1 tháng sau...
Thời gian lại cứ thế trôi qua, Vân Vy vẫn mất trí nhớ nên cô không hề hay biết gì hết. Kể từ đêm hôm đó, Vân Vy cảm giác như mối quan hệ giữa cô và Cố Thừa Duật đã có bước tiến triển mới.
Hình như...cô lỡ thích hắn mất rồi.
Vân Vy nghĩ tới đây, hai má cô nóng bừng lên. Cô lập tức chùm chăn vào, tự nhủ bản thân không được nghĩ tới nữa. Thế nhưng đầu óc cô lại không nghe lời chủ, cứ thế không ngừng nhớ nhung Cố Thừa Duật.
Bây giờ đã hơn 7 giờ tối rồi sao Cố Thừa Duật vẫn chưa đi làm về nhỉ? Vân Vy có chút mong hắn về nhà. Cô lại sốt ruột nhìn vào đồng hồ, bình thường giờ này hắn về lâu rồi mà.
Cô lại chui ra khỏi chăn xuống dưới phòng khách đợi người. Tiểu An cũng đã nấu xong bữa tối, bây giờ chỉ chờ Cố Thừa Duật về nhà ăn cơm mà thôi.
- Thiếu phu nhân, sao cô lại xuống đây rồi?
Tiểu An thấy Vân Vy chạy xuống phòng khách, thấp thỏm ngồi chờ chồng về nhà, cô ấy liền mỉn cười. Vân Vy xấu hổ, vội vã phủ nhận:
- Tôi...tôi chỉ là đói quá nên xuống xem Cố Thừa Duật về chưa để còn ăn cơm mà thôi.
Tiểu An cười ha hả:
- Tôi còn chưa nói gì mà, phu nhân đã tự khai hết ra rồi sao?
Vân Vy lúc này mới giật mình, khi nãy là cô lỡ miệng nói ra hết tâm tư trong lòng rồi. Cô xấu hổ lập tức bỏ chạy lên tầng:
- Đáng ghét, không thèm chơi với cô nữa.
Tiểu An nhìn theo bóng dáng của Vân Vy mà lắc đầu cười. Có lẽ Tiểu An chính là người duy nhất biết rõ mấy tháng nay Vân Vy sống như thế nào. Bây giờ nhìn thấy cô sống vui vẻ như vậy, Tiểu An cũng vui mừng thay.
Mong rằng Vân Vy sẽ mãi được Cố Thừa Duật đối tốt như thế.
Bệnh viện...
Mạc Y Nhiên lại nhập viện gấp, Cố Thừa Duật nghe tin lập tức chạy tới bệnh viện. Thời gian này Cố Thừa Duật không liên lạc với Y Nhiên, Y Nhiên vô cùng lo lắng sợ hãi. Cô ta sợ Cố Thừa Duật sẽ bỏ rơi mình rồi chung sống hạnh phúc với Vân Vy.
Tuy Dương Thiên Dực vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng cái gì càng im lặng thì nó càng đáng sợ biết bao. Mạc Y Nhiên sợ Cố Thừa Duật sẽ sớm biết chuyện đoạn clip là thật, cả chuyện làm tình nhân của Dương Thiên Dực cũng bị bại lộ, cho nên cô ta đã đi tới con đường tự sát.
May mắn là được phát hiện kịp thời.
Cố Thừa Duật ngồi bên cạnh Mạc Y Nhiên, chờ cô ta tỉnh dậy. Lòng hắn cũng thấp thỏm lo âu, Mạc Y Nhiên tự tử thêm một lần nữa chính là hồi chuông cảnh báo Cố Thừa Duật hãy dừng việc mềm lòng với Vân Vy lại. Cho dù có là Vân Vy bị mất trí nhớ, nhưng có một sự thật vẫn không thể thay đổi được, đó là Vân Vy chính là nguyên nhân khiến Cố Thừa Duật trở thành kẻ không có người thân trên thế giới này. Dù Cố Thừa Duật có muốn tự lừa dối lòng mình, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật.
