Tới công ty, Vân Vy thất thần ngồi trong phòng hồi lâu khi nghĩ tới những lời nói của Hàn Dạ Ảnh.
Hàn Dạ Ảnh chỉ vô tình nói vậy, hay còn cố tình muốn ám chỉ một điều gì đó nữa? Vân Vy thực sự không muốn nghĩ nhiều như vậy, bởi vì càng nghĩ lòng cô càng đau đớn hơn.
Quả thực khi nghe Hàn Dạ Ảnh nói câu cuối, trong lòng Vân Vy dâng lên cảm giác tội lỗi.
Cô có cảm giác như chính cô đã khiến cho Cố Thừa Duật trở thành con người như vậy.
Khi Phương Hà còn sống, Cố Thừa Duật thương cô ấy nhất, lúc nào cũng chiều chuộng cô ấy.
Phương Hà đột ngột qua đời khi Cố gia xảy ra một loạt biến cố, cứ dồn dập ập tới.
Sao mà Cố Thừa Duật có thể không suy sụp được chứ? Có lẽ cảm giác khi đó của Cố Thừa Duật chính là cảm giác mà 5 năm trước cô phải chịu đựng.
Cô đã gặp báo ứng rồi, cái gì cũng mất rồi.
Vậy tại sao...còn chuyện thận thì sao? Tại sao hắn lại lừa dối cô chuyện đó?
Vân Vy vẫn đang chìm trong những kí ức đau khổ, cô nhìn xuống bàn làm việc của mình như một phản xạ bình thường mà thôi.
Đột ngột tập văn kiện cần được phê duyệt đập vào mắt cô khiến cho cô giật mình.
A, cô quên mất là phải mang tập văn kiện kia cho Hắc Sát kí.
Hôm nay suýt chút nữa là đi làm muộn, giờ thì lại quên công việc.
Vân Vy tự đập vào đầu một cái thật mạnh, tổng sỉ vả bản thân cực mạnh:
- Vân Vy ơi là Vân Vy, lần sau mày không được phép mất tập trung như vậy nữa.
Rồi Vân Vy ôm tập văn kiện, vội vội vàng vàng tới văn phòng của Hắc Sát.
Tới nơi cô thấy cửa phòng he hé mở, vốn định đẩy cửa bước vào thì đột nhiên ở trong phòng vang lên một câu nói khiến cho cô sững người:
- Hắc Sát, cháu định thế nào đối với Vân tiểu thư đó?
Hắc Ôn, chú ruột của Hắc Sát.
Ông ta là một bác sĩ tâm lý nhưng cũng nhúng tay không ít vào nội bộ Hắc thị.
Hắc Sát và Hắc Ôn cũng coi như là người ngồi chung một con thuyền.
Hắc Sát ngồi thản nhiên vắt chân:
- Mọi chuyện cháu tự biết chừng mực, bây giờ Cố Thừa Duật đang điều tra lại mọi chuyện năm đó rồi.
Điều chú cần làm chính là tiêu huỷ mọi chứng cứ.
- Cháu yên tâm, tất cả đã được tiêu huỷ hết từ 15 năm trước rồi.
Vân Vy sững người, về sau cuộc đối thoại càng nhỏ nên cô cũng không nghe rõ lắm.
Cô không biết Hắc Sát và người đàn ông bên trong kia có liên quan gì tới nhau, nhưng mà bọn họ có nhắc tới Cố Thừa Duật gì đó.
Liệu chuyện này có liên quan tới cô hay không?
Vân Vy có linh cảm không lành, cô nấp lại ở phía bên ngoài, cố nghe lén xem còn thu thập được thêm gì không.
Nhưng không may tay cô vô tình chạm vào bình hoa đặt ở trên bàn, ngay trước cửa phòng Hắc Sát.
Bình hoa rơi xuống sàn, tiếng động to lớn khiến cho Hắc Sát và Hắc Ôn bên trong ngừng cuộc đối thoại lại.
Vân Vy hoảng loạn muốn bỏ trốn, nhưng do cô phản ứng chậm cho nên đã bị Hắc Sát bắt gặp.
Anh ta nhíu mày nhìn cô rồi lại nhìn xuống bình hoa.
Vân Vy vội vàng đặt tập văn kiện xuống, cúi xuống nhặt những mảnh vỡ.
Hắc Sát lập tức kéo tay cô ra:
- Thôi được rồi, không cần nhặt nữa.
Hắc Sát nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, không biết khi nãy cô đã nghe được bao nhiêu chuyện rồi?
Vân Vy lo lắng, cô lập tức mở miệng nói gì đó để tránh bị Hắc Sát nghi ngờ:
- Tôi...tôi có tập văn kiện cần anh phê duyệt, vì vội quá nên bất cẩn làm vỡ bình hoa.
Thành thật xin lỗi.
Hắc Sát nhìn khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Vân Vy, nghĩ là Vân Vy vì làm vỡ bình hoa nên mới sợ hãi như vậy.
Rồi anh ta cười nhẹ, kéo cô vào bên trong.
Vân Vy sợ Hắc Sát sẽ giết người diệt khẩu, nhưng mà cô phải cố bình tĩnh làm như chưa nghe được gì.
Hắc Ôn bất ngờ nhìn Vân Vy, rồi nhận được ánh mắt ra hiệu của Hắc Sát.
