôn cả việc phản kháng, cứ thế mà trơ mắt nhìn Cố Thừa Duật hôn mình.
Hắn đẩy cô lùi lại phía sau, tiếp tục hôn cô.
Trí óc Vân Vy không ngừng quay cuồng, cô cảm giác như cả thế giới cũng điên đảo theo.
Cố Thừa Duật nhẹ nhàng mút mát môi cô từng chút một rồi mới lưu luyến tách môi mình ra.
Vân Vy không ngừng thở dốc.
Đầu óc cô loạn quá.
- Vân Vy, thế nào, có ngon hay không?
Vân Vy mím môi lại, cô gật gật đầu, không dám nhìn thẳng vào Cố Thừa Duật.
Hắn đột nhiên giơ tay lên bắt lấy cằm nhỏ của cô, ép cô phải nhìn mình:
- Nói tôi biết Tiểu Nghiêm là con của ai? Thật lòng!
Vân Vy hô hấp dần trở nên dồn dập, cô hoảng loạn vô cùng.
Cố Thừa Duật cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô.
- Nói không?
- Ưm...!
Sự đụng chạm thân mật đến một cách bất ngờ khiến cho Vân Vy càng thêm khó chịu, cô hoang mang nhìn hắn.
Cố Thừa Duật không chờ cô trả lời mà lại cúi xuống hôn môi cô.
Hắn cảm thấy cô thấp quá nên đã nhấc cô đặt lên bàn rồi mới hôn tiếp.
Vân Vy lúc này không còn nghĩ được gì nhiều nữa, cô cũng vội vàng vòng tay qua cổ Cố Thừa Duật, nồng nhiệt đáp trả lại nụ hôn của hắn.
Nụ hôn nóng bỏng dường như muốn đốt cháy từng sợi dây thần kinh trong cô.
Lúc này cô cảm giác như bản thân mình đang lênh đênh giữa biển, mơ hồ mông lung.
Nhưng mà nụ hôn này chân thật quá, khiến cho cô hoảng loạn.
Cô giật mình vội vã đẩy Cố Thừa Duật ra:
- Đừng như vậy...!
Cố Thừa Duật nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô đang ửng hồng, cô không ngừng thở dốc.
Khoé môi hắn khẽ cong lên, hắn lại nâng mặt cô:
- Rõ ràng là em không muốn từ chối.
- Không, anh đừng ép tôi.
Vân Vy hoảng loạn vùng vẫy như con cá bị sa vào lưới.
- Không, là em tự nguyện.
Nhưng Cố Thừa Duật nào cho Vân Vy có cơ hội né tránh? Hắn lại cúi xuống chiếm đoạt lấy bờ môi ngọt ngào của cô, ép cô phải tiếp nhận mình.
Vân Vy yếu ớt phản kháng, nhưng cũng không thể làm được gì hắn.
Cố Thừa Duật cuồng nhiệt hôn cô, dường như muốn đoạt hết cất cả ngọt ngào từ cô.
Cô vừa thở gấp vừa phải loạn xạ tiếp nhận nụ hôn như gió bão cuồng phong này.
Hai tay cô cũng dần đưa lên ôm lấy hắn.
Cố Thừa Duật đột nhiên rời khỏi môi cô, hắn thở dốc nhìn cô, một giây tiếp theo hắn lập tức cúi xuống phía dưới ngực đang phập phồng lên xuống của cô.
Vân Vy giật mình, cô hoảng loạn muốn đẩy Cố Thừa Duật ra.
Nhưng Cố Thừa Duật đã nhanh tay hơn cô, hắn giữ chặt eo cô lại.
Vân Vy cảm giác như đầu óc mình sắp nổ tung, Cố Thừa Duật lại xấu xa, cố tình đi xa hơn nữa.
Một tay còn lại của hắn đã bắt đầu lần mò xuống phía dưới.
Vân Vy trợn mắt kinh hãi:
- Ưm...đừng...!
Cố Thừa Duật không quan tâm sự phản kháng yếu ớt của cô, hắn lại hôn môi cô, bàn tay to lớn liên tục làm càn trên cơ thể cô.
