Sau khi tới nơi, Cố Thừa Duật vội vã cho người tìm kiếm khắp quán bar. Dù có lật tung cả nơi này cũng phải tìm cho ra cô.
Đám người đang nhảy nhót chơi bời ở bar đã bị đuổi về hết, hiện giở chỉ còn lại người của bar và vệ sĩ của Cố Thừa Duật.
...
Bạch Lạc sau khi bế Vân Vy vào căn phòng vip mà gã đã thuê sẵn, đặt cô xuống giường. Vân Vy đôi mắt mơ màng ngước nhìn Bạch Lạc, cô dường như vẫn muốn phản kháng nhưng không có một chút sức lực nào cả.
Bạch Lạc không thể kiềm được, liền đưa tay lên khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô. Chạm vào da thịt mềm mại mát lạnh ấy, Bạch Lạc sung sướng vô cùng.
Dù trước kia không theo đuổi được cô, nhưng chẳng phải là bây giờ, cô vẫn ngoan ngoãn nằm dưới thân gã không phải sao?
Lại nghe tin Vân Vy đã kết hôn, lửa hận trong lòng Bạch Lạc càng dâng lên. Gã ta quyết tâm đêm nay phải chiếm đoạt cô, phải khiến cô trở thành người của gã.
Vân Vy khẽ quay mặt đi, không muốn bàn tay kinh tởm đó chạm vào người mình. Bạch Lạc mất kiên nhẫn liền trở nên tức giận, lập tức bóp mạnh lấy cằm nhỏ của cô, trừng mắt:
- Còn muốn phản kháng nữa sao? Được thôi, để tôi cho cô thấy, bản thân mình phóng đãng thế nào nhé!
Bạch Lạc nở nụ cười quỷ quyệt, con mắt tựa như một con hổ đói khát lâu ngày mà nhìn Vân Vy chằm chằm. Cái tên háo sắc này thật kinh tởm!
Vân Vy cố gắng giẫy giụa, nhưng không sao phản kháng nổi. Bạch Lạc dễ dàng khống chế cô lại, hai tay dùng lực xé váy của cô ra...
- Đừng...đừng mà...
- Muộn rồi, bé cưng à!
Rầm!
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng thô lỗ bị một lực mạnh đạp tung ra, khiến cho người trong phòng từ giật mình rồi chuyển sang tức giận vô cùng.
Mẹ kiếp, là kẻ nào cố tình phá đám?
Bạch Lạc cũng dừng hành động của mình lại, liền quay về phía cửa, mặt hằm hằm định lớn tiếng quát. Nhưng khi nhìn thấy người bước vào phòng không ai khác chính là Cố Thừa Duật, gã ta có chút hốt hoảng.
Không chỉ có Cố Thừa Duật, đằng sau hắn còn rất nhiều vệ sĩ nữa.
Cố Thừa Duật liền xông vào phòng, liếc nhìn Vân Vy nằm co rút trên giường, quần áo trên người xộc xệch. Nhìn thấy một màn này, ai mà không sinh ra hiểu lầm cơ chứ?
Vân Vy vẫn cố giữ cho mình một chút tỉnh táo cuối cùng, cô ngước mắt nhìn Cố Thừa Duật, đột nhiên sống mũi cô cay cay. Hắn tới rồi ư? Hắn tới cứu cô ư?
Cô cứ nghĩ, đêm nay là mình xong rồi.
Nhưng khoảnh khắc Cố Thừa Duật xuất hiện tựa như một vị thần, trái tim cô đã rung động mãnh liệt. Một loại cảm xúc không tên dâng lên trong lòng cô.
Và, là nước mắt cô rơi xuống.
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu...
Nhìn thấy Vân Vy trong bộ dạng này, lòng Cố Thừa Duật lại nao nao khó chịu, cảm giác như là đồ của mình bị người khác chiếm lấy vậy. Chết tiệt thật, hắn ghét cái cảm giác này.
Hắn lập tức cởi áo vest của mình ra khoác lên người cô, bế cô rời khỏi giường. Bạch Lạc dường như đứng tim theo từng hành động của Cố Thừa Duật. Tuy vẫn tiếc người đẹp, nhưng giữ mạng sống vẫn là việc quan trọng nhất.
Gã chỉ biết trơ mắt nhìn Vân Vy được đưa đi...
Bước tới cửa, Cố Thừa Duật đột nhiên dừng chân lại, khẽ liếc Bạch Lạc đang đứng phía sau khuôn mặt tái mét.
- Người của tôi mà cũng dám động vào, chán sống rồi ư?
Ngữ điệu Cố Thừa Duật lạnh băng tựa như thần chết gọi tên, khiến cho Bạch Lạc càng hoảng sợ hơn nữa. Người đàn ông như Cố Thừa Duật, không biết trong mắt mọi người thế nào, nhưng trên thương trường, hắn là một nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn. Vì để đạt được mục đích, hắn ta không từ mọi thủ đoạn tàn nhẫn. Chẳng ai ngu gì mà đi đắc tội với Cố Thừa Duật cả, thân mình còn lo chưa xong, tốt nhất không nên rước hoạ vào thân.
