- Sao cơ?
An Phương sau khi nghe Tiểu An nói đã vô cùng sốc.
Vân Vy ly hôn được 5 năm rồi ư? Tại sao cô lại không hề hay biết gì?
Nhất định là chuyện mà An Phương lo lắng nhất đã xảy ra rồi.
Kể từ ngày hôm đó gặp Vân Vy, cảnh cáo Vân Vy hãy đề phòng Cố Thừa Duật, ngày nào An Phương cũng mơ thấy ác mộng.
Đêm nào Cố Phương Hà cũng quay trở về, có khi thì bóp cổ An Phương chất vấn, có khi thì lại khóc lóc trước mặt An Phương:
"Tại sao cậu không nói ra, tại sao lại để cho anh mình hiểu lầm cậu ấy?"
Tại sao An Phương là người chứng kiến tất cả mà không nói ra chứ?
Nhưng thực sự là An Phương đã rất nhiều lần muốn tìm Cố Thừa Duật để nói lại chính xác lại sự việc năm đó của Phương Hà, nhưng rất ít khi được gặp hắn.
Mà hầu như Cố Thừa Duật không gặp người ngoài bao giờ.
An Phương lại là người nhát gan, cô cho rằng nhất định đang có ai đó muốn hãm hại Vân Vy, cho nên đã gây dựng ra hiện trường vụ án năm đó của Phương Hà.
Bao nhiêu lâu nay An Phương luôn sống trong sợ hãi, không dám ra ngoài nhiều.
Bởi mỗi lần ra ngoài, An Phương lại cứ có cảm giác như có người đang theo sau mình.
An Phương thực sự rất sợ kẻ đó sẽ chuyển hướng tấn công trừ khử mình trước.
Đó cũng là lí do mà cho tới tận bây giờ An Phương vẫn chần chừ không biết có nên phơi bày mọi sự thật ra ngoài ánh sáng không?
Để cho Cố Thừa Duật hiểu lầm Vân Vy như vậy, An Phương thực lòng rất áy náy.
Suy cho cùng, cả Cố Thừa Duật và Vân Vy đều ai không có lỗi cả.
Tất cả mọi chuyện dường như đang được sắp xếp trong một kế hoạch hoàn hảo của thế lực nào đó, một kế hoạch đã bắt đầu từ rất lâu về trước.
Và An Phương nghĩ rằng, kế hoạch của thế lực đó đã sắp thành công rồi.
Tiểu An thấy nét mặt An Phương rất sốc, liền lo lắng hỏi:
- Cô không sao chứ?
An Phương không nói gì, lập tức quay lưng bỏ chạy trong sợ hãi.
Khi nãy đang đứng nói chuyện cùng với Tiểu An, An Phương cứ có cảm giác như ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Cô thật sự rất sợ, tất cả cam đảm ban nãy đều bị đánh tan cả.
Cô quyết định bỏ chạy, không dám tìm Cố Thừa Duật nữa...
...
Giai Tuyết đang ngồi một mình ủ rũ ở ban công, cùng với chiếc iPad để chơi mỗi khi cô bé chán.
Nhưng Giai Tuyết chỉ vứt iPad sang một bên, thơ thẩn ngắm nhìn thế giới ngoài kia.
Tiểu Nghiêm chạy vào thì lập tức nhìn thấy Giai Tuyết.
Hôm nay ở biệt thự không có vệ sĩ, vì Giai Tuyết nói không thích nhìn thấy vệ sĩ nên Cố Thừa Duật đã điều tất cả vệ sĩ đi hết rồi.
Cả biệt thự lớn bây giờ chỉ có mình Tiểu An phụ trách nấu ăn, dọn dẹp các thứ.
Mà Tiểu An lại ở ngoài rồi, cho nên Tiểu Nghiêm mới dễ dàng chạy vào nhà như vậy.
- Giai Tuyết, Giai Tuyết ơi...
Tiểu Nghiêm hớn hở gọi Giai Tuyết, thằng bé lấy từ trong cặp ra đồ ăn vặt chạy tới đưa cho Giai Tuyết.
Giai Tuyết giật mình quay người lại, nhìn thấy Tiểu Nghiêm thì khuôn mặt của cô bé lập tức biến sắc.
Giai Tuyết thực sự sợ hãi, ba Giai Tuyết đã cấm Giai Tuyết chơi với Tiểu Nghiêm rổi.
Nếu mà để ba thấy được Tiểu Nghiêm ở đâu thì coi như xong:
- Sao cậu lại tới được đây?