Tâm tư Vân Vy chỉ còn một mỡ hỗn độn, nửa muốn từ chối, nửa lại không nỡ.
Hai má cô đỏ bừng, toàn thân như lửa đốt.
Cô thật sự rất khó chịu.
Nhưng ông trời lại muốn trêu ngươi...!
- Mẹ ơi!
- Ba ơi!
Hai đứa nhóc đột nhiên xông vào khiến cho hai người đang làm chuyện xấu trong bếp giật cả mình, Vân Vy vội vã đẩy Cố Thừa Duật ra.
Cô cúi xuống chỉnh vội lại váy áo của mình.
Cố Thừa Duật cũng e hèm một cái, quay sang chỗ khác.
Bầu không khí hết sức ngượng ngùng.
Thế nhưng Vân Vy vẫn cảm thấy nóng trong người, cô thật sự khó chịu vô cùng.
Vừa nãy suýt chút nữa thì...!
Vân Vy dở khóc dở cười, cô không biết mình nên cảm ơn hai đứa nhỏ này hay là ngược lại nữa.
Nhưng trong lòng cô vẫn có chút hụt hẫng.
Mà Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết dường như vẫn chưa phát giác được điều gì kì lạ ở đây.
Với lại hai đứa nhóc mới 5 tuổi, thực sự chưa hiểu biết nhiều đến vậy.
Thấy Vân Vy mặt đỏ, Tiểu Nghiêm liền bước tới:
- Mẹ ơi, mẹ sao vậy ạ?
Vân Vy vẫn thấy khó chịu trong người, bởi lẽ do 5 năm nay chưa có tiếp xúc thân mật với ai nên cô mới như vậy chăng? Cô vô thức cắn môi, lắc đầu mới con.
Tiểu Nghiêm vui vẻ, liền dắt tay Giai Tuyết tới tủ lạnh.
Thì ra là hai đứa nhóc thấy khát nước nên mới tới đây tìm sữa.
Xong chuyện của mình, hai đứa ngoan ngoãn chào người lớn rồi rời khỏi bếp.
Cố Thừa Duật lúc này mới nhìn Vân Vy, Vân Vy hoảng loạn quay đi:
- Nấu nhanh nhanh rồi ăn thôi.
Cũng muộn rồi, Vân Vy chỉ muốn nhanh đuổi Cố Thừa Duật đi mà thôi.
Cô thật không dám thử thách bản thân mình nữa rồi.
Cố Thừa Duật nhìn Vân Vy nhẫn nhịn dục vọng tới khổ, hắn buồn cười, nhưng cũng không miễn cưỡng làm khó cô nữa.
Vân Vy không dám ở lại nên đã rời khỏi bếp.
Một lát sau, trên bàn ăn, bầu không khí có phần kì quặc.
Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết vẫn vui vẻ ăn cơm.
Mà công nhận tay nghề của Cố Thừa Duật hay ho thật, món ăn mà hắn nấu phải nói là cực đỉnh luôn, ngon hơn của Hắc Khải nhiêu.
Nhưng Vân Vy nào còn tâm tư mà ăn chứ?
Những chuyện đáng xấu hổ khi nãy lại ùa về đầu óc cô, cô lắc đầu thật mạnh để lơ nó đi.
Cố Thừa Duật ngồi phía đối diện cũng không động đũa, mà chỉ nhìn Vân Vy chằm chằm.
Ánh nhìn của hắn khiến cho cô càng không dám ngẩng mặt, cô chỉ còn cách cúi đầu cho tới khi hai đứa nhỏ ăn xong.
Giai Tuyết và Tiểu Nghiêm hôm nay thực sự rất vui, vì không bị ba mẹ cấm nữa.
Ăn cơm xong Vân Vy nói bóng nói gió muốn đuổi khách đi, Cố Thừa Duật cũng không miễn cưỡng làm khó cô.
Vân Vy đứng từ trên tầng nhìn hai cha con đang trên xe, chuẩn bị khởi động xe.
Cô lại tự tổng sỉ vả bản thân thật mạnh vì sợ bản thân sẽ lại mềm lòng.
Mong là Hắc Khải về nhanh nhanh, cô muốn đi đăng kí kết hôn để tránh bị phân tâm thêm lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...