Cố Thừa Duật vẫn chưa hả giận, làm sao mà hắn có thể nguôi giận được chứ? Nếu hắn mà đến muộn một bước nữa, cô không biết sẽ thế nào rồi.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn thuộc lạ của mình, một mệnh lệnh "ngẫu hứng" vang lên:
- Chặt một tay hắn, cảnh cáo lần 1. Nếu còn lần sau, giết không tha.
Câu nói của Cố Thừa Duật khiến cho Bạch Lạc mặt mày tái mét. Gã vội vã quỳ xuống cầu xin:
- Cố thiếu gia, tôi sai rồi, tôi sẽ không dám nữa đâu. Xin ngài tha mạng cho tôi đi, Cố thiếu gia...
Cả một cuộc đời oanh liệt, đây là lần đầu tiên Bạch Lạc bí bách tới nỗi phải quỳ xuống cầu xin người khác tha cho mình một con đường sống. Nếu biết sớm là sẽ như vậy, gã đã không dại gì mà động vào Vân Vy rồi. Hiện giờ có hối hận cũng không kịp nữa.
Cố Thừa Duật khẽ nhếch môi, nụ cười quỷ dị vang lên khắp căn phòng:
- Muộn rồi, không còn cơ hội nữa đâu.
Nhìn Vân Vy nằm trong vòng tay mình không ngừng giẫy giụa, Cố Thừa Duật càng khẩn trương hơn. Giao lại mọi việc cho thuộc hạ xử lí, hắn liền đưa cô xuống bãi đỗ xe.
...
Trên đường về nhà, Vân Vy không ngừng giẫy giụa. Cô khó chịu vô cùng, toàn thân nóng như lửa đốt. Hai tay cô không yên phận mà tự kéo dây váy của mình ra, chiếc miệng nhỏ không ngừng gọi tên hắn, "mời gọi" hắn:
- Cố Thừa Duật, nóng...nóng quá...
Nhìn thấy Vân Vy ra nông nỗi này, Cố Thừa Duật vô thức nắm chặt vô lăng. Tuy nói là thực sự rất chán ghét cô, nhưng sự thật vẫn là sự thật, đã có một thời gian hắn từng thích cô.
Lúc đó cô và Phương Hà em gái hắn là bạn thân của nhau, cô suốt ngày bám theo hắn, làm trò với hắn. Hắn là học sinh cuối cấp của năm cấp 3, còn cô thì mới chỉ học lớp 8. Nhưng hắn thích những lúc cô nhõng nhẽo với hắn, thích những lúc cô bám đuôi mình. Hắn nghĩ, chuyện tình kém nhau 4 tuổi cũng không hẳn là không được.
Nhưng rồi, chuyện của Phương Hà xảy ra, hắn đã dần ép bản thân phải quên đi cái thứ tình cảm đó. Ban đầu hắn và Y Nhiên chỉ là bạn thân của nhau, về sau hắn đã lợi dụng Y Nhiên để quên đi Vân Vy cô. Rồi sau đó chuyện tình giữa hắn với Y Nhiên mới bắt đầu từ đó.
Nói một cách chính xác, Vân Vy, cô mới chính là mối tình đầu của Cố Thừa Duật. Chỉ là không biết tới giờ cô còn nhớ ra hắn không thôi?
Cái này còn phải hỏi sao, chắc chắn là cô không nhớ rồi. Vân Vy trước giờ chưa bao giờ nhớ nổi tên của một người đàn ông cả. Ngay cả khi cô theo đuổi hắn, bám đuôi hắn, cô cũng chỉ gọi là "Này, kia,..." mà thôi.
Nhưng bây giờ thì xem ra cô cũng nhớ được tên của chồng mình rồi.
Những kí ức cứ như một bộ phim, từ từ hiện lên trong đầu óc Cố Thừa Duật. Hắn thật không muốn nghĩ tới nữa, liền tăng tốc xe trở về nhà nhanh hơn.
Trở về tới nhà, vốn dĩ Cố Thừa Duật không muốn làm kinh động tới bố mẹ mình. Nhưng khi vừa bế cô bước vào nhà, hắn có chút giật mình khi thấy bố mẹ vẫn lo lắng ngồi chờ cô và hắn về nhà.
Hiển nhiên là khi nhìn thấy bộ dáng "không được gọn gàng cho lắm" của Vân Vy, Cố lão gia và Cố phu nhân liền tròn mắt nhìn nhau. Có cần phải lố như vậy không?
- Thừa Duật, con và Vy Vy...?
Dường như Cố Thừa Duật có thể đoán ra được suy nghĩ của bố mẹ mình, hắn đành phải giải thích qua loa:
- Mẹ, hai người đi ngủ trước đi, con đang rất bận.
Chỉ trả lời câu hỏi của mẹ một cách qua loa, Cố Thừa Duật không hề chậm trễ mà bế cô lên phòng đóng rầm cửa lại.
Vân Vy nằm trong vòng tay hắn, cô cứ luôn miệng kêu nóng. Cố Thừa Duật điên tiết, lập tức xông vào phòng tắm ném cô vào bồn nước lạnh.
- Chết tiệt, lần sau cô hãy an phận cho tôi nhờ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...