Ông ta lập tức ra ngoài.
Vân Vy càng hoảng sợ trong lòng.
Đột nhiên Hắc Sát kéo tay cô lại, nhìn lên ngón tay khi nãy không cẩn thận bị mảnh sứ cắt chảy máu.
Hắc Sát liền giúp cô xử lí vết thương:
- Sao lại bất cẩn như vậy?
Vân Vy vội rụt tay lại, cô kiêng dè nhìn anh ta, nhưng cũng không dám biểu hiện quá lố:
- Tay tôi không sao, nhưng mà bình hoa thì...!
Hắc Sát vẫn nhìn cô chằm chằm, dương như đang muốn thăm dò xem khi nãy cô đã nghe được những gì?
Vân Vy cảm giác như đang có hàng loạt nguy hiểm đang rình rập mình, cô cố gắng để bản thân mình bình tĩnh nhất có thể.
Lát sau Hắc Sát mới nở nụ cười:
- Thế thì trừ vào tiền lương của cô đi.
Lần sau nhớ cẩn thận chút.
- Vâng, tôi biết rồi.
Vân Vy đảo mắt né tránh ánh mắt Hắc Sát.
Sau đó cô cầm tập văn kiện lên đưa cho Hắc Sát:
- Mời anh kí vào đây ạ.
- Ừm.
Hắc Sát thong thả cầm tập văn kiện lên, lật lật mấy trang thì cũng lập tức đặt bút xuống kí.
Vân Vy chỉ mong anh ta kí nhanh nhanh để cô chuồn đi mà thôi.
Kí xong, Hắc Sát đưa lại cho cô:
- Lần sau không có gì quan trọng thì cô tự quyết định là được, trưởng phòng Vân!
Vân Vy vô tình chạm vào đáy mắt lạnh lẽo của Hắc Sát, cô vô cớ rùng mình.
Nhận lấy tập tài liệu, cô vội vàng đứng lên muốn bỏ chạy:
- Vâng, vậy không làm phiền anh nữa...!
Vân Vy chạy tới cửa, định mở cửa thì đột nhiên Hắc Sát gọi cô:
- Vân Vy, cô có vẻ rất sợ tôi?
Vân Vy giật mình làm đánh rơi tập văn kiện xuống sàn.
Cô vội vã nhặt nó lên, quay lại nhìn Hắc Sát và miễn cưỡng nở nụ cười:
- Đâu có, tôi chỉ sợ làm phiền anh thôi mà.
- Thật vậy ư?
Hắc Sát đầy nghi hoặc hỏi lại cô, anh ta nheo mắt lại.
Vân Vy lập tức gật mạnh đầu:
- Đúng...đúng vậy.
Hắc Sát nhìn cô chằm chằm, lát sau anh ta nở nụ cười nồng đậm trên môi:
- Tôi đùa cô chút thôi, đi đi.
Vân Vy lập tức cúi đầu rồi vội vã mở cửa bước ra khỏi đây.
Hắc Sát nhìn theo bóng lưng cô khuất dần, nụ cười trên môi nhạt dần rồi tắt hẳn.
Thay vào đó là ánh mắt âm u, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Vân Vy trở lại văn phòng của mình, tim cô vẫn còn đập rất nhanh.
Khi nãy, nếu cô không nghe lầm thì cuộc đối thoại của Hắc Sát và người đàn ông kia có nhắc tới Cố Thừa Duật.
Rốt cuộc Cố Thừa Duật muốn điều tra cái gì, và tại sao bọn họ phải tiêu huỷ chứng cứ? Liệu chuyện đó có liên quan tới cô hay không?
Sau khi nghe lỏm được cuộc đối thoại vô cùng mờ nhạt đó, Vân Vy bắt đầu có chút kiêng dè Hắc Sát.
Mới đầu cô vô cùng thoải mái, tự nhiên khi ở trước mặt Hắc Sát.
Vì cô coi anh ta như một người bạn của mình.
Nhưng mà khi nãy Hắc Sát đột nhiên hỏi cô câu đó, thật lòng cô đã hoảng sợ.
Vân Vy càng nghĩ càng cảm thấy hoang mang, rồi cô cũng nhanh chóng lắc đầu:
- Bây giờ Cố Thừa Duật là đối thủ của tập đoàn, nhắc đến tên hắn ta thì có gì là lạ chứ? Chắc là do mình nghĩ hơi nhiều mà thôi.
Vân Vy tự lẩm bẩm một mình, Hắc Sát là bạn cô cơ mà, cô không nên nghi ngờ anh ta làm gì.
Với lại Cố Thừa Duật như nào cũng không liên quan tới cô.
Vân Vy lại nằm gục xuống bàn.
Mấy ngày nay không có Hắc Khải ở bên, cô luôn cảm thấy bất an lo lắng.
Chỉ mong rằng anh công tác về nhanh nhanh mà thôi.
Vân Vy lại ngẩng đầu lên, cô dẹp tất cả đi và quyết tâm chăm chỉ làm việc.
Chỉ có thế đầu óc cô mới không suy nghĩ nhiều thứ nữa.
Nhưng mà dù cô có muốn gạt hết tất cả đi, không hiểu vì sao lòng cô vẫn bất an liên hồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...