Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy


Hứa Minh vẫn chăm chú quan sát nét mặt Cố Thừa Duật từ từ thay đổi.
Rồi anh ta khẽ lẩm bẩm một câu nhưng Cố Thừa Duật lại vô tình nghe thấy:

- Kì lạ, rõ ràng thích người ta vậy mà lại ly hôn.
Không ngờ cũng có ngày cậu ta hối hận như này.


Nhưng Cố Thừa Duật nào còn tâm trạng tính toán hay so đo gì với Hứa Minh chứ, hắn chỉ im lặng rồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh của Giai Tuyết.


Mấy hôm sau Giai Tuyết khỏi ốm, Cố Thừa Duật đích thân tới đón Giai Tuyết về nhà.
Sau đó hắn làm thủ tục chuyển trường cho Giai Tuyết, không muốn con bé dính dáng gì tới con của Vân Vy nữa.
Giai Tuyết rất buồn, nhưng cô bé không dám làm loạn, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời.


Giai Tuyết tuy đã khỏi ốm, nhưng kể từ lần đó cô bé có vẻ ít nói hơn.
Lại cộng thêm cả việc chuyển trường, cho nên Giai Tuyết không hề có bạn bè để chơi cùng.
Hôm nay cô bé nghỉ học ở nhà, Cố Thừa Duật cũng mang hết công việc về nhà để làm để có thời gian dành cho Giai Tuyết nhiều hơn.


Mạc Y Nhiên thì sang xuân mới quay phim xong, cho nên mấy ngày này chỉ có Cố Thừa Duật ở nhà với Giai Tuyết.


...


Tiểu Nghiêm nghe cô giáo nói Giai Tuyết bị ốm rất nặng nên đã chuyển trường, thằng bé khóc suốt cả buổi.
Các cô không dỗ được nên bất đắc dĩ phải gọi điện cho Vân Vy.


Vân Vy mấy ngày nay cũng đỡ bận hơn, do dự án của tổ gần như đã hoàn thành xong rồi.
Nhưng Hắc Khải lại khác, anh là phó giám đốc, quyền hành chỉ dưới mình Hắc Sát.
Anh lại có một chuyến đi công tác dài ngày ở thành phố C rồi.


Vân Vy sau khi nghe cô giáo kể lại mọi chuyện, cô lo lắng vô cùng, lập tức xin Hắc Sát nghỉ phép ngày hôm nay vì có việc gấp.
Hắc Sát lập tức đồng ý.


Vân Vy tới trường đón Tiểu Nghiêm về nhà, thằng bé vẫn khóc lóc sướt mướt, Vân Vy nhìn mà thấy thương.
Nhưng cô dỗ mãi thằng bé cũng không chịu nín, gặng hỏi là có chuyện gì xảy ra thì thằng bé mới trả lời:


- Huhu Giai Tuyết chuyển trường rồi, cô giáo nói Giai Tuyết bị ốm nặng nên mới chuyển trường.
Con lo cho bạn Giai Tuyết.


Vân Vy nhìn Tiểu Nghiêm còn nhỏ mà đã biết lo lắng cho bạn bè như vậy, lòng cô lại nhói đau.
Cô ước gì năm đó cô cũng làm được như vậy với Phương Hà thì ít ra bây giờ Phương Hà vẫn còn sống tốt.
Và...mối quan hệ giữa cô và Cố Thừa Duật cũng sẽ không trở nên tồi tệ như vậy.


Nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn chưa thể tới thăm mộ của Phương Hà để nói lời xin lỗi với cô ấy.
Lòng cô rất áy náy, cảm giác tội lỗi khiến cho cô bao nhiêu lâu nay luôn ám ảnh.
Cho nên ngay từ khi Tiểu Nghiêm còn nhỏ cô đã dặn thằng bé là không được phép bỏ rơi bạn bè của mình, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Vậy mà giờ đây chính cô lại chia cắt Tiểu Nghiêm và Giai Tuyết.


Vân Vy nghĩ cũng cảm thấy thương Giai Tuyết, ở cùng với người phụ nữ như Mạc Y Nhiên, liệu rằng Giai Tuyết có thể vui vẻ được không? Nếu như không phải là vì Cố Thừa Duật, cô cũng sẽ không làm quá quắt như vậy.
Thật ra Giai Tuyết là một cô bé ngoan, Vân Vy thực sự rất thích cô bé.


Tiểu Nghiêm liền kéo váy Vân Vy, thằng bé mới lau nước mắt đi, liền nũng nịu:

- Mẹ ơi cho con tới thăm Giai Tuyết được không?