Tiểu Nghiêm vẫn vô cùng vui vẻ hồn nhiên ngây thơ:
- Mình nghe nói cậu bị ốm nên đã mang đồ ăn vặt ra cho cậu nè.
Ngon lắm ý.
Giai Tuyết nhận lấy đồ ăn từ Tiểu Nghiêm, cô bé cảm động sắp khóc.
Nhưng lúc này ba còn đang ở nhà, không thể để cho ba nhìn thấy Tiểu Nghiêm được.
Giai Tuyết không còn cách nào khác ngoài việc đuổi Tiểu Nghiêm đi:
- Câu mau đi đi, nhanh lên.
Tiểu Nghiêm bị Giai Tuyết đuổi, thằng bé bắt đầu hoang mang, nhất quyết không chịu đi:
- Giai Tuyết, sao cậu lại đuổi mình? Có phải là cậu giận mình không?
Giai Tuyết liên tục lắc đầu, đứng dậy kéo Tiểu Nghiêm ra khỏi nhà:
- Mọi chuyện khó nói lắm, nói chung là cậu mau đi đi trước khi ba mình phát hiện ra cậu.
Nhưng Giai Tuyết mới dắt Tiểu Nghiêm đi tới cửa, ngay phía sau đã lập tức vang lên giọng nói của Cố Thừa Duật.
Hắn đang từ trên tầng bước xuống:
- Giai Tuyết, ai tới nhà vậy?
Giai Tuyết khuôn mặt tái mét, cô bé sợ hãi vô cùng:
- Ba...
Cố Thừa Duật lúc này cũng đã nhìn thấy sự có mặt của Tiểu Nghiêm ở đây, hắn nhíu mày nhìn Tiểu Nghiêm.
Giai Tuyết sợ ba sẽ nổi trận lôi đình, định cố làm gì đó để bảo vệ Tiểu Nghiêm.
Nào ngờ Tiểu Nghiêm lại bước ra trước mặt Cố Thừa Duật, ngoan ngoãn khoanh tay chào hắn:
- Cháu chào chú ạ!
Vì sao khi nghe thằng bé nói câu này, đáy lòng Cố Thừa Duật lại vô cớ chấn động? Cố Thừa Duật chỉ cảm thấy lòng mình rung động mãnh liệt, như thể có một thứ gì đó đang muốn gắn kết hắn với thằng bé này lại.
Cố Thừa Duật bị sự dễ thương của thằng bé làm cho mềm lòng, mi tâm của hắn cũng dần giãn ra:
- Tiểu Nghiêm sao lại tới đây?
- Dạ, nghe nói Giai Tuyết ốm nên cháu tới thăm bạn ạ.
Cố Thừa Duật theo phản xạ mà ngó nhìn phía sau Tiểu Nghiêm xem còn ai nữa không, nhưng hắn lại phải thất vọng rồi.
- Cháu một mình tới à?
Cố Thừa Duật ngồi xuống nói chuyện với Tiểu Nghiêm, Giai Tuyết lúc này mới hoàn hồn lại.
May mà ba không nổi trận lôi đình.
Tiểu Nghiêm lập tức gật mạnh đầu:
- Dạ, chú thấy cháu giỏi chưa.
Cháu tự tới đây đó ạ.
Hì hì.
Trong lòng Cố Thừa Duật lại càng dâng lên hàng loạt cảm xúc khó tả, hắn nhìn kĩ thằng bé một lần nữa.
Ma xui quỷ khiến hắn đưa tay lên xoa đầu thằng bé, khích lệ:
- Ngoan quá!
Chính hắn cũng cảm thấy bản thân mình bị điên rồi.
Giai Tuyết đứng bên cạnh, thấy bầu không khí có phần dịu đi, cô bé liền nắm lấy tay Cố Thừa Duật:
- Ba ơi, ba đừng trách Tiểu Nghiêm nha ba.
Cố Thừa Duật nhìn Giai Tuyết, mỉm cười:
- Không đâu, Tiểu Nghiêm rất ngoan, ba không trách Tiểu Nghiêm.
Tiểu Nghiêm sung sướng khi được khen, thằng bé lại khoanh tay lại:
- Dạ, cảm ơn chú đã khen con dễ thương.
Chú là người đẹp trai nhất nè.
Cố Thừa Duật dở khóc dở cười, đột nhiên lại nổi hứng muốn trêu chọc trẻ con:
- Thế ba con đẹp trai bằng chú không?
Tiểu Nghiêm chống tay lên cằm nghiêm túc suy nghĩ, sau đó thằng bé lại nở nụ cười dễ thương vô cùng:
- Ai cũng đẹp trai hết ạ.