Mục đích ban đầu của Cố Thừa Duật khi cưới Vân Vy là gì? Hắn muốn đoạt lấy Vân thị như năm đó Cố thị rơi vào bờ vực phá sản, tất cả đã quay lưng lại với Cố thị, bao gồm cả nhà họ Vân. Vân Vy xa lánh Phương Hà, còn là người đầu xỏ trong việc bắt nạt Phương Hà để rồi khiến Phương Hà phải tự sát. Không chỉ thế, Vân gia còn bỏ ra một khoản tiền lớn, phong toả hết mọi tin tức. Căn bản là không ai có thể biết được thực hư sự tình bên trong đó, bao gồm cả bố mẹ Cố Thừa Duật. Chuyện đã qua lâu, không ai muốn nhớ lại những quá khứ đau thương.
Cố Thừa Duật cũng muốn quên đi, nhưng hôm đó là hắn tận mắt chứng kiến sự việc, giờ muốn quên cũng chẳng thể nào quên được nữa.
Hắn hận Vân Vy tới tận xương tuỷ, nhưng cũng...không tài nào hận được. 11 năm trôi qua đủ để khiến cho con người ta thay đổi, thích thầm cô 11 năm, nhưng cũng từ đó mà ép bản thân mình phải thật hận cô.
Trong lúc chờ Mạc Y Nhiên tỉnh lại, Cố Thừa Duật đã nghĩ ngợi nhiều thứ. Cuối cùng Y Nhiên cũng động đậy tay, phá vỡ dòng suy nghĩ của Cố Thừa Duật.
Mạc Y Nhiên yếu ớt mở mắt, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Cố Thừa Duật. Y Nhiên cứ ngỡ là mình hoa mắt rồi.
Cố Thừa Duật nắm tay Y Nhiên lên, hỏi han:
- Sao rồi?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cố Thừa Duật, lúc này Mạc Y Nhiên mới dám tin rằng đây không phải ảo giác, cũng không phải giấc mơ.
Nhìn thấy Cố Thừa Duật, bao nhiêu nỗi tủi thân lại ùa về, cô ta khóc lóc:
- Duật, em cứ nghĩ là anh không cần em rồi. Em rất sợ, thật sự rất sợ.
Cố Thừa Duật liền dang tay ôm Y Nhiên vào lòng, hắn thật lòng an ủi:
- Được rồi, chẳng phải anh đang ở trước mặt em hay sao?
Mạc Y Nhiên gật đầu, ôm chặt Cố Thừa Duật như không muốn rời, sợ rằng bỏ tay ra hắn sẽ lại về nhà với Vân Vy. Mạc Y Nhiên không chịu, nhất định không được thua trước Vân Vy.
Cố Thừa Duật chỉ lặng lẽ ôm Y Nhiên mà không nói gì. Y Nhiên khóc được một lúc, cô ta lại ngước lên nhìn Cố Thừa Duật:
- Duật, anh có yêu Vân Vy hay không?
Cố Thừa Duật bất ngờ bị Mạc Y Nhiên hỏi câu hỏi này, sắc mặt hắn tối sầm lại. Câu này hắn đã chôn sâu trong lòng, hắn sẽ cất giữ mãi mãi, không có ý định nói ra cho người thứ 2 biết.
Nhưng chỉ vài giây sau, hắn lại khôi phục lại vẻ mặt như ban đầu. Sự thay đổi nhanh chóng nên Y Nhiên cũng không nhận ra:
- Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều.
Cố Thừa Duật không hề có ý định trả lời câu hỏi của Mạc Y Nhiên. Mặc dù Y Nhiên vẫn còn muốn thăm dò thêm nữa, nhưng thấy Cố Thừa Duật không muốn trả lời thì cô ta cũng đành im bặt.
Cố Thừa Duật ngồi bên cạnh, dỗ dành Y Nhiên đi ngủ. Mạc Y Nhiên yên tâm ngủ rất say rồi, lúc này Cố Thừa Duật mới nhìn đồng hồ của mình.