Vân Vy khó xử, cô rất muốn đồng ý, cũng muốn đi xem xem sức khoẻ Giai Tuyết tốt lên chưa? Nhưng mà...Cố Thừa Duật thực sự là một chướng ngại vật rất lớn đối với cô.
Cô sợ những lúc đối mặt với hắn, sợ rằng bản thân mình sẽ mềm lòng mà không thể buông bỏ được tình cảm của mình.


Vân Vy quay mặt đi, cố giấu nước mắt.
Cô lạnh lùng nói với con:

- Con có thôi không hả? Không đi gì hết, ở nhà cho mẹ.


Vân Vy vừa nói xong, Tiểu Nghiêm đã oà khóc lớn:

- Huhu, mẹ láo, con giận mẹ...


Rồi Tiểu Nghiêm chạy một mạch lên phòng, chỉ còn mình Vân Vy đứng bất động giữa phòng khách.
Cô đau khổ, từ từ ngã xuống ghế sofa.


Ông trời nói cô phải làm sao đây? Khó khăn lắm cô mới cố quên được hình ảnh của Cố Thừa Duật, vậy mà ông trời lại bắt con trai cô phải dính dáng tới nhà họ Cố lần nữa.

Chẳng nhẽ cứ bắt buộc phải là nhà họ Cố sao?

Vân Vy bất lực, cô chậm chạp lê bước lên phòng rồi đóng cửa lại.
Cô nằm trong phòng tủi thân khóc, Hắc Khải có gọi điện cho cô nhưng cô không nghe máy.


...


- Chú tài xế đẹp trai ơi, có thể cho con đi nhờ xe không ạ?

Chú tài xế nghe đứa trẻ trước mặt nói vậy, thích thú cười:

- Thế cháu có tiền không hả?

- Dạ có ạ.


Thằng bé cười dễ thương, lấy trong cặp ra một phong bao lì xì trong đó có chứa tiền dành dụm của mình.
Nhưng chỉ là vài đồng lẻ được ba mẹ lì xì mỗi lần tết đến.


Chú tài xế bị sự dễ thương của thằng bé trước mặt chọc cho bật cười, chú ấy liền xoa đầu thằng bé:

- Chú đùa thôi, chú không lấy tiền của cháu đâu.
Giờ cháu muốn đi đâu nhỉ?

- Con cảm ơn chú rất nhiều, con muốn tới...biệt thự lớn nhất thành phố này ạ.


Tiểu Nghiêm đảo mắt suy nghĩ một lát, nhưng không tài nào đoán ra được nhà Giai Tuyết ở chỗ nào.
Lần trước quên vẫn chưa hỏi Giai Tuyết, với lại kể từ lần đó Tiểu Nghiêm đã không được gặp mặt Giai Tuyết nữa rồi.


Tiểu Nghiêm chỉ nhớ là nhà của Giai Tuyết rất to, rất đẹp, giống như một toà lâu đài vậy.


Chú tài xế nghe vậy thì cũng ngẩn người hồi lâu, chú ấy suy nghĩ một lát.
Biệt thự lớn nhất thành phố này chỉ có biệt thự Vân gia và Cố gia thôi.
Nhưng Vân gia xảy ra biến cố, ngôi biệt thự đó nghe nói đã được bán đi, căn bản là không còn người ở nữa.
Vậy thì chỉ còn biệt thự Cố gia mà thôi.



Chú tài xế không chắc chắn lắm, nhưng vẫn quyết định sẽ đưa Tiểu Nghiêm tới biệt thự Cố gia.


Tiểu Nghiêm sau khi trèo lên xe rồi, thằng bé mới lấy trong cặp ra một hộp bánh, ngắm nhìn hồi lâu.
Khi nãy Tiểu Nghiêm ngồi khóc ở trong phòng, khóc được một lúc thì lại cảm thấy đói vô cùng.
Cho nên Tiểu Nghiêm đã bước ra khỏi phòng để đi tìm đồ ăn vặt.


Cầm đồ ăn vặt trên tay, Tiểu Nghiêm bỗng nhớ tới Giai Tuyết từng nói là cô bé chưa bao giờ được ăn đồ ăn vặt, bởi vì ba nói trẻ con ăn nhiều đồ ăn vặt không tốt.
Giai Tuyết chỉ được ăn cơm mà thôi, nhưng mà khi ba không ở nhà thì mẹ Mạc Y Nhiên toàn bắt Giai Tuyết ăn những món mà Giai Tuyết không thể ăn được.
Có lẽ là vì mẹ Mạc Y Nhiên thích những món đó, cho nên mới kêu đầu bếp suốt ngày làm những món đó mà không hề nghĩ tới Giai Tuyết có bị dị ứng hay không.