Đúng là câu trả lời khôn ngoan, không làm mất lòng ai.
Cố Thừa Duật thực sự khâm phục thằng bé trước mặt mình, nó vô cùng thông minh.
Giai Tuyết cảm thấy ba mình không có ghét Tiểu Nghiêm như trong trí tưởng tượng của cô bé, cho nên cũng đã thả lỏng hơn.
Cố Thừa Duật nhìn hai đứa nhỏ, ai ai cũng dễ thương như nhau, hắn lại càng không thể nghiêm khắc nổi:
- Vậy Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết cứ chơi đi nha, ba đi làm việc đây.
- Vâng ạ.
Hai bé ngoan ngoãn đồng thanh.
Không hiểu vì sao, Cố Thừa Duật lại có cảm giác như mình là ba của hai đứa trẻ này vậy.
Thật buồn cười đúng không?
Cố Thừa Duật đi được một đoạn, đột nhiên quay người lại ngắm nhìn Giai Tuyết từ xa.
Những lời mà Hứa Minh nói trước ngày Giai Tuyết xuất viện ùa về:
"
- Thừa Duật à, tôi vừa làm kiểm tra tổng thể cho Giai Tuyết, phát hiện trên người cô bé có rất nhiều vết bầm tím nha.
Hứa Minh nói một cách nghiêm trọng khiến cho Cố Thừa Duật chăm chú nghe.
- Nghĩa là sao?
- Cậu không hay ở nhà đúng không? Ai mà biết được trong lúc cậu đi vắng, người đàn bà Mạc Y Nhiên kia đã làm gì con bé Giai Tuyết chứ?
Nghe Hứa Minh nói, Cố Thừa Duật vô thức nắm chặt tay lại thành nắm đấm, trong lòng phẫn nộ:
- Tôi thật sự không biết, Giai Tuyết rất ít khi tâm sự với tôi.
Cảm giác có lỗi khi không thể làm tròn trách nhiệm của một người cha dâng trào trong lòng Cố Thừa Duật, cho tới giờ hắn mới biết Giai Tuyết bị bạo hành.
Hứa Minh lại bât đầu nói:
- Biểu hiện của Giai Tuyết khá giống với tự kỷ đó, khuyên cậu nên dành thời gian quan tâm con bé nhiều hơn.
Đó chính là lí do mà Cố Thừa Duật mang hết công việc về nhà làm.
"
Thật sự lúc đó khi nghe Hứa Minh nói, Cố Thừa Duật đã cực kì phẫn nộ, chỉ muốn đi tìm Mạc Y Nhiên để tính sổ.
Nhưng Hứa Minh đã ngăn lại, nói Cố Thừa Duật đừng có manh động:
"Nếu cậu đã chịu đựng 5 năm rồi, tại sao không chịu thêm chút nữa để thu thập thêm tin tức từ Mạc Y Nhiên? Không phải cậu luôn nghi ngờ cô ta có dính dáng tới vụ việc của Phương Hà hay sao?"
Cố Thừa Duật nghe vậy, đành phải nhẫn nhịn lại.
Đúng là hắn có nghi ngờ Mạc Y Nhiên, nhưng là đã 5 năm rồi mà Mạc Y Nhiên không hề để lại sơ hở gì.
Nhiều lúc Cố Thừa Duật lại nghi ngờ chính bản thân rằng, liệu có phải là mình hiểu lầm Mạc Y Nhiên hay không?
Ban đầu, hắn nghĩ mình còn yêu Mạc Y Nhiên cho nên mới dây dưa qua lại với cô ta.
Sau đó hắn lợi dụng cô ta để báo thù Vân Vy.
Khi báo thù xong rồi, hắn mới bắt đầu phát hiện ra sự kì lạ của Mạc Y Nhiên.
Người đàn ông đeo mặt nạ trong ảnh là ai? Và vụ việc năm đó của Phương Hà, có người ẩn danh cung cấp thông tin cho hắn là chuyện này có liên quan tới Mạc Y Nhiên.
Và còn Mạc Y Y nữa, cô ta cũng được như ý muốn bước vào Cố thị làm việc.
Sau đó Cố Thừa Duật đã đón Mạc Y Nhiên về nhà, để như cô ta được ý muốn, làm ảnh hậu vạn người mê.
Nhưng suốt 5 năm Cố Thừa Duật vẫn chưa tìm ra được chứng cứ gì để chứng minh mọi chuyện cả.
Cố Thừa Duật cứ có cảm giác như chính bản thân mình đang làm một việc vô nghĩa, khiến cho lãng phí rất nhiều thời gian.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...