Đã gần 10 giờ tối.
Cố Thừa Duật phái vệ sĩ ở lại canh gác rồi mới về nhà. Lẽ ra đêm nay hắn muốn ở lại cùng Y Nhiên, nhưng cuối cùng cũng chọn về nhà.
Xe ô tô lặng lẽ khuất trong màn đêm, cho tới khi về tới biệt thự. Cố Thừa Duật bước ra, khuôn mặt có chút mệt mỏi. Hắn đưa tay ra nới lỏng cà vạt rồi lại nhìn đồng hồ thêm lần nữa.
Hơn 10 giờ tối rồi, chắc Vân Vy đã ngủ say.
Cố Thừa Duật vừa bước vào nhà, ngay lập tức hắn khựng lại bởi vì cảnh tượng trước mắt mình. Vân Vy ngủ trên sofa phòng khách ư?
Không hiểu vì sao lòng Cố Thừa Duật lại rạo rực rới lạ. Hắn lập tức tăng tốc bước chân của mình, cởi áo vest ra đắp cho Vân Vy.
Vân Vy ưm lên một tiếng rồi lờ đờ mở mắt:
- Anh về rồi sao?
Khi nãy cô chỉ định ngồi chờ một lúc thôi, không ngờ lại ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Cô dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ:
- Anh ăn tối chưa, để em đi hâm nóng thức ăn.
Thấy Cố Thừa Duật chỉ nhìn mình mà không nói gì, Vân Vy liền đổi chủ đề. Lúc này, Cố Thừa Duật đột ngột bế cô lên tầng. Vân Vy hốt hoảng giẫy giụa:
- Anh...anh làm gì thế?
- Đi ngủ thôi, từ nay không cần chờ tôi như vậy nữa nghe chưa?
Muốn nhẫn tâm với cô, nhưng tại sao cô cứ phải khiến hắn bận lòng tới vậy?
Vân Vy chu mỏ rồi gật đầu:
- Em chỉ sợ anh về mệt, không có ai giúp hâm nóng lại đồ ăn mà thôi.
Cố Thừa Duật nhìn Vân Vy mà không nói gì. Hắn đẩy cửa phòng bước vào rồi dùng chân đạp cửa lại. Đặt Vân Vy xuống giường, Cố Thừa Duật mới lên tiếng:
- Vốn dĩ em không cần phải làm vậy. Em quên ngày đầu tôi nói gì rồi sao?
Cố Thừa Duật vừa nói vừa đưa tay tháo cà vạt, ánh mắt nhìn Vân Vy không chớp, như thể đang muốn biết phản ứng tiếp theo của coi là gì.
Vân Vy khẽ cụp mắt xuống để che đi lòng mình, cô cắn môi:
- Em biết...
"Nhưng hãy để em được chăm sóc anh như một người vợ, làm ơn đừng xua đuổi em có được không?" Câu này Vân Vy không nói ra, nuốt ngược vào trong tim. Bởi vì cô sợ một khi nói ra, bản thân mình sẽ không thể kiềm lòng được, sẽ khóc trước mặt Cố Thừa Duật.
Cố Thừa Duật nhìn Vân Vy, thở dài một tiếng. Hắn liền vươn tay ôm lấy cô, khẽ vỗ về an ủi:
- Không còn sớm nữa, mau đi ngủ thôi.
Tối đó, hai con người nằm chung giường với nhau, nhưng không quay mặt vào nhau. Mỗi người một suy nghĩ khác nhau, lòng ai cũng ảo não buồn.
Cố Thừa Duật đã ngủ say, hắn lại mơ thấy bố mẹ và em gái mình. Bọn họ như đang muốn nhắc nhở hắn rằng không được phép động lòng với Vân Vy nữa. Là một người đàn ông có lòng tự trọng rất cao, tuyệt đối không được phép rơi vào vòng xoáy tình yêu nữa.
Mà chính Cố Thừa Duật mới là người có quyền quyết định trò chơi bắt đầu hay kết thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...