Tiểu Nghiêm lúc này mới ngó ngang ngó dọc, không thấy mẹ mình đâu, thằng bé bỗng nghĩ ra một ý tưởng.
Nhưng suy nghĩ của trẻ con cũng chỉ rất đơn giản, Tiểu Nghiêm nghĩ là mẹ sẽ không tức giận đâu, vì Tiểu Nghiêm mang đồ ăn vặt tới cho bạn mà.
Mẹ sẽ cực kì vui vì Tiểu Nghiêm làm việc tốt.


Trước đây ở Pari, lúc ba Hắc Khải còn rảnh thường hay dạy Tiểu Nghiêm một số cách ứng xử trong cuộc sống.
Tiểu Nghiêm thông minh nên tiếp thu rất nhanh, ba Hắc Khải nói khi mình muốn đi đâu đó thì phải có tiền.
Ba còn nói là Tiểu Nghiêm dễ thương như vậy, chỉ cần ra đường vẫy tay nhất định sẽ có tài xế chịu dừng lại để chở Tiểu Nghiêm.


Tiểu Nghiêm thích thú vô cùng, lập tức đeo cặp nhỏ của mình và mở cửa ra khỏi nhà.
Tiểu Nghiêm cũng muốn thử xem những lời mà ba Hắc Khải nói có phải thật không?

Vẫy tay mãi, cuối cùng cũng có một xe taxi dừng lại chở Tiểu Nghiêm, thằng bé vui ơi là vui.
Xem ra là ba Hắc Khải không phải nói điêu rồi, Tiểu Nghiêm thực sự rất dễ thương nè.


Xe tới biệt thự Cố gia...


Tiểu Nghiêm nhìn thấy biệt thự to lớn hiện lên trước mắt, thằng bé liền reo lên.
Chính là chỗ này rồi.


Chú tài xế vẫn không quên hỏi lại để chắc chắn xem đây có phải là nơi thằng bé muốn tới không?

- Phải chỗ này không cháu?

- Dạ phải ạ, con cảm ơn chú nhiều.


Tiểu Nghiêm mỉm cười dễ thương, mở cặp ra lấy một cây kẹo mút đưa cho chú tài xế:

- Mẹ nói là phải cảm ơn người khác bằng kẹo ạ.



Chú tài xe thấy Tiểu Nghiêm cực kì dễ thương, cũng không nỡ từ chối, đành cầm kẹo mút của thằng bé:

- Vậy chú cảm ơn nha.


- Vâng ạ, con chào chú.


Sau khi xuống xe, Tiểu Nghiêm một mình đứng trước cổng biệt thự rộng lớn.
Thằng bé ngẩng mặt lên nhìn cánh cổng đã khoá chặt, phải bấm chuông thì mới có người ra mở cửa.
Nhưng mà chuông ở cao quá, Tiểu Nghiêm không bấm được tới.


Tiểu Nghiêm buồn bã ngồi ở trước cổng một lúc để chờ có người qua thì cầu cứu, chờ mãi cũng thấy một chị xinh đẹp xuất hiện.
Tiểu Nghiêm liền nắm lấy váy chị ấy:

- Chị xinh đẹp ơi, chị có thể giúp em bấm chuông được không ạ?

An Phương đột nhiên bị trẻ con kéo váy lại, cô liền cúi đầu xuống nhìn.
Là một cậu nhóc cực kì dễ thương, An Phương cũng không nỡ từ chối.
Với lại hôm nay cô tới đây là có việc muốn tìm Vân Vy.
Nghe nói Vân Vy kết hôn với Cố Thừa Duật rồi, nhưng mà 5 năm nay An Phương không còn nghe tin tức về Vân Vy nữa.
Là một người bạn của Vân Vy, An Phương cũng thật lòng lo lắng cho cô.
Không biết hôm đó An Phương cảnh cáo Vân Vy, ám chỉ rằng Cố Thừa Duật đang muốn trả thù Vân Vy, Vân Vy có tin lời không nữa.


An Phương bước tới cổng, cô bấm chuông.
Ngay lập tức Tiểu An giúp việc chạy tới mở cửa.
Tiểu Nghiêm vui vẻ vô cùng, thằng nhóc liền cúi đầu cảm ơn An Phương rồi chạy vào.


Tiểu An giật mình, định đuổi theo Tiểu Nghiêm thì bị An Phương giữ lại:

- Cô gì ơi, tôi tới tìm Vân Vy.
Cho hỏi cô ấy có nhà không ạ?

Tiểu An nghe nhắc tới cái tên Vân Vy thì khuôn mặt lập tức biến sắc, sau đó cô ấy ngó ngang ngó dọc, thấy không có ai thì mới ghé vào tai An Phương nói nhỏ:

- Cô không biết gì sao, thiếu gia và thiếu phu nhân ly hôn được 5 năm rồi.
Thương thiếu phu nhân quá, tới giờ tôi vẫn còn nhớ nét mặt bi thương của cô ấy lúc đó.
Hazz...!




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui